Dandelion02
Chương mười lăm:
Ghen
Trời vừa sang thu, biên cương liền trở nên vô cùng rét lạnh, vù vù từng đợt gió lạnh đập vào mặt, làm đông cứng hết những binh sĩ long hiên nhiều năm sinh sống quanh năm như một mùa xuân, người nào người nấy đều bơ phờ , người tựa ở thanh bên , hay cuốn vào một góc mà ngủ…. đó là những hình ảnh mà lúc này Cẩn Hiên chứng kiến. Những binh sĩ này đều là tùy tùng theo hắn đã nhiều năm, bọn họ chiến đấu anh dũng, không ngại khó khăn, nếu nói hắn là ‘chiến thần’, thì bọn họ chính là một thế hệ anh hùng tạo nên thành công của ‘chiến thần’, bọn họ đã không tiếc hy sinh tính mạng của bản thân để theo hắn ra trận giết giặc, bảo vệ long hiên đế quốc. Bởi vậy, trong mắt hắn, bọn họ không phải là những binh sĩ bình thường, không phải là thuộc hạ, mà là những huynh đệ cùng hắn kề vai chiến đấu.
Mà lần này, do hắn quá tự tin,  không chịu phân tích kỹ càng tình thế trước mắt, xém chút nữa đã để  bọn họ bị thiệt mạng một cách vô tội. Trên gương mặt tuấn lãnh của Cẩn Hiên lập tức hiện lên đầy sự ảo não hối hận: Xem tình hình của họ bây giờ, nếu thật sự xuất binh không nghi ngờ gì sẽ đẩy bọn họ vào chỗ chết. Hắn thực không nên xem nhẹ, mặc dù họ chiến đấu rất dũng mãnh, nhưng dù sau cũng máu thịt bình thường, khí hậu  rét lạnh như thế này bọn họ nhất thời khó có thể thích ứng được.
“Vương gia.” Một binh sĩ nhìn thấy vương gia, lập tức cung kính vấn an.
“Ừ.” Cẩn Hiên khẽ lên tiếng, một tiếng gọi này đã kéo hắn đang ão não mà phục hồi tinh thần trở lại, thế mới phát giác ra, bản thân bây giờ đang đứng trước một doanh trướng, đây là…..doanh trướng của Đừng Quân, sao tự nhiên lại đến nơi này nhỉ?
Từ sau cái ngày nghị sự đó, đã qua mười ngày, mà mười ngày này dường như không có ai gặp qua  hắn một lần, Y Hàn nói, trong mười ngày này, hắn ta mỗi ngày đều tránh ở trong nội trướng, không hề đi ra. Chẳng lẽ đang âm mưu cái gì? Nghĩ vậy, Cẩn Hiên cất bước hướng nội trướng đi đến. Lúc này Cẩn Hiên cũng không rõ bản thân có đang thực sự muốn biết tên kia có đang thực hiện âm mưu , hay là bởi vì, bản thân….muốn gặp hắn ta, đã mười ngày qua, cái thân ảnh lạnh lùng nhàn nhạc kia lúc nào cũng xâm nhập vào đầu hắn, đuổi không đi, cứ như là có một lực lượng nào đó trong tim lôi kéo chính mình  đi tới gặp hắn.
Bên trong doanh trướng Ngạo Quân – cái nhân vật chính mà Cẩn Hiên nghĩ rằng đang thực hiện âm mưu gì – chính là đang ôm cái mền thật dày ở trên giường, cuộn mình  bên trong mà ngủ! Mười ngày nay, thời tiết càng ngày càng lạnh, Ngạo Quân cơ hồ mỗi ngày đều chui ở trong ổ chăn.
“Ca, đừng ngủ nữa, trưa rồi, mau thức dậy ăn cơm.” Nguyệt Oánh la lớn, đây chính là công tác chủ yếu của Nguyệt Oánh trong mười ngày này – lôi Ngạo Quân từ trong ổ chăn mà đứng lên ăn cơm.
“Ân.” Ngạo Quân mơ hồ lên tiếng, xoay người một cái đem bản thân cuốn vào trong chăn càng nhanh, tiếp tục ngủ, không để ý tới những tạp âm cao vút kia.
Thấy Ngạo Quân vẫn không thèm để ý tới nàng, Nguyệt Oánh tiếp tục hô lớn: “Ca, nếu huynh còn không ngồi dậy, muội sẽ ra tuyệt chiêu đó!” gặp Ngạo Quân đối với ‘uy hiếp’ của nàng không hề phản ứng gì, Nguyệt Oánh đành phải ra tuyệt chiêu – duỗi tay ra, xốc cái chăn của Ngạo Quân lên, một chiêu này luôn bách phát bách trúng.
Đột nhiên không khí lạnh ùa tới làm cho Ngạo Quân phải rùng mình một cái: Lạnh quá!thần trí mơ hồ dần dần tỉnh lại, hay tay ôm chặt vào nhau, Ngạo Quân chậm rãi mở mắt, lập tức chống lại một đôi mắt to đang linh động nghịch ngợm của Nguyệt Oánh.
“Oánh nhi, đừng đùa nữa, trả chăn lại cho ta, lạnh quá!”Ngạo Quân bất đắc dĩ nói, nhưng ngữ khí có phần sủng nịnh hiếm thấy. Theo yêu cầu của Nguyệt Oánh, Ngạo Quân đã đổi gọi thành Oánh nhi.
Đối với cái nàng muội muội mỗi ngày đều đến quấy rầy giấc ngủ của nàng, lại hại nàng bị đông lạnh đến tỉnh, mặc dù ngoại mặt trách cứ, kỳ thực nội tâm lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
Lăng Ngạo Quân nàng từ nhỏ đến lớn không sợ trời không sợ đất, nhưng sợ nhất chính là lạnh và ngủ không đủ, nhớ trước kia từng có một người, khi mùa đông đến luôn luôn kêu to bảo nàng rời giường, nếu nàng còn không đứng dậy, sẽ xốc chăn của nàng lên, nhưng lại  sợ nàng bị lạnh, lập tức đem thân hình nho nhỏ của nàng ôm vào trong ngực, sau đó điểm nhẹ cánh mũi hồng hồng của nàng, cười mắng: “ Con đó! Đã gần giữa trưa rồi mà còn nằm lười ở trên giường, cẩn thận tương lai không gã được ai à.” Lúc này nàng cũng đã ôm cổ người mà cười hi hi, nói rằng nàng sẽ không lấy chồng, sẽ cả đời ở bên cạnh ba ba, nhưng hạnh phúc này đã rời khỏi nàng khi một trận tai nạn kéo ập đến. Hiện tại, mấy ngày nay Oánh nhi mỗi ngày đều kêu nàng rời giường, làm cho nàng cảm thấy giống như cuộc sống lúc trước, tâm trạng cũng theo đó mà cảm thấy tốt hơn.
“Không trả, huynh không đứng dậy, ta sẽ không trả.” Nguyệt Oánh dẩu môi lầm bầm, rồi chạy tới ôm lấy cánh tay của Ngạo Quân mà làm nũng: “Ca, đừng ngủ nữa, mau tới ăn cơm, nếm thử món mới Oánh nhi làm nè.” Nói xong không đợi Ngạo Quân kịp phản ứng, liền kéo nàng ngồi đến bên bàn. Nhìn trên bàn toàn là đồ ăn sắc hương mỹ vị, Ngạo Quân lắc đầu cười nói: “Oánh nhi tay nghề so với nương còn cao a! Tương lai ai cưới được muội, nhất định rất có phúc.” Nhưng ăn cơm so với chui vào trong chăn ngủ thì nàng thích ngủ hơn, trong lòng Ngạo Quân bổ sung thêm.
“Ca thật ba hoa.” Nghe được lời nói của Ngạo Quân, Nguyệt Oánh đỏ mặt nói. Cầm lấy chiếc áo chàng đã sớm chuẩn bị phóng trên người Ngạo Quân – đây là cái áo choàng mà sau khi biết Ngạo Quân sợ lạnh, Nguyệt Oánh đã cố ý nhờ Ngụy Tử Tề đem đến.
“Oánh nhi?” Cảm giác trên người bổng dưng ấm áp, Ngạo Quân kinh ngạc xoa lên chiếc áo choàng, thật sự ấm quá!
“Hi hi…..Ca có thích lễ vật Oánh nhi đưa không?” Nguyệt Oánh ngồi xuống bên cạnh Ngạo Quân, nghịch ngợm cười nói.
“Oánh nhi.” Ngạo Quân kích động, đem Nguyệt Oánh ở bên cạnh ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc đen của nàng, khẽ cười nói: “Thích, làm sao lại không thích chứ, Oánh nhi đưa thứ gì, ca đều thích.”
“Ca.” Nguyệt Oánh bị Ngạo Quân đột nhiên ôm lấy, sửng sốt một chút, mới đỏ mặt, vươn hai cánh tay vòng qua thắt lưng của Ngạo Quân, thẹn thùng nói. Ca ôm nàng như vậy, làm tim nàng đập vô cùng lợi hại a! Lại thấy rất vui vẻ, xúc động.
“Oánh nhi không thích ca ôm muội như vầy sao?”Ngạo Quân trêu tức nói. Từ nhỏ nàng đã rất muốn có một muội muội, bây giờ lại có một muội muội tri kỷ như vậy, nàng thật sự sung sướng lâng lâng.
“ Rất….rất thích. Nhưng ca sẽ mãi mãi  ôm Oánh như thế chứ?” Nguyệt Oánh đỏ thấu cả mặt,  trong lòng lại vừa vui vẻ vừa lo lắng, sợ rằng sau này ca sẽ thích người khác mà không ôm nàng như thế nữa.
“Ha ha….chỉ cần là Oánh nhi thích, ca mãi mãi sẽ ôm Oánh nhi như thế này.” Ngừng một chút, Ngạo Quân đột nhiên cuối đầu, tặc tặc lưỡi nói: “Bởi vì ôm Oánh nhi thực ấm áp, muội  biết không, ca sợ nhất là lạnh, có cái lò sưởi miễn phí như thế này, ca làm sao buông ra được a!” Nói xong cố nén cười, thiếu chút nữa là cười ra tiếng.
“Ca….huynh thật xấu xa!” cái thanh âm làm cho người ta nghe thấy xương cốt phải rã rời, Nguyệt Oánh cuối đầu thật nhanh, lại hình như nhớ tới cài gì liền nói: “Ca, lò sưởi là cái gì?”
“ Giống Oánh nhi đang sưởi ấm cho ta thế này thì chính là lò sưởi.” Ngoài miệng Ngạo Quân giống như đang rất nhiệt tình giải thích, nhưng kỳ thật thì đang muốn nội thương vì nghẹn.
“À.” Ngây ngốc ‘à’ muột tiếng, lại cảm thấy không đúng, suy nghĩ một chút, nâng giọng: “Giỏi lắm, ca huynh dám nói muội là cái ‘bếp lò’ à,  muội sẽ cho huynh biết tay.” Nói xong,  bàn tay đang ở trên lưng Ngạo Quân lập tức chọt lét.
“Được, được rồi, ca biết lỗi rồi ? Ha ha….Oánh nhi tốt... tha cho ca đi! Ha ha....” Ngạo Quân vừa cười vừa cầu xin tha thứ, nhưng vẫn cứ ôm nguyệt oánh như cũ, lò sưởi miễn phí làm sao có thể dễ dàng buông tay.
Nhìn ca trước mặt người khác lúc nào cũng hé ra khuôn mặt lạnh lùng, bây giờ ở trước mặt nàng lại tươi cười vui vẻ đến như vậy, còn ôm nàng cùng nhau đùa giỡn, nguyệt oánh nghĩ rằng: Ca quả nhiên đối với nàng không giống với mọi người, ca chính là thật lòng yêu thương nàng, mới đối xử với nàng như thế, tình yêu của nàng chắc chắn sẽ được đơm hoa kết trái.  Đáng tiếc nàng đã hiểu sai tình cảm.
“Xem ra bản vương đến không đúng lúc.” Ngay lúc hai người đang ôm nhau hi hi ha ha, một âm thanh cực lạnh đột ngột vang lên.
“Vương gia?” Hai người đồng thời kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Cẩn Hiên đang đứng khoanh tay ở trước cửa lều.
“Ách? Vương gia tìm ca nhất định là có việc thương lượng, nguyệt oánh có chút việc xin đi ra ngoài một chút. Ca, nhớ ăn cơm nghe!” Nguyệt Oánh lưu luyến không nỡ rời khỏi ôm ấp của Ngạo Quân, tuy rằng không muốn, nhưng lại gặp phải ánh mắt của vương gia giống như muốn đem nàng đi thiêu đốt luôn, thật là đáng sợ.
“Ân.” Ngạo Quân thu hồi nét tươi cười, khẽ gật đầu. Nhìn Cẩn Hiên đi đến, Ngạo Quân lập tức khôi phục lại nguyên trạng lạnh lùng.
Nhìn nguyệt oánh bước ra ngoài, Ngạo Quân chuyển hướng nhìn về phía âu dương cẩn hiên đang ngồi trước mặt nàng, lạnh nhạc nói: “Vương gia đột nhiên giá lâm, không biết là có chuyện gì?” nàng không có chọc đến hắn, hắn làm gì mà cái mặt tức giận nhìn chằm chằm nàng, chẳng lẽ nàng hoa mắt? Tại sao lại cảm thấy ánh mắt của Âu dương Cần Hiên vừa rồi tràn ngập đố kị, hắn đố kị cái gì chứ? Mà bộ dạng hiện tại của hắn, giống như....giống như là đang bắt gian thê tử đang trộm tình. Nhất định là nhìn lầm rồi, đều này sao có thể chứ?
“Thấy quân sư đã nhiều ngày không xuất hiện, vốn dĩ định đến xem quân sư có phải xảy ra chuyện gì hay không, lại không thể ngờ Đừng Quân sư là đang rất tiêu diêu tự tại.” Cẩn Hiên trào phúng nói.
Một màn vừa rồi làm cho hắn tự nhiên cảm thấy rất đau, rất muốn ngay lập tức tiến lên đem Đừng nguyệt oánh từ trong lòng hắn ta lôi ra, còn cái tươi cười trên mặt Đừng Quân mà hắn chưa bao giờ gặp, làm cho hắn kinh diễm đồng thời cũng làm cho hắn tức giận ngút trời, vì cái gì hắn chưa từng đối với mình cười như vậy, thậm chí ngay cả một cái mĩm cười cũng không hề có, lại đối với nữ nhân kia cười tươi đến như thế, hắn rất ghen tị! Ý thức được tự dưng mình lại vì Đừng Quân mà ghen, Cẩn Hiên âm thầm giật mình  một chút, nhưng vẫn không nhịn được mà lên tiếng, hắn chính là không muốn nhìn thấy hai người bọn họ thân mật ôm nhau một chỗ như vậy.  Lý do mà hắn cấp cho mình lúc này là: Hắn không muốn nhìn thấy tên ‘vô tâm bạc tình’  này lại đùa bỡn cảm tình của nữ tử một lần nữa.
“Vương gia quan tâm đến tại hạ như vậy, thật sự làm cho tại hạ thụ sủng nhược kinh.” Ngữ khí thản nhiên giống như là xem nội dung lời nói kia cùng mình không hề liên quan một chút gì. Không biết tại sao, vừa nhìn thấy Âu dương Cần Hiên, nàng liền không nhịn được mà gây với hắn. Vả lại, nàng hình như nghe khấu khí của hắn đang rất chua thì phải.
“Trong quân không thể nào mà không có Đừng Quân sư, bản vương đương nhiên sẽ  ‘quan tâm chăm sóc’.” Cẩn Hiên bóng gió nói.
“Chức quân sư của tại hạ cũng chỉ là cái hư danh  mà thôi, vương gia mới chính là linh hồn của quân đội.” Ngạo Quân không một chút yếu thế mà đáp lại.
“Xem ra Đừng Quân sư đang trách bản vương không cho ngươi thực quyền.” Giấu đầu hở đuôi, hừ, nhanh như vậy đã lộ rồi.?
“Nào dám.” Nói xong không thèm quản Cẩn Hiên, cầm đũa lên bắt đầu ăn, đồ ăn quả là ngon thật.
Gặp Ngạo Quân hoàn toàn xem hắn như người không tồn tại, mùi thơm từ thức ăn do Nguyệt Oánh làm phất lên, làm Cẩn Hiên càng thêm tức giận, cả người phát ra hàn khí so với thời tiết bên ngoài còn rét hơn, làm hại Ngạo Quân đành phải đem nhanh áo choàng quấn chặt vào người, mà hành động này của nàng lại bị Cẩn Hiên chú ý, đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào chiếc áo choàng kia.
“Xem ra Đừng Quân sư với Ngụy tướng quân tình cảm dường như rất tốt! Ngay cả chiếc áo choàng thích nhất cũng tặng cho ngươi.” Ngữ khí đầy chua chát,  doanh trướng trong nhất thời tràn ngập mùi  axid acetic. [hết dấm chua của Nguyệt Oánh, bây giờ lại đến lượt Ngụy Tử Tề?]
(Hết chương 15)
2 nhận xét to" Quân sư vương phi (C15) "
Vyngoc nói... on lúc 17:20 16 tháng 2, 2011

Thks.nàng

Phương Dung ^^ nói... on lúc 08:23 18 tháng 2, 2011

thanks :)

Đăng nhận xét