Dandelion02

Chương mười sáu: 
Ám muội
“Áo choàng?À, là Oánh nhi sợ ta bị lạnh cho nên đã cố ý đem đến, thì ra là của Ngụy tướng quân.” Ngạo Quân thản nhiên nói, đầu vẫn như trước cúi xuống đối phó với đám mỹ thực trên bàn.
“Đừng cô nương quả là một người hiền lương thục đức, Đừng Quân sư thật là diễm phúc mới có được một vị ‘muội muội’ như thế này. Hắn cố ý nhấn mạnh hai từ ‘muội muội’, nhìn cái tên đang choàng kín chiếc áo của Ngụy Tử Tề mà vùi đầu xuống dùng những thức ăn mà Đừng Nguyệt Oánh làm, Cẩn Hiên cảm thấy cực kỳ chói mắt, khóe miệng bất giác châm chọc: “Đừng Quân sư có ‘người mới’ rồi nên không còn nhớ gì đến ‘người cũ’ nhỉ.” Cái cô nương gọi là Tình nhi kia hắn còn nhớ rất rõ.
“Cái gì người cũ, người mới chứ ? Vương gia, thứ lỗi cho Đừng Quân ngu dốt, không biết là vương gia đang muốn nói đến ai.” Ngạo Quân cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn vào Cẩn Hiên, hơi nhíu mày, tên này hôm nay bị cái gì vậy nhỉ, nói chuyện luôn bóng gió, cũng không biết hắn đang muốn cái gì nữa.
“Không rõ ư ? Xem ra, Đừng Quân sư quả thật là một ‘quý nhân đa vong sự’ [Quý nhân thường quên sự việc. Thường dùng để châm biếm, chế giễu người hay quên], vậy thì bản vương sẽ giúp cho quân sư nhớ lại một chút, ngươi có nhớ cái lần đầu tiên ta và ngươi gặp mặt nhau không?” Cái tên ‘bạc tình’ đáng chết này, không phải đã quên mất tiêu vị cô nương từng bị hắn’bỏ rơi’ kia rồi chứ hả?
“Ờ...” Ngạo Quân thản nhiên lên tiếng, nhớ tới tình cảnh ngày đó, Ngạo Quân liền cảm thấy tức giận cái tên vương gia kỳ quái nhàm chán này.
“Vậy ngươi chắc còn nhớ lúc ấy tại sao ta và ngươi xung đột chứ?” Cẩn Hiên vô cùng tốt bụng mà ‘nhắc nhở’ lại.
“Vương gia đang nói đến....Đừng Tình?” Vô duyên vô cớ nhắc đến Đừng Tình làm gì, có liên quan gì đến nàng sao?
“ Đừng Tình? Nàng là người của đừng gia thôn sao? Vậy nàng....” Cẩn Hiên hơi kinh ngạc nói. Nếu cái nàng gọi Tình nhi kia thực sự là người của đừng gia thôn, vậy nàng chẳng phải cũng sẽ không tránh khỏi được tai họa kia sao?
“Vâng, nàng chính là nữ nhi của thôn trưởng, họa diệt thôn lần này nàng không thoát được.” Ngạo Quân bình tĩnh nói, giống như là đang nói một người hết sức xa lạ. Nhưng chỉ có nàng mới biết, khi Âu dương Cẩn Hiên vừa nhắc lại chuyện của đừng gia thôn thì tim của nàng lại  biết bao đau đớn. Từ khi ba ba qua đời, nàng đã quen đem sự lạnh lùng của mình để che dấu đi cảm xúc thực sự của bản thân.
“Ngươi....” Nhìn Ngạo Quân vẫn bình tĩnh thong dong khi nói đến nữ tử kia đã chết - người từng ‘yêu’ hắn như thế, một lòng một dạ chỉ mong được gả cho hắn làm vợ như si như dại.  Cẩn Hiên đập mạnh lên bàn, lửa giận nhanh chóng nổi lên một lần nữa, Cẩn Hiên liền hít vào một hơi thật sâu từ từ lấy lại bình tĩnh, nghiêm mặt lạnh lùng cười nhạo nói: “Đừng Tình chết, hình như Đừng quân sư không hề có chút thương tâm nào nhỉ, nói không chừng còn đang mừng thầm vì cuối cùng cũng thoát được sự đeo bám của nàng ta nữa chứ ? Ngươi xem, bản vương nói có đúng hay không hử?” Nhiệt độ tức tốc hạ thấp xuống làm cho người ta có cảm tưởng như lửa giận mới vừa rồi chỉ là một sự hoa mắt.
“ Đúng thì sao, không đúng thì sao? Việc này là việc riêng của tại hạ, hình như không hề liên quan gì đến vương gia ngài?” Ngạo Quân buông đũa xuống, khoanh hai tay trước ngực, ngạo nghễ hướng Cẩn Hiên mà nói. Bộ dạng y hệt như  đang nói ‘Chuyện của ta liên quan gì đến ngươi.’
“Nếu các hạ đã là quân sư của bản vương, thì chuyện của quân sư đương nhiên bản vương phải xen vào, huống chi ngày đó bản vương đã từng đáp ứng Đừng Tình cô nương, sẽ giúp nàng lấy lại công đạo, vậy Đừng Quân sư ngươi nói xem, việc này cùng bản vương có quan hệ không chứ!” Cẩn Hiên thâm sâu cười lạnh, đầu từ từ cuối thấp, đến nỗi mặt chỉ cách mặt của Ngạo Quân chừng mười centimét,  trong ánh mắt tràn ngập sự nóng bỏng. Cẩn Hiên không hiểu nỗi tại sao cứ nhìn thấy vẻ thản nhiên của hắn ta lại làm khơi dậy sự tức giận của bản thân mình.
“A ? Vương gia, ngài cũng không cần phải dựa vào gần như thế chứ?” Tự nhiên bị một thân ảnh cao lớn đè ép, làm cho những suy nghĩ của Ngạo Quân bổng chốc không còn, áp lực vô hình muốn nói cũng không thể nên lời, hơi thở ấm áp phà vào mặt làm cho tay chân nàng cảm thấy luống cuống, đành phải lên tiếng kêu cái tên vương gia – đang nói chuyện tốt đẹp tự dưng áp sát kia -  tránh ra xa một chút.
Ngạo Quân vừa lên tiếng , Cẩn Hiên mới lập tức phát giác ra tư thế hiện giờ của hai người ám muội cỡ nào, hơi thở của đối phương phà thẳng vào mặt làm cho tim hắn nhộn nhạo cả lên. Lại ngửi được một mùi hương vô cùng ngọt ngào! Không ngờ trên người Đừng Quân, một đại nam nhân lại có một mùi hương dễ chịu đến như vậy, bất đồng với mùi thơm son phấn của nữ giới, loại hương thơm này có điểm rất quen thuộc, hình như đã từng ngửi qua ở đâu đó nhưng lại không nghĩ ra được. Mùi hương thoang thoảng hòa quyện với hơi thở ấm áp ám muội giữa hai người, làm cho tim Cẩn Hiên đang rất nhộn nhạo kia, trong nhất thời giống như có trăm ngàn con kiến nhỏ thay phiên cắn xé, thất thần nhìn chằm chằm  vào đôi môi gợi cảm đang hé mở của đối phương, đầu thấp hơn....và thấp hơn.
Thấy Âu dương Cẩn Hiên sau khi nghe nàng nói xong, không những không đứng lên, mà còn dựa vào càng ngày càng gần,  hầu như muốn chạm vào mặt của nàng, tự dưng trong lòng của Ngạo Quân dâng lên một loại cảm giác khó tả, mặt cũng có chút hồng hồng, mất tự nhiên nói: “ Vương gia, ta....ta kêu ngài không nên  quá gần, không phải là kêu ngài dựa vào gần hơn.”
Đúng ngay lúc đôi môi sắp chạm vào nhau, thanh âm Ngạo Quân đột ngột vang lên như một quyền đánh mạnh vào thần trí của Cẩn Hiên, làm hắn trong nháy mắt thanh tỉnh lại: Mình định làm gì thế này?Không thể tin được là mình lại muốn hôn hắn, hôn một người nam nhân, một người nam nhân giống như mình sao? Mình nhất định là bị điên, bị điên rồi....
“Ơ....Vương gia, ngài không sao chứ?” Nhìn thấy Cẩn Hiên tự dưng giống như nhìn thấy bệnh ôn dịch, người đột ngột bậc ra, đôi mắt thì lại đầy nét thất vọng, hối hận, ảo não mà cách xa nàng ra vài bước, cuối đầu trầm tư không biết là đang suy ngẫm điều gì? Ngạo Quân đành phải lên tiếng hỏi.  
Hết nói, nàng Lăng Ngạo Quân thông minh tuyệt đỉnh, chỉ số IQ của nàng thì hoàn toàn tuyệt vời, nhưng EQ thì lại.....Nói không quá lên chứ, ngay cả một học sinh tiểu học nàng cũng không bằng, nàng căn bản là không hề biết sém chút nữa là nàng đã mất đi nụ hôn đầu tiên rồi, thế mà còn ngây thơ.
“Không có gì!” Cẩn Hiên âm trầm đáp.
Nhất thời, hai người không biết phải nói gì, bên trong doanh trướng bỗng chốc yên tĩnh như không người, nhưng điều này lại làm cho không khí ám muội giữa hai người càng tăng lên rõ ràng hơn.
“Khụ, vương gia vừa nói muốn vì Đừng Tình lấy lại công đạo, không biết vương gia lấy lại công đạo như thế nào?” Ngạo Quân mở đầu nói. Nàng thật sự cũng không muốn hỏi, chỉ là không chịu được không khí như vậy, cố gắng tìm cái gì để nói, nhưng lời vừa thốt ra nàng liền cảm thấy hối hận, sao tự nhiên nàng  lại dẫn về cái đề tài này chứ.
“Cái đó....” lúc này Cẩn Hiên cũng đã bình tĩnh lại tâm tình, ngẩng đầu định nói, nhưng không biết nói thế nào? Hắn ta nói đúng, mình có quyền gì mà làm chủ chứ, Đừng Tình cũng đã chết rồi, hắn phải làm sao đây? Vừa rồi hắn nói như thế chẳng qua là nhìn thấy Đừng Quân cùng Đừng Nguyệt Oánh ở bên nhau, hắn không muốn Đừng Tình sẽ bị tổn thương nên mới bất bình mà lên tiếng thôi. [nhưng thực sự đúng là như thế sao?]
“Nếu vương gia đã không nói gì, vậy thì xin thỉnh vương gia ra ngoài một chút, Đừng Quân còn muốn dùng cơm!” Ngạo Quân không khách khí hạ lệnh đuổi khách. Cũng không thèm quản Cẩn Hiên mà cẩm đũa lên tiếp tục ăn, nhưng trong lòng thì không ngừng kêu la: Đi nhanh đi, ngươi còn ở đây thì lòng ta sẽ không một chút nào yên ổn cả, cơm cũng sẽ ăn không vô luôn.
 “Hừ.” Cẩn Hiên bình tĩnh lạnh lùng hừ một tiếng, vung tay áo, bước nhanh ra bên ngoài.
Nhưng khi vừa bước đến cửa liền quay đầu lại, nguy hiểm hướng về Ngạo Quân nói: “ Đừng nghĩ rằng mình có thể đem tất cả mọi người ra mà đùa cợt ở trên tay, cho dù ngươi có bỡn cợt được Đừng Tình, Đừng Nguyệt Oánh, hoặc thậm chí cả Ngụy Tử Tề đi chăng nữa, nhưng ngươi tuyệt đối sẽ không bao giờ giở trò được với bản vương đâu. Nếu ngươi tính đùa, thì bản vương sẽ cùng đùa với ngươi, để xem đến lúc đó ai mới là chính là ngươi bị đùa giỡn. Đừng quân sư, tự lo liệu đi.” Nói xong, liền đi thẳng một mạch ra khỏi doanh trướng.
Ngay sau khi Cẩn Hiên vừa rời khỏi doanh trướng một giây, Ngạo Quân lập tức buông đũa xuống, không tự giác mà nhẹ nhàng thở dài một hơi:  Thật sự không thể hiểu nổi! Tự nhiên chạy tới doanh trướng của nàng rồi nói toàn là những điều không hiểu, còn dựa vào gần như thế nữa chứ, làm hại bây giờ trong nàng luôn có cảm giác kỳ kỳ, từ đó tới giờ nàng chưa hề có cảm giác như thế này. Còn những lời cuối cùng kia nữa, thật ra là có ý gì, nàng bỡn cợt mọi người khi nào chứ, nàng đâu phải là một kẻ nhàn công rỗi việc.
Không nghĩ tới một người luôn luôn tỏ thái độ lạnh lùng, thờ ơ đối với bất cứ ai hay bất cứ điều gì như Ngạo Quân, lúc này lại đang không ngừng tự hỏi, vì sao nàng lại không tự giác mà thở dài nhẹ nhõm khi Cẩn Hiên vừa rời đi, vì sao khi nghĩ đến hắn thì tâm trạng nàng liền không yên, vì sao tim mình lại đập nhanh hơn khi hắn đến gần mình, tại sao….
“Ca...không sao chứ!” Thấy Cẩn Hiên đã đi, Nguyệt Oánh liền chạy nhanh vào nhìn xem  ‘ca ca’ yêu quí của nàng có chuyện gì không? Ai ngờ khi vừa tiến vào, liền thấy Ngạo Quân đăm đăm nhìn vào những thức ăn của nàng làm kia mà không biết đang suy nghĩ điều gì.
“ À ! không việc gì.” Ngạo Quân chấn tỉnh lại, nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Nguyệt Oánh, trong lòng vô cùng cảm động,  liền nói đùa : “Có điều, những món ngon mà Oánh nhi ‘lao tâm khổ tứ’ làm ra lại bị cái tên Âu dương Cẩn Hiên đến phá rối lạnh hết cả rồi. Ca, đói bụng quá đi!
“Xì….Ca….ca chờ một chút, Oánh nhi sẽ đem những thứ này đi làm nóng lại.” Nguyệt Oánh phì cười. Ca có tâm trạng mà đùa giỡn với nàng thì có nghĩa là vừa rồi vương gia không có làm khó dễ gì ca ca, ai….do nàng đã quá khẩn trương rồi, ca là ai kia chứ ! Thông minh như thế thì vương gia làm sao có thể gây khó dễ được. Xem ra, vừa rồi bộ mặt âm trầm đáng sợ của vương gia khi bước ra ngoài kia chắc là do bị người nào đó khi dễ rồi!.
“Không cần đâu, ca đang nói đùa đó !Thức ăn này vẫn còn rất nóng! Oánh nhi đã làm từ sáng đến giờ rồi, mau ngồi xuống cùng dùng với huynh đi!
“Vâng, ca cũng ăn đi.” Vừa nói vừa gắp thức ăn để vào trong bát của Ngạo Quân, rồi vui vẻ bắt đầu dùng cơm.
Hai người bọn họ cùng ngồi ăn bên nhau hết sức vui vẻ, hoàn toàn đem những thứ cảm giác khó chịu do Cẩn Hiên tạo ra vừa rồi, tất cả đều ném sang một bên để tận hưởng sự ấm áp hiếm có này.
Và cứ như vậy, mỗi ngày cuộc sống cứ dần dần trôi qua như  một dòng nước chảy, Ngạo Quân vẫn như cũ, hằng ngày  phần lớn thời gian của nàng đều chui rúc ở trên giường không đứng dậy, tuy nhiên đôi lúc thời tiết ấm áp lên một tí nàng sẽ đi ra ngoài, nhưng không ai biết nàng đi đâu, làm gì. Nguyệt Oánh thì vẫn như thường ngày hể đến giờ là đi đến gọi ‘ca ca’ yêu mến của nàng rời giường, và sau đó, cả hai cùng nhau trãi qua một bữa cơm trưa hết sức ấm áp vui vẻ.  Còn Ngụy Tử Tề ngoại trừ lúc có quân vụ trên người, hễ  rảnh một chút là chạy ngay đến doanh trướng của Ngạo Quân. Và còn một vị tướng quân nữa cũng thường đến chỗ của Ngạo Quân đó chính là Triệu Chi Dương, thật ra là do hắn cảm thấy Ngạo Quân không vừa mắt, nên mới tìm cách đến để điều tra, bên cạnh đó, cũng tìm cơ hội để đến gần ‘tình nhân trong mộng’ của hắn. Về phần Cẩn Hiên, sau cái ngày Ngạo Quân phân tích tình thế, hắn hầu như mỗi ngày đều cấp tốc quan sát địa hình, thao luyện binh sĩ, giúp cho các binh lính  có thể nhanh chóng mà thích ứng với khí trời rét lạnh, xây dựng chiến lược, xử lý quân vụ, triệu kiến các vị tướng quân cùng thảo luận việc quân, nhưng mỗi lúc như vậy hắn đều nhìn vào chỗ ngồi của Đừng quân sư mà ngơ ngác, lần nào hội họp, quân sư của hắn cũng không hề đến, nghe nói vẫn luôn luôn tránh ở trong doanh trướng, cho nên hắn cũng không miễn cưỡng, tên kia ở trong doanh trướng để làm cái gì chứ? Bản thân luôn tự hỏi câu trong lòng, nhưng cũng không ai có câu trả lời, từ sau cái ngày đó, hắn vẫn chưa gặp lại tên kia, khi tối đến, hắn cũng hay trở lại bờ hồ, xem thử có thể gặp lại lẫn nữa nàng tiên tử từng làm cho tim hắn đập mạnh hay không, nhưng lại không hề thấy bóng dáng một ai.
Hai mươi ngày cũng đã nhanh chóng trôi qua, đã gần một tháng kể từ ngày Ngạo Quân nói sẽ giúp Cẩn Hiên đánh bại Gia Luật Ưng chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi. Trong một tháng này, thế cục giằng co giữa hai bên đã kéo một tháng qua sẽ được chấm dứt sau khi Gia Luật Ưng hạ chiến thư, mở màn trận chiến đầu tiên của nàng, cuộc sống quân sư của Ngạo Quân cũng chính thức bắt đầu, và thiên hạ đệ nhất quân sư cũng từ đó mà ra đời….
(Hết chương 16)
2 nhận xét to" Quân sư vương phi (C16) "
Nặc danh nói... on lúc 20:13 18 tháng 2, 2011

Hay qua! tks bạn

Nặc danh nói... on lúc 16:08 19 tháng 2, 2011

Thank nàng.

Đăng nhận xét