Dandelion02
Chương hai mươi: 
Diệu kế cẩm nang
Triệu Chi Dương dẫn năm ngàn bộ binh tuân theo mệnh lệnh của Ngạo Quân mà toàn lực đuổi theo, nhưng binh lính do hắn dẫn vốn là bộ binh cho nên hành quân rất chậm chạp, vì thế khi bọn họ đuổi tới thung lũng của  một hẻm núi thì đã không thấy bóng dáng của quân địch nơi đâu.
 Nhìn địa hình xung quanh một chút Triệu Chi Dương  quay đầu hướng năm nghìn binh sĩ hô lớn: “ Địa hình nơi này rất hiểm trở, quân địch có khả năng sẽ mai phục đâu đó tại thung lũng này, các huynh đệ hãy cẩn thận.” Vừa nói xong liền hạ lệnh tiếp tục tiến tới.
Ngay lúc này, vị phó tướng khi nãy thúc ngựa tiến tới, lấy ra từ trong người một cái túi gấm màu trắng đưa cho Triệu Chi Dương rồi nói: “ Triệu tướng quân, thứ này cùng với cái túi gấm màu vàng lúc nãy là của Đừng Quân sư đã giao cho mạt tướng trước khi xuất chiến, Đừng Quân sư dặn rằng lúc quân địch rút lui thì trao túi màu vàng cho tướng quân, còn khi địch quân đã biến mất không thấy bóng dáng thì đưa cái túi màu trắng này.”
“Hắn lại muốn cái gì nữa đây ? Đẩy chúng ta vào chỗ chết còn chưa đủ, bây giờ còn muốn đem chúng ta ra mà bỡn cợt nữa sao. Làm cái gì phải giở nhiều trò như vậy?” Vừa nghe đến lại có thêm một cái túi gấm của Ngạo Quân đưa, Triệu Chi Dương liền cảm thấy tức giận, thô lỗ mở túi gấm ra nhìn xem bên trong thật ra để lại cho hắn cái gì?
“Điều này....?”Vừa nhìn đến những chữ viết bên trong, Triệu Chi Dương liền cảm thấy hết sức mơ hồ, không thể hiểu nổi thật ra trong cái hồ lô của tên Đừng Quân kia đang bán thuốc gì, từ khi gia nhập quân đội đến nay, đây là lần đầu tiên trong đời hắn không thể hiểu nổi ý tứ trong mệnh lệnh của thượng cấp, nhưng lại không thể không tuân theo được.
Đã tới nước này rồi, còn hại hắn cái gì nữa chứ? Triệu Chi Dương suy nghĩ thông suốt, lập tức không một chút do dự liền hạ lệnh: “ Các tướng sĩ nghe lệnh, lui về phía bên trái.”
Trong nhất thời, từng trận bụi cát từ dưới đất nổi lên, chỉ phút chốc, sự huyên náo tại thung lũng của hẻm núi trở nên yên tĩnh không một tiếng động.
Tại bên trong hẻm núi, quân đội thương liêu quốc mai phục mãi một lúc thật lâu nhưng vẫn không thấy bóng dáng của binh lính long hiên quốc tiến vào, Thác Bát Lộc liền cảm thấy nghi hoặc lẩm bẩm: “Tại sao còn chưa đến, rõ ràng nhìn thấy Triệu Chi Dương đuổi theo mà, tại sao đợi lâu thế này rồi mà vẫn không thấy người đâu?”
Đúng lúc Thác Bát Lộc đang nghi vấn tự hỏi thì một tên thám tử bên thương liêu thúc ngựa chạy tới: “Báo, bẩm tướng quân, quân đội long hiên quốc vừa tiến tới thung lũng thì đột nhiên quay đầu lui lại.”
“Cái gì? Lão tử ta nãy giờ đã đợi lâu như thế, không thể để cho bọn họ chạy được, đuổi theo.” Thác Bát Lộc tức đến xanh mặt, phóng lên ngựa chuẩn bị đuổi theo.
“Tướng quân, xin người hãy cân nhắc kỹ lưỡng! Binh lính long hiên lúc đầu nghi ngờ mưu kế của chúng ta, biết rõ là có trá, thế mà vẫn đuổi theo, nhưng khi đuổi tới thung lũng bên ngoài thì đột ngột lùi lại, không chừng là có vấn đề.”
“Vấn đề? Có vấn đề gì chứ? Cái tên Triệu Chi Dương chẳng phải là một tên khôn ngoan gì, còn cái tên Đừng Quân kia thì  lại càng không có gì để uy hiếp.  Huống hồ bọn chúng chỉ có năm nghìn người, nếu để cho bọn chúng cứ như thế mà chạy thoát, sau này mặt mũi của bản tướng quân ta biết để ở đâu hả?Chắc chắn sẽ bị mọi người cười vào mặt, cầm đến năm vạn quân mà không thể gây thương tổn gì được năm nghìn quân của đối phương. Không cần nói nữa, nếu không bọn chúng chắc chắn sẽ chạy về tới quân doanh, đuổi theo.”  Thác Bát Lộc hoàn toàn không hề tiếp thu lời nhắc nhở của vị phó tướng, cũng hoàn toàn đem những lời dặn dò của Gia Luật Ưng bỏ lại phía sau, vừa quật roi thúc ngựa phóng đi, vừa ra lệnh các binh lính đang mai phục ở hai bên đuổi theo về phía trước.
Nhìn thấy chủ soái phóng ngựa lao ra khỏi hẻm núi, lại nhìn thấy mệnh lệnh, binh lính thương liêu mặc dù không hiểu đang phát sinh chuyện gì nhưng vẫn tuân lệnh theo chủ soái mà tiến ra ngoài.
Bởi do Thác Bát Lộc nôn nóng muốn đem Triệu Chi Dương cùng với năm nghìn binh lính long hiên tiêu diệt hết để lập công lớn cho nên chỉ chú tâm phóng ngựa đuổi theo, theo sát bên cạnh là một vạn kỵ binh, còn bốn vạn kỵ binh thì bị rớt lại ở phía sau. Thác Bát Lộc cũng không quan tâm, hắn tin rằng dù chỉ một vạn kỵ binh cũng có thể tiêu diệt được Triệu Chi Dương cùng với năm nghìn bộ binh kia.
Nhưng khi chạy tới một hiểm địa rộng lớn thì bốn vạn kỵ binh đã không còn nhìn thấy được bóng dáng của chủ soái cùng với một vạn kỵ binh đâu cả, đội hình của họ bởi vì muốn mai phục mà phải phân tán ra, còn chưa đủ thời gian để tập hợp hoàn chỉnh lại thì đã vội vàng đuổi theo Thác Bát Lộc lao ra khỏi hẻm núi, nhìn thấy thân ảnh của chủ soái đang càng ngày càng xa dần, đến khi không còn nhìn thấy gì nữa, những binh lính còn lại liền lập tức trở nên hết sức bối rối, đội hình bị loạn giống như là dân bạo động. Điều tối kị nhất của cầm binh chính là tình trạng rắn mất đầu, thế mà đường đường một đại tướng thương liêu lại phạm vào một sai lầm cấp thấp như thế này.     
“Xông lên!” Ngay đúng vào lúc bộ binh của thương liêu rối loạn hết cả lên vì chủ soái biến mất thì đột ngột từ bốn phía truyền đến từng đợt âm thanh la hét, chỉ thấy binh lính long hiên vốn đã mai phục từ bốn phía theo tiếng la kia, đồng loạt có thứ tự từ trên cao tràn xuống, đem bốn vạn bộ binh của thương liêu bao vây ở bên trong.
Tuy rằng binh sĩ long hiên số lượng không được nhiều lắm, nhưng bởi vì đột ngột tập kích bất ngờ tại nơi đây, cho nên dễ dàng khống chế được tình huống, thương liêu binh lính quyết tâm liều chết chống cự tuy số lượng nhiều hơn đến gần 10 lần nhưng vẫn không thể phá được vòng vây.
Ngược lại, ở phía bên này Triệu Chi Dương y theo chỉ thị của Ngạo Quân một mạch hướng về phía bên trái mà thối lui. Nhìn thấy lùi lại cũng gần đến một ngàn dặm lý, sự khó hiểu trong lòng Triệu Chi Dương càng thêm sâu sắc: “Thật không hiểu nổi cái tên kia thật ra muốn bọn họ thối lui đến khi nào nữa chứ?”
Đúng lúc Triệu Chi Dương đang ngập ngừng không biết có nên hỏi cái tên phó tướng kia một chút xem Đừng Quân thật ra còn có cái ‘quân lệnh’ gì không thì một tên binh sĩ cấp tốc chạy tới báo tin: “Bẩm tướng quân, binh lính thương liêu đuổi tới.”
Ngay lúc này vị phó tướng kia lại tiến tới, còn chưa kịp mở miệng đã bị Triệu Chi Dương dùng ngữ khí không chút thiện cảm nói: “ Có phải lại có thêm cái túi gấm gì nữa phải không? Con không đưa lại đây.” Thật là, có cái gì mà không thể nói trực tiếp với hắn được cho rõ ràng? Cần chi phải phiền toái đến như vậy, túi gấm nữa chứ?
“Này?” Phó tướng bị dọa đến nổi trong nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, mãi cho đến khi Triệu Chi Dương không còn kiên nhẫn quát lên lần nữa, mới có thể phản ứng lại, liền lấy ra một cái túi gấm màu tím giao cho Triệu Chi Dương.
Nhìn vào nét chữ bên trong túi gấm, rồi nhìn địa hình xung quanh một chút, trên khuôn mặt đang muốn phát điên của Triệu Chi Dương cuối cùng cũng lộ ra một chút vui mừng, tinh thần rung lên nói: “Chúng huynh đệ nghe lệnh, đội đầu tiên theo một đường từ bên trái mai phục, đội thứ hai mai phục phía bên phải, đội thứ ba ở phía trước, đội thứ tư chặn đường lui, đội thứ năm cùng bản tướng quân nghênh chiến địch quân thương liêu, quyết không thể để cho một tên địch nào chạy thoát.”  
“Tuân lệnh.”
Y theo mệnh lệnh của Triệu Chi Dương, binh sĩ long hiên rất nhanh chóng tìm được địa điểm phục kích hoàn hảo, chỉ còn chờ Thác Bát Lộc lọt vào vòng vây.
Quả nhiên, chỉ trong phút chốc, Thác Bát Lộc đã dẫn binh đuổi tới nơi, nhưng dù sao hắn cũng là một lão tướng trên chiến trường cho nên càng tiếp cận nơi này hắn lại càng cảm thấy có chút gì đó không đúng lắm, địa hình nơi này thì hắn biết rất rõ ràng tuy nhiên khi bình tĩnh nhìn lại mới phát giác ra rằng có gì đó rất quỷ dị, tinh thần rung mạnh, vừa dự định hạ lệnh thoái lui nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
“Thác Bát tướng quân, tại hạ đợi ngài đã lâu.” Ngữ khí trào phúng vang lên giữa con đường nhỏ hẹp thế này càng tăng thêm sự chói tai.
Ngay vào lúc Triệu Chi Dương trào phúng nói thì một đội nhân mã do Triệu Chi Dương dẫn dắt cũng xuất hiện trước mặt quân thương liêu, tiếp theo đó ngay lập tức thêm một đội nhân mã nữa chặn đứt đường rút lui, toàn bộ đem quân thương liêu bao vây ở giữa.
“Triệu Chi Dương, ngươi thật hèn hạ.” Nhìn thấy mình đã rơi vào cạm bẫy, Thác Bát Lộc tức giận đến không nói nên lời.
“Ha ha.....binh bất yếm trá, Thác Bát tướng quân chẳng lẽ lại không hiểu hả! Ha ha....” Nhìn Thác Bát Lộc nghiến răng nghiến lợi làm cho tâm tình của Triệu Chi Dương vô cùng sảng khoái, hắn cuối cùng cũng có thể rửa được mối nhục.
“Ngươi.....hừ, ngươi cho rằng làm như thế có thể đánh bại được bản tướng quân ta sao? Ngươi cũng quá ngây thơ rồi?”
“Vậy hãy thử xem. Các huynh đệ, bây giờ là lúc chúng ta vì các huynh đệ đã chết mà báo thù, giết.” Đem thanh đao ở bên lưng rút ra, Triệu Chi Dương giơ thẳng về phía trước hạ lệnh.
“Giết.” Thác Bát Lộc cũng rút thanh đao bên hông mà nghênh chiến.
Trong nhất thời,  trên con đường nhỏ hẹp ngập đầy ánh sáng chớp nhoáng của đao kiếm, tiếng kêu rên liên tục, tiếng chiến mã hí vang ngút trời xanh. Binh lính thương liêu tuy có đến một vạn binh mã, nhưng do tất cả đều là kỵ binh cho nên tại con đường nhỏ hẹp như thế này căn bản không thể phát huy tác dụng được, mà quân đội long hiên dù chỉ có hai nghìn binh sĩ thôi, nhưng vì là bộ binh quần áo rất nhẹ nhàng, tại không gian nhỏ hẹp như thế thì hành động vô cùng linh hoạt, lấy một chọi mười, chỉ trong rất nhanh quân đội thương liêu đã muốn dần dần bị đánh bại.
“Rút lui, nhanh lên, hướng bên trái.” Thấy tình hình không xong, Thác Bát Lộc nhanh chóng hạ lệnh lui trở về, nhưng vì đường lui đã bị chặn cho nên chỉ còn cách hướng về phía bên trái mà rút.
Nhưng không ngờ tới vừa mới tiến về phía bên trái thì lại gặp ngay một nhóm binh lính long hiên đã mai phục từ trước vọt ra, đem bọn họ chặn lại, Thác Bát Lộc liền hạ lệnh đổi ngay về  hướng phía bên phải, thế nhưng đội phục kích của quân long hiên cũng chặt đứt luôn đường lui của bọn họ.
Quân thương liêu thật sự đã không còn đường nào để rút, mọi hướng dọc ngang đều bị quân đội long hiên vững vàng khống chế, dù cho Thác Bát Lộc có binh lực gấp đôi đi chăng nữa cũng không hề ăn thua gì, mặc cho hắn có cố gắng phá vòng vây như thế nào đi nữa cũng không làm được tích sự gì cả.
Ánh sáng hoàng hôn lúc về chiều hắt lên khuôn mặt của những binh sĩ đầy những vệt máu làm cho người ta thêm phần sợ hãi. Binh mã của Thác Bát Lộc chỉ còn lại ít ỏi không là bao, lại bị quân long hiên vây kín ở bên trong, cho nên chỉ có còn cách căm hận mà trừng mắt nhìn quân đội long hiên bao vây.
“Thác Bát Lộc, đầu hàng đi! Ngươi đã không còn đường rút lui nữa rồi.” Trên khuôn mặt của Triệu Chi Dương dính đầy máu, tay thì cầm một thanh đao lớn chỉ về hướng của Thác Bát Lộc đang cố gắng giãy giụa.
“Đầu hàng? Ha ha....Trong từ điển của Thác Bát Lộc ta không bao giờ có hai chữ đầu hàng. Triệu Chi Dương, lần này bị mắc mưu là do ta đã quá tự mãn, dẫn đến các huynh đệ phải bỏ mình, cho dù ta có chết cả ngàn lần cũng không bù đắp nổi. Thế nhưng ngươi cũng đừng có quá đắc ý, quân thương liêu của ta cũng còn đến bốn vạn binh mã, đang sắp đến đây, đến lúc đó các ngươi có muốn chạy cũng chạy không được, ha ha....” Thác Bạt Lộc quẹt vết máu trên mặt, đỏ ngầu đôi mắt hướng về phía Triệu Chi Dương mà quát.
“Chỉ sợ bốn vạn binh mã của ngươi sẽ không thể đến được đây.” Một âm thanh ôn hòa không hề hòa nhịp với những âm thanh đem chém giết kia đột ngột vang lên từ  phía sau lưng của Triệu Chi Dương, thanh âm mặc dù không hề lớn, nhưng cũng có thể làm cho mọi ngươi đang có mặt nghe được rành mạch.
“Tử Tề? Sao ngươi lại tới đây?” Triệu Chi Dương đang ở trên lưng ngựa hết sức kinh ngạc quay đầu chậm rãi hướng về phía Ngụy Tử Tề, vô cùng nghi hoặc hỏi.
“Phụng mệnh của quân sư, ta đến để tương trợ cho ngươi đó!” Ngụy Tử Tề ôn hòa cười nói, đúng như dự đoán, Triệu Chi Dương vừa nghe hắn nói xong liền trừng mắt thật lớn không thể tin nổi mà nhìn hắn, trên mặt viết rõ ràng hàng chữ: Tên kia thật sự kêu ngươi đến tương trợ sao?
Ngụy Từ Tề cười cười xoay đầu, nhìn thẳng về phía Thác Bát Lộc đang theo dõi hắn từ nãy đến giờ, tiếng nói nhã nhặn vang lên rõ ràng: “Thác Bát tướng quân, tại hạ là Ngụy Tử Tề, ngưỡng mộ đã lâu.”
“Bớt nói nhảm đi, vừa rồi ngươi nói là có ý gì hả?” Lúc này Thác Bát Lộc chỉ muốn biết thật ra bốn vạn huynh đệ của hắn đã như thế nào rồi?
“ Ha ha....không có gì, chỉ là, đã bị quân đội của ta tập kích bất ngờ mà thôi, chỉ chết trận có một vạn hà cũng không nhiều lắm, còn lại tất cả đều đầu hàng. Cho nên, tướng quân ngài không nên chờ bọn họ nữa.” Nhàn nhạc thanh âm của Ngụy Tử Tề vừa thốt ra làm cho Thác Bát Lộc phải tức giận đến hộc máu thật sự.  Quả đúng là người từng lăn lộn trên chiến trường, nhiều mạng người như thế, mà Ngụy Tử Tề vẫn có thể nói một cách rất là ung dung ôn hòa.
“Phụt....., Cái.....cái gì?” Thác Bát Lộc cố gắng phát ra âm thanh trong khi miệng phun ra một đống máu lớn.
“Tướng quân.” Tên phó tướng ở bên cạnh thấy Thác Bát Lộc hộc máu, vội vàng tiến lên đỡ lấy.
“ Ha ha ha.....Không ngờ Thác Bát Lộc ta chinh chiến cả đời, đánh qua vô số trận đấu, cuối cùng lại bị thật bại thảm hại như thế này? Ha ha.....Ta thật sự có lỗi với những huynh đệ đã cùng ta vào sinh ra tử, ha ha....” Thác Bát Lộc lau vệt máu bên khóe miệng, ngửa mặt lên trời điên cuồng mà cười to.
Ngay vào lúc mọi người ai cũng nghĩ hắn đã phát điên rồi thì đột nhiên tiếng cười bị đình chỉ, đôi mắt trừng thẳng vào Ngụy Tử Tề nói: “Ta muốn biết, ta thật ra là bại trong tay của ai, Triệu Chi Dương không có khả năng, có phải chính là Âu dương Cẩn Hiên phải không?” Nếu là Âu dương Cẩn Hiên, hắn chết cũng không có gì hối hận.
“Là quân sư của chúng ta Đừng Quân.” Ngụy Tử Tề nhẹ nhàng nói ra cái người mà tính toán trận chiến lần này như một ‘vị thần’.
“Đừng Quân, Đừng Quân ......ha ha.....đáng tiếc Thác Bát Lộc ta không thể chính mắt nhìn thấy được kẻ trí tuệ hơn người như thế này rốt cuộc hình dáng như thế nào. Ha ha....” Thác Bát Lộc tiếp tục ngửa mặt lên trời cười to, sau đó ngay vào lúc mọi người chưa kịp phản ứng liền rút đao mà tự vẫn.
“Tướng quân.....Thuộc hạ cũng theo người.” Những binh sĩ thương liêu còn lại nhìn thấy chủ soái của mình như thế cũng rút đao tự vẫn theo.
(Hết chương 20)
6 nhận xét to" Quân sư vương phi (C20) "
Nặc danh nói... on lúc 14:45 11 tháng 3, 2011

truyện hay lắm
thanks bạn

Nặc danh nói... on lúc 20:49 11 tháng 3, 2011

Chuyện hay quá. Tks bạn

Nặc danh nói... on lúc 01:05 12 tháng 3, 2011

Thanks nàng.

Nặc danh nói... on lúc 22:27 12 tháng 3, 2011

Thks.

pate nói... on lúc 21:59 13 tháng 3, 2011

Lau lam' moi' co chap moi.
thanks ban nhieu` lam :)

Nặc danh nói... on lúc 14:12 16 tháng 3, 2011

thanks you , nice edit :)

Đăng nhận xét