Dandelion02


CHƯƠNG 10: 

LŨ THUYỀN CHÀI VÀ ĐÀN CÁ

Béc-gôn nhận điện bức điện báo tin Hen-rích và Mu-khen lúc đêm đã khuya. Lão đang sửa soạn rời tòa nhà tồng hành dinh để về nghỉ sau một ngày dài cặm cụi làm việc.
Lão mong ngóng bức điện này từ lâu, lão đã xoay sở đủ cách để cho Hen-rích chóng được về thăm nhà. Nhưng bây giờ việc này lại đâm ra không hợp thời.
Hiện nay lão không thể nào về nhà được, còn En-da và Lô-ra thì chả hiểu có làm nổi trò trống gì không?
Béc-gôn cầm bức điện trong tay, gieo mình xuống cỗ ghế bành ngồi suy tính.
Biết bao nhiêu kế hoạch, bao nhiêu ước mong, hy vọng lão đã đặt vào chuyến về thăm nhà lần đầu của Hen-rích mà nay bổng xảy nên cơ sự này! Gã con nuôi đến đúng vào lúc mà bố nó không thể nghỉ được một ngày.
Béc-gôn đã mấy bận viết thư báo cho vợ biết việc Hen-rích sẽ về chơi.
Hai vợ chồng đã ước hẹn rằng lão sẽ cố thu xếp về nhà trong dịp này. Thế mà bây giờ lại phải đánh điện báo rằng đừng đợi lão.
Chả nhẽ bao nhiêu kế hoạch của lão sẽ tan thành mây khói chỉ vì hiện nay ở tổng hành dinh công việc bù đầu hơn bao giờ hết?
Chả nhẽ không nghĩ ra kế gì hay sao? Nhưng suốt cả cuộc đời lăn lộn trong nghề do thám lão chưa hề lần nào gạt bỏ lợi ích công tác chỉ vì việc gia đình.
Béc-gôn bước vào đời gián điệp đã hai mươi tám năm nay.
Có phải đúng hăm tám năm không nhỉ? Nhưng trí nhớ của lão còn ghi sâu cái ngày mà lão, một sĩ quan trẻ tuổi, sang Viên để luồn vào bộ tham mưu liên quân Hung – Áo và thường xuyên mật báo cho cấp trên của mình là thượng úy Bơ-ran-ta về tinh thần thái độ của các sĩ quan tham mưu.
Chao ôi! Hồi ấy lão đã ôm ấp bao nhiêu mộng đẹp về con đường công danh rạng rỡ, bao nhiêu mơ ước hão huyền của tuổi thanh xuân! Vin-ghen Béc-gôn là một gián điệp xuất thân, một gián điệp đã tốt nghiệp trường chuyên nghiệp, một gián điệp nhà nghề.
Đối với Béc-gôn thì công việc săn đuổi những người nhẹ dạ và thành thật, phổi bò, những kẻ có địa vị cao hay là vô danh, những người do cường vị của mình mà am hiểu những việc bí mật, cũng là một nghề cần thiết và vinh quang chẳng kém gì nghề thầy thuốc, giáo sư hay là kỹ sư hầm mỏ.
Và khi gã sĩ quan trẻ tuổi Béc-gôn sang Viên, hắn đã cùng mẹ tới nàh thờ cầu nguyện chúa ban phúc lành và phù hộ hắn trong công tác khó khăn của nghề do thám mà thành tích phụ thuộc vào số lượng những người chân thật và ngu xuẩn.
Trước năm 1916 gã thanh niên Béc-gôn chưa phải phàn nàn gì về số phận cả. Số phận có vẻ nuông chiều hắn và sự nuông chiều này biểu lộ trong những lời Bơ-ran-ta khen ngợi thành tích công tác của hắn.
Nhưng năm 1916, Béc-gôn lúc ấy đã đống lon đại úy, bổng phạm phải một sai lầm không tha thứ được. Hắn không biết được một tên gián điệp Đức hành nghề đang đội lốt một sĩ quan cao cấp trong bộ tổng tham mưu Hung – Áo, nên đã viết báo cáo lên quan trên bôi nhọ tên nầy.
Sau đó ngôi sao chiếu mệnh của Béc-gôn bị lu mờ khá lâu.
Thực ra chả ai cách chức hắn nhưng cũng chả ai thèm để ý đến hắn và người ta chỉ giao cho hắn những việc mà một tên điệp viên miệng còn hơi sữa cũng có thể làm ngon ơ như ăn kẹo.
Béc-gôn lặng lẽ chịu đựng sự khinh miệt cho mãi tới năm 1918, khi vận đỏ hình như lại quay về với hắn. Lúc đó, bỗng cần phải chọn một đội gián điệp gồm nhiều hạng khác nhau để tung sang nước U-cơ-ren tạm chiếm.
Người bạn thời thơ ấu lại vừa là bạn đồng mòn trong trường gián điệp là Đi-gơ-phơ-rít không những dễ dàng bước vào văn phòng của tụi quan to mà còn dễ dàng lui tới phòng khách của các phu nhân.
Đi-gơ-phơ-rít cùng Béc-gôn đi sang U-cơ-ren, tuy nhiên mỗi đứa nhận một nhiệm vụ khác nhau: Đi-gơ-phơ-rít phụ trách ngành giao thông vận tải và thuê mộ bọn tay sai ở đó còn Béc-gôn thì phụ trách lượm lặt tin tức về tình hình kinh tế miên man U-cơ-ren.
Để chuộc lại lỗi lầm cũ Béc-gôn cặm cụi làm việc không biết mệt, không hề nghỉ ngơi. Hắn nghiên cứu hồ sơ lưu trữ của các hội nghị, các số liệu thống kê, của bản báo phủ đầy bụi của các đoàn thăm dò địa chất.
Nhưng mùa thu năm 1918 khi quân Đức rút khỏi nước U-cơ-ren vừa mới nổi lên làm cách mạng, thì Béc-gôn cũng phải chạy trốn mang theo tượng thánh mẫn Cô-đen sau mà hắn đã vội vã đánh cắp ở trong tu viện và coi như một vật báu cùng với bản báo cáo về nền kinh tế miền nam U-cơ-ren.
Về sau mới phát hiện kinh tế miền nam U-cơ-ren. Về sau mới phát hiện ra rằng chất tạc tượng là đá giả còn bản báo cáo thì chả ai thèm ngó đến. Nước Đức đang sắp bị sụp đỗ, người ta hơi đâu mà lo những việc vặt.
Nếu tên cựu thủ trưởng của Béc-gôn lá thượng úy Bơ-ran-ta không nhớ tới hắn thì có lẽ con đường công danh sự nghiệp của hắn đến đây là chấm dứt.
Rồi Béc-gôn vừa trở thành phụ tá vừa trở thành chàng rể của Bơ-ran-ta. Của hồi môn độc nhất của ả En-da, con gái của Bơ-ran-ta là cái địa vị quyền cao chức trọng của bố ả.
Nhưng hai năm sau lão bố vợ chết, sau khi con gái Lô-ra ra đời và lão chỉ mừng cháu được một bộ tem sưu tầm trong gần 100 năm.
Béc-gôn hết lòng nâng niu cong gái với tình thương của một kẻ không những suốt đời không chưa gắn bó sâu sắc với một ai. Hắn vốn là hạng người có “trái tim đá” và chỉ đặt quan hệ với người khác trong trường hợp có lợi cho hắn.
Thậm chí bây giờ hắn vẫn không yêu gì vợ và đối với mụ, hắn vẫn dửng dưng lạnh nhạt.
Mối dây ràng buộc duy nhất giữa hai vợ chồng Béc-gôn là Lô-ra. Cả hai bên đều lo lắng cho tương lai ả con gái.
Lô-ra là một cô bé kháu khỉnh hiếm có: tay chân mủm mỉm, đôi má hồng hào, mái tóc mây màu vàng. Quá say mê trước sắc đẹp của con gái, hai vợ chồng không nhận thấy hình dạng của nó dần dần thay đổi. Lô-ra càng lớn lên thì nét mặt càng thô, càng xấu đi.
 Đến năm 12, 13 tuổi, ở biến thành một thiếu nữ hết sức vụng về ục ịch lại nhiễm những thói thật cực kỳ xấu xa: Lô-ra thích nghe trộm ngoài cửa, và rình mò công việc của người lớn. So với các bạn gái cùng lứa tuổi thì ả đã bước qua sớm và quá sâu vào đời sống ái tình.
Với lứa tuổi còn non nớt như vậy mà Lô-ra đã xoắn xuýt lẫy bọn con trai.
Lợi dụng mẹ nuông chiều và bố luôn luôn vắng nhà vì bận bịu công việc, ả kéo về nhà hàng đàn hàng lũ bạn trai học cùng lớp, lấy trộm bánh kẹo trong tủ chè ra ăn uống bừa bãi, no nê rồi lại rửng mỡ bày trò chơi hôn hít lẫn nhau nửa đua nửa thật để che mắt mụ En-da.
Mụ này lo sợ cấm Lô-ra tiếp bạn trai trong phòng nhưng càn khiến ả hư hỏng thêm. Lô-ra lại dắt lũ bạn càn quấy ra sân đùa nghịch, ở đây càng khó theo dõi hành vi của bọn chúng hơn.
Vì không dám thú thật với chồng sự bất lực của mình nên En-da giấu biệt, chẳng cho Béc-gôn biết tí gì cả.
Nhưng một bận chính mắt Béc-gôn nhìn qua cửa sổ trông thấy bọn trẻ nô đùa. Từ đấy Lô-ra chỉ được phép dạo chơi khi có mẹ đi kèm, và giờ tan học đi từ trường về ả bị kiểm soát rất nghiêm ngặt.
Biện pháp sáng suốt này đã có tác dụng tốt đối với Lô-ra. Thái độ của ả trở lại bình thường, nhưng bề ngoài cũng thay đổi rất nhiều. Nụ hoa nở thành bông rực rỡ, thậm chí quá rực rỡ với lứa tuổi của mình.
Bây giờ Lô-ra chơi bời với bạn gái nhiều hơn, trao đổi sách vở chép đầy những vần thơ ủy mị. Còn trong thời gian nghỉ hè thì chúng gửi cho nhau những bức thư dài nồng nàn gồm toàn những lời thề thốt xin trung thành với nhau mãi mãi.
Hai vợ chồng Béc-gôn bây giờ đã yên trí ngắm nghĩa con gái mình, cặp mắt xanh mơ màng, hai lọn tóc dài màu vàng óng ả. Béc-gôn và En-da cố tình không nhận thấy cái mũi sư tử kếch sù và tự an ủi rằng nó còn thay đổi đi nữa chứ.
Thực ra đôi khi Lô-ra lại giở chứng cũ. Lúc ấy ả lại làm nũng, gắt gỏng, quấy rầy người xung quanh hoặc là bằng sự dịu dàng đột ngột hoặc là bằng cơn giận dữ kỳ quái. Béc-gôn đã hỏi ý kiến nhiều bác sĩ, nhưng tất cả họ đều an ủi lão với một giọng giống nhau.
-      Đó là hiện tượng thông thường của tuổi dậy thì. Cứ  lấy chồng , đẻ con là ổn hết.
Đã từ lâu Béc-gôn hằng mơ ước kiếm cho Lô-ra một tấm chồng làm thế nào để có thể đẻ được một đứa con xứng đáng nối dỗi dòng họ mình đã bị tan tác đâu vào cuối thế kỷ 17.
Là ông bố thương con, lão cố lo liệu đủ bề để đức lang quân tương lai của Lô-ra khỏi chê bai vợ chẳng có của hồi môn như lão đã phải chê trách En-da.
Của hồi môn của con gái lão không phải là ít. Năm 1933, sau cuộc đảo chính của Hit-le, Béc-gôn được thưởng một biệt thự ở Mu-khen trước kia là của một nhạc sư Do thái. Về sau nhờ kết thân với Him-le mà lão vớ được thêm hai nhà máy bánh mì.
Thêm vào đó, lão vẫn coi thời gian công tác ở mặt trận phía Đông là một cơ hội hiếm có để đảm bảo tương lai cho Lô-ra và tuổi già cho bản thân lão. Ồ, lão chẳng thèm vơ vét những thứ lặt vặt như quần áo, bàn ghế, gà vịt.
Tất cả lũ sĩ quan cấp dưới đều biết thóp rằng những đồ đạc Nga cổ là món quà quý đối với quan trên của chúng.
Chúng ra công sục sạo tìm kiếm cho Béc-gôn và sau mỗi lần nhận những bộ chén đĩa bạc lão lại khóa chặt cửa phòng riêng ngồi ngắm nghĩa xem xét mãi rồi mới gửi về nhà cho En-da.
Tự cho mình là tay sành nghệ thuật, từ nhỏ Béc-gôn đã mua những bản sao rẻ tiền của những công trình điêu khắc nổi tiếng và trong phòng lão bày la liệt những tấm thảm hạng bét.
Bây giờ lão đã có thể thỏa mãn lòng ham mê điêu khắc và mỹ thuật để đền bù lại quãng thời gian khá dài mà lão không đủ tiền để mua những công trình mỹ thuật thực thụ. Càng ngày lão càng say mê và thị hiếu cũng được hoàn thiện hơn. Hiện nay lão chỉ lấy những tác phẩm điêu khắc và những tấm thảm trong các viện bảo tàng.
Như thế thì chắc chắn là không đời nào vớ phải những bản sao hay những vật hạng nhì. Và vốn tính cẩn thận nên lần nào trước khi gửi chiến lợi phẩm về nhà, Béc-gôn cũng tự tay dán vào bức tượng hay tấm thảm một mảnh giấy ghi rõ tên tác phẩm, tên tác giả, thời gian sản xuất ra tấm thảm, thậm chí cả địa chỉ của viện bảo tàng nơi lão được ăn cướp được vật quý ấy.
Vâng lệnh chồng, En-da giữ gìn những mẩu giấy này chẳng khác gì những kẻ lo xa cất giấu tiền của làm nguồn sống lúc già nua.
Mụ vợ cứ mỗi tuần hai lần viết thư cho chồng báo cáo việc nhà. Cố nhiên, đề tài chính củ mọi là thư là “nàng lệnh ái” , sức khỏe, hạnh kiểm, và thái độ của ả. Mụ hết sức tránh kêu ca để khỏi làm phiền chồng hiện nay đang bận rộn công kia việc nọ.
Nhưng tuy vậy, trong thư thường vẫn có những câu bóng bẩy lộ ra rằng vấn đề Lô-ra chưa phải là hoàn toàn êm thắm lắm đâu.
Cuối cùng trước sự đòi hỏi cương quyết của Béc-gôn , mụ En-da bắt buộc phải nói toạc hết sự thật về cái khía cạnh phát triển rất mới mẻ và khác thường của Lô-ra.
Việc Lô-ra thích đến thăm ấp trại ở gần Mu-khen mà Béc-gôn mới tậu năm ngoái không phải xuất phát từ tập quán yêu công việc nội trợ của người đàn bà Đức đâu, mà có nhiều nguyên nhân khác hẳn. Béc-gôn cũng gần như tình cờ mà mua được cái trại này. Lão đặt hết hy vọng vào đó.
Mà không những chỉ vì lão đã dồn về đây những loại bò cái giống Hà Lan tốt nhất. Nguồn thu nhập chính là ở số nhân công không mất tiền.
Trong thời kỳ ở mặt trận phía Đông, Béc-gôn đã bắt chị em phụ nữ Nga bị tình nghi là có liên lạc với du kích và tập trung vào đây bắt làm trâu ngựa.
Thoạt tiên Lô-ra phớt lạnh các món “chiến lợi phẩm” mới của bố, nhưng trong thời gian gần đây ả đến trại chơi luôn, thậm chí còn mua cả một chiếc roi da dài để đánh chó mà ả mang theo làm đội quân hộ vệ.
Lúc đầu, mỗi lần thấy con gái sửa soạn đi về trại, mụ En-da cũng chưa lo lắng gì. Mụ ta khoe với bè bạn rằng nhất định Lô-ra sẽ trở thành bà lệnh phụ đảm đang.
Nhưng một bận En-da đã len lẻn theo gót con gái và những điều mắt thấy tai nghe đã khiến mụ sửng sốt, hoảng sợ.
Vấn đề quan trọng không phải là ở chỗ Lô-ra dùng roi đánh đập những cô gái Bạch Nga. Đối với bà chủ En-da, đó chỉ là đám trâu ngựa, đáng chịu đựng roi vọt. Và không phải nước mắt và tiếng rên rỉ đã làm cho phu nhân sửng sờ.
Mụ đứng ngây ra, tựa hồ như bị sét đánh, khi vừa trông thấy bộ mặt của đứa con gái: nét mặt bừng bừng vẻ man rợ thú vật. Cặp mắt thường ngày vốn mơ màng của Lô-ra lúc ấy đang trợn tròn như hai con mắt kẻ điên. En-da biết rằng đây không phải là cơn giận dữ vô tình. Lô-ra đến trại cốt để hành hạ người làm.
Béc-gôn bắt buộc phải xin phép quan trên, tức tốc phóng ô-tô về Mu-khen để thấy tận mắt những điều vợ viết trong thư, và mời hẳn hội đồng danh y tới nàh để khám sức khỏe toàn diện cho Lô-ra.
Lần này ý kiến của các bác sĩ cũng chả lạc quan gì lắm mà họ lại cứ nằng nặc khuyên Lô-ra phải lấy chồng.
Họ cương quyết cấm việc đến trại chơi, bởi vì như vậy có thể phát triển thói bạo dâm trong người ả và bệnh này sẽ gây rối loạn cho đời sống tâm lý và sinh lý bình thường.
Và hoàn cảnh đã đặt ra trước mắt hai vợ chồng vấn đề gắp rút kiếm chồng cho Lô-ra. Ả phải lấy chồng, đẻ con, sống một cách hoàn toàn bình thường.
Dòng họ Béc-gôn phải có một kẻ nói dõi khỏe mạnh.
Nhưng gả chồng cho con gái có phải dễ đâu!
Cố nhiên,  Bec-gôn có thể kén gã trung úy vô danh nghèo xơ xác nào đó trong đám sĩ quan dưới quyền mình cũng được.
Nhưng theo kinh nghiệm bản thân thì lão hiểu rằng, việc nương tựa hoàn toàn vào bố vợ như vậy khó lòng gây nên những tình cảm âu yếm đối với người vợ gán ghép.
Cần nói thực ra rằng, riêng En-da tuy không cảm thấy điều gì đau khổ lắm và thậm chí trong những năm gần đây đã trở nên giàu có, nhưng vấn chưa bao giờ được sung sướng. Bản thân Bec-gôn cũng chả thấy hạnh phúc trong cuộc đời ân ái.
Trước mặt mọi người hai người bên vẫn tỏ ra ôn tồn săn sóc lẫn nhau nhưng khi ngồi đối diện nhau thì chẳng biết nói chuyện gì nữa, thái độ lạnh lùng dửng dưng, nếu không có câu chuyện xoay quanh vấn đề Lô-ra. Phải, chỉ còn Lô-ra là nguồn an ủi duy nhất của cặp vợ chồng này.
Trong khi mải mê vạch kế hoạch về tương lai của ả con gái rượu, lão Bec-gôn vốn nghiêm nghị và lý tài bỗng trở nên mơ màng.
Trong thời gian về thăm Mu-khen lần đầu, lão đã tìm mọi cách để đưa Lô-ra vào cái xã hội thượng lưu ở Mu-khen.
Và không phải lỗi tại lão mà tại En-da đã không biết duy trì sự giao tiếp này.
Thế là cong đường dẫn vào các phòng khách sang trọng, nơi Lô-ra có thể kén được một vị phu quân xứng đáng đã bị rào kín và Bec-gôn lại sốt vó lên nghĩ kế kiếm chồng cho con.
Hơn nữa Lô-ra càng ngày càng xấu xí hơn. Mặt tròn phèn phẹt như cái mẹt, mũi thị to ra, do đó mà hai mắt hình như nhỏ hẳn lại, ti hí như mắt lươn. Chỉ được mái tóc là còn giữ được sắc vang tươi.
Vì vậy, sau khi Hen-rích lần đầu tiên bước qua ngưỡng cửa phòng làm việc của Bec-gôn thì lão coi anh là món quà quý mà số mệnh tặng lão và quả thực chỉ có tin vào vận hạn may mắn mới giải thích được vì sao gã nam tước trẻ tuổi đẹp trai, con thừa tự của ông bạn quá cố với khoản gia tài hai triệu mác lại rơi đúng vào tay lão.
Thoạt tiên, vì đang cảm động trước cuộc gặp gỡ không ngờ, nên lão hoàn toàn thành thực hứa nhận Hen-rích làm con nuôi.
Mãi đến đêm khuya, khi nằm suy tính lại mọi việc, lão mới biết rằng mình đã đi một nước cờ rất thần kỳ.
Phải, không thể kiếm cho Lô-ra một đức ông chồng xứng đôi hơn thế nữa đâu. Còn trẻ măng mà đã lập bao nhiêu công trạng với Tổ quốc.
Sự thực nếu xét câu chuyện xảy ra với Sun thị thấy tính tình gã còn hơi nóng nảy, nhưng công tác tình báo sau này sẽ đưa Hen-rích vào khuôn khổ kỷ luật.
Gã có đủ điều kiện để nhảy lên địa vị cao…
Nhưng cái chính là gã giàu sụ, lại mang chức hiệu nam tước!
Thật ra, thời buổi này danh tước quý tộc cũng chẳng có tác dụng lớn lắm đâu, nhưng nếu Lô-ra được làm nam tước phu nhân thị vẫn cứ tốt chứ sao!.
Hơn nữa, gã này trông rất đẹp mã: trán cao, mũi thanh, đôi mắt màu tro thông minh, thân hình nở nang cân đối.
Phải, chắc hẳn một tiểu thư khó tính, kiêu kỳ trong việc kén chồng cũng chẳng chê chàng trai kia đâu!
Bec-gôn lập tức báo cho vợ biết kế hoạch và mối hy vọng của mình, ra lệnh cho mụ phải hết sức tỏ vẻ âu yếm đối với thằng con nuôi.
Chưa cần báo trước cho Lô-ra vội. Ả rất mừng rỡ khi thấy có một ông anh nuôi là sĩ quan mà cuộc đời riêng giống như một pho tiểu thuyết.
Giữa Hen-rích với En-da và Lô-ra, thư từ qua lại rất vui vẻ. Thế là mọi việc thuận buồm xuôi gió.
Trong bản kế hoạch do Bec-gôn vạch ra, cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Hen-rích với Lô-ra và En-da có một ý nghĩa cực kỳ quan trọng.
Lão đã tính trước tất cả mọi chi tiết của cuộc gặp gỡ này và chia vai dàn cảnh y như nhà đạo diễn lành nghề. Tất nhiên, Bec-gôn sẽ thủ vai chính, vì không những lão đóng khéo mà còn biết điều khiển sự diễn biến của màn kịch. Thế mà bổng chốc hết thảy mọi kế hoạch sẽ tiêu tan chỉ vì Hen-rích về Mu-khen đúng vào lúc mà Bec-gôn vắng nhà.
Hay là cứ xin phép một hôm? Vẻn vẹn có một hôm thôi!
Bec-gôn vụt nhớ tới những công việc đang đợi ngày mai, ngày kia giải quyết. Không, phải xoay cách khác: làm việc suốt đêm nay và này mai, tối mai xin phép một hôm và phóng nước mã hồi Mu-khen. Quãng đường này rất tốt vì chỉ cần mất 8, 9 giờ đã mang lão về tới biệt thự được rồi. Nghĩa là lão sẽ rảnh tay trong 24 tiếng. Trong suốt một ngày trời, người ta có thể xẻ núi, lấp sông. Nhưng dù sau vẫn phải đánh điện báo cho vợ rằng lão không thể về được.
Bức điện của chồng kiến En-da vô cùng lo lắng, Hen-rích mới ở chơi có một này mà mụ đã mệt lả. Và không phải Hen-rích gây ra việc này. Đúng, chính En-da cũng đồng ý với chồng về phong thái hào hao nhã nhặn và có giáo dục của chàng nam tước trẻ trai. Hơn nữa, mụ đã có cảm tình tốt với anh đến nỗi không có chỉ thị tỉ mỉ của chồng, mụ cũng sẽ tự ý xoay đủ cách để cho chàng sĩ quan nam tước bảnh bao, với thân hình nở nang thon thắn, với nét mặt khôi ngô tuấn tú, với hai triệu mác ở ngân hàng Thụy sĩ, sẽ trở thành chồng của con gái mụ.
Hen-rích về đến nhà vào buổi sáng. Không ai kịp ra ga đón anh cả. Mụ En-da cũng chưa kịp dặn dò Lô-ra cách đối xử với ông anh nuôi như thế nào. Con bé ăn nói bừa bãi thành ra cứ bị ‘hố’ hết vố này đến vố khác. Dĩ nhiên, Lô-ra với Hen-rích là hai anh em nuôi cho nên có thể được miễn những lễ nghi phiền phức. Trong buổi gặp gỡ đầu tiên, Hen-rích đã nói rằng anh không thể gọi cô em gái bằng ‘cô’ được, và như thế là rất đúng. Hai anh em lại còn ôm hôn nhau nữa, việc này En-da cũng hoàn toàn đồng ý. Chúng nó là anh em cơ mà! Nhưng cặp mắt sắc sảo và già đời của mụ không thể không nhận thấy rằng Lô-ra cố kéo dài cái hôn ra lâu dài quá và nói chung cô ả tỏ tình anh em quá nồng nàn. Điều này có thể khiến cho chàng nam tước đâm e ngại hay ngược lại khi thấy cô em tự động bá lấy cổ mình thì sẽ đâm ra kiêu căng, cho mình đã chinh phục được ‘người đẹp’ một cách quá dễ dàng. Và như vậy thì cứ là xin vĩnh biệt mọi kế hoạch, mọi hy vọng!
Không, trước khi Bec-gôn về đến nhà, không thể để cho hai cố cậu ngồi riêng với nhau được mụ En-da bắt buộc phải bỏ mọi công việc của mình và suốt ngày lẽo đẽo theo kèm hai anh ả đi khăp mọi nơi. Sau bữa ăn sáng, ba mẹ con đi xem vườn, dạo phố, rồi lại lên xe đi chơi cho tới bữa trưa. Hen-rích cầm lái, Lô-ra đứt lưỡi ca tụng tài lái xe của ông anh, và sung sướng nhận lời của Hen-rích hứa dạy lái xe cho ả. Giá mà con Lô-ra biết xử thế một chút thì chả có gì đáng lo ngại. Nhưng chẳng tin cậy được cái con vô tích sự này đâu. Thành thử mụ En-da cứ phải bám riết lấy hai cô cậu. Mụ đã mệt tới mức không biết là ngày mai có còn đủ sức để theo chúng nữa không. Sự thực thì gã nam tước giữ thái độ rất lịch sự, kín đáo nhưng có trời mới biết được rằng gã sẽ giở trò gì nếu cứ mặc cho hai anh ả đi đôi với nhau?
Mụ đang mong đêm đó chồng sẽ về để trút hết gánh nặng lên vai lão thì bỗng nhận được bức điện báo là Bec-gôn không về được.
Đánh phải hành động theo sự tháo vát của mình vậy. Sau bữa cơm trưa En-da lấy cớ rằng Hen-rích đi đường xa tới cần được nghỉ ngơi, còn mụ và Lô-ra thì phải xem những món quà tặng, rồi gọi con gái vào phòng riêng. Ả này đồng ý ngay vì cũng chưa được xem kỹ những tặng phẩm mà Hen-rích mang về. Ả ướm thử nào áo dài, nào giầy, ướm các loại vải vào da xem có ăn màu không. Lô-ra mải đeo vòng lên cổ cho nên những lời mẹ nói cứ lọt vào tai này là bay ra tai nọ. Mụ En-da đam ra tuyệt vọng khi thấy lời khuyên của mình chả thấm nổi vào óc con. Do đó, phải giở đến biện pháp cuối cùng:
-          Này, cô chớ có quên rằng hôm nay người ta là anh nuôi cô, nhưng ngày mai có thể là người yêu, rồi có thể trở thành chồng cô nữa đấy.
Lô-ra ngồi ngây ra trước cân nói đột ngột rồi nhanh như cắt chồm lên bá lấy cổ mẹ.
-          Trời đất ơi. Sao mà mày còn ngây thơ thế! Trẻ con, thật là trẻ con! – Mụ En-da ái ngại vuốt tóc con.
-          Phải, mụ đã hành động rất hợp lý, đã lật mọi quân bài ra trước mắt con gái bà. Ả con gái bắt đầu trở nên nghiêm trang, chăm chú ngồi nghe những lời dạy bảo của mẹ. Được làm nam tước phu nhân Phôn Gôn-rinh, được làm vợ chàng sĩ quan đẹp trai này, còn gì bằng! Từ nay ả sẽ vâng lời mẹ trong mọi việc và sẽ kể lại nguyên văn những câu mà Hen-rích nói riêng với ả cho mẹ biết. Ả sẽ xin làm tròn mọi điều ý như lời cha mẹ dặn…..
Hen-rích khoan khoái cởi quần áo ngoài và ngả lưng xuống giường. Mệt bở hơi tai! Trước đây, Hen-rích chưa hình dung được cái nạn trong nửa ngày trời phải rong chơi với một ả ngu ngốc và một mụ mẹ lăng xăng câu chồng cho con gái. Cứ nói chuyện với lão Bec-gôn mà hay hơn. Lão này thế mà còn tế nhị, khôn khéo hơn. Hen-rích đã ghê tởm tấn đại hài kịch này lắm rồi, nhưng không biết làm thế nào hơn được. Phải kiếm cách kéo dài nó ra để khỏi đứt đoạn mối quan hệ với Bec-gôn , nhất là hiện nay khi lão đã đường đường trở thành một nhân vật thân thế như vậy. Phải sống trên đống của cải ăn cướp này. Mụ En-da kiêu hãnh khoa những chiến lợi phẩm do chồng vơ vét được trong các viện bảo tàng Nga. Trong bữa ăn, mụ cố tìm cách làm cho Hen-rích chú ý tới những bộ bát đĩa bạc cổ kiểu Nga. Có lẽ tất cả đồ vật trong tòa biệt thự này đều là của ăn trộm ăn cướp cả. Gia sản xưa chỉ còn mỗi bức tượng Bít-mác bằng đồng đen mà người ta đã cố ý bày trong phòng ngủ của Hen-rích để gợi lại những kỷ niệm tặng hẳn anh, coi như món quà đánh dấu cuộc gặp gỡ giữa hai người. Sực nhớ lại buổi trò chuyện đầu tiên với Bec-gôn trong đó có nhắc tới bức tượng này, Hen-rích mỉm cười. Dù sao, trong công tác phức tạp của anh, những chi tiết nhỏ nhất đâm ra có tác dụng lớn.
-          Thôi, ngài Bít-mác, hẹn gặp lần sau nhé! – Hen-rích quay sang phía tên sáng lập ra đệ nhị đế chế Đức nói đùa rồi trở mình qua bên phải kéo chăn trùm kín đầu và đánh một giấc ngon lành y như một kể vừa làm xong công việc gì nặng nhọc.
Cô sen A-na đánh thức Hen-rích dậy khi trời đã tối.
-          Cây lười, làm gì mà ngủ nhiều thế! – Lô-ra từ ngoài cửa thét chõ vào – Em và mẹ đã dậy được ba giờ rồi. Mặc ngay quần áo vào đi! Khách khứa đã đến đông đủ cả mà anh chàng thủ xướng cuộc vui lại còn ưỡn xác ra đấy.
-          Một phút nữa anh sẽ có mặt.
Thực ra năm phút sau, Hen-rích mới bước ra, tươi cười xúng xính trong bộ quân phục đại lễ. Cô ả cũng đang lo chải chuốt. Ả diện một tấm áo dài trắng lốp, cài bông hồng đỏ chói trước ngực. Hai lọn tóc vàng vắt vẻo trên vai kéo dài xuống gần chấm đầu gối.
-          Mác-gơ-rít! Giống hệt Mác-gơ-rít mà Phao-stơ yêu điên cuồng!.
Lô – ra phụng phịu nói:
-          Đừng nói nhảm nào, anh Hen-rích ! Phao-stơ giết Mác-gơ-rít cơ mà và con bé ấy chả biết cư xử gì cả.
Hen-rích cố nhịn cười:
-          Ô! Lô-ra, anh không có ý nói thế đâu! Anh chỉ muốn so sánh sắc đẹp và hai lọn tóc dài của cô thôi chứ không so sánh về hạnh kiểm của cô ta đâu.
-          Thế thì xin lỗi anh nhé…. – Lô-ra nắm chặt lấy tay Hen-rích và mở cửa vào phòng ăn.
Vì bị chói ánh đèn nên lúc đầu Hen-rích chưa nhìn rõ được tất cả khách khứa mà chỉ nhận thấy rằng bọn chúng rất đông. Và anh phải đi bắt tay khắp lượt từng bị khách hay nói đúng hơn là từng bà khách, bởi vì ở đây, tập trung rặt những vợ và con gái bọn sĩ quan Giét-ta-pô. Già và trẻ, gầy và béo, tóc hung và tóc hoe, đẹp và xấu như ma lem. Đứa nào đứa nấy đều nhìn anh bằng con mắt tò mò. Chỉ có mỗi một ả hơi khác người là thoạt tiên không hề tỏ vẻ mảy may chú ý gì đến Hen-rích cả.
Đó là một ả xinh đẹp tuổi chừng hai mươi tám, tóc cắt ngắn, da trắng xanh như màu đá hoa, đôi mắt to xanh biếc. Cặp lông mày dài, đen bóng kéo đến tận thái dương, và gần chạm nhau ở phía trên sống mũi, hai hàng lông mi cũng màu đen tôn hẳn sắc xanh và vẻ huyền ảo của đôi mắt. Ả này mặc lễ phục trung tá S.S cắt rất đẹp. Chiếc huân chương ‘chữ thập sắt’ ngạo nghễ nằm trên bộ ngực núng nính.
-          Đây là bà chị họ của em, trai trưởng trại tù binh Nga ở Đông Phổ, trung tá hiến binh Béc-ti-na Gơ-rao-da-men – Lô ra giới thiệu với giọng đùa vui.
‘ Xem cặp con ngươi dãn ra thế kia thì ả này có vẻ nghiện cô-ca-in’ – Hen-rích vừa siết chặt bàn tay nhỏ nhắn nhưng khỏe chắc của Béc-ti-na vừa nghĩ thầm.
          Lô-ra để Hen-rích ngồi giữa mình và Bec-ti-na thành ra về sau trong suốt tối vui bộ ba này luôn luôn kề vai sát cánh với nhau.
          Lúc đầu, Béc-ti-na đối với Hen-rích chưa lấy gì làm thân mật lắm, nhưng sau mấy câu khen ngợi dí dỏm và tế nhị của anh, ả trở nên vui vẻ, đùa cợt và nhận lời nhảy với Hen-rích. Anh là người đàn ông duy nhất trong bữa tiệc cho nên phải mời tất cả các bà nhảy. Trong khi nhảy, Béc-ti-na nói bóng bẩy tỏ ý không tán thành lôi kéo vợ của Hen-rích.
          Suốt cuộc vui, Hen-rích cứ quấn quít lấy Lô-ra nhưng vẫn không quan Béc-ti-na : họ hẹn sáng mai sẽ lại gặp nhau để cùng đi ra ngoại thành chơi.
          Trong ba ngày gần đây, Lô-ra, Béc-ti-na  và Hen-rích không hề rời nhau. Họ đi chơi ra ngoại ô, dạo ngắm Mu-khen, xem kịch, nghe hòa nhạc.
          Mụ En-da thoạt đầu rất mừng rỡ cho rằng có Béc-ti-na thì mụ đỡ phải theo dõi hai anh ả. Nhưng chả mấy chốc mụ hiểu là mình nhầm. Béc-ti-na không giấu giếm gì cứ làm nũng với Hen-rích và mặc dầu En-da hết lòng yêu Lô-ra, mụ cũng phải tự nhận rằng, con mụ khó lòng mà địch được Béc-ti-na. Mụ lại phải gánh lấy cái trách nhiệm nặng nề và phức tạp của một người mẹ đang kiếm chồng cho con. Thêm vào đó, thái độ của Hen-rích đã khiến mụ bắt đầu lo lắng. Anh ta săn sóc, khen ngợi chiều chuộng Lô-ra nhưng chưa bao giờ đã động đến chuyện gì ngoài tình anh em. Có lẽ Béc-ti-na có lỗi trong việc này, Hen-rích tỏ ra thân thiết quá với bà chị họ. Trong khi đi ô-tô, họ thay nhau cầm lái, còn Lô-ra thì ngồi thui thủi đằng sau.
(Còn tiếp)
1
observer.2011 nói... on lúc 14:46 16 tháng 2, 2012

Bạn ơi! Đăng tiếp đi bạn. Thanks for share!
Mình rất thích truyện Phản giản Liên Xô!

Đăng nhận xét