Dandelion02
Chương mười chín: 
Không có phần thắng?
Trên vùng đất bằng phẳng rộng lớn, hai đội nhân mã đối đầu nhau dưới ánh nắng mặt trời, một thân áo giáp trên người của bọn họ được bao bọc trong nắng càng trở nên chói mắt. Mặc dù trời mới bước sang chiều, nhưng tại cái nơi giá lạnh thương liêu này mà nói, những binh sĩ long hiên quốc vẫn cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Thêm nữa là sự chênh lệch về thực lực giữa hai bên, càng làm cho sĩ khí của những binh lính long hiên bị giảm sút mạnh mẽ, kết quả của trận chiến này có thể dễ dàng đoán được.
“Ha ha....ta cứ tưởng là ai? Thì ra chỉ là những tên bại tướng!” Một tràng cười chói tai đột ngột vang lên giữa lúc hai bên đang trong thế trận giằng co. Liền chứng kiến một vị tướng quân râu quai nón đang đứng trước quân đội thương liêu nhìn về phía những binh sĩ long hiên đầy vẻ khinh miệt.
Triệu Chi Dương dừng lại ở trước mặt những binh sĩ long hiên tạo thành một thế trận giằng co cùng Thác Bát Lộc, ánh mắt tràn ngập lửa giận ‘phừng phừng...’ thiêu đốt, nếu như ánh mắt mà có thể giết chết được người thì chắc chắn cái tên Thác Bát Lộc đang đứng ở đối diện kia đã sớm chết không biết mấy trăm lần rồi.
“Ngươi....hừ....Thác Bát Lộc.....nếu không phải do lần trước ngươi quá xảo trá, lão Triệu ta đã sớm chém ngươi rơi xuống ngựa rồi. Bây giờ đây, ta sẽ vì lần trước mà báo thù, hôm nay ngươi chờ chết đi!” Triệu Chi Dương tràn đầy khí thế mà chỉ vào Thác Bát Lộc, hơn nữa trên khuôn mặt thô kệch của hắn khi trợn mắt lên, thật sự làm cho quân địch  phải khiếp sợ, nhưng thật ra chỉ có hắn mới biết bản thân của mình chỉ là một con ‘hổ giấy’.
Nhìn một đám thương liêu đông đúc đang đứng trước mặt, khoảng chừng năm vạn binh mã, trong lòng Triệu Chi Dương liền dâng lên một cỗ tức giận ngút trời,  so với sự miệt thị của Thác Bát Lộc thì việc này càng làm cho hắn tức giận hơn:  Đều tại cái tên quỷ tha ma bắt Đừng Quân kia, rõ ràng là muốn đẩy hắn vào chỗ chết mà.
....................
Bên trong doanh  trướng của chủ thượng,  trước khi xuất chiến:
“Bẩm vương gia, theo thám tử hồi báo, quân đội thương liêu quốc đã xuất ra năm vạn binh mã do đại tướng Thác Bát Lộc dẫn đầu đang di chuyển về phía của chúng ta, lực lượng vô cùng mạnh mẽ.” Bạch tướng quân lo lắng hướng về phía chủ soái Cẩn Hiên mà bẩm báo.
“Năm vạn? Thác Bát Lộc? Xem ra lần này thương liêu quốc đã đến thật sự rồi, ha ha....được lắm....lão Triệu ta chỉ chờ có ngày này, lần trước, Thác Bát Lộc dám cho ta niếm mùi đau khổ, lần này ta nhất định sẽ trả mối thù đó, Vương gia, mạt tướng xin được xuất chiến.” Vừa nghe tin quân địch chỉ điều động có một phần tư đại quân, vả lại hắn cũng muốn đánh một trận với cái tên Thác Bát Lộc đáng hận kia, Triệu Chi Dương ngay lập tức kích động mà tiến lên thỉnh cầu xuất chiến.
“Mạt tướng cũng xin được xuất chiến.”
“Mạt tướng cũng xin được xuất chiến.”
...........
Ẩn nhẫn lâu như vậy, tất cả mọi người ai ai cũng muốn trả thù, cho nên đều thỉnh cầu mong được xuất binh ứng chiến.
“Đừng Quân sư nghĩ thế nào?” Cẩn Hiên không trả lời những thỉnh cầu ứng chiến của các vị tướng quân mà nheo mắt hướng về phía cái người đang im lặng đứng gần vị trí chủ thượng hỏi, cái người mà không biết có đang  ngủ hay không – Ngạo Quân.
“Hả ? À... vương gia người nói đi!”Ngạo Quân tỏ vẻ giống như là đang muốn tiến vào mộng đẹp mà  đẩy vấn đề lại cho Cẩn Hiên.
“Bản vương ? Xem ra trí nhớ của quân sư không được tốt lắm, bản vương đã ủy thác trọng trách này cho quân sư rồi, thì lần này phải là do quân sư phụ trách mới đúng.” Cẩn Hiên tiếp tục đem vấn đề đá lại cho Ngạo Quân, nhân tiện nhắc nhở lại tên kia một chút sự về trọng trách do hắn ủy thác trong buổi nghị sự lần trước.
“Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ rồi.” Nói xong liền túm gọn y phục mà ngồi xuống, vung tay áo trắng toát, một loại khí thế lãnh đạo hiện ra, làm cho những tướng quân đang ở một bên bất bình tức giận kia phải hoàn toàn khiếp sợ. Nàng thật ra là đang chờ một câu nói này của Âu dương Cẩn Hiên!
“Triệu tướng quân, trận chiến lần này bản quân sư sẽ cho ngươi một cơ hội được trả thù.” Ngạo Quân sắc sảo ánh mắt nhìn thẳng về phía Triệu Chi Dương, nhẹ nhàng nói.
“Thật sao ?” Vừa nghe đến lời đó của Ngạo Quân, Triệu Chi Dương liền cao hứng hẳn lên, không thể tin nổi. Vốn cứ nghĩ lần này do cái tên Đừng Quân kia phụ trách, nhất định hắn sẽ không cho mình xuất chiến, dù sao thì mình với hắn cũng đối nghịch nhau, không thể ngờ được, hắn ta lại cho mình cơ hội, xem ra cái tên này cũng không phải đáng ghét cho lắm.
“Đúng, Triệu tướng quân nghe lệnh.” Ngạo Quân lạnh lùng nghiêm mặt hướng về phía Triệu Chi Dương nói. Thực sự nàng đang rất muốn cười, nhìn cái tên thô kệch Triệu Chi Dương vì quá cao hứng mà giống như một tiểu hài tử thế kia làm cho nàng thật sự muốn phì cười, nhưng mà hiện tại không phải là lúc để cười cho nên nàng chỉ đành giả vờ nghiêm mặt lại.
“Có mạt tướng.”Triệu Chi Dương nhanh như thoắt đứng lên, thanh âm rền vang đáp. “Bản quân sư ra lệnh cho ngươi mang năm nghìn bộ binh ra ứng chiến thương liêu quốc?”
“Cái gì ? Năm nghìn ? Bộ binh ?” Triệu Chi Dương trong lòng đang nhảy nhót sau khi nghe được mệnh lệnh của Ngạo Quân, liền không thể tin nổi mà trừng mắt trở lại, do mình nghe lầm sao hay là hắn ta đã nói sai.
“Ngươi không có nghe lầm, bản quân sư cũng không có nói sai.”  Ngạo Quân trực tiếp nói lên những ý nghĩ đang ở trong đầu Triệu Chi Dương, phản ứng của hắn hoàn toàn nằm trong dự kiến của nàng.
“Ngươi.....Đừng quân sư ...mới vừa rồi ngươi có nghe rõ hay không vậy, thương liêu quốc xuất ra tới năm vạn binh mã, lại còn là do cái tên Thác Bác Lộc tiếng tăm lừng lẫy dẫn binh nữa đó.”
“Bản quân sư vừa rồi nghe rất rõ ràng, cũng hiểu được Thác Bác Lộc là một người như thế nào. Và cũng chính vì lý do đó bản quân sư mới để cho Triệu tướng quân ra ứng chiến.” Ngạo Quân mập mờ nói với Triệu Chi Dương.
“Ngươi.....Thì ra ngươi cơ bản chỉ muốn trả thù,  ngươi rõ ràng là đang cố ý.” Nghe xong những lời của Ngạo Quân, Triệu Chi Dương liền tỏ vẻ ‘thì ra là như thế’ mà oán hận nhìn chằm chằm vào Ngạo Quân.
Thấy Ngạo Quân đối với những lời của nói của Triệu Chi Dương không hề có ý phủ nhận, một vị tướng quân khác đang ngồi không thể nhịn được nữa mà đứng lên, hai tay ôm quyền, hướng về phía vương gia cái  người đang im lặng nhìn chằm chằm Ngạo Quân nói: “Vương gia, ngài nghe rồi đó, Đừng Quân sư rõ ràng là đang ‘công báo tư thù’ , chỉ dùng có năm ngàn bộ binh mà chống chọi lại với năm vạn binh mã tinh nhuệ của thương liêu quốc, chẳng khác nào muốn cho Triệu tướng quân cùng năm ngàn binh sĩ  bước vào chỗ chết. Thỉnh vương gia thu hồi mệnh lệnh, phế bỏ chức vị quân sư của Đừng Quân, bắt hắn ta lại để thẩm vấn.”
Cẩn Hiên còn chưa kịp nói, Ngạo Quân lập tức liền nhướng mài, nói lại: “Này... vị tướng quân gì đó,  quân lệnh như núi, vương gia đã ủy quyền cho bản quân sư và cũng đã hứa không có bất cứ dị nghị nào đối với quyết định của bản quân sư, vương gia là một người  ‘luôn luôn’ nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi cũng không muốn vương gia mâu thuẫn với chính mình nhanh chóng như vậy chứ?” Vừa nói vừa liếc nhìn Cẩn Hiên một cái.
“Ngươi....” Vương tướng quân chỉ vào Ngạo Quân mà không nói được lời nào, tên này đúng là khinh người quá đáng, mình dù sau cũng là một đại tướng quân chính chiến xa trường nhiều năm, thế mà hắn lại dám gọi mình là tướng quân gì đó!Nhưng mà hắn thật sự không thể để cho vương gia trở thành một kẻ thất hứa được, đành phải bắt đắc dĩ mà ngồi xuống, tự mình buồn bực.
“Đừng Quân sư nói không sai, quân lệnh như núi, nhưng bản vương cũng đã từng nói rằng, sẽ không bao giờ biết chắc đã thua mà vẫn để cho các tướng sĩ đi chịu chết.” Cẩn Hiên lạnh lùng thanh âm nói.  Thực lực chênh lệch nhau như vậy, một tình huống chưa bao giờ xảy ra từ khi hắn bắt đầu cầm binh đến nay, tuy cũng có nhiều trận chiến hắn lấy ít thắng nhiều, nhưng mà lấy năm nghìn chống với năm vạn binh sĩ, gấp mười lần, dựa vào cái gì để chiến thắng, chẳng lẽ hắn ta thực sự có mục đích bất lương, muốn đẩy Triệu tướng quân vào chỗ chết.
“Ý của vương gia là Đừng Quân đang cố ý để cho năm nghìn tướng sĩ đi chịu chết?” Ngạo Quân xoay người lại đối mặt với Cẩn Hiên, dùng ngữ khí -100 nhìn thẳng vào Cẩn Hiên nói. Không chờ Cẩn Hiên kịp trả lời, Ngạo Quân lập tức cười nhạo: “ Vương gia ...đã là đánh cuộc, thì không thể đánh nữa chừng, ngươi đường đường là một Cẩn vương gia không lẽ lại lâm trận bỏ chạy?”
“Cẩn Hiên bị nghẹn đến nói không nên lời, không ngờ nổi cái tên Đừng Quân hiếm khi nói chuyện kia, nhưng mỗi lần nói đều bắt điểm yếu của mình ra mà uy hiếp, đưa mình  bước vào cái bẫy do hắn ta sắp đặt.
Nhìn thấy trên mặt khuôn mặt tuấn tú của Cẩn Hiên không ngừng hạ thấp nhiệt độ thâm trầm mà nhìn chằm chằm nàng, nhưng lại không nói được đến nữa câu, kỳ lạ thay Ngạo Quân tự nhiên lại cảm thấy rất muốn trấn an nổi lo lắng trong lòng hắn ta, liền chậm rãi thu hồi nét cười nhạo, vẻ mặt trở nên nghiêm túc nhẹ nhàng nói: “Vương gia, Đừng Quân đã từng nói sẽ không để cho người phải hối hận khi đánh cược trận này.”
Âm thanh dịu dàng khiến cho trong lòng Cẩn Hiên phải chấn động, đột ngột ngẩng đầu lên, trong đôi mắt của Ngạo Quân lúc này không hề có một chút sợ hãi, tràn ngập sự chính trực, tự tin, tất cả đều đem hắn hãm sâu vào, làm cho hắn không tự chủ được mà  gật đầu.
Đột ngột quay đầu đi, tất cả mọi người xung quanh không hiểu nổi điều quái dị gì đang xảy ra giữa hai người trong lúc đó, Ngạo Quân nhân cơ hội ‘rèn sắt khi còn nóng’liền nói: “Triệu tướng quân sao còn không thi hành.”
“Mạt tướng tuân lệnh.” Vương gia cũng đã gật đầu rồi, hắn còn có thể nói gì đây, quân lệnh không thể kháng lại được!
“Tốt, vậy Triệu tướng quân mau đi điểm binh đi! Nhớ kỹ, mệnh lệnh của bản quân sư cũng chính là mệnh lệnh của vương gia.”
Hai lực lượng quân đội chênh lệch nhau đang trên chiến trường đối trận:
Trên chiến trường, lấy năm vạn mà chống lại với năm ngàn, chỉ về phương diện khí thế thôi cũng đã thua rồi, nhưng thân là một đại tướng, biết rõ là thua cũng không thể cãi lại quân lệnh.
“Ha ha.... Muốn bao thù ư? Vậy thì phải xem ngươi có cái bản sự đó hay không đã?” Thác Bát Lộc ‘khinh thường’ nhìn vào năm nghìn bộ binh trước mặt, cuồng vọng cười lớn.
Hắn nghĩ mãi mà không rõ, tại sao khi Thái tử sau khi biết Âu dương Cẩn Hiên sẽ ủy quyền cho cái tên quân sư mà hắn chưa từng nghe qua kêu là cái gì Đừng Quân, thì lập tức đều động năm vạn binh mã, còn kêu hắn phải tự mình cầm binh, không ngừng căn dặn hắn phải thật bình tĩnh mà ứng phó, không được dễ dàng trúng kế. Nhìn trận hình của đối phương ở phía trước liền biết cái tên Đừng Quân sư cũng chẳng có cái bản sự gì, không một chút hiểu biết nào về hành quân đánh trận, lần này Thái tử đúng là lo xa quá rồi.
“Vậy thì hãy nhìn cho rõ xem lão Triệu ta có bản sự này hay không. Các huynh đệ, giết!” Triệu Chi Dương ra lệnh một tiếng, năm nghìn binh mã mạnh mẽ hướng về phía quân địch đánh tới, người nào người nấy đều quyết tâm liều chết.
Biết rõ chỉ còn một con đường chết, nhưng thân là quân nhân, lại mang danh là tướng sĩ của Cẩn vương, tuyệt đối sẽ không có chuyện lâm trận mà bỏ chạy, cho dù là chết cũng phải giết thêm vài tên quân địch.
Chỉ trong một thời gian ngắn, tất cả đều  là bóng tối của sự giết chóc, binh lính long hiên mặt dù sĩ số kém hơn tới mười lần, nhưng chiến đấu vô cùng dũng mãnh, tất cả đều ôm quyết tâm liều chết, cho nên quân đội thương liêu trong nhất thời chưa chiếm được thượng phong.
Ngay vào lúc cuộc chiến hai bên đang ‘nóng’ thì Thác Bát Lộc đột nhiên hạ lệnh: “Rút”. Trong nhất thời, toàn bộ binh lính thương liều đều bối rối mà lùi trở về.
Triệu Chi Dương thấy địch quân ‘chật vật’ lui về như thế, lau vết máu của quân địch trên mặt, lớn tiếng cười nói: “ Ha ha ha....lại muốn giở thủ đoạn cũ này, lão triệu ta sẽ không bị mắc mưu nữa đâu.”
Đang muốn hạ lệnh hồi quân doanh, thì một tên phó tướng cưỡi ngựa tiến đến, lấy ra một cái túi gấm trên người nói: “Tướng quân, cái này là trước khi xuất chiến, Đừng Quân sư đã giao cho mạt tướng, Đừng Quân sư nói chỉ khi nào quân địch đã rút lui, mới giao ngay cho Triệu tướng quân, bảo rằng Triệu tướng quân hãy y như thế mà tiến hành.”
Triệu Chi Dương nghi hoặc cầm lấy túi gấm: Cái tên kia lại muốn giở trò gì nữa?
Mở túi gấm ra, vừa nhìn thấy những chữ ở bên trong, Triệu Chi Dương liền tức giận ném mạnh túi gấm xuống đất, ngửa đầu lên trời quát lớn: “Bà nội nó, lão Triệu ta cùng năm nghìn huynh đệ không chết, ngươi không chịu bỏ qua có phải không? Giỏi lắm, lão Triệu ta có biến thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi?”
Quay lại liếc nhìn những huynh đệ đã theo hắn vào sinh ra tử , bên tai vẫn vang lên câu nói kia của Đừng Quân ‘Mệnh lệnh của bản quân sư cũng chính là mệnh lệnh của vương gia’, cắn răng một cái, hạ lệnh: “Đuổi theo.”
Mặt đất rộng lớn nổi lên từng đợt sóng cát, chỉ trong phút chốc, trên chiến trường vừa mới chém giết kia bây giờ là sự yên tĩnh đáng sợ, chỉ còn lại những thi thể binh sĩ đã chết và những vệt máu trên mặt đất, và một cái túi gấm màu vàng bắt mắt hé ra tờ giấy trắng noãn phía trên có một chữ viết rất thanh tú, một chữ nặng ngàn cân ‘Truy’.
(Hết chương 19)
4 nhận xét to" Quân sư vương phi (C19) "
Nặc danh nói... on lúc 22:05 22 tháng 2, 2011

tem ta giật ta chạy

Nặc danh nói... on lúc 21:04 23 tháng 2, 2011

Hay ghê. Ta nhanh tay giật lại cái phong bì có dán tem

Nặc danh nói... on lúc 07:18 1 tháng 3, 2011

Bạn ơi sao lâu ra chap mới quá vậy, đang đoạn hấp dẫn mà :">

Dandelion02 nói... on lúc 14:30 3 tháng 3, 2011

Ối ta thành thật xin lỗi các nàng nhiều nhiều, vì trong thời gian qua ta bị đợt kiểm tra đột xuất thế là không thể hoàn thành, cũng quên thông báo với các nàng luôn. Hiện giờ ta đang cố gắng tăng tốc đây. Hy vọng các nàng vẫn còn gắn bó nhé!

Đăng nhận xét