Dandelion02
Chap 7:   
Lần đầu xuất thủ (1)
Trời xuân tươi đẹp, ánh nắng ấm áp. Thật sự là một ngày tuyệt đẹp để du ngoạn! Ta từ trong xe ngựa ló đầu ra, dùng sức hít vào một hơi không khí tươi mát, hương gió mùa xuân ấm áp phe phẩy vào mặt của ta, thưởng thức cảnh vật bên đường. Thỉnh thoảng cũng có vài chiếc xe ngựa xẹt qua bên cạnh chúng ta.
“Vũ nhi, mau buông rèm xuống, đường đường một thiên kim tiểu thư mà để cho người ta nhìn thấy một cử chỉ không trang trọng như vậy đúng là không thể thống gì?”
“Nương, sao xe ngựa đi chậm như vậy, con thiệt là buồn bực muốn chết luôn. Người cho con hít thở không khí một chút đi! Hơn nữa phong cảnh trên đường đẹp như thế, không xem thật sự rất đáng tiếc.” Ta có chút làm nũng hướng về phía mẫu thân nói, hy vọng mẫu thân đại nhân khoan dung một chút, đồng ý cho ta nhìn một lát!
“Cái nha đầu nhà ngươi, không nghe lời của nương nữa rồi phải không? Ngươi lúc nào cũng làm cho nương vì ngươi mà lo lắng đến chết mới thôi? Ngươi điên điên khùng khùng như thế mà đi xuống, làm sao mà có thể gả được cho ai hả?” Nương vừa nói vừa gạt nước mắt.
Thiệt là, lại tới nữa rồi. Nương mỗi lần thấy ta không nghe lời liền lấy chiêu này ra đối phó với ta, mà những âm mưu của ta đều bị một chiêu trăm phát trăm chúng này tiêu diệt hết sạch. Thật đúng là không có tiền đồ mà! Ta thầm mắng mình một tiếng, nhưng ngược lại buông rèm xuống.
Ta vốn cứ nghĩ đi hộ quốc tự giống như là vài người đi du lịch vừa đi vừa chơi, ai ngờ không nghĩ tới long trọng như thế này. Ta cùng với nương ngồi ở trên xe ngựa hoa lệ phía trước, còn bốn đứa tỳ nữ của mẹ ta và hai đứa nha đầu ta đi ở phía sau.
Phía sau nữa là một chiếc xe hơi cũ, bên trong là một ít hộ vệ của gia định cùng đi theo để bảo vệ an toàn cho chúng ta.Trời, có đại tiểu thư nào mà khổ sở như ta không. Khi ta vừa biết đi hộ quốc tự lại mang nhiều người theo như vậy, tâm lý ta thật sự có chút bất mãn.
Trên đường đi bị xe xốc một hồi lâu, rốt cuộc cũng tới đích. Ta duỗi cơ thể đang sắp bị cương cứng ra, mới theo mẫu thân bước xuống xe, học theo bộ dáng của người hết sức thục nữ mà giẫm lên ghế bước xuống. Xa phu đem xe ngựa để ở bên ven đường, những gia đinh đều ở bên ngoài chờ, chỉ còn lại ta với mẫu thân cùng mấy đứa nha hoàng tiến vào hộ quốc tự.
Không nghĩ tới hộ quốc tự này đúng là hương khói nghi ngút cường thịnh, người nối người không dứt. Còn có rất nhiều đại nhân vật tỏ vẻ sang trong quý phái, bọn họ bài trận so với chúng ta còn lớn hơn.
“Thật là, không phải là tới đốt chút nhan, cầu một nguyện vọng thôi sao? Cần gì phải đình đám khuấy động dân chúng như thế chứ?” ta nhỏ giọng thì thầm, theo mẫu thân hướng vào bên trong.
Nương mua xong một bó nhan thơm cũng không có sắp theo một đội ngũ dài kia mà đi vào một hướng khác. Ta lặng lẽ hỏi Thúy Nhi: “Nương không phải đến cầu nguyện sao? Phải sắp hàng ở bên kia chứ, như thế nào lại đi cái hướng này?”
“ Tiểu thư, lão gia nhà chúng ta là quan lớn ở triều định, phu nhân cùng thiên kim của người làm sao có thể xếp hàng giống như giới bình dân được chứ? Huống hồ chúng ta năm nào cũng quyên góp nhiều tiền nhan đèn như thế, đãi ngộ đương nhiên là bất đồng rồi. Phu nhân đến đây để nghe phương trượng giảng dạy, chờ một lát phương trượng sẽ tự mình đến mời phu nhân.”
Ta gật đầu, nhưng tâm lý lại rất khinh bỉ: “Cái gì hộ quốc tự chứ, toàn là dựa hơi nhà quyền quý, thời này quả là không có sự ngang hàng, dân chúng lúc nào cũng là người chịu khổ.”
Càng đi sâu vào bên trong càng yên tĩnh, người cũng càng ngày càng ít. Cũng ngẫu nhiên đụng mặt vài vị phu nhân ăn mặc tỏ vẻ cao sang quyền quý, hay các tiểu thư một tay thì được nha đầu dìu, một tay thì căm khăn che nửa khuôn mặt. Đầu cuối xuống thật thấp, làm cho chúng ta không thể thấy rõ được khuôn mặt của các nàng.
Thúy Nhi nắm lấy tay ta ở bên tai thì thầm nói: “Tiểu thư người xem, tiểu thư nhà người ta như vậy mới thật sự là tiểu thư khuê cát đó! Yểu điệu nhẹ nhàng, một bước hai bước đều che nửa khuôn mặt, tiểu thư người nên cố gắng học theo như thế mới đúng.”
“Xì, tiểu nha đầu nhà ngươi biết cái gì? Trên thiên hạ tất cả tiểu thư khuê cát đều một kiểu dáng như thế thì có gì đặc sắc? Bản tiêu thư ta sẽ là một người trên trời dưới đất độc nhất vô nhị, đi học cái loại bộ dáng đó hả, làm ta mắc ói.”
“Vậy tiểu thư, ý của người là….” Lộc Nhi thăm dò.
“ Hắc hắc, tất nhiên sẽ đi con đường không tầm thường rồi, nếu không làm sao thể hiện được siêu mị lực của đại tiểu thư ta ra được, ngươi không cảm thấy là bộ dáng của bản tiểu thư ta so với các nàng kia con hơn cả trăm lần sao? Các ngươi đều không phải bị ta mê hoặc mà phải ngước nhìn đấy thôi.” Ta hướng Thúy Nhi và Lộc Nhi vứt một cái mị nhãn. Sau đó nhân lúc các nàng đang trợn mắt há mồm, liền thi triển khinh công một cái vù vút qua bên người hai nàng, trong tai nghe thấy thanh âm nôn mửa không ngừng của hai nàng.
“Nhiều chuyện! Dám khuyên bản tiểu thư ta đi học mấy cái động tác như vậy, đúng là không biết chết mà, cho các ngươi bị trừng phát một chút!” Ta giương miệng, đánh ngáp một cái. Thật nhàm chán! Cái tên phương trượng kia thật ra là đáng nói cái gì hả! Không ngờ lại thôi miên liên hoàn khúc lợi hại đến thế , ta thật sự cảm thấy buồn ngủ luôn. Nhưng nương lại nghe hết sức phấn khởi, tinh thần sáng láng. Nhìn chăm chăm không hề dừng lại, ta quyết định phải nhanh chuồn thôi, không thể để thời gian tốt đẹp của ta lãng phí ở trước mặt một lão họa thượng như thế này được.
(Hết chap 7)
2 nhận xét to" Điêu ngoa vương phi (Chap 7) "
songjin nói... on lúc 20:11 19 tháng 2, 2011

tem.

Phương Dung ^^ nói... on lúc 13:44 21 tháng 2, 2011

thanks nàng :)
phong bì cướp được

Đăng nhận xét