Dandelion02
Chương mười hai: 
Quân sư sóng gió
---------000---------
Âm thanh này? Không, điều này không có khả năng! Hắn…..hắn chính là cái tên nam nhân cùng nàng đêm qua tình cờ gặp mặt sau? Hắn lúc ấy cũng dùng cái giọng này mà hỏi nàng: “Ngươi là ai? Tiên tử dưới trăng sao?”, làm nàng ấn tượng sâu sắc, cái tên làm  cho nàng cả đêm mất ngủ, lại là Âu dương Cẩn Hiên, cái tên nam nhân rỗi việc vừa mới gặp mặt liền ra lệnh cho nàng phải cưới Đừng Tình. Không, không….điều này sao có khả năng, nhưng mà, nàng hiểu rằng, đây là sự thật. Hừ, cái tên nam nhân này thực đáng giận, đêm qua dám đối với nàng như vậy, đáng giận!
Gặp tên ‘nam tử’ trước mặt sau khi nghe xong lời của hắn, sắc mặt như không tin nồi mà lăng lăng nhìn mình, Cẩn Hiên bày ra khuôn mặt tươi cười, trêu tức nói: “Đừng quân sư cảm thấy an bài như thế chưa tốt sao? Hay là….” Ngừng một chút, rồi nói: “Hay là cảm thấy tài năng đặt ở chỗ quá nhỏ, muốn làm lớn hơn nữa, tỷ như nguyên soái, ân ?” Bản vương muốn xem ngươi thật ra rốt cuộc muốn làm gì? Ẩn dấu đằng sau cái khối mặt lạnh này là cái gì?
“Ách ? Tại hạ làm sao dám đoạt bát cơm của vương gia chứ!” phục hồi tinh thần lại, Ngạo Quân gặp Cẩn Hiên đang trào phùng tươi cười, cảm thấy chói mắt, bất giác châm chọc lại.
“Bát cơm ?” đây là ý gì? Việc này và bát cơm có quan hệ sao?
“Vương gia nghe không hiểu sao? Có cần tại hạ giải thích một chút không?” tên cổ nhân này thật sự là ngu ngốc a! bát cơm là cái gì cũng không biết.
“Ngươi…..không cần.” Cẩn Hiên vung tay, quay lại vị trí chủ tọa ngồi xuống, tĩnh tâm bình tĩnh một chút, khôi phục nguyên dạng tuấn lãnh nói: “ Nếu Đừng công tử đã đồng ý an bài của bản vương, thì các hạ chính thức là quân sư của bản vương.”
Triệu Chi Dương đang chấn kinh phục hồi tỉnh táo lại, lớn tiếng nói: “Vương gia, ngàn vạn lần không thể được! người này lai lịch không rõ, quân sư là một chức vị trọng yếu,  sao có thể để cho hắn đảm nhận được chứ?”
“Chi Dương, Đừng Quân không phải là lai lịch không rõ, hắn là người của đừng gia thôn, là con dân của Long hiên quốc. Hơn nữa Tử Tề tin tưởng, bằng năng lực của hắn, có thể đảm đương được chức quân sư.” Ngụy Tử Tề nghe Triệu Chi Dương nói về Đừng Quân như vậy, lập tức phản bác. Hắn chịu không được có người lại nói bậy về Đừng Quân, giống như là không chịu được khi có người nói xấu vương gia vậy.
“Tử Tề, sao ngươi hồ đồ quá vậy? Năng lực của hắn? Hắn có cái năng lực gì chứ, không phải chỉ là một tên ẻo lả sao?” Triệu Chi Dương khinh miệt nói.
“Chi Dương, thu hồi lập tức lời ngươi vừa nói, nếu không, đừng trách Tử Tề ta đối với ngươi không khách khí.” Luôn luôn ôn hòa lại đột nhiên nỗi lên một cỗ tức giận.
“Ngươi…..ngươi cư nhiên lại vì cái tên không rõ lai lịch này, mà đối với ta như vậy?”  Trên gương mặt thô lỗ của Triệu Chi Dương tràn đầy nét thương tâm. Hắn với Ngụy Tử Tề mặt dù không phải thân sinh huynh đệ, nhưng hai người luôn luôn kề vai sát cánh bên nhau, cảm tình so với huynh đệ ruột thịt còn thân hơn. Không thể tin được, hôm nay, lại vì cái tên kia mà trừng mắt với hắn.
“ Ta ….ta không có ý này.” Ngụy Tử Tề cũng hiểu vừa rồi ngữ khí của mình nơi nặng một chút, nhưng khi nghe Triệu Chi Dương  nói Đừng Quân như vậy, hắn nhịn không được mà tức giận, nói tiếp: “Chi Dương, ta hy vọng, về sau ngươi không nên vô lễ với Đừng Quân như thế nữa.”
“Ngươi ….ngươi không phải là bị hắn hạ dược rồi chứ.” Triệu Chi Dương bước mạnh từng bước hướng về phía trước, giận dữ nói.
“ Ta nói rồi, không cho phép đối với hắn vô lễ như thế nữa.” Ngụy Tử Tề thấy Triệu Chi Dương vẫn xem Đừng Quân là người xấu, cảm thấy tức giận trở lại.
Nhìn thấy hai vị tướng quân vốn tình cảm tốt nhất, lại đang đấu đá nhau, Cẩn Hiên đột nhiên vỗ bàn, nhìn quét qua mọi người một lượt, Đừng Quân nãy giờ vẫn thủy chung cứ mang bộ mặt lạnh lùng, nhàn nhạc, dường như những việc này cùng nàng hề có không liên quan gì. Trong mắt thâm trầm ngày càng đậm, bình tĩnh nói: “ Được rồi, đừng ồn nữa, Triệu tướng quân, việc này bản vương đã quyết định rồi, Ngụy tướng quân, ngươi đi an bài một chỗ tốt cho Đừng quân sư cùng muội muội của hắn đi. Được rồi, đều lui hết đi!” Nói xong phất tay, ý bảo bọn họ lui ra.
Giống như đang chờ đợi nhưng lời này, Cẩn Hiên vừa nói xong, Ngạo Quân liền vung tay áo trắng toát lên, xoay người bước ngay ra khỏi doanh trướng. Nàng bây giờ thiệt là khó chịu a! tối hôm qua một đêm không ngủ, phải chạy nhanh trở về ngủ bù. Nàng tuy không phải người mê ngủ, nhưng một ngày phải ngủ từ bảy đến tám tiếng, nếu không ngày hôm sau nhất định sẽ mệt chết luôn. Đã từng thử qua một lần, cả đứng cũng có thể ngủ được.
“Mạt tướng xin cáo lui.” Ngụy Tử Tề  gặp Đừng Quân vừa đi ra, vội vàng hướng phía Cẩn hiên cuối chào, lập tức đuổi theo Đừng Quân bước nhanh ra ngoài.
“ Này….mạt tướng xin cáo lui.” Triệu Chi Dương thấy Đừng Quân vẫn cứ vô lễ với vương gia, còn muốn nói cái gì, lại gặp vương gia vung tay lên, đành phải không cam tâm mà cáo lui.
Nhìn thân ảnh dần dần biết mất, gương mặt tuấn lãnh trong nháy mắt nghiêm nghị đông cứng lại, làm cho người ta càng thêm sợ hãi, một bên Y Thiên và Y Hàn nhìn thấy không khỏi rùng mình một cái.
Giỏi lắm Đừng Quân, không nói một lời nào, mà lại có thể làm cho hai người tâm phúc của hắn,  hai vị tướng cảm tình tốt nhất với nhau lại ‘trở mặt thành thù’, xem ra hắn phải nhìn lại nàng.
“Y Thiên, Y Hàn, hãy đi thăm dò một chút tên Đừng Quân này thật ra là người phương nào?”
“Vâng.”
Trở về, Ngụy Tử Tề vừa mới giúp nàng an bài một doanh trướng mới – chuyên dành cho quân sư, Ngạo Quân chưa liếc nhìn một cái, vừa ngã đầu, liền lăn ra ngủ ngay trên giường.
Đứng một bên, Ngụy Tử Tề cùng Đừng Nguyệt Oánh trợn mắt há mồm nhìn Ngạo Quân vừa ngã đầu một cái liền ngủ, thật lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.
“Đừng cô nương, Đừng Quân xem ra là đã mệt, chúng ta đi ra ngoài đi! Đừng làm ồn đến hắn.” Ngụy Tử Tề săn sóc nói. Ánh mắt lại ôn nhu liếc nhìn Ngạo Quân đang ngủ say sưa một cái rồi mới bước nhẹ ra ngoài.
“Ân.” Nguyệt Oánh cũng hạnh phúc liếc nhìn Ngạo Quân, rồi đi ra ngoài. [nha đầu kia hạnh phúc cái gì a?]
Bên ngoài doanh trướng, Nguyệt Oánh sợ có người quấy rầy Ngạo Quân nghĩ ngơi, cho nên canh giữ ở bên ngoài chưa từng rời khỏi một bước, trong lòng lại vô cùng ngọt ngào, ca ca của nàng bây giờ là quân sư rồi, nàng tin rằng rất nhanh  thôi sẽ có thể  báo thù cho đừng gia thôn, đến lúc đó, nàng có thể cùng với Đừng Quân ca ca cùng nhau ẩn cư, sống như một đôi uyên ương thần tiên.
“ Ê, gọi ngươi,  ngươi có nghe hay không?” Một cái âm thanh hùng hổ kéo lấy Nguyệt Oánh đang miên man trong viễn cảnh tươi đẹp.
“ Cái gì a!” Nguyệt Oánh hơi giận ngẩng đầu trừng mắt đối với cái tên nam nhân to lớn.  Đáng ghét, nàng đang tượng tượng đến những ngày tháng nàng cùng với Đừng Quân ca ca sống tốt đẹp bên nhau, cái tên nam nhân xấu xí thô lỗ này vô duyên vô cớ chạy đến đây kêu la om sòm!
“Ách ? đã dọa đến cô nương, Chi Dương đáng chết.” Nữ tử thật đáng yêu a! khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt thật to, nho nhỏ đôi môi, vừa nhìn thấy, lão Triệu hắn một tâm cứng rắn, ngăm đen khuôn mặt tự nhiên đỏ ửng, như vậy thật sự trông rất buồn cười.
“ Xích…..ngươi tới đây có chuyện gì?” nhìn hắn như thế, Nguyệt Oánh nhịn không được liền bật cười, vừa mới nãy hơi giận vì bị quấy rầy liền trở thành hư không.
Này cười, làm cho Triệu Chi Dương thần hồn điên đảo, làm sao còn để ý nàng nói cái gì, chỉ có thể ngây ngốc lăng lăng nhìn chằm chằm giai nhân, mặt đỏ càng thêm lợi hại.
“Ta nói, tên cao to, ngươi thật ra là có chuyện gì?” gặp đối phương không phản ứng, Nguyệt Oánh lại hơi giận nói.
“Ách ? Người cao to, nói ta sao?” Triệu Chi Dương ngây ngốc hỏi, tinh thần đang bay bổng chậm rãi trở về.
“Vô nghĩa, bây giờ ngoại trừ ta và ngươi, còn có ai, hổng lẽ lại nói ta? Nói đi, ngươi rốt cuộc có chuyện gì?” Nguyệt Oánh quát. Phải biết rằng, nàng Đừng Nguyệt Oánh vốn tính tình cũng rất mạnh mẽ a, điểm ấy mọi người đừng gia thôn đều biết, cho nên tốt nhất không nên chọc nàng tức  giận, nếu không chớ trách bản thân chịu khổ.
“ A…ta là đến tìm Đừng Quân.” Cái rống to này làm cho Triệu Chi Dương sực nhớ lại mục đích hắn tới đây.
“Tìm ca ca ta, người tìm ca ca ta có chuyện gì sao?” vừa nói đến Ngạo Quân, vẻ mặt Nguyệt Oánh lại xuất hiện ôn nhu mềm mại như nước.
“Ca ngươi, ngươi là?”
“Ta gọi là Đừng Nguyệt Oánh, ca ca của ta hiện giờ đang nghỉ ngơi, có chuyện gì cứ nói với ta đi!” nhìn tên này bộ dáng hùng hổ,  chắc không có chuyện tốt đâu?
“Nghỉ ngơi, hừ, ban ngày ban mặt, nghĩ ngơi cái gì chứ? Rõ ràng là chột dạ, không dám gặp mặt người, đem một người nữ tử ra làm tấm chắn.” Triệu Chi Dương khinh thường nói. Hắn không phải là Tử Tề, mà đi tin tưởng mấy chuyện quỷ ma của Đừng Quân đâu!
“ Ngươi nói cái gì, ca của ta đường đường chính chính, làm chi phải chột dạ? Còn có, ai quy định là ban ngày không thể nghĩ ngơi, ngươi nói bậy nói bạ về ca của ta, cẩn thận ta sẽ không khách khí đâu.” Nguyệt Oánh tức giận, một tay chống hông, một tay chỉ vào Triệu Chi Dương mà mắng to. Cái tên cao to đáng chết, dám nói Đừng Quân ca yêu quí của nàng như vậy.
“Không khách khí, ngươi có năng lực đó sao, lời ta nói là sự thật, hắn không chỉ vô lễ với vương gia, còn mê hoặc huynh đệ của ta, lẻn vào quân doanh ý đồ không rõ ràng, nói không chừng hắn là gian tế của thương liêu quốc, tưởng lừa gạt được Triệu Chi Dương ta sao, không dễ như vậy đâu, bây giờ, ta sẽ vạch trần bộ mặt thật của hắn, gọi hắn ra đây gặp ta.” Triệu Chi Dương cũng tức giận mà rống to. Hôm nay có tới hai người vì cái tên Đừng Quân mà đối với hắn nói không khách khí, một cái là hảo huynh đệ của hắn, một cái là người nữ tử vừa mới gặp này, hắn đường đường là một đại tướng quân, làm sao nhịn được cơn tức này.
“ Ngươi nói bậy, ca của ta không bao giờ là gian tế của thương liêu quốc, thái tử thương liêu quốc đã giết chết cha nương của ta, cùng chúng ta không đội trời chung, ca làm sao có thể là gian tế của hắn chứ? Còn có, cái gì mê hoặc huynh đệ nhà ngươi, cái gì ý đồ gây rối? Đều là do tên cao to nhà ngươi ăn nói lung tung, hãm hại ca ca của ta.”
“ Ta không nói bậy, hắn không phải là người tốt, hắn chính là gian tế, ngươi tránh ra.” Nói xong, xông lên bước vào.
“Không cho phép vào, ngươi mới không phải là người tốt, ngươi mới là gian tế.” Nguyệt Oánh cũng không hề yếu thế, cả người đứng chặn ở trước cửa, ngăn Triệu Chi Dương.
“ Ngươi mau tránh ra, nếu không, ta sẽ….” thấy Nguyệt Oánh chặn ở phía trước, không cho hắn vào, liền xuất thủ muốn đẩy nàng ra, nhưng tay lại khựng giữa không trung, không dám đụng vào nàng.
“Ngươi sẽ thế nào? Đánh ta sao? Hừ, ngươi đánh đi! Đánh đi!”
“ Ta không đánh nữ nhân, ngươi….ngươi mau tránh ra cho ta.” Triệu Chi Dương đỏ mặt trách mắng.
“ Không tránh.” Cho ngươi tức chết.
“ Có tránh ra không?”
“Không tránh.”
-----------
Hai người cứ như vậy mà giằng co cả ngày bên ngoài doanh trướng của Ngạo Quân, Triệu Chi Dương thủy chung vẫn không vào được, mà binh lính vây quanh xem ngày càng nhiều, ai nấy đều len lén cười trộm.
“Ngươi rốt cuộc là có tránh ra hay không.”
“Không tránh.”
Triệu Chi Dương bất đắc dĩ, tức giận phất tay áo mà đi, hắn cũng ngờ mình lại ở nơi này làm trò cười cho thuộc hạ.
Gặp Triệu Chi Dương tức đến nỗi cả người đều đỏ, Nguyệt Oánh thắng lợi tươi cười, hướng về phía sau hắn mà làm cái mặt quỷ. Từ khi cha nương qua đời, nàng đã trầm tĩnh không ít, không ngờ vì cái tên Triệu Chi Dương này mà làm nàng khôi phục lại sự hoạt bát vốn có, ở trước mặt hắn, nàng không hề giấu giếm mà bày ra bộ mặt chân thật. Nhưng điều này, Ngạo Quân trong lòng nàng một chút cũng chưa nhìn thấy.
Làm người ta bội phục nhất chính là Ngạo Quân, bên ngoài ẩm ĩ như cái gánh hát thế kia, vậy mà nàng cũng không hề bị ảnh hưởng một chút nào, cứ như trước ngủ ngây ngất. Ngay cả Chu công còn bị âm thanh của hai người mà chạy mất, nhưng Ngạo Quân lại không hề có cảm giác, lôi kéo Chu công chơi cờ. Này đúng là một bản lĩnh khác không giống người của nàng a.
(Hết chương 12)
2 nhận xét to" Quân sư vương phi (C12) "
Dandelion02 nói... on lúc 07:09 13 tháng 2, 2011

Ôi! tức chết chàng chi Dương rùi!hì hì...

Nặc danh nói... on lúc 13:58 15 tháng 2, 2011

Dịch hay lắm nhưng vẫn có vài chỗ để hán ngữ hơi khó hiểu một chút. Thanks

Đăng nhận xét