Dandelion02
Chap 8: 
Lần đầu xuất thủ (2)
Ta bắt đầu chuyển động, thành công đem lực chú ý trên người ta hấp dẫn đến mẫu thân, sau đó làm bộ gật tới gật lui giống như là sắp ngã.
“Vũ Nhi, con làm sao vậy? Chỗ nào không thoái mái?” Nương nhìn thấy ta như thế, có chút khẩn trương hỏi.
“Nương, hài nhi lúc nãy hình như bị gió thổi vào, bệnh cũ lại tái phát, đau đầu quá trời luôn.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Sớm biết như vậy không cho con đến rồi, ta thấy mấy tháng qua con trông rất khỏe mạnh, cứ nghĩ là con đã hoàn toàn tốt lắm rồi, nhưng không ngờ con....nếu vậy thôi chúng ta về bây giờ đi!” Nương thấy ta bị bệnh mà khó chịu như vậy, liền quên luôn thời gian nghe thiện giảng quý báo của người. Làm cho lòng ta vô cùng cảm động, cũng cảm thấy có một chút tội lội.
“Con không có việc gì đâu, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.” Ta an ủi nói. Phải nhanh chóng bỏ đi ý niệm về nhà trong đầu của mẫu thân, nếu không lần này ta chẳng phải là trắng tay rồi sao, bằng cách nào cũng phải chơi cho đã mới được.
“Nữ thí chủ, nếu Mục tiêu thư không thoái mãi, vậy xin mời nàng ấy ủy khuất một chút mà đến chỗ tiếp khách của tệ xá nghỉ ngơi một chút, người thấy thế nào?” Chủ trì hảo tâm đề nghị, đáng tiếc bản tiểu thư không có ý định đó.
“Không được!” Ta nhanh chóng hô to.
 Chủ trì và nương đều kỳ quái nhìn ta tự nhiên phát ra âm thanh to khí thế như vậy. Ta vội vàng ho khan hai tiếng che dấu sai lầm của mình nói: “Ý của con là, con không quen ở trong hoàn cảnh lạ lẫm mà nghỉ ngơi, con nghĩ quay về xe ngựa sẽ tốt hơn, huống chi có nhiều gia đinh bảo vệ cho con như thế chắc sẽ không có chuyện gì đâu.”
Một câu này đã bỏ đi sự cảnh giác của mẫu thân khi nghi ngờ ta đang muốn thừa dịp mà chạy ra chơi đùa. Nương thoáng suy nghị một chút rồi gật đầu: “Cũng tốt, vậy hãy để cho Lộc Nhi và Thúy Nhi cùng con đi! Hai đứa các ngươi bảo vệ tốt cho tiểu thư, biết không?”
“ Tiểu thư, người thật ra là đau đâu giả hay đau đầu thiệt vậy?” Cái quỷ nha đầu Thúy Nhi dường như không hề tín nhiệm, ở trên xa ngựa miên man suy nghĩ một hồi rồi hỏi.
“Nói nhảm, ta đương nhiên là đau đầu thật rồi, cái này còn giả được sao.” Ta trợn mắt mà liếc nàng một cái. Sau đó chuyển hướng Lộc Nhi nói: “Lộc Nhi, ngươi tin tưởng ta đúng không?”
“Nô tỳ....nô ty không biết.” Lộc Nhi nhìn ta một cái, lại liếc sang Thúy Nhi một chút rồi run rẩy nói.
“Người xem đi! Lộc Nhi luôn là một người thành thật nhất cũng không tin người, người thật sự là đang giả bộ rồi!” Thúy Nhi kêu ngạo, cái nha đầu này trước mặt cha nương thì hết sức trang nghiêm, nhưng đối với ta lại không hề biết lớn biết nhỏ gì hết. Thật là đúng với câu nói của người xưa, người hiền thị bị ăn hiếp, xem ra sau này ta không nên quá tốt với bọn họ rồi.
“Ta có thật sự là giả bộ hay không đã không còn trọng yếu nữa rồi, quan trọng là nương ta đã tin tưởng để cho chúng ta đi ra là được rồi. Ha ha, tiểu thư ta đi ra ngoài chơi đùa một chút, nương trở về thì nói ta đi một lát. Bye...”
Ta đem hai nàng đẩy một cái, nhanh chóng lao về phía trước, sau lưng còn truyền tiếng kêu gào của hai nàng. Ta hơi quay đầu một chút, lại thấy các nàng rượt ta gần tới, liền bất chấp hình tượng, xốc váy chạy nhanh về phía trước.
Thật là vất vả mới trốn thoát được Thúy Nhi cùng Lộc Nhi đuổi theo, ta một bên lấy tay vỗ vỗ ngực để bản thân hít thở thông thoáng một tí, một bên lầu bầu nói: “Hai đứa nha đầu chết tiệt, công phu rượt người cũng tiến bộ nhanh đến như vậy, nếu không phải sợ mọi người biết ta có công phu, bản tiểu thư ta làm sao chật vậy dữ vậy! Bất quá, bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng thoát được ma chưởng, rốt cuộc cũng có thể thống khoái mà chơi đùa một phen rồi.”
Oa....mới vừa rồi ở trong xe ngựa nên không có nhìn kỹ, không nghĩ tới trên đường đi tới hộ quốc tự quả thiệt là náo nhiệt, hơn nữa cách hộ quốc tự chừng hai dặm, có một địa phương xem ra còn náo nhiệt hơn. Sao lúc nãy ở trong xe ngựa không nghe được những âm thanh xé gió này nhỉ, chẳng lẽ không phải đi qua nơi này?
“Đại ca ngươi xem, cái cô nương kia trông thật là xinh đẹp nghen! Hay là để tiểu đệ giúp đại ca....hắc hắc....giúp đại ca đem nàng đoạt đến đây, để cho nàng làm phu nhân thứ sáu của ngươi.” Ta đang thất thần, đột nhiên nghe được âm thanh của một tên chán ghét nào đó ở không xa vang lên.
Lòng ta liền một phen vui vẻ, không ngờ ờ đây cũng có thể gặp mấy tên đoạt dân nữ giữa ban ngày ban mặt, vừa lúc muốn thử võ công một phen, xem thật ra công lực của ta tiến bộ tới đâu rồi? Nhưng mà cái nữ tử đáng thương kia đang ở nơi nào vậy ta?
Ta vươn cổ ngóng nhìn xung quanh, cũng không thấy cái cô nàng xinh đẹp nào cả. Chuyển sang một bên, đột nhiên tầm mắt đụng phải một đám người, bọn họ đang chảy nước miếng mà lăng lăng nhìn ta làm cho ta nổi cả da gà lên luôn, giống như là mấy con sói mà nhìn chằm chằm con dê con. Mà những người xung quanh ở xa xa, cũng đang nhìn ta. Ta cuối cùng cũng rõ ràng rỗi, thì ra cái cô nương xinh đẹp mà bọn hắn nói chính là ta, cái cô nương đáng thương đó. Ha ha, thật đúng là thú vị! Ngay cả bản tiểu thư mà ngươi cũng dám đụng vào. Nếu không tô màu cho các ngươi một chút thì thật có lỗi với ánh mắt cao cường của các ngươi rồi.
(Hết chap 8)
6 nhận xét to" Điêu ngoa vương phi (Chap 8) "
Nặc danh nói... on lúc 12:21 20 tháng 2, 2011

Thanks.

Nặc danh nói... on lúc 14:42 20 tháng 2, 2011

tks nàng!

Q_min nói... on lúc 23:55 20 tháng 2, 2011

th'k cô n'g này wá.

Nặc danh nói... on lúc 21:35 1 tháng 3, 2011

thank tr hay wa ah nang post nhanh nhanh nha

thuy nói... on lúc 13:31 13 tháng 4, 2011

thanks

Nặc danh nói... on lúc 18:10 29 tháng 4, 2011

thanks

Đăng nhận xét