Dandelion02
Chương thứ chín: 
Diệt thôn

Trải qua một đêm mưa to gió lớn, không khí buổi sáng sớm có vẻ tươi mát, ngọt lành, làm cho người ta nhịn không được phải hít hà một hơi.
“Hết mưa rồi.” Ngạo Quân bước ra cửa động, hít vào một hơi thật sâu không khí buổi sớm, lẩm bẩm.
Một đêm không về chắc cha nương lo lắng lắm, nghĩ đến đây liền đẩy nhanh cước bộ mà hạ sơn.
Càng gần cửa thôn, không biết vì sao, tim Ngạo Quân đập ngày càng nhanh, có dự cảm bất hảo mãnh liệt, giống hệt như năm đó ba ba ra đi, cảm giác này làm cho Ngạo Quân không tự giác mà sử dụng ‘kinh công’ [tuy bản thân không biết, nhưng dù sao trong cơ thể có công lực của hai vị sư phó mà!]
Máu, đập vào mắt nàng toàn là máu, trên đất bảy tám người thôn dân nằm trợn to hai mắt, vẻ mặt tràn ngập sợ hãi, trên người máu me khắp nơi, chết thật sự vô cùng thê thảm.......đây chính xác  là người của đừng gia thôn,  lúc này lại giống như địa ngục nhân gian, mới hôm qua rõ ràng còn lượn lờ trước mặt nàng bây giờ lại nằm trên mặt đất không hề có một chút sinh khí. Ngạo Quân nhịn cảm giác muốn nôn của mình, bước nhanh hướng về nhà, cha nương, các người trăm ngàn lần đừng có chuyện gì!
Vừa bước đến cửa nhìn thấy thân ảnh nằm trước nhà kia, làm cho ngực Ngạo Quân đau nhói, bước chân bị khựng lại, không, sẽ không.
“Nương.” Nhìn thấy người này quả thật đúng là nương thì Ngạo Quân kêu to thất thanh, tiến lên ôm lấy Ngọc Liên.
“Quân nhi?” Người đang nằm trong lòng nghe được tiếng kêu, khó khăn mở mắt, tay xoa lấy mặt Ngạo Quân. Nhìn thấy Quân nhi không có việc gì, nàng rất an tâm.
“Nương ? Người làm sao rồi?” Gặp nương có phản ứng, Ngạo Quân vui mừng mà bậc khóc, nương không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.
“Quân nhi.......”
“Nương, là kẻ nào, là kẻ nào làm?” Là ai, là ai tàn nhẫn như vậy? Bọn họ chỉ là những người thôn dân lương thiện mà thôi vì cái gì lại ra tay sát hại như thế.
“Ma quỷ.....ánh mắt......ma quỷ......” Nhớ lại đêm qua một màn, Ngọc Liên liền không nhịn được run lên, người kia giống như là ma quỷ đến từ địa ngục, gặp người liền giết, khóe miệng lại còn mang theo nét mĩm cười, làm cho người ta phải phát lạnh vì sợ hãi, còn ánh mắt kia nữa.....màu đỏ....mắt màu đỏ. Đáng sợ, thật quá đáng sợ.
“Nương, người không sao chứ? Nương?” Nương làm sao lại tự nhiên phát run a? Trong mắt lại rõ ràng đang hiện lên vẻ sợ hãi! Ma quỷ ? Thật ra là ai? Mặc kệ là ai, nàng nhất định bắt hắn phải trả giá vì những chuyện này, phải trả giá thật thảm đại giới, nhất định.
“Quân nhi, nương......không được rồi, thấy con.....không có việc gì......nương ......nương rất an tâm.” Ngọc Liên nói một cách khó khăn.
“Không, sẽ không đâu, nương người sẽ không có việc gì đâu, Quân nhi sẽ đi gọi thầy thuốc đến đây.” Ngạo Quân vội vàng nói. Nàng nhìn thấy nương thật sự không được nữa rồi, nhưng nàng lại bất lực.
“Không, Quân nhi.....Văn ca đi rồi, ta cũng không muốn sống nữa, Quân nhi....đáp ứng nương, hãy sống thật....tốt, hãy.....giúp ta chiếu cố Oánh nhi......để.....để nàng làm muội muội con.....hãy chiếu cố chính mình, còn có Oánh nhi.....” Điều mà nàng hiện tại còn không yên lòng đó chính là nữ nhi của nàng Đừng Nguyệt Oánh.
“Cha.....nương, nương, nương người làm sao thế này? Đã xảy ra chuyện gì? Nương......” Ngạo Quân còn chưa kịp trả lời thì một tiếng khóc thanh thúy của nữ nhi vang lên.
Ngạo Quân lạnh nhạt hồi đầu, chỉ thấy một thân ảnh màu hồng nhảy đến bên người, đem nàng đẩy ngã, sau đó ôm lấy Ngạo Liên, không ngừng lay động.
“Oánh nhi, là.......là Oánh nhi.” Đang muốn nhắm mắt lại, chợt nghe thấy thanh âm của Nguyệt Oánh, liền khó khăn mở mắt lần nữa.
“Nương......người làm sao vậy? Đây rốt cuộc là thế nào? Tại sao Đừng gia thôn lại trở thành như thế? Cha ? Cha đâu?” Vì sao chứ, nàng chỉ rời đi mới mấy tháng mà thôi, vì cái gì nơi này liền trở thành như vậy, là ai giết bọn họ chứ?
Quay đầu, phẫn hận trừng mắt với Ngạo Quân: “Là ngươi? Là ngươi đã giết người Đừng gia thôn? Ta sẽ giết chết ngươi.” Hắn là người duy nhất ở đây bình an vô sự, hơn nữa nàng cho tới giờ chưa từng thấy qua tên nam tử xa lạ này, hắn không phải là người của đừng gia thôn. Nhất định là do hắn giết người ở nơi đây, nhất định đúng vậy!!
“Oánh nhi......nó không phải, Quân nhi.......Quân nhi......”Ngọc Liên vội vàng giữ chặt lấy Nguyệt Oánh đang muốn giết chết Ngạo Quân, hướng Ngạo Quân suy yếu kêu lên.
“Nương, Quân nhi ở đây.” Ngạo Quân vội vàng chạy đến bên người Ngọc Liên, không để ý đến ánh mắt nghi hoặc của Nguyệt Oánh, cầm tay Ngọc Liên, nhẹ giọng đáp.
“Quân nhi, nhớ lấy......nhớ lấy đáp.....đáp ứng nương.......tốt tốt......tốt tốt chiếu cố......Oánh nhi....”Ngọc Liên cầm chặt tay Ngạo Quân, lại kéo tay của Nguyệt Oánh đặt ở trên tay của Ngạo Quân, hơi thở mong manh quay đầu nhìn về phía Nguyệt Oánh nói: “Oánh......Oánh nhi, cha nương......về sau không thể chiếu cố cho con được nữa rồi, con......con.....phải nghe lời của Quân........Quân nhi nói.......nó......” Lời còn chưa nói xong, tay cũng đã từ từ hạ xuống, ánh mắt cũng vĩnh viễn nhắm lại.
“Nương.”
“Nương.”
Đáng tiếc cho dù các nàng kêu gọi như thế nào, Ngọc Liên cũng không bao giờ phản ứng nữa.
“Nguyệt Oánh, nương đã ra đi rồi.” Ngạo Quân thản nhiên nói, nhưng ánh mắt lại lộ ra biết bao bi thương.
Vì cái gì? Vì cái gì ông trời lại đối đãi nàng như thế, đầu tiên là ba ba, hiện tại là cha nương, nàng rốt cuộc là làm sai cái gì? Vì sao lão thiên gia lại thích nhìn nàng đau lòng, cướp đi song thân của nàng?Nhưng bây giờ không phải lúc oán trời trách đất, nương đã đem Nguyệt Oánh giao phó cho nàng, nàng còn có trách nhiệm phải bảo vệ nàng ấy không một chút thương tổn, nàng ấy bây giờ là muội muội của nàng!
“Ngươi?” Đắm chìm trong bi thương Nguyệt Oánh nghe được khẩu khí thản nhiên của Ngạo Quân báo nương đã qua đời, không khỏi cảm thấy giận dữ, nhưng khi vừa nhấc đầu nhìn đến đôi mắt thâm thúy sáng ngời tràn ngập đau xót, nhất thời không nói nên lời, trực giác cho nàng biết người nam tử tuấn mỹ này cũng đau lòng không kém hơn nàng.
“Ta gọi là Đừng Quân, một tháng trước, được cha nương cứu về, sau này ngươi chính là muội muội của ta, ta sẽ chiếu cố cho ngươi, sẽ không để cho ngươi bị một chút thương tổn.” Đơn giản rõ ràng đúng ngay trọng điểm luôn luôn là đặc điểm của Ngạo Quân. Bây giờ Đừng gia thôn có rất nhiều oan hồn, chuyện này xảy ra, nàng cần phải đi làm một chuyện,  bởi vậy, nàng không tính đem thân phận thật nói ra.
“Ân.” Nguyệt Oánh cúi đầu khẽ lên tiếng, nghe được Ngạo Quân kiên định hứa hẹn chiếu cố nàng như thế, đột nhiên làm cho nàng cảm thấy tim đập mạnh, mặt đỏ lên. Đừng Quân.....Đừng Quân.....Đừng Nguyệt Oánh không ngừng nhẩm cái tên này trong lòng, giống như muốn khắc thật sâu nó vào trong lòng mình. Nguyên lai cái người mĩ nam từ làm cho người ta hít thở không thông Đừng Quân này là ‘nghĩa huynh’ của nàng, thế mà nàng vừa mới nãy còn nói ‘hắn’ là hung thủ, thật sự là không nên a!
“Các ngươi là ai?” Một âm thanh ôn hòa đột nhiên vang lên ở sau lưng hai người Ngạo Quân. Làm cho hai người giật mình quay đầu lại, chỉ thấy một thân trang phục tướng quân mang theo vài tên binh lính đứng ở trước mặt nàng, nhã nhặn ôn hòa tuyệt không hề giống như một người quân nhân mà giống một người đọc sách văn nhã hơn.
“Đừng gia thôn Đừng Quân, Đừng Nguyệt Oánh.” Hiếm thấy  được một lần Ngạo Quân  trả lời vấn đề của một người xa lạ, đối với vị tướng quân nhã nhặn này, không hiểu tại sao Ngạo Quân lại cảm thấy hảo cảm.
“Đừng Quân.....” Ngụy Tử Tề lẩm bẩm nói, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Ngạo Quân, nam tử này thật đẹp a! Tâm không chịu trong tầm khống chế nữa mà đột nhiên nhảy lên, làm sao vậy, không phải mình bị bệnh.
“Khụ.....ngươi là?” Ngạo Quân ho khan một tiếng, gặp đối phương mắt không động chăm chăm nhìn chính mình, kỳ tích là....nàng lại không cảm thấy chán ghét mà ngược lại còn có điểm ngượng ngùng. Đây là làm sao vậy? Không lẽ  vì chuyện của cha nương mà không được bình thường?
“Nga....thất lễ, tại hạ Ngụy Tử Tề,  Long hiên hoàng triều thượng tướng quân.”
“Tướng quân Long hiên hoàng triều?” Ngạo Quân hơi nhíu đôi mày đẹp lại, Lạc vân thanh không phải đã bị thương liêu quốc chiếm rồi sao? Vì sao tướng quân Long hiên quốc lại xuất hiện ở đây?
“Tối hôm qua, chúng ta đã đoạt lại được Lạc Vân thành, nhưng lại để  Gia Luật Ưng trốn thoát.” Ngụy Tử Tề tiếc hận nói, nhìn một chút xung quanh thảm cảnh, mặc dù hắn là tướng quân nhiều năm chinh chiến sa trường, nhưng cũng cảm thấy không đành lòng xem, nhìn trở lại một chút hai người bên cạnh: “Sáng nay, ta mới nhận được tin tức toàn bộ Đừng gia thôn bị diệt, cho nên lập tức chạy tới đây, các ngươi là người của đừng gia thôn, vì sao lại.....” không có việc gì? Cảm thấy mình hơi lỡ lời, Ngụy Tử Tề nhanh ngậm mồm, thật là, nào có ai lại đi hỏi tại sao ngươi còn chưa bị giết a?
“Tối hôm qua, hai người chúng ta không có ở trong thôn.” Nhìn thoáng qua Đừng Nguyệt Oánh đang canh giữ nương bên mình, Ngạo Quân  thấy lại bản thân mình hồi bảy năm trước, ngơ ngác mê mang, chính là lúc ấy nàng không có biểu hiện ra ngoài mà thôi.
“Thì ra là thế, hai vị xin nén bi thương, chúng ta sẽ không để cho đừng gia thôn bị chết oan, nhất định sẽ vì những người đã chết lấy lại công đạo.” Ngụy tử Tề kiên định nói, nét ôn hòa trong nháy mắt trở nên cương nghị, đặc tính quân nhân lộ ra hoàn toàn.
“Là ai đã giết người trong thôn?” Ngạo Quân lạnh giọng hỏi, sát khí mãnh liệt không hề che giấu phát ra.
“Ách......cái này? Trước mắt còn......”Ngụy Tử Tề phun ra nuốt vào không nói nên lời, việc này chắc hẳn cùng Gia Luật Ưng không thoát khỏi quan hệ, có nên nói không? Hình như lúc nãy có phải  là ảo giác hay không, thật sự cảm thấy sát khí thật mạnh, cảm giác bị áp lực thật mạnh đè ép! Tên Đừng Quân này thật ra là loại người nào?
“Tướng quân, bên kia có chữ viết.” Ngay tại lúc Ngụy Tử Tề không biết thế nào để trả lời vấn đề của Ngạo Quân thì một tên tiểu binh chạy tới nói.
Liếc Ngạo Quân một cái, lại xoay người hướng tới nơi tên tiểu binh chật vật vừa chạy đến, Ngạo Quân nhìn một chút Đừng Nguyệt Oánh, ý bảo nàng cùng đi qua xem.
Chỉ thấy ở trên mặt tường có khắc ‘Âu Dương Cẩn Hiên, Đừng gia thôn chính là cái bắt đầu, trò chơi của chúng ta còn chưa có kết thúc. Gia Luật Ưng.’ Nhìn những chữ này lún sâu vào tường tới ba phần, có thể thấy được tên Gia Luật Ưng này công lực nhất định rất cường đại.
“Quả nhiên là hắn, ‘Phệ diễm tà quân’ – Gia Luật Ưng.” Ngụy Tử Tề nghiến răng nghiến lợi nói, sự tình đừng gia thôn quả thật là do hắn làm, dân chúng vô tội tay không tấc sắt thế mà hắn cũng hạ thủ được, thật là một tên thái tử làm càng.
“Thái tử thương liêu quốc.” Xem ra là nàng đã đoán đúng, thật sự cùng thương liêu quốc kia có quan hệ, chuyện này, nàng quyết không bỏ qua.
“Ca.....ca, huynh nói người giết cha nương cùng những người đừng gia thôn là thái tử thương liêu quốc sao?” Đột nhiên có thêm một người tuấn mỹ nam tử làm ca ca quả thật có hơi không quen. Nếu hung thủ thật sự là thái tử thương liêu quốc, vậy bọn họ phải làm sao bây giờ?Thù của cha nương và những người đừng gia thôn không phải là sẽ không báo được sao?
“Thái tử thì làm sao? ‘Tà quân’ lại thế nào? Ta Đừng Quân lúc này xin thề sẽ bắt hắn trả giá đại giới vì những chuyện hắn làm.” Trong mắt thoáng hiện  tinh quang một tia nguy hiểm kiên định, làm cho những người đang đứng không khỏi lâm vào sợ hãi, nhưng lại không tự giác mà đối với nàng sinh ra kính ngưỡng, tin vào lời thề của nàng.
“Công tử.....” Ngụy Tử Tề nhẹ giọng nói. Của nàng khí thế không hề thua một vị tướng quân, thậm chí cả vương gia.
“Ca.....” Nghĩa huynh của nàng thiệt là có khí thế nga, ôi sùng bài quá đi mất!
“Tướng quân, có thể đáp ứng ta một chuyện sao?” Tuy là câu hỏi nhưng khẩu khí thì giống mệnh lệnh hơn.
“Ách......công tử xin mời nói, tại hạ có thể làm được điều gì nhất định sẽ làm.” Bị một tên vô danh tiểu tốt dùng ngữ khí như vậy để ‘thỉnh cầu’, không những không tức giận, mà ngược lại còn cảm thấy là đương nhiên nữa chứ? Xem ra hắn thật sự bị bệnh rồi, còn bệnh không nhẹ nữa chứ!
“Đừng Quân xin đạ tạ tướng quân trước.” Phệ diễm tà quân ư! Tốt, ta Lăng Ngạo Quân muốn nhìn xem người thật ra có bao nhiêu tà!!
(Hết chương 9)
1
songjin nói... on lúc 16:17 10 tháng 2, 2011

woa, hay wa', nhưng mà thật sự ta k biết ah nào mới là nv chính nha, loạn hết cả lên...

Đăng nhận xét