Dandelion02
Chương mười bốn: 
Con mồi
Cẩn Hiên để cho hắn làm quân sư thật ra là chỉ muốn quan sát xem hắn thật ra là người thế nào, lẻn vào quân doanh rốt cuộc là có ý đồ gì? Nhưng kết quả điều tra của Y Thiên , Y Hàn hoàn toàn ngoài dự liệu của bản thân. Tuy vậy, cũng không hề nghĩ sẽ thật sự nhờ đến người kia bày mưu tính kế, trở thành một quân sư chân chính. Hắn hoàn toàn không hề tin cái tên chỉ biết ‘ ruồng bỏ nữ  tử vô tâm phụ tình’ này, biết cái gì quân sự, biết cái gì đánh giặc hành quân, mới vừa rồi cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu, không thể ngờ được….
“ Ta có vấn đề gì sao, hay nói sai cái gì rồi?” Ngạo Quân nhướng mài hỏi. Vừa nhìn mấy người này một cái, liền biết ngay họ nãy giờ vẫn nhìn nàng, nhất là Âu dương Cẩn Hiên, từ đấu tới cuối đều đem lời nói của nàng ‘trong ba tháng trợ hắn đánh bại thương liêu quốc’ như là những lời vô nghĩa. Hừ, Lăng Ngạo Quân nàng đối với “ binh pháp tôn tử” và cả những binh pháp tinh diệu của tổ tiên dân tộc Trung Hoa lưu lại nữa, tất cả đều thuộc làm lòng. Bây giờ ta sẽ cho các ngươi thấy rõ Lăng Ngạo Quân ta sẽ dùng chính  ‘binh pháp tôn tử’ mà đánh tỉnh cái đám ngu ngốc các ngươi.
“Đừng Quân, không thể tin được…thật là không thể tin được! Ngươi đúng thật là một lời thức  tỉnh người trong mộng!Ngươi phân tích thật sự rất có đạo lý.” Cẩn Hiên còn chưa kịp nói, thì Ngụy Tử Tề đã chạy qua, kích động nhìn Ngạo Quân mà nói. Hắn luôn biết rằng, Đừng Quân nhất định không phải là một kẻ đầu đường xó chợ,  hắn thật sự tin tưởng, bằng năng lực của Đừng Quân sẽ có thể giúp bọn họ trong vòng ba tháng đánh bại được thương liêu quốc.
“Khụ, Đừng quân sư quả nhiên kiến giải sâu sắc, bản vương thọ giáo.” Cẩn Hiên không có chút nào mất tự nhiên mà nói.  Hắn quả thật đã xem nhẹ cái tên này rồi, xem ra hắn phải nhìn lại một chút. Một người tài năng như thế mà đi làm gian tế thì thật sự quá phí phạm tài năng, nhưng nếu hắn không phải là gian tế, vậy hắn là ai? Lẻn vào quân doanh có mục đích gì? Thật sự là vì tương trợ mình sao?
“Vương gia, các vị tướng quân, bây giờ còn muốn xuất binh nữa không?” Ngạo Quân quét qua mọi người một lượt, hỏi. Thọ giáo? Hừ, ta không có siêng đâu mà giáo ngươi!
“Này….” Tất cả mọi người đều không nói nên lời, nghe hắn phân tích xong, mọi người hoàn toàn hiểu rõ rằng hiện tại quả thật không phải là thời cơ thích hợp để xuất binh, nhưng lại không thể nói được lời nào vì nếu nói sẽ phủ định lại những điều họ khẳng định lúc ban đầu, nhất là Triệu Chi Dương, mặt căng đỏ bừng, muốn phản bác, cố gắng vắt óc nhưng không ra được một câu nào.
“ Nếu như Đừng quân sư đã nói như vậy, bản vương chẳng lẽ  biết rõ là thua mà vẫn để cho các vị tướng sĩ đi chịu chết sao? Truyền lệnh xuống, án binh bất động.” Âu dương Cẩn Hiên hắn cũng không phải là một kẻ độc đoán, điều nên nghe hắn sẽ nghe, cho dù người đó tâm cơ không rõ ràng, chỉ cần là có đạo lý, hắn đều lắng nghe.
“Vương gia…..mạt tướng tuân lệnh.” Mọi người còn muốn nói thêm đều gì, lại bị Cẩn Hiên ngăn lại.  Quân lệnh thay đổi xoành xoạch là điều tối kỵ của thống soái, nhưng bọn hắn cũng hiểu, quân lệnh đúng là phải đổi.
Thấy trong doanh trướng chỉ còn lại hai người là nàng cùng Âu dương Cẩn Hiên, Ngạo Quân tự nhiên cảm thấy có chút không thoải mái, hai người ở cùng một chỗ thế này làm cho nàng nhớ tới cái đêm gặp nhau ở cái hồ kia, trong lòng giống như là có cái gì đang chăm chít vậy, nàng không thích loại cảm giác thế này. Nhất định là do chán ghét cái tên này mới như vậy, rời nhanh khỏi nơi này vẫn là điều tốt nhất, Ngạo Quân chỉ có thể tìm được nguyên nhân này để giải thích cho sự bất bình thường của bản thân.
“Bây giờ không còn chuyện của ta nữa, ta đi trước đây.” Nói xong không đợi Cẩn Hiên kịp phản ứng, liền ly khai.
Đến khi Cẩn Hiên phản ứng, chỉ đành đăm chiêu nhìn thân ảnh đang dần dần biến mất, trong lòng từ từ xuất hiện cảm giác quỷ dị.
Trăng mờ gió mạnh, tại nơi rừng rậm quỉ dị yên tĩnh không người, khi về đêm lại càng làm cho người ta thêm rùn rợn.
“Sao lại thế này?” Âm thanh quỷ mị vang lên làm cho người ta phải phát lạnh, lại kèm theo âm vang nơi rừng sâu vọng lại đầy khí phách, màn trời đêm yên tĩnh càng làm tăng thêm nỗi sợ hãi.
“Thuộc hạ bất tài, Âu dương Cẩn Hiên đã hạ lệnh án binh bất động.” Một thân y phục dạ hành chỉ lộ ra một đôi mắt khôn khéo, hắn y nhân cung kính nói.
“Bất tài ?Hừ, bản thái tử chuẩn bị lâu như vậy, cố ý tung ra nhiều lời đồn đãi như thế, chủ yếu là muốn dẫn dụ Âu dương Cẩn Hiên cắn câu. Chẳng lẽ hắn đã nhìn ra mưu kế của bản thái tử ta?” Ánh đỏ nhãn tình chớp động lóe sáng tinh quang đầy nguy hiểm, nhưng khóe miệng vẫn như cũ tươi cười, trong đêm tối, ngay địa phương như thế này, trái tim giống như phải gượng đập từng nhịp theo từng câu nói, cứ như là bị hắn hù chết tại chỗ.
“Ách ? Thái …thái tử, Âu dương Cẩn Hiên thật ra đã muốn cắn câu, hạ lệnh xuất binh, nhưng…” Hắc y nhân ngập ngừng nói, tay chân có chút run run, xem ra tim của hắn cũng có chút mạnh mẽ, không bị hù chết.
“Nói, vốn dĩ đã hạ lệnh xuất binh? Vì sao tự nhiên lại đột ngột thay đổi mệnh lệnh, chẳng lẽ hắn đã nhận ra đây không phải là thời cơ xuất binh?
“Không, toàn bộ tướng lĩnh bao gồm cả Âu dương Cẩn Hiên đều bước vào cạm bẫy của thái tử sắp đặt, cho rằng đây là thời cơ xuất binh tốt nhất, nhưng một câu của Đừng Quân, đã khiến cho mọi người phải thay đổi suy nghĩ, Âu dương Cẩn Hiên còn thay đổi luôn cả mệnh lệnh trước đó, hạ lệnh bất kể thương liêu quốc khiêu khích thế nào, cũng vẫn án binh bất động.”
“Đừng Quân ? Người nào?” Tà mị nhãn tình khó có được lúc xuất hiện nét mê hoặc : Đừng Quân ? Nhân vật này xuất hiện từ khi nào?
“Hắn chính là kẻ sống sót của đừng gia thôn, hiện nay là quân sư trong quân đội Long hiên quốc.” Hắc y nhân vừa nghĩ tới cái tên tuấn mỹ vô song, khí phách xuất chúng – Đừng quân sư –đằng sau tấm khăn che mặt không khỏi đỏ hồng lên, hắn thật sự so với nữ nhân còn mê người hơn.
“Đừng gia thôn ? Quân sư ? Ồ… xem ra hắn là nhắm vào bản thái tử mà đến ?”Thú vị, thú vị….
“Vâng, hắn nói trong vòng ba tháng sẽ trợ Âu dương Cẩn Hiên đánh bại thương liêu quốc, đánh bại….đánh bại thái tử ngài.”
“Hử, ngông cuồng như vậy, ngay cả ‘mặt lạnh chiến thần’ còn chưa dám nắm chắc đánh bại được bản thái tử trong vòng một năm, hắn dám tuyên bố là ba tháng sẽ đánh bại được bản thái tử, ha ha ha….” Cuồng ngạo tiếng cười vang vọng khắp cánh rừng yên tĩnh, mang đầy hàm ý trào phúng khinh miệt.
“ Hắn đủ bản lĩnh để ngông cuồng.” Hắc y nhân nhẹ giọng nói, giống như là đang nói cho chính mình nghe. Từ sau khi nghe hắn ta một phen lập luận, bản thân chỉ biết hắn ta không hề là một cái bình hoa xinh đẹp vô dụng, mà có bản lĩnh rất cường đại, cho nên hắn mới có thể ngông cuồng như vậy.
“Phải không ?” Tuy tên hắc y nhân nói rất nhỏ, nhưng hắn đều nghe được hết. Tên thuộc hạ này vốn giảo hoạt khôn khéo, tự cho mình là tài cao, kẻ có thể làm cho hắn thừa nhận bản lĩnh, nhất định không phải là một người tầm thường. Đừng Quân, hắn đối với tên này càng ngày càng thêm hứng thú.
“Vâng, thái tử sắp đặt kế hoặch tỉ mỉ như vậy, bị hắn nói hai ba câu lập tức mọi thứ đều bị phanh phui, cứ như là hắn đã hoàn toàn biết rõ nội tình vậy, thậm chí so với chúng ta còn rõ ràng hơn. Hắn phân tích tình thế trước mắt của hai bên, quả thật rất thấu triệt, thực lực thâm sâu  đến đáng sợ.” Hắc y nhân nói, trong mắt tràn ngập khâm phục cùng ngưỡng mộ mà chính hắn cũng không hay biết.
Thấy thái tử ngẩng mặt trầm tư nhìn chằm chằm mình, hắn liền biết ngay, theo tính cách tự phụ của thái tử, nhất định sẽ không tin có một nhân vật như vậy, chắc chắn là nghĩ hắn phóng đang đại từ ngữ. Suy nghĩ một chút, liền đem tình hình nghị sự ngày hôm đó thuật lại hoàn toàn, nhất là những lời lý giải của Đừng Quân không bỏ sót một chữ, toàn bộ diễn biến từ đầu đến cuối.
Gia Luật Ưng đăm chiêu lẵng lặng nghe hắc y nhân thuật lại những lời nói của Đừng Quân, đôi mắt đỏ càng thêm thâm trầm, khóe miệng tà cười càng sâu, chỉ là cười không hơn gì đáy mắt. Đừng Quân, thiên hạ không ngờ lại có người như vậy?
Ngay tại lúc hắc y nhân đang nghĩ thái tử của bọn họ sẽ không nói tiếng nào nữa, thì Gia Luật Ưng đột nhiên cười ha ha nói: “Ha ha….không thể ngờ được một cái đừng gia thôn nho nhỏ lại có một nhân vật như vậy, may mắn lúc đó không có giết hắn, nếu không sẽ chẳng phải thiếu đi một đối thủ sao, như vậy sẽ không hứng thú. Ha ha…. Âu dương Cẩn Hiên mà được kẻ này tương trợ, nhất định là như hổ thêm cánh, xem ra bản thái tử quả thật đã tặng cho hắn một lễ vật thật tốt rồi! Ta nghĩÂu dương Cẩn Hiên chắc chắn là rất thích cái lễ vật này, thích đến nỗi tên kia nghĩ trái hay nghĩ phải, quân lệnh cùng tùy hướng mà cải biến theo.”
“Không, Âu dương Cẩn Hiên căn bản không hề tín nhiệm hắn, toàn doanh ngoại trừ Ngụy Tử Tề ra không có một người nào thật sự tin hắn. Chẳng qua là do hắn nói rất có đạo lý, cho nên mới….”
“Không tín nhiệm? Tại sao?”
“ Âu dương Cẩn Hiên cùng với các vị tướng quân đều hoài nghi Đừng Quân là gian tế của thương liêu quốc.” Ngay cả hắn trước kia cũng đã từng hoài nghi Đừng Quân là do chính thái tử phải đến ,  nhưng sau khi nghe xong một phen giảng giải kia, hắn liền biết người này không phải.
“Gian tế? ha ha…..cái này mà Âu dương Cẩn Hiên cũng nghĩ được, người như vậy mà phái hắn đi làm gian tế không phải là lãng phí lắm sao. Nếu hắn thật sự là người của bản thái tử, Âu dương Cẩn Hiên chắc chắn đã sớm bị bản thái tử đánh cho quỳ xuống đất mà cầu xin. Ha ha….” Gia Luật Ưng cuồng ngạo cười lớn. Trong lòng lại vô cùng phẫn nộ: Vì cái gì? Vì cái gì mọi thứ tốt đẹp trong thiên hạ đều thuộc về Âu dương Cẩn Hiên ngươi, ngay cả một người như thế cũng tương trợ cho ngươi, ta không cam tâm, cũng sẽ không cho ngươi được tốt đẹp như thế nữa, còn tên Đừng Quân kia, bản thái tử cũng muốn nhìn xem, ngươi thật ra tài giỏi đến đâu? Là lời đồn thổi, hay có bản lĩnh thật sự?
“Thái tử, tên Đừng Quân này nhất định là một viên đá quý, một tên Âu dương Cẩn Hiên lại thêm sự tương trợ của hắn nữa, quân ta mà muốn thắng, chỉ sợ…. Có cần thuộc hạ….” Vừa nói vừa làm động tác cắt cổ một cái, khôn khéo lộ ra một chút sát khí. Hắn cũng không muốn giết chết một người giống như tiên nhân kia, nhưng trong lòng hắn lại luôn ẩn hiện một nỗi bất an, cảm thấy chỉ cần người này còn tồn tại, thương liêu quốc vĩnh viễn sẽ không có khả năng thắng, thái tử mãi mãi sẽ không có khả năng đánh bại được Âu dương Cẩn Hiên, thậm chí thái tử sẽ vì người này mà phát sinh những sự tình khác?
“Không.” Gia Luật Ưng khoát tay ngăn lại, vừa mới nghe đến người này, hắn cũng đã động sát tâm, nhưng tâm nghĩ tựa hồ lại không đồng nhất với lời nói, khi lên tiếng ngăn cản, hắn còn không hiểu nỗi vì cái gì mà lên tiếng phản đối, nhưng lời cũng đã thốt ra. Sửng sốt một chút, mới nói: “Tạm thời đừng động đến hắn, hãy quan sát hắn thật kỹ cho ta, ta muốn biết tất cả mọi tình hình của hắn.” Đối với Đừng Quân, trong lòng hắn cũng có một chút tính toán: Âu dương Cẩn Hiên, chúng ta sẽ cùng chờ xem, Đừng Quân cuối cùng sẽ thần phục cho ta, hay là cho ngươi.”
“Vâng.” Trong mắt thái tử dường như đang lóe sáng khi nhìn thấy con mồi, hắc y nhân vừa thấy liền cảm thấy rùng mình.
“Về trước đi.” Gia Luật Ưng khoát tay, hắc y nhân trong nháy mắt liền biến mất không thấy đâu.
“Xuất hiện đi.” Ngay lúc hắc y nhân đi rồi, Gia Luật Ưng tà cười hướng về phía rừng cây trống vắng nói.
“Ha ha….xem ra võ công của thái tử tiến bộ hơn rồi.”  Ẩn mình từ một chỗ tối từ từ bước ra vừa nói vừa cười lớn.
“Võ công của ngươi cũng thăng tiến không ít, thế nào, nghĩ thông suốt rồi?” Gia Luật Ưng trêu tức nói.
“Ha ha… có thể cùng với thái tử đồng mưu đại sự, bản tọa thật sự vinh hạnh, bất quá thái tử, hình như vừa mới phát hiện ra một việc gì đùa rất vui, có phải không?” Thái độ cuồng vọng giống như là không hề xem người trước mắt là thái tử.
“Đúng là đùa rất vui, tuy nhiên ngươi bây giờ là minh hữu của ta, bản thái tử ta có thứ nào tốt nhất định sẽ cùng với các hạ cùng nhau chơi đùa. Ha ha….” Gia Luật Ưng không hề để ý đến thái độ của đối phương, tà tà cười nói.
Nhìn nhau, hai người không khỏi cười to lên, tay áo phất phơ, một đôi mắt màu đỏ, một cái mặt nạ thiết, tại nơi sâu thẳm rừng rậm quỷ dị này giống như ma quỷ tiêu diêu trước Như Lai.
Chiến tranh thực sự mới vừa bắt đầu…….
(Hết chương 14)
2 nhận xét to" Quân sư vương phi (C14) "
songjin nói... on lúc 20:09 15 tháng 2, 2011

tem.
lại thêm 1 ah sắp 'chết' vì NQ.hahaha.

Nặc danh nói... on lúc 10:08 16 tháng 2, 2011

thanks nàng.

Đăng nhận xét