Dandelion02
Chương hai mươi hai: 

Sáng tỏ nghi ngờ.
Luôn lạnh lẽo hoang sơ nơi quân doanh, lúc này đây, nơi nào cũng tràn ngập âm thanh của sự vui mừng.  Bên ngoài doanh trại, long hiên quân đội đang mở tiệc ăn mừng chiến thắng, Cẩn Vương chủ soái hạ lệnh ban thưởng cho các công thần và cùng vui đùa với những huynh đệ tướng sĩ.
Ở vị trí tối cao, Cẩn Hiên ngồi ở chính giữa, bên cạnh chính là Đừng Quân, còn Đừng Nguyệt Oánh thì ngồi sát ở ngay bên cạnh, tiếp theo chính là vị trí của các vị tướng quân, Ngụy Tử Tề và Triệu Chi Dương ngồi ở đầu hàng, còn lại chính là các binh sĩ vây xung quanh cùng nhau ăn mừng rất là vui vẻ.
“Nhân vật chính vào đêm nay chính là Đừng Quân sư của chúng ta, mọi người hãy cũng nhau kính người một ly, đến.”Cẩn Hiên dẫn đầu đưa chén rượu hướng về phía Ngạo Quân nói.
“Đừng Quân sư, cạn.”Tất cả tướng sĩ đều cầm lấy chén rượu hướng về phía Ngạo Quân nói.
“Cạn.” Ngạo Quân cũng cầm chén rượu hướng phía mọi người mà kính, sau đó uống một hơi cạn sạch. Đối mặt với những nam nhi trên chiến trường như thế này,Ngạo Quân đột nhiên có cảm giác vô cùng hào hùng.
Sau khi kính rượu mọi người xong, Ngạo Quân vừa dự định ngồi xuống, nhưng lại thấy Triệu Chi Dương ngồi ở phía bên phải đang nhăn nhăn nhó nhó mà nhìn qua bên nàng, bộ dáng dường như muốn nói điều gì đó nhưng bị nghẹn lại. Ngạo Quân đương nhiên biết lý do tại sao hắn lại như thế, nên buồn cười mà nói: “Triệu tướng quân, có phải đang có gì muốn nói đúng không?”
“Hả? Cái này.....” Triệu Chi Dương có chút kinh ngạc nhìn Ngạo Quân sao tự nhiên lại tỏ ra ‘lịch sự’ mở miệng bắt chuyện trước với mình như thế, trong nhất thời cảm thấy bất ngờ đến nỗi cả những lời muốn nói ở trong lòng đều quên hết.
“Chi Dương, muốn nói cái gì thì nói nhanh lên đi? Từ bao giờ mà giống đàn bà như thế hả?”Cũng giống tính tình thẳng thắn – Hồng tướng quân – không quen nhìn Triệu Chi Dương nhăn nhăn nhó nhó như thế, không đợi được mà thúc giục.
Triệu Chi Dương cũng không hề phản bác lại sự chế giễu của Hồng tướng quân, khuôn mặt đỏ bừng, cắn răng, vỗ mạnh một chưởng xuống mặt bàn, làm cho mọi người sợ nhảy dựng cả lên, thấy vậy Vương tướng quân -  người được mọi người trong doanh tôn xưng là ‘người chuyên chọc cười’ -  liền vỗ mạnh vào ngực một cách khoa trương, trợn mắt liếc một cái, ẻo lả chỉ về phía Triệu Chi Dương nói: “Chi Dương, có cái gì bất mãn có giỏi thì cứ nói ra đi,  đừng có ở chỗ này mà ỷ lớn ăn hiếp nhỏ, sự anh dũng của mọi người khó khăn có được đều bị ngươi dọa một cái chạy mất tiêu rồi.”
“Ha ha.....” tất cả mọi người đều bị cái bộ dáng yểu điệu nữ tử của Vương tướng quân mà thích thú cười to. Cẩn Hiên cũng nhếch môi mĩm cười, sự lạnh lùng của Ngạo Quân sém chút cũng bị công phá luôn, còn ở bên cạnh Đừng Nguyệt Oánh cũng không hề để ý  gì đến hình tượng thục nữ của mình nữa mà cười thật lớn.
Bị mọi người cười như vậy, mặt của Triệu Chi Dương càng thêm đỏ bừng, đột ngột đứng thẳng lên đi ra khỏi chỗ ngồi trong sự cười đùa của mọi người, ‘bùm’ một cái quỳ xuống trước mặt của Ngạo Quân, trong lúc Ngạo Quân còn chưa kịp phản ứng lại,  mạnh mẽ tát vào mặt mình một bạt tay, vô cùng hối hận nói: “Đừng Quân sư, lúc trước Chi Dương đã hiểu lầm người, còn mắng chửi người nữa, hôm nay Chi Dương ở đây được thỉnh tội với người, quân sư muốn đánh muốn giết, Chi Dương nhất quyết không có nữa lời oán hận, chỉ mong quân sư có thể tha thứ cho Chi Dương.” Nói xong liền quăng cho mình thêm một cái tát nữa.
Ngạo Quân kịp phản ứng lại, vội vàng bước xuống, nâng lấy Triệu Chi Dương, cố gắng làm cho thanh âm của mình bớt lạnh lùng một chút rồi nói: “Triệu tướng quân, Đừng Quân đã từng nói qua với các vị tướng quân, ta sẽ không trách bọn họ, tương tự như vậy, ta cũng sẽ không trách cứ gì ngươi, lại càng không có chuyện đánh ngươi hay giết ngươi, huống chi lần này nếu không có Triệu tướng quân, trận chiến sẽ không dễ dàng thắng như vậy đâu!”
“Quân sư mặc dù rộng lượng, đã không trách cứ Chi Dương, nhưng Chi Dương vẫn cảm thấy......” Triệu Chi Dương còn muốn tỏ ra ăn năn, nhưng lại bị Ngạo Quân chặn lại: “Đừng Quân biết Triệu tướng quân là người trung quân ái quốc, làm sao có thể vì sự ‘chính trực’ của ngươi mà sinh lòng oán hận được kia chứ!Triệu tướng quân làm như thế, chẳng phải muốn nói rằng Đừng Quân ta là người có lòng dạ hẹp hòi, tính toán chi li như một kẻ tiểu nhân sao?” Không còn biện pháp, đối phó với một khúc gỗ như thế này, nàng đành phải lấy lui làm tiến.
Quả nhiên khi nghe Ngạo Quân nói như vậy, Triệu Chi Dương liền vội vàng xua tay nói: “ Không, không phải, Đừng Quân sư là một người vô cùng độ lượng không ai có thể so sánh được, Chi Dương....”
“Được rồi, Triệu tướng quân, nếu Đừng Quân sư đã rộng lượng không trách tội ngươi, thì ngươi hãy hướng quân sư mà cảm tạ một cái là được rồi, cứ như vậy đi, quân sư ?” Cẩn Hiên nhân cơ hội liền nhanh chóng hòa giải.
Ngạo Quân đang ước được nghe một câu nói đúng lúc như thế, liền vội vàng gật đầu không ngừng. Cẩn Hiên buồn cười nhìn cái tên luôn luôn lạnh lùng Ngạo Quân kia bây giờ lại tỏ ra giống như một đứa trẻ, hắn nhìn ra được Ngạo Quân đang rất đau đầu khi đối phó với cái đám tướng quân ‘mắc lỗi’ đang cố gắng ‘nhận lỗi’ thế này, vốn có ý định nhìn cái bộ dáng đáng yêu không giống thường ngày của tên kia một chút, nhưng suy nghĩ lại vẫn là nên giúp hắn ta một ‘đoạn’ để nhanh chóng kết thúc.
“Vâng, vương gia, Quân sư, xin nhận của Chi Dương một.....” Từ lạy còn chưa được thốt ra khỏi miệng, đã bị Ngạo Quân nhanh chóng tiến lên, vội vàng nói: “Sự thỉnh tội của ngươi ta tiếp nhận, nhưng có một điều kiện, đừng quỳ xuống nữa.” Thật không thể hiểu nỗi, người cổ đại sao lại thích quỳ quá vậy? Còn nữa cứ một chút lại tự đánh chính mình, thật là, rõ ràng là muốn cho nàng phải giảm thọ đây mà!
Triệu Chi Dương mới đầu hơi sửng sốt, sau đó liền lập tức sang sảng cười to: “Ha ha....vâng, Chi Dương cung kính không bằng tuân mệnh, ha ha.....”
Ngạo Quân có chút không hiểu sao tự dưng Triệu Chi Dương lại cười vui vẻ đến như thế, mà những người khác, bao gồm Âu dương Cẩn Hiên, Ngụy Tử Tề, Đừng Nguyệt Oánh cũng không hề khách khì mà cười ha hả, có chuyện gì vui mà cười dữ vậy? Nhưng mà nàng lại không biết rằng, vẻ mặt bị ‘ám ảnh quỳ xuống’ của nàng khi nãy  có bao nhiêu là khôi hài.
“À....quân sư, bản vương có vài vấn đề không rõ ràng lắm, muốn quân sư chỉ giáo cho.” Sau khi cười một trận to, Cẩn Hiên liền chậm rãi thu hồi nét cười, nhưng bên khóe môi vẫn còn động lại nét tươi cười, chớp chớp đôi mắt, nhìn vào vị quân sư tài trí hơn người của mình, khiêm nhường xin chỉ được giáo.  Không biết vì sao, từ lúc xác định được Đừng Quân không phải là người có âm mưu hay gian tế, tâm tình của hắn tự nhiên vô cùng thả lỏng, một loại cảm giác vui sướng dâng lên ngay cả bản thân cũng không hiểu rõ, một loại tình cảm ngọt ngào tràn đầy chiếm giữ lòng hắn.
“Hả? Vương gia xin mời nói.” Ngạo Quân nghe vậy hơi mất tự nhiên nói. Không thích ứng, quá không thích ứng, đối với sự thay đổi thái độ đột ngột của Cẩn Hiên làm cho Ngạo Quân cảm thấy vô cùng không quen.
“Bản vương muốn biết quân sư làm cách nào mà có thể tính toán được trận chiến này thắng được một cách tuyệt đẹp đến như thế?” Cẩn Hiên nói ra vấn đề mà mọi người đang có mặt cũng đang muốn biết.
“Đúng vậy! Đúng vậy! Đừng Quân sư làm cách nào mà biết được Thác Bát Lộc sẽ đuổi theo quân ta chạy ra khỏi hẻm núi, và vì sao phái Chi Dương phải lui về hướng bên trái, còn nữa.....” Triệu Chi Dương khi nghe vương gia hỏi như thế, mới sực nhớ lại những nghi vấn quá nhiều mà mình nảy giờ có hỏi đâu! liền nhanh chóng giống như súng nổ liên thanh mà hỏi thành nguyên một chuỗi dài.
“Chi Dương, ngươi hỏi nhiều vấn đề cùng một lúc như thế, làm sao quân sư có thể trả lời được chứ?” Ngụy Tử Tề buồn cười nhìn Triệu Chi Dương nói, tuy rằng trong lòng hắn cũng đang rất muốn biết: Quân làm cách nào có thể đoán chắc được bốn vạn kị binh kia khi đuổi đến núi Ngũ Vân sẽ hoàn toàn bị Thác Bát Lộc bỏ lại phía sau, và để cho hắn mang binh phục kích trước chứ?
“Tôi....tôi chỉ đang rất muốn biết mà thôi! Các người có biết không? Hôm nay tôi.....” Triệu Chi Dương gãi gãi đầu ngượng ngùng nói, sau đó nhanh chóng đem diễn biến của trận chiến ngày hôm nay kể lại một lược từ đầu đến cuối, thỉnh thoảng lại giống như một đứa trẻ, huơ chân múa tay đầy vui sướng.
Tất cả mọi người đều lắng nghe một cách hứng thú, đôi lúc lại thốt lên vài tiếng tán thưởng, ngay cả Cẩn Hiên trong đôi mắt thâm trầm của mình cũng lộ vẻ ngạc nhiên không thể tin được mà chớp động tinh quang, Đừng Nguyệt Oánh thì lại càng tỏ ra đầy sùng bái yêu thương mà nhìn chằm chằm vào ‘Đừng Quân ca’ của nàng, có thể nói chỉ có duy nhất Ngạo Quân là  ‘lạc loài’, không có hãnh diện, cũng không có ngại ngùng, vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh như trước mà lắng nghe Triệu Chi Dương giảng thuật lại  ‘thành tích vĩ đại’ của nàng.
“Thật tuyệt! Quá tuyệt vời, quân sư, người nói mau đi! Người làm cách nào có thể quả quyết rằng Thác Bát Lộc nhất định sẽ mai phục tại hẻm núi đó chứ?” Hồng tướng quân sau khi nghe xong liền tán thưởng những tính toán như thần của Ngạo Quân, nhưng lập tức cũng xuất hiện không ít điểm nghi vấn, không nhịn được mà thúc giục.
Nhìn thấy mọi người ai cũng đầy vẻ kỳ vọng chờ đợi như trong ‘lớp học’, Ngạo Quân liền nhìn Cẩn Hiên liếc mắt cái, sau đó cố làm thanh giọng ở cổ họng rồi nói: “Thật ra Đừng Quân chỉ may mắn nắm bắt được suy nghĩ của tướng sĩ hai bên mà thôi. Đừng Quân biết trước Triệu tướng quân căn bản là không hề tín nhiệm ta, huống chi ta rõ ràng biết đối phương xuất ra tới năm vạn binh mã, còn là Thác Bát Lộc đỉnh đỉnh đại danh cầm binh nữa, nhưng lại để cho Triệu tướng quân chỉ mang có năm nghìn bộ binh ra ứng chiến với kẻ địch. Điều này chắc chắn sẽ làm cho Triệu tướng quân nghĩ rằng ta đang công báo tư thù, cố ý muốn đẩy người cùng với năm nghìn huynh đệ vào chỗ chết.” Thấy Triệu Chi Dương đỏ bừng mặt, muốn nói điều gì đó, Ngạo Quân liền hướng về phía hắn mĩm cười, rồi tiếp tục nói: “Cho nên vào lúc hai bên quyết chiến, quân thương liêu tuy quân số nhiều hơn, nhưng ở bên ta từng người một, ai cũng đều mang trong mình suy nghĩ nhất định sẽ chết không còn nghi ngờ gì , nên đã liều mình chiến đấu, chính vì nguyên nhân này đã làm cho đối phương không thể nhanh chóng chiếm được lợi thế, đây chính là sự sống sau cái chết. Thác Bát Lộc thấy quân ta chiến đấu liều mạng như thế, nhất định sẽ muốn diễn lại trò cũ, Đừng Quân đã từng phân tích địa hình ở nơi đây, cũng đã từng tự mình đi xem xét qua, liền đoán được quân thương liêu nhất định sẽ chọn cái hẻm núi kia, cho nên trong cái túi gấm đầu tiên gửi cho Triệu tướng quân Đừng Quân đã viết chữ ‘Truy’.
“Vậy, quân sư vì sao có thể chắc chắn rằng Triệu tướng quân sẽ tuân lệnh mà làm theo chứ?Dù sao thì lúc đó ai cũng đều biết rằng có đuổi theo đi nữa cũng chỉ là con đường chết, Triệu tướng quân không có khả năng vì một quân lệnh của kẻ có ‘âm mưu bất chính’ mà để cho năm nghìn tướng sĩ đi vào chỗ chết.” Cẩn Hiên nghi vấn hỏi.
“Vì vương gia người.” Thấy Cẩn Hiên lộ ra vẻ  mặt ‘liên quan gì đến ta’, Ngạo Quân liền giải thích: “Triệu tướng quân mặc dù không tin vào Đừng Quân, nhưng đối với quân lệnh của Vương gia thì giống như là thánh chỉ, chính vì điều này, cho nên trước khi xuất chiến Đừng Quân đã cố tình nói câu ‘mệnh lệnh của bản quân sư cũng chính là mệnh lệnh của vương gia’.”
“Quân sư, mạt tướng có điều không hiểu, vì sao phái Triệu mỗ tôi ra nghênh chiến mà không phải một vị tướng quân nào khác tôi.” Triệu Chi Dương lại có điểm nghi vấn, hắn là một người nóng tính như thế, quân sao vì sao lại.....
“Chính bởi vì Triệu tướng quân là một người dễ kích động nhất, hơn nữa trước kia đã từng có ân oán với Thác Bát Lộc.” Ngạo Quân thâm sâu cười cười, rồi nói tiếp: “Do đó để cho Triệu tướng quân dẫn binh đuổi theo mới làm cho Thác Bát Lộc không chút hoài nghi. Dù sao thì quân ta rõ ràng biết đó là cạm bẫy, biết rõ cạm bẫy mà vẫn tiến vào thì ngoại trừ trường hợp bất đắc dĩ ra, chính là mất đi lý trí.”
Thấy mọi người đều tỏ dáng vẻ  ‘thì ra là vậy’, Ngạo Quân tiếp tục nói: “ Cũng tương tự, do hai người đã từng có ân oán, hơn nữa Thác Bát Lộc là một đại tướng dũng mãnh, nhưng trời sinh tính tình kiêu ngạo tự đại, tham công hiếu chiến, cũng giống như người là một người rất dễ kích động, nhất định sẽ không để cho Triệu tướng quân cùng năm nghìn bộ binh mà hắn không xem ra gì này bình yên vô sự trở về quân doanh, cho nên khi hắn nghe được tin Triệu tướng quân sắp bước vào cạm bẫy dẫn binh đuổi theo tới trước hẻm núi lại tự dưng đột ngột dẫn binh rời đi, nhất định sẽ làm cho hắn mất đi lý trí, liều lĩnh vội vàng đuổi theo, mà những binh lính đang mai phục một cách tuyệt vời kia nhất định sẽ trở thành một trận hỗn loạn.
“Cho nên, trong cái túi gấm thứ hai đưa cho ta quân sư mới viết hai chữ ‘Tả triệt’.” Triệu Chi Dương bừng tỉnh, lại tự nhiên nhíu mài khó hiểu nói: “Vậy vì sao phải lui về hướng bên trái chứ? Ta nhớ rõ phía bên phải dường như có một nơi còn hiểm trở hơn mà.”
(Hết chương 22)
6 nhận xét to" Quân sư vương phi (C22) "
Nặc danh nói... on lúc 12:32 30 tháng 3, 2011

hehe
cuối cùng cũng có chap mới
t/g bận lắm hả

Nặc danh nói... on lúc 18:45 30 tháng 3, 2011

thanks bạn nhiều nha ^^

Dandelion02 nói... on lúc 21:39 30 tháng 3, 2011

Bắt các nàng đợi lâu, khoảng thời gian này vô cùng quan trọng đối với ta vì t5 này ta sắp tốt nghiệp rồi nên ta tập trung nhiều vào luận văn của mình. Cho nên trì trệ là chuyện ko thể tránh khỏi. Các nàng thông cảm nha.

tyty nói... on lúc 13:23 6 tháng 4, 2011

ráng thi cho tốt nha . tặng "chè đậu đỏ icon"

biu nói... on lúc 12:51 23 tháng 4, 2011

z. chừg nào mới có chap mới đây t/g?? đợi lâu wa' oy!! huhu

Nặc danh nói... on lúc 09:13 18 tháng 5, 2011

bạn ơi có thể cho mình xin bộ convert truyện này đc ko? mình down link bên TTV bị lỗi. email của mình: lanhuong042003@yahoo.com. cảm ơn bạn nhiều.

Đăng nhận xét