Dandelion02

Chương mười tám: 
Ủy thác trọng trách
“Các vị tướng quân nói cũng không phải là không có lý.”Cẩn Hiên cũng đang cố gắng tìm cách giải quyết, trận chiến lần này thật sự là chiến trường khó khăn nhất của hắn từ trước đến nay, Gia Luật Ưng thật sự là một đối thủ đáng gờm. Đột nhiên chợt nhớ lại những hồi báo của Y Hàn, một cái ý tưởng dần dần hình thành trong đầu hắn, hắn quyết định đánh cược một phen, một canh bạc lần đầu tiên trong đời của hắn. Thâm thúy bí hiểm nhãn tình chớp động, tiếp tục nói: “Tuy nhiên, có lẽ có một người có thể giúp được cho chúng ta.” Nói xong liền hướng về phía một người nãy giờ không hề nói - Ngạo Quân – nhưng lại phát hiện hắn ta.....hắn ta lại đang.....
“Không thể nào! Hắn như vậy là sao có thể....có thể.....” Triệu Chi Dương vốn đã xem nàng không thuận mắt, cho nên tên thô lỗ như hắn khi nhìn thấy Ngạo Quân như thế liền không tự giác mà la toáng lên, sau đó trừng lớn đôi mắt với vẻ không tin nổi mà nhìn nàng.
“Khụ....cái này Quân....không, Đừng quân sư, tỉnh ...tỉnh!” Ngụy Tử Tề cũng bị khiếp sợ không ít, tuy vốn biết Đừng Quân sợ lạnh, hơn nữa khi lạnh liền sẽ ngủ, nhưng cái này thì thiệt hơi quá! Ngay lúc đang nghị sự mà có thể....ngủ. Ngắm nhìn Đừng Quân đang yên ổn không chút phòng bị, giống như một tiểu hài tử đang ngủ ngon một cách ngọt ngào, hắn thật sự không đành lòng mà quấy rầy, nhưng nhìn mọi người xung quanh thì thấy bọn họ đang mãnh liệt nhìn chằm chằm vào Ngạo Quân, còn vương gia thì đang nguy hiểm ánh mắt mà nhìn, Ngụy Tử Tề đành phải đánh thức Ngạo Quân.
“Ưm! Tử Tề?”Cảm giác như có người đang kêu mình, mơ mơ màng màng mở mắt ra, lại nhìn thấy Tử Tề, thần trí của Ngạo Quân còn chưa có hoàn toàn từ nơi của Chu công trở về, không thanh tỉnh lắm cho nên kêu tên thật thân thiết như thế.
“Tử Tề? Hừ...Đừng quân sư đã tỉnh rồi.” Một âm thanh cực lạnh vang lên, theo bản năng Ngạo Quân ngước nhìn về nơi phát ra thanh âm làm cho nàng lạnh run mà tỉnh kia, liền thấy khuôn mặt băng hàn tuấn tú của ngài cẩn vương gia của bọn họ, trong mắt dường như đang hừng hực lửa nóng. Cái này là sao vậy? Nàng chỉ ngủ có một chút thôi mà, chọc tới hắn rồi sao?
“Đã tỉnh, có việc gì sao?” thần trí mơ hồ trong phút chốc khôi phục lại, Ngạo Quân liền đem hết bực bội vì bị quấy nhiễu đổ hết lên người của Cẩn Hiên, nghe ngữ khí liền có thể biết được.
“Chỉ muốn thỉnh Đừng Quân sư giúp đỡ một chút mà thôi.” Cẩn Hiên vẫn như cũ ngữ khí lạnh lùng cực điểm. Vừa nhìn thấy dung nhan của hắn ta đang ngủ, tim của bản thân vốn đang không bình tĩnh lại tiếp tục nổi lên cơn sóng lớn, ngắm nhìn hắn ta một cách say đắm ngay cả bản thân cũng không hề phát hiện ra, nhưng lại bị Ngụy Tử Tề một tiếng ‘Quân’, còn Ngạo Quân cũng một tiếng ‘Tử tề’, ngay tức thì bản thân liền cảm thấy hừng hực lửa giận.
“Gấp gì chứ?” Có ai đi dùng thái độ đó mà giờ người khác giúp đỡ sao.?
“Ngươi không phải nói rằng sẽ tương trợ bản vương trong vòng ba tháng đánh thắng trận sao? Bây giờ bản vương chỉ muốn mời Đừng Quân sư tự thân xuất mã mà thôi.” Cẩn Hiên áp chế sự tức giận, nhàn nhạc âm thanh bậc lên.
“Hả ?” Ngạo Quân nghi hoặc nhìn về phía Ngụy Tử Tề,  biểu hiện rằng nàng vừa mới ngủ thức dậy, không biết các người đang nói đến cái gì.
Ngụy Tử Tề sủng nịnh cười, đem những vấn đề mọi người vừa nghị sự kể lại cho Ngạo Quân không một chút dấu giếm, Ngạo Quân ở một bên trầm tư, đôi khi lại nhìn về phía Cẩn Hiên.
“Vương gia dựa vào điều gì mà biết được bản quân sư nhất định sẽ hoàn thành được nhiệm vụ chứ?” Ngạo Quân nghe xong, liền nhìn về phía Âu dương Cẩn Hiên mà khiêu khích. Nàng luôn biết từ cái ngày nàng vào quân doanh, liền có người giám thị nàng suốt, cho nên mỗi khi nàng ra ngoài làm chuyện gì, những tên giám thị kia nhất định sẽ  báo cáo lại chủ tử của bọn họ từ đầu đến cuối , không cần phải hỏi, người chủ tử đó chắc chắn chính là đại nguyên soái của quân đội – Cẩn vương gia.
“Bản vương luôn ‘tin tưởng’ vào năng lực của Đừng quân sư.” Trong một tháng này, Y Hàn mỗi ngày đều báo cáo cho hắn về hành tung của Đừng Quân: hắn ta mỗi ngày đều trốn ở tronh doanh trướng, đôi khi có đi ra ngoài một chút, giống như là đi dạo một cách vô mục đích, nhưng hắn biết tên này đang xem xét địa hình ở đây, cho nên càng cảm thấy mơ hồ chẳng biết có phải bản thân đang hiểu lầm hay không. Mà từ lúc hai bên bắt đầu khai chiến đến nay, tên kia lại chưa từng đi ra nữa, giống như là ‘đóng cửa, hai  bước không ra’ , cho nên mới nghĩ hắn ta trong lòng đã nắm chắc hay gì rồi? Vì nghĩ như thế, nên hội nghị lần này mới cho người gọi hắn ta đến.
“Nếu vậy thật vô cùng cảm tả vương gia đã ‘tín nhiệm’ rồi.” Tín nhiệm ư? Hừ, cái tên nam nhân này từ đầu đến cuối căn bản là không hề tin tưởng nàng.
“Ngươi là quân sư của bản vương, đương nhiên bản vương phải tín nhiệm ngươi. Được rồi, không biết Đừng Quân sư có cách nào để giúp quân đội đánh bại thế trận đây?” Cẩn Hiên vung tay áo, ngồi nghiêm chỉnh, giống như là đang chuẩn bị chờ nghe sự kiến giải sâu sắc của đối phương.
“Bản quân sư chuẩn bị....” Cố ý ngừng lại một chút, thấy tất cả mọi người đang chăm chú muốn nghe được câu sau, trong khi Âu dương Cẩn Hiên cũng vô thức vươn người về phía trước, trong lòng Ngạo Quân liền khoái chí mà tươi cười, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ nói: “ Ngày mai, các người tự nhiên sẽ biết.”
Đúng như dự đoán, mọi người vừa nghe xong liền lập tức sửng sốt, phản ứng đầy tức giận ẩn nhẫn, bởi vương gia đang còn ở đây cho nên chỉ đành phải cố gắng nén lại, bất quá có một người dường như không nhịn nổi mà bùng nổ.
“Ngươi....ngươi dám đùa giỡn chúng ta, vương gia, người này tâm địa không rõ ràng, để hắn xử lý việc này thật quá nguy hiểm.” Triệu Chi Dương chỉ vào Ngạo Quân , tức giận đến tái mặt.
“Đúng vậy, vương gia, mạt tướng cũng không tán thành.” Hồng tướng quân cũng không đồng ý nói.
“Mạt tướng cũng không đồng ý.”
“Mạt tướng cũng không đồng ý.”
“Mạt tướng cũng không tán thành.”
.........
Trong nhất thời cứ như nổ tung  lên, trong doanh trướng của chủ thượng ngoại trừ Ngụy Tử Tề, tất cả các vị tướng quân đang có mặt đều đối với quyết định của Cẩn Hiên cực kỳ không đồng ý, từ lúc Cẩn Hiên cầm binh đến nay, đây là lần đầu tiên hắn hạ quyết định lại bị nhiều cấp dưới phủ quyết đến như vậy. Nhưng hắn có thói quen, đã ra quyết định rồi sẽ ít khi  thay đổi.
“ Không cần nói nữa, việc này đã quyết định như vậy rồi.” Âm thanh trầm ổn nhẹ nhàng bật ra, trong phút chốc mọi âm thanh phản đối đều dừng lại, mọi người chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, vương gia tại sao lại hồ đồ như vậy.
Biểu hiện của mọi người đều rơi vào trong mắt của Cẩn Hiên, khóe miệng cong lên, vẫn như trước nhìn cái tên coi những nghi ngờ, thảo luận của mọi người nảy giờ cùng hắn ta không liên quan – Ngạo Quân – bí hiểm cười nói: “Bản vương sẽ chờ mong diệu kế của Đừng Quân sư.”
Ngạo Quân cũng y hệt mà bí hiểm cười nói: “ Diệu kế thì không dám nhận, chỉ hy vọng, bất luận bản quân sư có làm gì, vương gia cũng không nên ngăn cản mới được, còn có, phải để cho tất cả các tướng sĩ đều nghe theo lệnh của bản quân sư.” Nói xong còn cố ý nhìn nhìn về phía của Triệu Chi Dương.
Triệu Chi Dương bị nàng nhìn như thế liền cảm thấy lo sợ, vừa định nói với vương gia điều gì, lại nghe âm thanh của Cẩn Hiên cười nói: “Được, bản vương tuyệt đối sẽ không ngăn cản, cũng sẽ cho các tướng sĩ nơi đây tất cả đều nghe theo lệnh của ngươi.”
“Vương gia....” Mọi người vừa nghe xong, lập tức liền phản đối, nhưng quân lệnh đã hạ, bất đắc dĩ chỉ đành hậm hực mà nhìn về cái tên ‘thủ phạm’ gây nên, rõ ràng là muốn tỏ ý: chúng ta mà nghe theo lệnh của một tên thư sinh yếu ớt âm mưu bất lương nhà ngươi ư, nằm mơ đi.
Ngạo Quân hơi nhướng mày, nhìn mọi người một chút rồi hướng Cẩn Hiên nói: “Tạ vương gia, Đừng Quân nhất định sẽ không làm người thất vọng.” Tuy bản thân rất chán ghét cái tên vương gia tự cao tự đại này, nhưng nàng thật sự cũng muốn đánh thắng một trận chiến, không chỉ vì hàng trăm mạng người ở đừng gia thôn, mà cũng là vì Tuyết, dù sao nàng cũng là hoàng hậu của long hiên hoàng triều, coi như đây là quà mừng gặp mặt với nàng đi, còn cái tên hoàng đế tỷ phu kia nữa chứ.
“Hôm nay nghị sự đến đây thôi, Đừng Quân sư cùng với các vị tướng quân nên trở về mà chuẩn bị cho tốt đi!” Cẩn Hiên giơ tay lên, bảo mọi người thối lui.
“Vâng vương gia.” Ngoại trừ Ngạo Quân, tất cả mọi người đều cung kính nói, sau đó chậm rãi rời khỏi doanh trướng.
Ngạo Quân thấy mọi người đã đi hết, cũng xoay người đi ra, mà tầm mắt của Cẩn Hiên nảy giờ vẫn luôn theo sát nàng.
Cảm nhận được tầm mắt nóng rực từ phía sau truyền đến, Ngạo Quân liền nhanh trí, đột ngột xoay người lại,  mị hoặc cười nói: “ Lần đặt cược này, vương gia nhất định sẽ không bao giờ hối hận.” Nói xong cũng không quản cái tên Cẩn Hiên luôn lạnh lùng tỏ vẻ trí tuệ, nghiêm nghị khuôn mặt bây giờ đang hoàn toàn ngây ngốc, vung tay áo lên một cái liền lướt nhanh ra ngoài.
Mãi một lúc lâu , Cẩn Hiên mới từ cái tươi cười của Ngạo Quân khi nảy mà hồi phục lại tinh thần, tâm loạn như ma, nhìn chằm chằm về hướng Ngạo Quân đã đi: Một nụ cười mới vừa rồi làm cho cái tên cao ngạo, thông minh tỉnh táo như hắn bây giờ đều hỏng bét hết, không còn một chút suy nghĩ nào, giống như là lồn lìa khỏi xác, nếu lúc nảy tên kia mà muốn lấy mạng của hắn, thì đúng là dễ như trở bàn tay.
Còn một câu vừa rồi của hắn ta nữa chứ, hắn có thể nhìn thấu được suy nghĩ của mình, thực lực thâm sâu đến nổi không gì có thể tránh khỏi được ánh mắt của hắn ta. Thật sự đáng sợ! Sẽ không hối hận ư ? Có thật mình sẽ không hội hận vì quyết định ngày hôm nay không?Ngay cả bản thân của mình còn không hiểu rõ hắn mà cứ tùy tiện ủy thác trọng trách?
Thấy không được, nhìn không thấu....Từ lúc gặp Đừng Quân đến nay, tâm trí của hắn lúc nào cũng mơ hồ, rối loạn, có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ đẩy được đám sương mù này ra, nhìn rõ được Đừng Quân, nhìn rõ được chính mình? Có lẽ sau khi trận chiến mở đầu này....
Chân bước nhẹ nhàng, Ngạo Quân hài lòng mà hướng về phía trước đi tới, không biết tại sao khi nhìn đến khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng của tên Âu dương Cẩn Hiên tự dưng ngây ngốc ra làm nàng tự nhiên cảm thấy tràn đầy vui vẻ, có cảm giác chiến thắng. Vừa rồi nàng cố ý cười như thế, mục đích là muốn nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của hắn ta, không thể ngờ hiệu quả so với nàng tưởng tượng càng làm cho nàng vừa lòng hơn. Thật ra đối với cái tên Âu dương Cẩn Hiên cũng không phải chán ghét gì lắm, hắn đôi khi cũng có những cử chỉ rất đáng yêu!
Đáng yêu hả? Nàng sao tự dưng lại dùng cái từ đáng yêu để hình dung cái tên tự cao tự đại Cẩn vương gia vậy trời, nhất định là vui quá đên nổi đầu óc cũng bị hỏng luôn rồi, Ngạo Quân lắc lắc đầu, tiếp tục bước đi về phía trước.
“Ngươi đứng lại.” Đột nhiên một tiếng quát lớn vang lên làm Ngạo Quân phải dừng lại cước bộ.
Chỉ thấy Triệu Chi Dương mang theo  vài vị tướng quân mới vừa cùng nghị sự ở bên trong nội trướng, ngoại trừ Ngụy Tử Tề , tất cả đều đứng trước mặt nàng, bộ dạng hậm hực hận không thể đem nàng mà ăn tươi nốt sống.
“Có chuyện gì?” Ngạo Quân vẫn như trước mặt không đổi sắc mà đối diện với những tướng quân lập nhiều chiến công hiển hách kia nói.
“Đừng Quân, ta mặc kệ ngươi là ai, có mục đích gì, tóm lại, chỉ cần chúng ta còn đây, ngươi đừng mơ tưởng làm tổn hại đến  vương gia hoặc bất kỳ một người tướng sĩ nào trong quân doanh.” Triệu Chi Dương hung tợn nói.
“Làm tổn hại thì sao?” Ngạo Quân tà ác mĩm cười, tự nhiên rất muốn đùa giỡn bọn họ một chút. Đối với những vị tướng quân này, thật ra nàng tuyệt đối không hề chán ghét bọn họ, thậm chí trong thâm tâm cảm thấy có chút bội phục, nhất là Triệu Chi Dương, hắn tính tình ngay thẳng, làm cho nàng cảm thấy có chút ưa thích, tuy rằng hắn vẫn luôn gây phiền toái cho nàng.
“Thì sao hả? Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám làm hại tới một người nào, ta cam đoan ngươi sẽ sống không bằng chết, còn nữa, cách xa Ngụy huynh đệ ra một chút, đừng tưởng hắn tâm tính thiện lương thì ngươi có thể lợi dụng hắn. Nhớ kỹ lời ta nói đó, hừ....” Nói xong mọi người cũng hung hăng trừng mắt nhìn Ngạo Quân một chút rồi xoay người bước đi.
Mà lúc này âm thanh của Ngạo Quân cũng từ phía sau dần dần truyền đến: “Lời nói của Triệu tướng quân, Đừng Quân nhất định sẽ nhớ rõ, muốn đánh thắng được trận chiến này còn phải dựa rất nhiều vào Triệu tướng quân đấy.”
Trong lời nói rõ ràng ỷ dựa vào việc cầm quyền,  làm cho sắc mặt Triệu Chi Dương lập tức biến đổi, trong lòng một hồi chuông báo động vang lên, liền quay đầu, chỉ thấy Ngạo Quân đang bí hiểm mĩm cười nhìn hắn, cười đến nỗi trong lòng hắn cảm thấy lo sợ.
(Hết chương 18)
1
Nặc danh nói... on lúc 11:35 21 tháng 2, 2011

ta dật cái tem

Đăng nhận xét