Dandelion02

Chương hai mươi ba 

Thiên hạ đệ nhất Quân sư 
Trans by:  Dandelion02
“Cho nên, trong cái túi gấm thứ hai đưa cho ta quân sư mới viết hai chữ ‘Tả triệt’.” Triệu Chi Dương bừng tỉnh, lại tự nhiên nhíu mài khó hiểu nói: “Vậy vì sao phải lui về hướng bên trái chứ? Ta nhớ rõ phía bên phải dường như có một nơi còn hiểm trở hơn mà.”

“Đúng thế, bên phải quả thật có một nơi còn hiểm trở hơn, nhưng chính vì nó hiểm trở, cho nên đối với một người quá quen thuộc địa hình nơi đây như Thác Bát Lộc mà nói, rất dễ dàng nhận ra được. Huống chi, mặc dù nơi đó hiểm trở, nhưng không thể kiềm chế được kỵ binh thương liêu, ngược lại bên trái địa hình chật hẹp sẽ là vật cản lớn nhất đối với những kỵ binh dũng mãnh, mà về phía ta thì là nơi tốt nhất để bộ binh có thể phát huy, cũng rất thích hợp cho việc phục kích.” Ngạo Quân tiếp tục trả lời rồi trả lời. Dẫn đến một người không hề thích nói nhiều như Ngạo Quân không ngờ hôm nay lại trả lời mọi người một cách liên tục mà không cảm thấy phiền, điều này làm cho nàng cảm thấy có chút hoang mang, chắc có lẽ vì những người ở đây đều là những người thẳng thắn nên nàng mới có một chút thiện cảm đối với bọn họ chăng?

“Cho nên ở túi gấm thứ ba quân sư đã viết chữ ‘Phục’.” Triệu Chi Dương nói tiếp.

Ngạo Quân gật đầu một cái rồi nhìn về phía Ngụy Tử Tề nói: “Phục binh của Ngụy tướng quân ở núi Ngũ Vân là trọng yếu nhất hết thảy, nếu ngay thời điểm bốn vạn bộ binh đang rối loạn trận thế mà không phát động đánh một đòn đánh bất ngờ, đợi đến khi bọn chúng ổn định đuổi tới trợ giúp, thì đến lúc đó tình hình cục diện toàn bộ sẽ bị xoay chuyển ngược lại.”

Ngụy Tử Tể nhìn thấy được mọi người đang nhìn mình chăm chú, liền ôn hòa cười nói: “Mạt tướng cũng chỉ là phụng mệnh của quân sư, ngay vào lúc Chi Dương xuất binh, liền mang năm nghìn nhân mã xuất phát về hướng núi Ngũ Vân mà mai phục. Quả nhiên đúng như dự đoán của quân sư, không sai chút nào, không tới ba canh giờ sau, liền thấy Thác Bát Lộc dẫn một vạn kỵ binh chạy qua núi Ngũ Vân, mạt tướng nhớ lời của quân sư, để Thác Bát Lộc đi qua, không lâu sau đó, quả nhiên bốn vạn bộ binh còn lại của thương liêu cũng chật vật đuổi theo Thác Bát Lộc một cách hỗn độn. Quân ta tuy chỉ có năm nghìn người, nhưng khi tập kích bất ngờ đã thành công tiêu diệt được hơn một vạn địch nhân, còn lại hai vạn thì bỏ binh khí đầu hàng.

“Một chiêu này của quân sư thật là tài tình, thời cơ cũng rất chính xác, liệu việc như thần vậy, quả là thiên hạ đệ nhất từ xưa đến nay!” Cẩn Hiên sau khi nghe xong, không một chút tính toàn mà tán thưởng. Ngạo Quân làm cho hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc vui mừng nhưng cũng hết sức khiếp sợ.
“Vương gia quá khen.” Ngạo Quân thản nhiên nói. Thật ra nàng chẳng qua là dùng những chỉ chiến lược trong “Tôn tử binh pháp” mà thôi, rồi ứng dụng vào thực tế kếp hợp với một chút về kiến thức tâm lý học ở thế kỷ hai mươi mốt.

“Quân sư quả thật khiêm tốn, Vương gia nói không sai, trận đánh lần này chiến thắng một huy hoàng như thế, gọi Đừng quân sư là thiên hạ đệ nhất quân sư còn chưa đủ nữa à!” Triệu tượng quân tiếp lời của Cẩn Hiên vừa nói, trong mắt tràn ngập vẻ kính nể.

“Đúng thế, thiên hạ đệ nhất quân sư, thiên hạ đệ nhất quân sư....” Triệu Chi Dương đột ngột đứng lên, hướng về phía toàn bộ các tướng sĩ hô lớn.

Một tiếng hô này, lập tức được toàn bộ tướng sĩ hưởng ứng: “Thiên hạ đệ nhất quân sư, thiên hạ đệ nhất quân sư.....” Ngoại trừ Cẩn Hiên, Ngạo Quân, Nguyệt Oánh, còn lại tất cả mọi người đều đứng lên, giơ cao binh khí trong tay hô to: “Thiên hạ đệ nhất quân sư.”

Thiên hạ đệ nhất quân sư – Đừng Quân công tử, từ đó được sinh ra.......

Một trận chiến, có thắng sẽ có bại, thắng thì bài tiệc ăn mừng, còn bại thì thế nào? Là âm u bao phủ? Hay giận giữ tận trời xanh?

Tại doanh trướng chủ soái thương liêu quốc, không có âm u bao phủ, cũng không có sự giận giữ nào cả, Gia Luật Ưng vẻ mặt tà mị ngồi tại vị trí chủ thượng, trên mặt vẫn mang một nét cười, ngay cả đôi mắt màu đỏ cũng chớp động tinh quang một cách quỷ dị, thẳng tắp nhìn về hướng hắc y nhân đang quỳ gối trên mặt đất.

Thật lâu sau......, lâu đến nổi hắc y nhân nghĩ rẳng chủ tử của chắc sẽ cho hắn cả đời quỳ gồi thì âm thanh mị hoặc đột ngột vang lên: “Thiên hạ đệ nhất quân sư, hử...thiên hạ đệ nhất quân sư...”Trong ánh mắt nguy hiểm giống như đang nhìn thấy con mồi.

“Minh, người về trước đi, việc này bản thái tử tự biết chủ trương.” Gia Luật Ưng vẫn giữ nguyên tư thế lạnh lùng nói.

“Vâng.” Thân ảnh màu đen lập nhanh chóng biến mất.

“Xem ra Đừng Quân quả thật sự lợi hại.” Ngữ khí mang vẻ trào phúng không để tâm đến sự tình vừa diễn ra.
“Lợi hại...như vậy thật mới thú vị, không phải sao? Xích.” Gia Luật Ưng vẫn như cũ tà mị nhìn về phái người trước mặt, một người mang mặt nạ.

“Ha ha.... Đúng rất thú vị! Bất quá thái tử không nên lo lắng, hôm nay tổn thất năm vạn nhân mã chỉ là mới bất bắt đầu thôi.” Mặc dù nói vậy, nhưng người mang mặt nạ thản nhiên tự cao tự đại tươi cười, giống như Âu Dương Cẩn Hiên và Đừng Quân trong mắt hắn chỉ là những tiểu nhân nhỏ bé, cùng hắn vui đùa, cúi cùng người chiến thắng cũng chính là hắn thôi.

“Năm vạn nhân mã? Đó chính là những dũng sĩ của thương liêu chúng ta! Còn có Thác Bát Lộc nữa, đó là một mãnh tướng của bản thái tử, thế nhưng lại bị tên Đừng Quân thoải mải tiêu diệt hơn một vạn quân.Ha ha....Bản thái tử từ khi ra chiến trường đến nay, chưa từng gặp qua tình cảnh như bây giờ cả? Cũng chưa bao giờ nghe qua. Không thể tưởng tượng được hôm nay bản thải tử lại có vinh hạnh gặp phải, tốt....hay cho tên Đừng Quân, giỏi lắm...thiên hạ đệ nhất quân sư.....”nét tà mị tươi cười của Gia Luật Ưng cuối cùng cũng có chút cứng ngắc, trong mắt nhanh chóng hiện lênh nét bi thương.

Hắn mặc dù âm ngoan thủ lạt, lãnh khốc vô tình, nhưng đối với những binh sĩ cùng hắn vượt qua sinh tử, hắn đối đãi rất chân thành, thậm chí cảm thấy bọn họ còn thân hơn cả huynh đệ thân sinh, nếu không phải thế thì bọn họ làm sao mà có thể ủng hộ hắn hết lòng như thế, trong mắt bọn họ hắn chính là thần, trận chiến lần này hắn thật sự cảm thấy có chút đau lòng.
“Thái tử đau lòng, ha ha....vậy ngài chuẩn bị báo thù này như thế nào?” Người mang mặt nạ vẫn bộ dáng bình thản như cũ, vừa lúc đôi mắt Gia Luật Ưng hiện lên nét bi thương, hắn liền rất nhanh nhận thấy, ha ha....Tình hình càng ngày càng thú vị, Gia Luật Ưng ơi Giai Luật Ưng, ngươi còn chưa đủ vô tình!

Đắm chìm trong những suy nghĩ về những dự tính của Đừng Quân về trấn chiến vừa qua Gia Luật Ưng không hề chú ý đến ánh mắt của người mang mặt nạ đang mang đầy nét hứng thú, nghe được lời nói của hắn, Gia Luật Ưng trong nháy mắt phục hồi lại bộ dáng thong dong, tà mị cười nhìn về phía người kia nói: “Ha ha ..... Hai quốc giao chiến lâu như vậy, cũng chưa từng chân chính giao đấu với Âu Dương Cẩn Hiên, hiện tại đã đến lúc, Xích, ngươi nói thử xem?”
Người mang mặt nạ vẫn như cũ, nhún vai nói: “Ta thì không có vấn đề gì! Thái tử cảm thấy khi nào nên động thủ thì động thủ, nhưng mà, thái tử nhanh như vậy đã đánh không muốn ngoạn một chút sao?”

“Xem ra Thánh môn chủ đối với bản thân rất có lòng tin! Ngươi đừng quên, một tên Âu Dương Cẩn Hiên đã khó đối phó rồi, bây giờ lại thêm một tên ‘thiên hạ đệ nhất quân sư’ nữa, muốn đánh một trận thắng thật sự không phải dễ dàng” Gia Luật Ưng nhướn mài nói. Đối với thái độ tự tin của tên Xích này, nói thật lòng hắn cảm thấy rất chán ghét, trải qua trận chiến lần này, hắn cảm thấy tên Đừng Quân kia không phải là một tên đơn giản như hắn tưởng tượng.

Đánh bại được Âu Dương Cẩn Hiên chính là mơ ước từ nhỏ của hắn, bởi vậy khi hắn gặp được Xích, hắn tin dựa vào năng lực hai người bọn hắn, Âu Dương Cẩn Hiên chắc chắn sẽ trở thành bại tướng dưới tay của hắn. Nhưng không thể ngờ được, Âu Dương Cẩn Hiên lại khó đối phó hơn so với dự đoán của hắn, do đó mới làm cho hắn bị bại ở Lạc Vân thành một cách thảm hại như thế. Thù mới thêm hận cũ, vốn nghĩ khi Xích trở lại, hai người cùng liên thủ, nhất định sẽ trong một trận chiến có thể hoàn toàn đánh bại Âu Dương Cẩn Hiên, nhưng không thể ngờ nửa đường lại xuất hiện đâu ra cái tên Đừng Quân, một tên đến bây giờ hắn còn không nắm rõ được tâm cơ thâm sâu khó lường được gọi là ‘thiên hạ đệ nhất quân sư’ kia.

“Bản môn chủ đối với bản thân thập phần tin tưởng, nhưng lại không ngờ đường đường là ‘Phệ diễm tà quân’ ngay cả ‘chiến thần’ còn không sợ, lại đi sợ cài tên nhỏ nhoi Đừng Quân sao?” Tên mặt nạ cuồng vọng tà nghễ nhìn Luật Ưng nói.
“Sợ? Ha ha.....Xích, xem ra ngươi chưa phải là người hiểu bản thái tử ta, chưa từng có ai dám dùng thái độ đó nói chuyện với bản thái tử, cho dù ngươi là đồng minh của ta.” Gia Luật Ưng hơi nhóm về trước, đôi mắt màu đỏ hơi híp lại, tà tà cười, âm thanh đầy dụ hoặc nhẹ nhàng vang lên. Cho dù tên mặt nạ kia tự phụ đến đâu dưới áp lực của khích phách vương giả của Gia Luật Ưng cũng không kìm được mà run nhẹ một chút, nhìn thấy được biểu tình đó, Gia Luật Ưng vừa lòng tà tà ngội trở lại chỗ cũ, tiếp tục dùng ngữ điệu thong dong nói: “Còn nữa trên đời này không có cái gì có thể làm cho bản thái tử sợ, ngoài Âu Dương Cẩn Hiên, bản thái tử cảm thấy không ai có thể là đối thủ của ta, bao gồm cái tên ‘thiên hạ đệ nhất quân sư’ kia.” Hắn mặc dù không nắm rõ được Đừng Quân, nhưng hắn cũng không cho rằng trí tuệ của tên kia có thể vượt qua được hắn cùng Âu Dương Cẩn Hiên, cũng vì thế mà đối với ‘con mồi’ này hắn càng ngày càng cảm thấy hứng thú.

“Ha ha... ‘Phệ diễm tà quân’ không hổ là ‘Phệ diễm tà quân’, xem ra bản tọa đã nghĩ sai, bản tọa thật sự có lỗi rồi, nhưng cũng chỉ là cảm thấy thái tử có nhiều lo lắng mà quan tâm thôi.” Tên mặt nạ tươi cười nhận lỗi nhưng trong bộ dạng thì không có một chút điểm nào thể hiện sự hối lỗi cả, nhưng khẩu khí cũng không còn cuồng ngạo như trước. Trong lòng hắn thầm nghiến rắng căm hận, nếu không phải thời cơ chưa tới, hắn còn cần phải xem sắc mặt của tên Gia Luật Ưng này sao? Điều do hai lão già chết tiệt kia, bằng không, đừng nói là Gia Luật Ưng hay là Âu Dương Cẩn Hiên, cả thiên hạ này e rằng toàn bộ không ai có thể dám đối với hắn mà nói từ ‘không’, hắn bây giờ sắp thống trị cả thiên hạ.

“Nhiều lo lắng? Ha ha....Hy vọng là thế! Bản thái tử đánh trận không nắm chắc chắn sẽ không đánh, lại là một trận chiến rất trọng yếu. Về phần Đừng Quân kia, hừ, ai là ‘thiên hạ đệ nhất quân sư’ chưa đến phút cuối cùng thì còn chưa biết được?” Đừng Quân chính là con mồi mà hắn cảm thấy rất hứng thú, hắn sẽ không dễ dàng gì buông tay, huống chi, một người có thể làm cho Âu Dương Cẩn Hiên khâm phục hắn lại càng không thể bỏ qua. Trong cuộc chiến của hắn và Âu Dương Cẩn Hiên thì chiến lợi phẩm chính là tên ‘thiên hạ đệ nhất quân sư’ này, ai kêu hắn là người được Âu Dương Cẩn Hiên coi trọng chứ?

“Ý thái tử là muốn....” Tên mặt nạ cố ý kéo dài câu nói, đứng ở dưới lấp lửng, bởi vì trong lòng cả hai đều hiểu rõ ý tứ.

“Đúng, Xích, mọi thứ chuẩn bị tốt chứ? Từ lúc chúng ta liên minh đến nay đây là lần đầu tiên hợp sức tác chiến.” Gia Luật Ưng thâm ý cười nói.
“Ha ha.... Bản tọa đã sớm chờ đợi ngày này đã lâu, có thể xuất chiến bất cứ lúc nào. Đến lúc đó cho dù là Âu Dương Cẩn Hiên hay binh pháp của Đừng Quân có mưu lược tới đâu đi nữa cũng không thể vượt qua được...ha ha...” Tên mặt nạ cuồng vọng cười lớn, che dấu sau cái mặt nạ kia là vẻ mặt tàn khốc khát máu, giống như là hắn đang đứng trên đỉnh thẳng lợi mà nhìn xuống những người bị hắn dẫm nát dưới chân.

“Tốt, Âu Dương Cẩn Hiên, bản thái tử lúc này đây đang từng ngày đợi đến đến lúc ngươi trả lại những thứ ngươi lấy đi của ta.” Gia Luật Ưng xuất ra một chưởng đánh về phía trước bàn, giống như đó chính là Âu Dương Cẩn Hiên vậy. Chiếc bàn để kinh thư kia làm sao chịu được một phát của hắn, lập tức đổ ập xuống tan thành từng mảnh.

“Bản tọa chúc thái tử sớm này thu phục được Âu Dương Cẩn Hiên, đến lúc đó Đừng Quân nhìn thấy sự anh minh cơ trí của thái tử, nhất định sẽ hiểu ra ai mới là ‘minh quân’ để hắn hết lòng phụ tá.” Tên mặt nạ dối trá nói. Xem ra võ công của Gia Luật Ưng tiến bộ không ít, hơn nữa hắn lại có ‘Hỏa vân kiếm pháp’ thâm sâu khó lường, võ công không hề thua hắn, lại một người cực kì nguy hiểm, xem ra hắn phải cận thận hơn nữa mới được.
“Ha ha....Xích, chờ đến khi mục đích của bản thái tử đạt được, tự nhiên sẽ không quên đáp ứng nguyện vọng của ngươi. Muốn đánh bại Âu Dương Cẩn Hiên, không thể thiếu phần ngươi được à!” Gia Luật Ưng tuy rằng cười lớn nhìn giống như thật sung sướng, nhưng ai có thể nhìn ra được trong nội tâm hắn thật sự là vui mừng hay là....bi ai?

“Tốt, chúng ta lập tức vì Âu Dương Cẩn Hiên mà chuẩn bị một lễ vật thật lớn, cái lễ vật này, hắn phải đáp trả bằng.....” Tên mặt nạ ngập ngừng một chút.
Gia Luật Ưng tà mị cười rồi tiếp lời: “ Bằng mười vạn đại quân, thậm chí là toàn bộ long hiên hoàng triều....ha ha.”

“Ha ha....”

Âm thanh cuồng vọng tiếng cười đậm mùi vị âm mưu thâm sâu trong quân doanh thương liêu thật lâu không dứt, nhưng mà, bọn họ cho rằng thắng lợi đến dễ dàng như ý nguyện của họ sao? Lần trước lễ vật trao cho Cẩn Hiên làm cho hắn phải nhận được tên thiên hạ đệ nhất quân sư kia, vậy lần này lễ vật đáp lại sẽ là gì đây?
(Hết chương 23)




0 nhận xét to" Quân sư vương phi (C23) "

Đăng nhận xét