Dandelion02
Chương mười sáu:
Mê hoặc
 “ Quân, ngươi làm sao vậy, có phải rất lạnh hay không?” Ngụy Tử Tề quay đầu đem bản thân che khuất tầm nhìn của mọi người thân thiết hỏi Ngạo Quân.
Vô nghĩa! Đương nhiên là lạnh rồi, trời lạnh như thế mà nghị sự cái gì chứ! Còn bắt mình phải rời khỏi giường cho bằng được. Hơn nữa, mấy lần nghị sự trước có thấy thông báo gì cho vị quân sư như nàng đâu! Sao tự dưng lần này lại nhớ đến nàng quân sư này vậy! Nhưng tất nhiên nàng sẽ không nói điều này với Ngụy Tử Tề, toàn bộ quân doanh, chỉ có hắn là đối với nàng tốt nhất, cho nên nàng cũng ưng thuận cho hắn gọi nàng là Quân.
“Không có gì, đi thôi!” Ngạo Quân kéo chặt chiếc áo choàng lại, lơ đãng nói.
Ngạo Quân và Ngụy Tử Tề cùng sánh vai nhau hướng về phía lều của chủ thượng mà đi tới, dọc đường chứng chiến  những binh lính hoàn toàn khác hẳn với trước đây. Tại trường thao luyện, những binh sĩ đang cùng nhau luyện quyền, đội ngũ chỉnh tề, động tác rất uy lực và dứt khoát, tất cả đều tràn đầy năng lượng, trong thời tiết lạnh như thế này mà vẫn có thể chảy mồ hôi.  Nhưng binh lính đứng gác cũng hết sức hưng phấn, lưng đứng thẳng, không hề có một chút điểm buồn ngủ nào.
Tuy rằng rất ghét cái tên Âu dương Cẩn Hiên, nhưng xét về mặt huấn luyện quân đội thì Ngạo Quân không thể không bội phục hắn, quả nhiên không hổ là ‘Chiến thần’, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà hắn có thể đem những binh sĩ không hề có một chút sinh khí đi huấn luyện thành những tinh binh dũng mãnh như thế này, quả là đáng sợ thật. Nếu không phải do lần trước hắn cố ý nói bóng nói gió, làm cho nàng tức giận, thì có lẽ nàng sẽ đối với hắn tốt tốt một chút, chứ không phải như bây giờ giữa hai bên điều hết sức căng thẳng, động một cái là nổ ngay.
“Quân, ngươi đang suy nghĩ cái gì? Tới rồi.” Vừa đến được bên ngoài lều chủ thượng, thấy Ngạo Quân không biết suy nghĩ cái gì mà hoàn toàn không hề nhận ra đã đi đến nơi, Ngụy Tử Tề đành phải nhắc nhở.
“À…..không có gì, chúng ta vào thôi!.” Nói xong liền tiến vào trước, không biết tại sao khi nghĩ đến việc gặp mặt Âu dương Cẩn Hiên, trong tim đang yên tĩnh bình lặng của nàng bổng chốc nổi lên cơn sóng.
Thấy hai người tiến vào, tất cả mọi người đang náo nhiệt thảo luận bổng chốc dừng lại, đồng loạt ngước nhìn về phía của hai người, trong nhất thời toàn bộ nội trướng yên tĩnh không một tiếng động. Mãi cho tới khi hai người đều đã ngồi xuống, mọi người mới có phản ứng.
“Ha ha…. Đừng quân sư, sao lại ăn mặt như thế kia, rất lạnh à? Yếu ớt như vậy làm sao đây? Mới lúc này đã như vậy rồi, chờ khi bước vào mùa động thì phải làm sao bây giờ ? Ha ha ha....”  Triệu Chi Dương cười ha ha chỉ vào Ngạo Quân mà trêu chọc, Hồng, Bạch, Trần và một vài vị tướng quân vừa nghe thấy cũng không khách khí mà cười theo.
Có lẽ khi mới nhìn thấy Ngạo Quân lần đầu tiên tất cả bọn họ đều bị kinh ngạc bởi vẻ đẹp tuyệt vời của nàng, nhưng bọn họ dù sao cũng là những danh tướng trên xa trường, làm sao có thể không xem thường một người giống như Ngạo Quân ‘tay trói gà không chặt’, một tên ‘tiểu bạch kiểm’, nhớ trước kia bọn họ cũng từng kinh thường dáng vẻ thư sinh của Ngụy Tử Tề như vậy, nhưng sau đó vì Ngụy Tử Tề tỏ ra rất uy dũng thiện chiến cho nên mới thuyết phục được bọn họ. Còn lúc này, Ngạo Quân ngoài việc xuất đầu lộ diện ngăn cản bọn họ xuất binh, cũng chưa hề biểu hiện một chút tài năng gì, hay lập cái gì chiến công, thậm chí bọn họ còn hoài nghi Ngạo Quân có phải là gian tế hay không nữa, cho nên lúc này đây, ngoại trừ Ngụy Tử Tề ra thì không hề có một người nào xem Ngạo Quân thuận mắt hết.
Ngụy Tử Tề vừa định vì Ngạo Quân mà ra mặt thì bị Ngạo Quân cản lại, chỉ thấy Ngạo Quân cởi bỏ áo choàng, vẫn một thân bạch y như trước, không hề vì lời nói của Triệu Chi Dương mà nổi nóng. Ngạo Quân ngẩng đầu lên, nhàn nhạc âm thanh bật lên làm mọi người đang có mặt đều nghe được hết sức rõ ràng: “Triệu tướng quân dường như không để ý đến lời của Đừng Quân thì phải, Đừng Quân đã nói sẽ trong ba tháng sẽ đánh bại được thương liêu quốc, cho nên quân ta căn bản sẽ không cần chờ đến mùa đông mới chiến thắng, không phải sao?”
“Hừ..... Ba tháng? Ngươi .....” Triệu Chi Dương định phản bác lại thấy Cẩn Hiên giơ tay lên, đánh phải bắt đắt dĩ mà im lặng, những tướng quân khác cũng ngừng cười, nội trướng trong phút chốc khôi phục lại sự yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn về phía của Cẩn Hiên.
Mà Cẩn Hiên thì vẫn nhìn chằm chằm vào Ngạo Quân, từ lúc hắn ta tiến vào đến giờ, tầm mắt của Cẩn Hiên  vẫn không hề rời khỏi hắn một phút, nhìn hắn ta bình tĩnh, thong dong lại không bỏ qua cho người khác, một người như thế nếu không phải gian tế thì thật là tốt! Nếu hắn thật sự tương trợ cho mình thì tốt biết bao nhiêu, nếu không phải là nam nhân thì.....
Lúc này một người anh minh sáng suốt như Vương gia hắn cũng cảm thấy hết sức mơ hồ, nhớ đến mấy ngày trước đó khi Y Thiên và Y Hàn báo cáo về lai lịch của Đừng Quân:
“Vương gia.” Y Thiên, Y Hàn cung kính nói.
“Thế nào?”
“Vương gia, Y Thiên đã đến phủ nha thành Lạc Vân tra xét, Đừng Quân thật sự là người của đừng gia thôn, hắn chính là nghĩa tử của Đừng đại phu, từ lúc nhỏ cơ thể đã không tốt, cho nên ở tại nhà của người chú, một tháng trước đây mới trở lại đừng gia thôn.”
“Thế à, hắn thật sự là người của đừng gia thôn sao?” Cẩn Hiên hỏi Y Thiên, Y Hàn nhưng lại giống như là đang tự hỏi chính mình hơn. Chẳng lẽ hắn đã hiểu lầm tên kia sao, hắn ta gia nhập quân doanh thật sự là vì báo thù cho đừng gia thôn?
“Nhưng kết quả mà Y Hàn tra được lại không giống như vậy.” Y Hàn đừng một bên lên tiếng.
“Kết quả không giống như vậy?”
“ Vâng, Y Hàn đã đến Trương gia thôn  ở bên cạnh thăm dò, vài thôn dân cho biết bên thôn phụ cận có một người tên là Đừng Quân diện mạo tuấn mỹ, cho nên hầu như tất cả nữ tử chưa lấy chồng đều muốn gả cho Đừng Quân, đều nhờ ba mối tới nhà cầu hôn, do đó chuyện của Đừng Quân cũng đặc biệt chú ý. Y Hàn hỏi qua thôn trưởng, thôn trưởng nói tháng trước Đừng Quân đã được Đừng đại phu cứu ở bờ biển về, vì báo ân nên mới nhận vợ chồng Đừng đại phu làm nghĩa phụ, nghĩa mẫu. Căn bản không hề giống với những thông tin trong hồ sơ tại phủ nha Lạc Vân kia.”
“Cho nên phải nói là Đừng Quân lai lịch không rõ ràng?”Nghe Y Hàn nói xong, khuôn mặt tuấn lãnh của Cẩn Hiên càng thêm âm trầm, xem ra mình không hề hiểu lầm hắn ta, hắn ta thật sự có vấn đề.
“Vâng, thôn trưởng cũng nói rằng không hề biết Đừng Quân đến từ nơi nào, người ở đâu, ông ta còn nói ngay ở những người ở đừng gia thôn cũng không có ai biết.”
“Hừ, Đừng Quân ....ngươi khá lắm,  xem ra ngươi rất bí ẩn...Tốt....bản vương cũng rất thích khiêu chiến với những bí ẩn, hãy chờ xem bản vương ta làm sao lột mặt nạ của ngươi xuống, ta muốn nhìn rõ bộ mặt thật của ngươi thật ra là như thế nào?” Cẩn Hiên cười lạnh nói. Nhưng hắn lại không hề biết rằng trong quá trình đem cái mặt nạ lạnh băng của Ngạo Quân kéo xuống, bản thân không tự giác mà hãm sâu vào, cho đến khi không thể kiềm chế được.
“Vương gia, vương gia....” Ngụy Tử Tề  khó hiểu kêu lên, vương gia tự nhiên sao lại nhìn chằm chằm Quân như thế chứ? Lại nhìn về phía của những tướng quân khác, bọn họ cũng đang hết sức mê hoặc mà nhìn chằm chằm vào vương gia của mình.
Cảm giác được sự nóng bỏng của ánh mắt, Ngạo Quân cũng theo đó mà nhìn về  phía Cẩn Hiên, nhất thời, bốn mắt nhìn nhau. Là mình bị hoa mắt sao? Tại sao lại thấy trong ánh mắt của cái tên kiêu ngạo Âu dương Cẩn Hiên kia dường như đang rất mê mang, thậm chí thống khổ nữa, còn có một lại cảm giác không rõ ràng, đó là cái gì? Vì sao bản thân vừa nhìn thấy đôi mắt thâm thúy kia, tim của mình lại không chịu khống chế mà đập dữ dội như vậy. Ngạo Quân cũng không hề sợ hãi mà nhìn lại Cẩn Hiên, nhưng trong lòng lại chuyển biến không ngừng.
“Khụ....bắt đầu đi!” Hồi thần trở lại Cẩn Hiên liền nhìn thấy trong nội trướng các tướng quân đang có vẻ mặt khó hiểu mà nhìn chằm chằm hắn, mất tự nhiên họ nhẹ một tiếng.
Cuộc hội nghị bởi vì Ngạo Quân và Ngụy Tử Tề tiến vào mà dừng lại, bây giờ bắt đầu náo nhiệt thảo luận trở lại, Cẩn Hiên không còn nhìn Ngạo Quân nữa, nhưng trong lòng lại càng thêm nghi hoặc: mới vừa rồi khi hắn nhìn đến đôi mắt kia, không hề tìm thấy một chút tạp chất nào trong đó, ánh mắt của hắn ta thật xinh đẹp, lại hết sức thuần khiết. Loại ánh mắt như thế dễ dàng nhìn ra nội tâm của một người,  cho dù hắn có hành động cái gì, ánh mắt đó cũng sẽ đem hắn bán đứng, nhưng mình lại không hề nhìn ra được một chút gì. Là mình hiểu lầm hắn ta sao, hắn ta chẳng lẽ không phải là gian tế, là thật sự tương trợ cho mình, hay thật sự hắn quá cao tay, cao đến nổi mình cũng không tìm thấy được một sơ hở nào.
“Vâng, Vương gia, nhìn lại mấy trận đánh vừa qua cho thấy,  thương liêu quốc chủ yếu là lợi dụng địa hình, dẫn dụ quân ta xâm nhập, sau đó mới đánh bất ngờ, làm cho quân ta tổn thất trầm trọng.” Bạch tướng quân mở đầu vấn đề.
“Đúng vậy! Bà nội nó, thương liêu quốc cơ bản không có đem hết toàn lực ra, bọn họ giống như là đang đem chúng ta ra mà đùa giỡn, đem quân ta xoay vòng vòng, nếu không phải vương gia thấy rõ được âm mưu của Gia Luật Ưng, nói không chừng, toàn quân ta sớm đã biệt diệt rồi.” Nói kiểu này thì ngoại trừ Triệu Chi Dương ra thì còn ai.
“Mỗi lần giao chiến, mới đánh vài cái, quân thương liêu liền bỏ chạy, thật ra là dụ quân ta bước vào cạm bẫy. Đến khi chúng ta nhìn thấy được âm mưu của địch, bọn họ liền chạy, quân ta cũng không đuổi theo, tuy làm như thế tướng sĩ của chúng ta sẽ không có quá nhiều thương vong, nhưng nếu cứ như vậy, sĩ khí sẽ giảm sút, đến lúc đó Gia Luật Ưng sẽ tập trung lực lượng mà đánh một trận, quân ta sẽ rất nguy.” Hồng tướng quân vừa nói vừa lắc đầu, tỏ vẻ như đã hết cách.
Những người khác vừa nghe xong, cũng lắc đầu, đồng loạt nhìn về phía Cẩn Hiên, lúc này chỉ còn trông cậy vào vương gia.
“Các vị tướng quân nói không sai, mấy trận đánh vừa qua thật sự đã làm cho quân ta tổn thất nghiêm trọng.” Ngữ khí Cẩn Hiên không mang theo một chút cảm xúc nào nói, giống như là đang nói đến thời tiết ngày hôm nay vậy, nhưng các vị tướng quân thì đã quen với thái độ vui mừng hay giận dữ đều  không biểu hiện ra bên ngoài như vương gia của họ cho nên chỉ lặng lặng mà nghe, Cẩn Hiên nhìn qua mọi người một lược, rồi nói: “ Mặc dù quân ta bây giờ đã thích ứng được với sự rét lạnh của thời tiết thương liêu quốc, nhưng nếu cùng giao chiến với binh lính thương liêu một lúc lâu, sĩ khí sẽ dần dần giảm sút. Bản vương biết đó chính là mục đích của Gia Luật Ưng, cho dù quân ta tiến hay lùi cũng đều không thoát khỏi cạm bẫy của hắn sắp đặt. Cho nên......trận đánh lần này nhất định phải thắng không được bại.”
“Vâng.” Đồng loạt âm thanh vang lên.
Nhìn thoáng qua bản đồ dịa hình, Cẩn Hiên nói: “ Đây là những ngọn núi địa hình phức tạp, đặc biệt  là dưới chân núi nơi thương liêu quốc đóng quân, Gia Luật Ưng chính là lợi dụng địa hình như thế này, mà dẫn dụ quân ta xâm nhập, làm tiêu hao sức lực của quân ta. Hắn có thể lợi dụng địa thế mà lừa quân ta đến ‘ghé thăm’, thì quân ta cũng có thể làm tương tự  để gậy ông đập lưng ông.
“Vương gia, cách này rất tốt! Hừ, đến lúc đó lão Triệu ta nhất định đánh cho chúng nó chạy tan tành, sau đó đem tất cả chúng nó giết sạch, bái tế những huynh đệ đã chết, bằng không, lão Triệu ta nhất định sẽ tự viết ngược tên mình lại.” Cẩn Hiên vừa nói xong, Triệu Chi Dương liền vỗ tay tán thành, vương gia của bọn họ quả nhiên là cao minh, hiện giờ hắn cũng rất muốn đem binh lính thương liêu đánh cho chết khiếp sau đó đem tất cả bọn chúng giết sạch mà không cần tốn chút sức lực nào.
“Nhưng mà đối với địa ở nơi đây quân ta không hề hiểu rõ một chút gì. Thì làm sao có thể.....” Ngụy Tử Tề nghi vấn nói.
“Sợ cái gì? Trong khoảng thời gian này lão triệu ta cũng không hề nhãn rỗi, địa hình trên bản đồ này lão triệu ta cũng đã nghiên cứu qua cả trăm lần rồi.”
“Cũng không thể nói như vậy, bất kể chúng ta có tra qua địa hình như thế nào đi nữa, cũng không thể bì được với những binh lính thương liêu đã rất quen thuộc với địa hình bản xứ của họ. Nếu không tại sao quân ta lại bị thất bại thảm hại như vậy.”
“Nói cũng có lý, đúng rồi, Lý tướng quân không phải đã từng đi đến thương liêu quốc sao? Cũng đang có mặc ở đây.” Nói xong liền nhìn về phía Lý tướng quân luôn luôn trầm tư ít nói.
“Mạt tướng mặc dù đã từng tới nơi này, nhưng cũng không lưu lại bao lâu, cho nên đối với địa hình nơi đây cũng giống như các vị tướng quân, đều chỉ dựa vào địa thế trên bản đồ mà kiến giải, cho nên mạt tướng e rằng không thể hoàn thành được nhiệm vụ.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tất cả mọi người đều hết cách, chỉ đánh nhìn về phía Cẩn vương gia, tin rằng chắc chắn vương gia của bọn họ nhất định sẽ có đối sách.
“Các vị tướng quân nói cũng không phải là không có lý.”Cẩn Hiên cũng đang cố gắng tìm cách giải quyết, trận chiến lần này thật sự là chiến trường khó khăn nhất của hắn từ trước đến nay, Gia Luật Ưng thật sự là một đối thủ đáng gờm. Đột nhiên chợt nhớ lại những hồi báo của Y Hàn, một cái ý tưởng dần dần hình thành trong đầu hắn, hắn quyết định đánh cược một phen, một canh bạc lần đầu tiên trong đời của hắn. Thâm thúy bí hiểm nhãn tình chớp động, tiếp tục nói: “Tuy nhiên, có lẽ có một người có thể giúp được cho chúng ta.” Nói xong liền hướng về phía một người nãy giờ không hề nói - Ngạo Quân – nhưng lại phát hiện hắn ta.....hắn ta lại đang.....
(Hết chương 17)
2 nhận xét to" Quân sư vương phi (C17) "
Nặc danh nói... on lúc 15:50 19 tháng 2, 2011

thank nàng.

songjin nói... on lúc 20:06 19 tháng 2, 2011

ak ta đoán NQ lại đang ngủ oy`, t/g kết thật bí hiểm ak...

Đăng nhận xét