Dandelion02
Chương mười một: 
Đừng Quân sư
“Di ? Đi đâu vậy?”  Ngụy Tử Tề tiến vào trướng nhìn thấy Ngạo Quân vẻ mặt lo lắng tìm thứ gì đó, trong miệng còn lầm bầm thì thào.
“Đừng công tử.” Tiến vào lâu như vậy, mà người nào đó chỉ lo  vội vàng tìm kiếm cái gì, không hề hay biết, Ngụy Tử Tề đành phải lên tiếng gọi. Ngạo Quân bừng tỉnh, nhưng vẫn như cũ xoay đầu mọi góc tiếp tục tìm kiếm.
“Ngụy tướng quân, người đến rồi?” Nguyệt Oánh một bên đột ngột nói.
“Ách? Ngươi........Đừng cô nương, Đừng công tử đang tìm cái gì vậy?” thì ra trong nội trướng còn có một người nữa! Thế mà hắn lại không một chút nào chú ý tới, hắn chỉ nhìn thấy một thân trắng tinh Đừng Quân. [ trong mắt hắn chỉ có tên kia mà.]
“Này, Nguyệt Oánh cũng không biết, từ sáng tới giờ, ca rất sốt ruột tìm tới tìm lui, ta muốn giúp, nhưng ca lại không nói cho ta biết huynh ấy đang tìm cái gì? Nguyệt Oánh cũng chỉ có thể đứng đây.” Nhìn thoáng Ngạo Quân đang bận rộn, Nguyệt Oánh thở dài: “ Xem ca thế kia, vật đó nhất định là rất quan trọng đối với ca, nhưng Nguyệt Oánh lại vô dụng, không thể giúp được gì.”
“Đừng cô nương.....”Ngụy Tử Tề vừa muốn nói điều gì, tự nhiên thấy người nào đó, đang bận rộn bổng ngẩng đầu lên, trong miệng thì thào: “chẳng lẽ rớt ở chỗ kia?” Nói xong vội vã đi ra ngoài.
“Các ngươi tại sao lại ở đây?” Vừa đi qua, mới phát hiện trong nội trướng của nàng không biết khi nào xuất hiện thêm hai người, hơn nữa đều mang vẽ mặt nghi hoặc nhìn chằm chằm nàng.
“Ca, ta đến đây đã lâu rồi!” Nguyệt Oánh dẩu môi lẩm bẩm, bất mãn nói. Nàng đến lâu như vậy, còn hỏi huynh ấy đang tìm cái gì? Thế mà huynh ấy lại không hề hay biết nàng đến đây. Cảm giác bị xem nhẹ làm cho nàng thấy mất mát, thương tâm nói.
“À, ta nhất thời không chú ý.” Nhàn nhạc nói xong l iền đi ra ngoài, cũng không liếc nhìn Nguyệt Oánh một cái, đương nhiên cũng sẽ không hề phát hiện được trong mắt nàng kia nổi lên nét đau thương cùng say đắm.
“Đừng công tử, ngươi làm mất cái gì sao? Ta giúp ngươi tìm cho, ngươi tốt hơn là ở trong nội trướng nghỉ ngơi đi!” Ngụy Tử Tề ngăn nàng lại nói. Hắn còn chưa có bẩm báo với vương gia,, trong quân doanh rất ít người biết việc hai người tồn tại, không thể để cho hắn cứ tự tiện đi ra ngoài như vậy, nếu không, sẽ bị nghi là kẻ gian mà đem giết chết.
“Không có gì, chỉ là một thứ râu ria mà thôi.” Nói xong liền quay trở lại doanh nội, bình tĩnh không biểu tình, coi vật kia thật sự là một thứ râu ria. Nàng hiểu tại sao Ngụy Tử Tề không cho nàng đi ra ngoài, đành phải chờ một chút rồi lén đi ra. Cho nên nàng không khó xử hắn.
Nhưng chỉ có nàng mới biết, vật đó là quan trọng như thế nào đối với nàng – vật duy nhất nàng còn giữ lại được – một cây súng lục tinh xảo. Buổi sáng hôm nay mới phát hiện nó không thấy đâu, gấp đến nổi nàng không biết làm thế nào, tìm hết trong nội trượng mà không có, chợt nhớ tới tối hôm qua có lẽ nào nàng đánh rơi ở bên hồ. Nghĩ lại tình cảm đêm qua, trên khuôn mặt trắng noãn của Ngạo Quân bổng nhiên ửng đỏ.
“Ca, ca không sao chứ?tại sao mặt  lại đỏ như vậy?” Nguyệt Oánh kinh hô một tiếng, vội vàng đem bàn tay nhỏ bé đặt lên trán Ngạo Quân.
“Ta không sao.” Ngạo Quân buồn cười đem tay Nguyệt Oánh cầm xuống, nhưng lại quên không có buông ra, cứ như vậy mà nắm luôn tay nàng, hướng Ngụy Tử Tề nói: “Tìm ta có chuyện gì? Khi nào thì ta mới có thể gặp được Âu dương Cẩn Hiên?”
Thấy Ngạo Quân nắm trong tay bàn tay nhỏ bé của mình , cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay kia truyền đến, Nguyệt Oánh hồng thấu cả mặt, không dám ngước lên nhìn Ngạo Quân, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, ca trong lòng chẳng lẽ cũng có nàng?
“Không có việc gì, chỉ là muốn đến xem ngươi…..các ngươi ở đây có quen hay chưa. Về phần vương gia? Mấy ngày nay trong doanh có vẻ hơi nhiều việc , đợi tìm được thời cơ thích hợp, ta sẽ hướng vương gia báo cáo.” Ngụy Tử Tề ngượng ngùng nói. Đối với việc Đừng Quân gọi thẳng tên của vương gia, hắn đã sớm không hề trách cứ. Hắn đến nơi này, cũng chỉ vì thân ảnh lạnh nhạc kia.
“Ân, chúng ta ở đây tốt lắm.” chỉ là tự do bị quản chế mà thôi.
“Nguyệt Oánh, muội làm sao thế, mặt đỏ dữ vậy!” Ngạo Quân quay đầu, mới phát giác Nguyệt Oánh tự nhiên mặt đỏ như trứng chim nấu chín, sẽ không bị mình lây bệnh chứ?
“Không……không có việc gì.” Đầu cuối càng ngày càng thấp, như muốn chôn ở trước ngực Ngạo Quân.
“Thật sự không có việc gì?” Ngạo Quân có điểm không tin nói. Nhưng nàng không biết, này câu hỏi, làm cho Nguyệt Oánh càng thêm  khẳng định trong lòng nàng thật sự có mình….ngày sau nàng muốn hối hận cũng không kịp.
“Đừng công tử, Tử Tề có quân vụ trong người, xin cáo từ trước.” thấy Ngạo Quân gật đầu, Ngụy Tử Tề xoay người rời doanh trướng.  Hai huynh muội này thật là kỳ quái, vô duyên vô cớ đều tự nhiên đỏ mặt.
Quân doanh , trong nội trướng của chủ tướng, Âu dương Cẩn Hiên  vẻ mặt trầm tư ngồi ở vị trí chủ tọa, trên bàn còn để một quyển sách, từ sáng tới giờ còn chưa xem một trang, bên cạnh Y Thiên cùng Y Hàn liếc nhìn nhau: Vương gia có chuyện gì vậy? tư thế này, vương gia đã bảo trì cả một buổi sáng, chưa từng gặp qua vương gia thần sắc hoảng hốt như vậy.
“Nói, các ngươi rốt cuộc là ai? Lẻn vào quân doanh có mục đích gì?” ngoài doanh trướng truyền đến âm thanh giận dữ của Triệu Chi Dương, ngay sau đó là từng đợt ồn ào vang lên.
“Bên ngoài phát sinh chuyện gì?” tự nhiên xảy ra một trận tranh cãi ầm ĩ làm cho Âu dương Cẩn Hiên đang hồi tưởng sự việc phải trầm giọng hỏi.
“Thuộc hạ ra ngoài nhìn xem.” Nói xong, Y Thiên liền đi ra ngoài, còn chưa ra khỏi doanh trướng, thì gặp Triệu Chi Dương vẻ mặt tức giận đi vào, phía sau là hai tên binh lính, còn có thêm một thân ảnh màu trắng.
“Triệu tướng quân, phát sinh chuyện gì?”
“Bẩm vương gia, tên này dám tự tiện xông vào quân doanh, bị mạt tướng phát hiện, nhưng mặc kệ mạt tướng hỏi thế nào, hắn cũng không nói một lời, bởi vậy mới đem hắn đến đây nhờ vương gia xử lý.” Triệu Chi Dương cung kính nói. Bất quá ánh mắt thì đang trừng trừng cái tên phía sau.
Cẩn Hiên nghe Triệu Chi Dương nói xong, không nói tiếng nào, ngẩng đầu nhìn người ở phía sau Triệu Chi Dương, cùng lúc, người nọ cũng ngẩng đầu nhìn lên phía hắn.
“Là ngươi!”
“Là ngươi!”
Hai người đồng thời kinh hô. Là cái tên ‘nam tử bạc tình’ (cái tên ‘nam tử kỳ quái’), bốn mắt nhìn nhau, hỏa thạch ở trong mắt hai người mãnh liệt thiêu đốt dò xét, thật đúng là quan gia ngõ hẹp mà!
“Ngươi chính là Âu dương Cẩn Hiên.” Không phải nghi vấn mà là khẳng định, không thể ngờ hắn chính là Âu dương Cẩn Hiên, tên nam tử yêu Tuyết, không biết vì cái gì, ngực đột nhiên cảm thấy rẫu rĩ, tại sao mỗi lần nhìn hắn, đều cảm thấy không được bình thường.
“Lớn mật, dám hô thẳng tên của vương gia.” Triệu Chi Dương gặp người này đối với vương gia của hắn vô lễ như vậy, tức giận ngày càng sâu, tên tiểu tử này không coi ai ra gì. Bất quá nghe khẩu khí , lại không hề thua kém vương gia.
Cẩn Hiên khoát tay ngăn lại, ngăn cản Triệu Chi Dương nói thêm bất cứ điều gì, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm Ngạo Quân, gần nửa ngày mới chầm chậm mở miệng: “Chính là bản vương, nếu bản vương nhớ không lầm thì, các hạ gọi là Đừng Quân ! Không biết đừng công tử xâm nhập quân doanh là có chuyện gì?”
“Tới tìm ngươi.” Lạnh lùng khẩu khí, ngoại trừ Cẩn Hiên cùng Y Thiên đã từng gặp qua nàng, còn lại đều hít vào một hơi, cho tới bây giờ chưa có ai dám dùng loại ngữ khí lớn mật này nói chuyện với vương gia.
Ngạo Quân không hề sợ hãi nhìn lại Cẩn Hiên, không thể tin được lại gặp Âu dương Cẩn Hiên trong tình huống thế này, vừa mới đi đến cái hồ đêm qua tìm lại khẩu súng, nhưng tìm khắp nơi mà không thấy, bắt đắc dĩ phải về sớm, không ngờ vì không cẩn thẩn, bị cái tên thô lỗ này gọi là …cái gì…Dương….phát hiện, trở thành thích khách, kiên quyết lôi nàng đến đây. Bất quá cũng nhờ hắn, bằng không, không biết đến năm nào tháng nào mới nhìn thấy được cái tên tài năng ‘chiến thần’ này.
“Nga, không biết đại công tử muốn tìm bản vương vì chuyện gì?” Cẩn Hiên vẻ mặt nghiền ngẫm nói. Hắn rất muốn biết cái tên ‘nhẫn tâm phụ tình’ này rốt cuộc là vì chuyện gì, cư nhiên dám xông vào quân doanh, chẳng lẽ hắn không sợ chết sao?
“Đừng Quân, ngươi không sao chứ?” Ngạo Quân còn chưa kịp mở miệng, chỉ thấy một thân ảnh hoang mang chạy vào, không nói hai lời, vọt tới trước mặt nàng, đem nàng từ trên xuống dưới kiểm tra, thấy nàng không bị thương tổn gì, mới nhẹ nhàng thở ra: “ Ta không phải bảo ngươi đừng chạy loạn sao? Tại sao lại không nghe lời?” [nghe khẩu khí sao lại giống như tình nhân thế nhỉ.]
“Ta...ta chỉ là có việc đi ra ngoài một chút.” Đối mặt với chỉ trích của Ngụy Tử Tề, Ngạo Quân giống như là một tiểu hài tử bị bắt quả tang làm việc xấu, chột dạ cuối đầu, nhỏ giọng nói. Không biết vì sao, ở trước mặt Ngụy Tử Tề, nàng cảm giác như mình đối với hắn ngày càng để ý.
“Tử tề.” Cẩn Hiên cất tiếng gọi. Nhìn hai người quan tâm nhau như vậy, cảm thấy rầu rĩ, hình như có cái gì ghim vào tim hắn.
“A ! Tử Tề bái kiến vương gia.” Ngụy Tử Tề nghe được tiếng gọi của Cẩn Hiên, mới sực nhớ tới vương gia đang có mặt tại đây, cũng nhớ lại mục đích mình đến nơi này.
“Tử Tề, ngươi quen biết người này?” Cẩn Hiên hỏi, nhưng mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm Ngạo Quân. Những người xung quanh thì vẻ mặt nghi hoặc nhìn Ngụy Tử Tề, cũng không hiểu nổi luôn luôn ôn hòa Ngụy tướng quân tự nhiên vì cái tên nam nhân xa lạ này mà kích động như vậy, ngay cả vương gia đang đứng ở đây cũng chưa chú ý tới. Nhất là Triệu Chi Dương, từ lúc Ngụy Tử Tề tiến vào đến giờ, luôn trừng trừng mắt lớn mắt nhỏ, vẻ mặt không thể tin nhìn hắn.
“Tử Tề đang định hướng bẩm báo với vương gia, hắn gọi là Đừng Quân, là người của đừng gia thôn, sau khi đừng gia thôn bị giết, Tử Tề đã đem hắn cùng với muội muội mang về quân doanh mà chưa xin phép, xin vương gia thứ tội, thỉnh vương gia không nên trách tội Đừng công tử.”
“Nga, hắn là người của đừng gia thôn? Cho dù hắn là người của đừng gia thôn đi nữa, Tử Tề, tại sao ngươi lại tự tiện đem hắn còn có muội muội nữa đưa vào quân doanh? Chẳng lẽ ngươi không biết quân doanh trọng điểm, không phải tùy tiện người nào cũng có thể vào sao?” Cẩn Hiên cố ý tỏ ra bình tĩnh nói. Mặc dù nói như vậy, nhưng Cẩn Hiên cảm thấy hứng thú ngày càng nhiều, hắn thì ra là người còn lại của Đừng gia thôn, mà Tử Tề lại tự nhiên không biết nặng nhẹ, nguyên nhân gì làm cho hắn trở thành như vậy?
“Mạt tướng biết tội.” Ngụy Tử Tề quỳ một gối xuống, thỉnh tội nói.
“Không liên quan đến Ngụy tướng quân, là ta có việc muốn tìm ngươi.” Trước khi Cẩn Hiên kịp mở miệng, Ngạo Quân vội vàng nói.
“Nga, vừa mới nảy Đừng công tử nói có việc muốn tìm bản vương, không biết là việc gì?” Cẩn Hiên nhướng mài, thú vị nhìn Ngạo Quân cùng Ngụy Tử Tề.
“Ta muốn vì đừng gia thôn mà lấy lại công đạo?”
“Việc này, cho dù Đừng công tử không nói, bản vương cũng sẽ làm.”
“Không, ta muốn tự tay mình lấy lại công đạo.” Ngạo Quân kiên quyết nói.
“Tự mình? Chẳng lẽ công tử muốn làm lính?” Cẩn Hiên cười cười nói. Lời này vừa thốt ra, Triệu Chi Dương cũng không nể mặt mũi mà cười to: “ngươi như vầy mà tham gia quân ngũ sao….ha ha….cười chết ta, ha ha….”
Ngạo Quân không để ý tới Triệu Chi Dương cười nhạo cùng những nét mặt khó hiểu của mọi người, bình thản nói: “Ta không thích giết người, huống chi tham gia quân ngũ thì cũng chỉ giết được vài tên tiểu binh, bọn họ vô tội, cũng không phải là báo thù chân chính.”
“Nga, không làm lính, chẳng lẽ các hạ muốn làm thích khách đi ám sát Gia Luật Ưng?”
“Ta nói là không thích giết người, vương gia, ngươi không nghe sao?” Ngạo Quân khóe miệng nhếch lên cười trào phúng, cùng mấy người này nói chuyện thiệt là mệt a!
“Thật là to gan, dám như thế nói chuyện với bản vương.”mặt Cẩn Hiên trầm xuống, lạnh lùng nói. Cái tên Đừng Quân này hoàn toàn không để hắn vào mắt, phải nói là hoàn toàn không có quan niệm tôn ti trật tự. Ngoại trừ Ngụy Tử Tề, đối với ai cũng không hề thay đổi sắc thái.
“Tại hạ lá gan thực bình thường, cùng người bình thường giống nhau, cũng sẽ không lớn hơn của vương gia người.” không phải vương gia thôi sao? Mắc gì không dám nói ? Thân là nhân loại hai mươi mốt thế kỷ, vì cái gì lại không dám cùng cổ nhân nói chuyện.
“Ngươi….” Cẩn Hiên trong nhất thời nghẹn lời, mặt băng hàn, chỉ vào Ngạo Quân.
Ngay tại lúc Tử Tề hoảng thần, ra hiệu cho Ngạo Quân đang không biết nặng nhẹ, Triệu Chi Dương cùng với đám người kia cũng  đang vì sự vô lễ của Ngạo Quân mà bất bình phẫn nộ thì, chỉ nghe thấy, cẩn vương gia hỉ giận không hiện sắc, ngược lại cười lớn: “Ha ha ha….khá lắm Đừng Quân, không thể tưởng được ngươi cũng thật là hài hước. Tốt, vậy ngươi nói xem, ngươi làm cách nào để lấy lại công đạo cho đừng gia thôn?” Âu dương Cẩn Hiên ngăn lại cơn tức, tên Đừng Quân này thật là có bản lĩnh, mỗi lần đều làm cho hắn tức giận tới tận trời, lần này hắn sẽ không cho tên kia được như ý nguyện. Huống chi tên này tựa hồ như có rất nhiều bí ẩn, hắn muốn biết rõ tên này rốt cuộc là người phương nào, là người Đừng gia thôn, đơn giản vậy sao, hay là…..
“Trợ vương gia đánh bại Gia Luật Ưng.” Hài hước ? cái này lần đầu tiên có người nói nàng như vậy à.
“Trợ bản vương? Ngươi cho rằng bản vương còn cần sự tương trợ của ngươi sao?” Cẩn Hiên tự tin nói.
“Ta biết ngươi là ‘chiến thần’, nhưng ta cũng biết năng lực của ‘phệ diễm tà quân’ cũng không hề thua ngươi. Cứ như vậy, hai bên đánh qua đánh lại, cũng chỉ là một trận dài khổ chiến . Có sự tương trợ của ta, Long hiên hoàng triều trong vòng ba tháng, sẽ tất thắng.” Ngạo Quân ngạo nghễ trước mặt mọi người nói, cả người tản ra khí thế tự tin, khiếp người. Làm cho cái tên vốn nghe xong sẽ cười nhạo – Triệu Chi Dương – chỉ có thể trợn mắt há hồm mà nhìn nàng giống như là đang nhìn một quái vật.
Cẩn Hiên nhìn chằm chằm Ngạo Quân, trong mắt hiện lên tinh quang, trầm tĩnh đáng sợ. Thật lâu sau, khóe miệng chậm rãi gợi lên một cái tươi cười mê đảo chúng sinh, từ từ, đến bên người Ngạo Quân, nhìn nàng từ trên xuống dưới, ngay tại lúc Ngạo Quân hết kiên nhẫn, từ tính âm thanh nhàn nhạc bậc lên: “Từ nay về sau, ngươi Đừng Quân, chính là quân sư của Long hiên hoàng triều ta – Đừng Quân sư.”
Mọi người ngay cả Ngạo Quân đều sửng sốt, nhất là Ngạo Quân, đột nhiên mãnh liệt nhìn hắn, giống như đang nhìn một tân đại lục, đôi mắt sâu không lường được, ngoại trừ ngạc nhiên, còn có một loại cảm giác mà nàng không biết
(Hết chương 11)
2 nhận xét to" Quân sư vương phi (C11) "
songjin nói... on lúc 17:26 12 tháng 2, 2011

cuối cùng cũng gặp lại rồi...

Dandelion02 nói... on lúc 21:03 12 tháng 2, 2011

Ối, ta dịch xong mà ko kiểm tra kỹ cho nên lỗi chính tả nhiều quá a! các nàng đừng đau mắt nhé. Ta sẽ tội lỗi lắm đấy.

Đăng nhận xét