Dandelion02
Chương thứ mười:
Tiên tử dưới trăng
      Trăng sáng rực rỡ cùng với những ngôi sao lấp lánh làm nổi bậc cả bầu trời, ánh trăng sáng ngời tỏa ra khắp nơi một cách nhu hòa, cảnh đêm như thế, làm cho người ta không khỏi cảm thấy đơn bóng phiền muộn, nhất là ở tại quân doanh.
      Đến quân doanh đã được hai ngày, Ngụy Tử Tề liền đem hai nàng an bài trong một doanh trướng, còn kêu các nàng đừng có chạy loạn, nói rằng đây là trọng điểm quân doanh, về phần Âu Dương Cẩn Hiên, từ từ mới có thể gặp mặt được. Xem ra hắn còn không biết làm sao để gặp Âu dương Cẩn Hiên mà ‘bẩm báo’ đây! Nhớ tới cái lúc mà nàng nói ra cái ‘thỉnh cầu’ kia, Ngụy Tử Tề biểu tình ngây ngốc không tin nổi, nàng liền nhịn không được mà muốn cười.
Ngày đó:
“Ta muốn đến quân doanh.”
“Cái gì? Ngươi muốn vào quân doanh?Ngươi muốn......ngươi muốn làm lính?” Ngụy Tử Tề vừa nghe đến ‘thỉnh cầu’ của Ngạo Quân là muốn tiến quân doanh, bất giác miệng lắp bắp kinh hãi,  nhìn nàng, mặc dù hình dáng cao thì cũng có cao, nhưng hình như lại rất yếu a,  hơn nữa chắc là một tên tay trói gà không chặt, tại  sao lại muốn tiến vào quân doanh, chẳng lẽ thật sự muốn làm lính?
“Không phải tham gia quân ngũ.”
“Vậy......” không tham gia quân ngũ, thế vì cái gì lại muốn vào quân doanh?
“Ta muốn gặp Âu dương Cẩn Hiên.” Muốn làm sự việc kia....thì nhất thiết phải gặp hắn.
“Ngươi muốn gặp vương gia? Có chuyện gì sao?” Hắn cư nhiên lại hô thẳng tên của vương gia. Hắn có thật là người của đừng gia thôn không? Hay là gian tế của thương liêu quốc? Ngụy Tử Tề bắt đầu có chút hoài nghi thân phận Đừng Quân, nhưng khi nhìn đến ánh mắt trong suốt không tạp niệm kia, làm cho hắn lập tức vứt bỏ hết hoài nghi.
“Chờ đến khi ta nhìn thấy hắn rồi nói sau! Ngươi đồng ý chứ?”
“Này......” Vương gia thân vốn là thống soái ba quân, mà lại ngay cái thời điểm mẫn cảm này nữa, làm sao có thể tùy tiện để nàng gặp được chứ?
“Không đồng ý? hoài nghi ta có âm mưu?” Nhìn dáng vẻ của hắn cũng đủ biết, hơn nữa nàng cũng hiểu được Âu dương Cẩn Hiên đâu phải dễ dàng mà gặp mặt như vậy được.
“Không....không phải....Thôi được rồi! Các ngươi trước cứ theo ta hồi quân doanh, về phần gặp vương gia thì ta phải bẩm báo trước cho vương gia một tiếng.” Trực giác của hắn cho thấy người này tuyệt không phải là người xấu.
“Vâng.” Ngạo Quân khẽ gật đầu, quay sang nói với Nguyệt Oánh: “Nguyệt Oánh, nguyện ý đi cùng ta không?” dù sao thì quân doanh cũng không giống những nơi khác, không biết nàng có chịu được không.
“Nguyện ý, ta nguyện ý cả đời đi theo huynh.” Nguyệt Oánh hồng thấu cả mặt.
“Vậy chúng ta trước đem cha nương an táng đã! Tướng quân, phiền toái người rồi.”
“Vâng.” Lúc này Ngụy Tử Tề đang rầu rĩ không biết làm sao mà báo lại chuyện này cho vương gia, tự nhiên mang một người xa lạ tiến vào quân doanh, lại còn có một nữ nhân nữa chứ, việc này, vương gia mà biết......
---------------
“ Róc rách......” hình như là tiếng nước, Ngạo Quân đang nhớ lại bổng hồi thần, bên cạnh quân doanh lại có tiếng nước ư, lòng hiếu kỳ, Ngạo Quân men theo âm thanh mà đi.
Oa ! thật là trong quá! quả thật là trong suốt thấy cả đáy, không thể tin được phụ cận quân doanh lại có một hồ nước như vậy.  Nghĩ lại hai ngày qua hình như chưa có tắm a, cả người khó chịu, hơn nữa nơi này là quân doanh không biết có bọ chét không nữa, nghĩ đến liền có điểm ớn ớn, hiện tại trời cũng tối, xung quanh lại không người, sao không……
Có câu tâm nghĩ không bằng hành động, chỉ hai đến ba phút đã đem toàn bộ quần áo trên người cởi ra, nhảy ào xuống hồ nước trong suốt.  Oa ! thích thật ! Từ khi đến Long hiên hoàng triều đến nay chưa có khi nào giống bây giờ, toàn thân thả lỏng. Bơi lội là một môn tuyệt diệu a! Một lúc thì bơi ếch, một lúc lại bơi bướm.... nói đến bơi lội, nàng là vô địch, nhớ ngày đó còn ở trường, đội bơi còn dùng đủ mọi biện pháp để cho nàng gia nhập nữa chứ! Bất quá, nàng là một tên lười nên từ chối hết thảy.
Bơi một hồi, có chút mệt, liền dựa vào một tảng đá lớn bên cạnh , ánh trăng chiếu cả vào người, mờ ảo, Ôi! Thật thoải mái ! Cổ đại quả đúng là trong lành, không một chút tạp chất, cả ánh trăng so với hiện đại cũng sáng hơn. Nhìn lên trời, vầng trăng dường như xuất hiện hình ảnh của ba ba, bá phụ bá mẫu, Vũ Tình, vài vị thúc bá ở huyền long hội....hai mươi mốt thế kỷ, tất cả đều hiện lên rõ rệt trước mắt nàng, thật sự không thể quay trở về sao? Ngạo Quân đột nhiên cảm thấy ê ẩm, mắt cũng đã ươn ướt.
Cảnh đêm như thế này làm cho người ta dễ hồi tưởng lại quá khứ, vừa mới đến quân doanh, cũng do tưởng niệm về hai mươi mốt thế kỷ mà không ngủ được nên mới đi ra ngoài một chút, không ngờ lại phát hiện được cái hồ này, xem ra mọi chuyện trên thế gian đều đã được an bài tất cả.
Tưởng tưởng nhớ nhớ, Ngạo Quân dựa vào tảng đá một hồi liền ngủ, ánh trăng như nước lẳng lặng chiếu vào trên người nàng, tạo nên một cảnh tượng đẹp hoàn mỹ!
‘Soạt .....’ yên lặng mặt hồ bổng nhiên chui đâu ra một người, phá vỡ màn đêm yên tĩnh. Đen thùi mái tóc tung ra sau, hé ra khuôn mặt tuấn lãnh, người này chính là Âu dương Cẩn Hiên.
Cái hồ này là hắn trong lúc vô tình mà phát hiện,  dòng nước trong suốt có thể làm cho thân thể mệt mỏi của hắn được thả lỏng, ngay cả tâm tình cũng thư thả, đây là căn cứ bí mật của hắn. Mấy ngày nay, quân vụ nặng nề làm cho tâm trí hắn cảm thấy rất mệt mỏi, nhất là chuyện của đừng gia thôn, Gia Luật Ưng không ngờ lại dám diệt toàn bộ thôn dân, thủ đoạn thật tàn nhẫn! Cũng làm cho hắn cảm thấy tự trách bản thân, hắn biết Gia Luật Ưng làm thế tất cả đều là nhắm vào hắn, nhưng hắn lại không hiểu nổi, mình đắc tội tên kia khi nào!
Hơi thở không giống! Thân là cao thủ, nhiều năm rèn luyện nên rất linh mẫn, ngay lập tức hắn liền phát giác ngoại trừ hắn còn có người tại đây, thần kinh đang thả lỏng lập tức hoạt động: Nơi này yên tĩnh như vậy, ai đang ở đây?
Hình ảnh trước mắt làm cho một người luôn lý trí thâm trầm như hắn cũng phải ngừng hô hấp: Mờ ảo hơi nước, mái tóc đen nhánh mềm mại của một cô gái, giống như lụa nhẹ nhàng dán trên tảng đá, nàng giống như một tiểu hài tử yên tĩnh ngọt ngào, tựa vào tảng đá, rất tùy ý, ánh trăng chiếu sáng một bên trên mặt nàng, hình thành một loại sương mù thần bí tuyệt mĩ, khóe miệng hơi mĩm cười, cứ tự nhiên như vậy lại làm hồn phách người khác phải ngây ngốc. Giờ khắc này đây, hắn muốn vĩnh viễn khắc sâu hình ảnh này vào trong tâm trí mình.
Âu dương Cần Hiên không tự giác mà bơi lại gần.
Ngạo Quân nhắm mắt liền ngủ thật sâu nhưng lại cảm thấy sau lưng hình như có luồng hơi thở không tầm thường chậm rãi tiến lại gần nàng, làm cho nàng ngay lập tức tỉnh táo lại, đang định xoay người xem một chút, đột nhiên một bàn tay to ôm lấy thắt lưng nàng, loại hơi thở nam tính phun đến bên tai, làm nàng trong nháy mắt toàn thân cứng đờ, động cũng không dám động, tim cũng không chịu khống chế mà nhảy dựng lên. Cho tới nay nàng vẫn chưa hề cùng nam nhân thân cận như thế, hơn nữa nàng biết lúc này hai người thân mình đều là trần trụi, vừa nghĩ đến lập tức trên mặt liền hồng thấu, cũng mai , người nào đó không nhìn thấy được, nếu không khi nhìn đến mặt của nàng bây giờ làm sao buông ra a!
“Nàng là ai? Tiên tử dưới trăng sao?” mạnh mẽ từ tính lại không mất ôn nhu vang lên bên tai, trong lòng đang bình tĩnh  bổng ‘đinh’ một tiếng, tâm loạn không thôi.
“Nàng nhất định là tiên tử nhập trần gian.” Gặp đối phương không trả lời, Âu dương Cần Hiên thì thào lẩm bẩm.
Kề cận nhìn nàng, cái cổ duyên dáng, bóng loáng non mịn, thật đẹp xương quai xanh, thân mình trong suốt lóe sáng, trên tay truyền đến cảm xúc thật ôn nhu, mềm mại,  trên người nàng lại có một mùi hương tự nhiên dễ ngửi,  từng chút một  kích thích mỗi  tế bào trên người hắn, một loại dục vọng nam tính từ từ dâng lên, tay ôm thắt lưng đối phương càng chặt hơn, một bên chậm rãi dò xét.
“Ư !” trên lưng truyền đến cảm giác đau đớn làm cho Ngạo Quân phải rên lên một tiếng, khôi phục lý trí. Sau lưng độ ấm từ ngực dựa vào đang không ngừng tăng lên,  khiến cho máu huyết trong nàng bây giờ cũng không ngừng sôi trào, nhất định là do người này hại a, không được, phải chạy nhanh rời khỏi đây, đành phải dùng sức thôi.
Trong lòng, giai nhân rên lên một tiếng làm cho Cẩn Hiên trong nháy mắt khôi phục lại tinh thần, tay đang di động dừng lại giữa không trung, ảo não nhăn mài: hắn đây là làm sao? Không gần nữ sắc như hắn bây giờ lại càn rỡ thế này, tự tiện đem người ta ôm lấy, hơn nữa còn đối với nàng...... ngay cả mặt mũi ra sau cũng chưa gặp vậy mà lại sinh ra loại cảm giác này, hắn thật sự rất muốn nhìn một chút, tay chậm rãi nới lỏng, nhưng lại không nghĩ sẽ buông ra, cho nên tay vẫn còn đặt trên lưng của đối phương, nhưng lực đạo giảm đi không ít.
Thấy nam nhân đang ôm nàng tay chậm rãi nới lỏng, nhưng còn không chịu buông ra, Ngạo Quân liền tận dụng thời cơ, chạm mạnh về phía sau,  tiếp đó giống như là cá chạch luồn đi, thoát khỏi ôm ấp của tên nam tử, nếu không rời khỏi, nàng chắc có lẽ bị nóng đến chết.
Cẩn Hiên không ngờ tới, người kia thừa dịp hắn nới lỏng tay, không phòng bị mà từ trong lòng hắn chuồn ra, không hề nghĩ ngợi liền xuất thủ nhanh như chớp bắt lấy cổ tay nàng, lôi kéo nàng qua bên người, hắn muốn nhìn rõ diện mạo của nàng.
Muốn nhìn ta, không dễ dàng như vậy đâu! Ngay tại thời điểm Cẩn Hiên sắp nhìn đến mặt của nàng thì Ngạo Quân dùng tay còn lại tát mạnh mặt nước hướng thẳng tới Cẩn Hiên. Trong nhất thời giữa hai người liền nổi lên một đợt sóng bọt nước,  theo bản năng Cẩn hiên nhắm mắt lại quay đầu đi, tay đang bắt Ngạo Quân vẫn giữ, bất quá chuyện này cũng làm tan đi lực chú ý của hắn. Ngạo Quân ở tay đang bị nắm kia linh hoạt chuyển động, dùng hết sức đẩy mạnh một cái, không chỉ thoát khỏi kiềm chế của Cẩn Hiên, mà còn đem hắn ngã ào xuống hồ. Động tác liên tục lưu loát, gọn gàng, nhìn đối phương chật vậy, Ngạo Quân không khỏi bật cười ‘ha ha....’, sau đó nhảy lên, phi thân đến bên bờ ao, cầm lấy quần áo, tùy tiện khoát vào, mũi chân điểm một cái, nhanh chóng rời khỏi. Bộ dáng bối rối của nàng so với Cẩn Hiên còn chật vật hơn nhiều, nhưng người nào đó lại không hề tự biết, nếu không khi nãy sẽ không đi cười người ta a.
Cẩn Hiên từ dưới nước ngoi lên, lắc lắc bọt nước trên mình, nhìn mọi nơi, không thấy bóng dáng ‘tiên tử’ đâu, không khỏi ảo não, muốn nhanh chóng nhìn đến nàng, không ngờ lại để cho nàng biến mất ngay trước mặt mình. Trên người còn lưu lại hương của vị ‘tiên tử’ kia, rất dễ chịu. Còn có nàng lúc nãy khi rời đi, thanh thúy tiếng cười, thật là dễ nghe, đi vào tim hắn. Cả đời này hắn sẽ không quên âm thanh này, cũng sẽ không quên  vị ‘tiên tử’ kia, ngoài ý muốn xâm nhập vào tim hắn. Khi nào thì hắn mới có thể gặp lại nàng đây? Nàng đêm mai có tới nữa không? Hay là bị hắn dọa, sẽ không đến nữa?....
Một đống vấn đề không ngừng lẩn quẩn trong lòng hắn, ngoại trừ Vũ Tình ra, nàng là người thứ nhất làm cho hắn động tâm, người thứ nhất làm hắn xúc động như thế, không thể kiềm chế, kiềm lòng không được, nữ tử, hắn nghĩ nàng....
Buồn bã thất vọng, Cẩn Hiên ngơ ngác đứng trong ao thật lâu, mãi cho đến bình minh kéo tới, mới hoảng hốt đi lên mặc quần áo vào, vừa định rời đi, lại bị một thứ gì đó lóe sáng thu hút sự chú ý.
Cầm lên nhìn, đây là cái gì? Hình dạng thiệt kỳ quái, có điểm nặng, nói bạc thì không giống, không biết được làm bằng cái gì, màu sắc hơi bạc trắng, khéo léo tinh xảo, lại rất đáng yêu. Vật như vậy dù cho kiến thức rộng rãi như hắn cũng chưa từng nghe hay gặp qua, không giống vật nơi đây,  chẳng lẽ là của vị ‘tiên tử’ kia vô tình đánh rơi. Cẩn thận thu vật đó vào trong áo, rồi liếc nhìn một cái mặt hồ trống rỗng, mới xoay người hồi quân doanh.
(Hết chương 10)
3 nhận xét to" Quân sư vương phi (C10) "
songjin nói... on lúc 16:40 11 tháng 2, 2011

ah nay` coi the' ma` hao' sac' ghe^ nha.

Nặc danh nói... on lúc 08:34 19 tháng 3, 2011

Bạn ơi truyện này hay quá ,bạn có thể cho phép mình mang sang 2T đươc không .Ta hứa ghi tên người dịch và nguồn đầy đủ .Đợi tin bạn

Dandelion02 nói... on lúc 02:25 30 tháng 3, 2011

Oh, Xin lỗi vì ta tới giờ mới đọc được tin của bạn. Rất vui vì bạn đã thích truyện này. Đây là truyện đầu tiên mà ta tập tành trans, nhưng ta cũng thấy hình như có nhiều người cũng đang dịch hay edit gì truyện này đấy, nên ta rất ngại khi post nơi khác bạn ạ (thú thật có post ở TVE nhưng ta cũng sửa tới sửa lui lắm lắm luôn). Mong bạn thông cảm cho ta nha.Chào bạn!

Đăng nhận xét