Dandelion02

Chap 6: Thúc thúc (2)
Sau đó, trong vòng một tháng, ta cùng với sư phụ tìm một nơi ở trong viện hết sức yên tĩnh, không người để luyện võ công. Mà việc này chúng ta cũng gạt phụ thân, nếu không người biết nhất định sẽ rất mất hứng.
Vì không muốn cho phụ thân sinh lòng nghi ngờ, thời điểm sự phụ dạy ta luyện võ công đều chọn vào lúc tối trời khi phụ thân và mọi người đều đã sớm yên giấc.
Những lúc khác là thời gian mà ta tiêu hóa những gì sư phục chỉ giáo. Cho nên hơn một tháng này ta cơ bản là không hề xuất môn.
Phụ thân rất kinh ngạc khi một tháng qua ta luôn tuân theo quy cũ, liền cho rằng tính tình của ta đã chuyển biến trở lại nguyên dạng của Mục Tư Vũ trước đây rồi. Nên suốt ngày cứ cười toe toét, thái độ đối với ta cũng nhẹ nhàng không ít.
Còn sư phụ nhị thúc của ta, trước kia ở nhà nhiều nhất cũng chỉ mười ngày, nhưng không ngờ lần này lại ở hơn một tháng như vậy mà còn chưa đi.  Phụ thân càng tưởng rằng nhị thúc nhất định đã ‘lãng tử hồi đầu’, cả ngày cứ luôn nghĩ đến việc tìm giúp nhị thúc một chỗ nương thân, thành gia lập thất.
Giờ đây! Mặc dù biết nhau hơi muộn. Sư phụ thúc thúc cũng chưa từng kể cho ta biết về chuyện của người ở trên giang hồ, cũng bao giờ nói qua người ở trên giang hồ thật ra có thân phận gì. Nhưng mà ta cảm giác được người nhất định là một nhân vật không đơn giản. Người luôn làm cho người khác có cảm giác như một người ôn hòa biết lễ nghi, cho dù bất cứ ai nhìn vào cũng đều nghĩ là một người hết sức nhỏ nhắn, mềm mại, vô hại. Nhưng chỉ cần người giơ chân nhấc tay lên một cái liền xuất hiện một loại khí khái anh hùng đầy hấp dẫn.
Theo ta đoán rằng, người nhất định là một nhân vật quan trọng trong một môn phái hay là thủ lĩnh của một tổ chức lợi hại nào đó. Ta từng có mấy lần ở bên cạnh thử thăm dò chuyện tình của sư phụ thúc thúc, nhưng người lại bắn ra một đạo ánh mắt sắc bén, ta đành phải câm mồm.  Thật ra ta cũng không phải sợ gì nhãn tình của thúc thúc, mà chỉ là sợ người sẽ giận mà không dạy cho ta võ công nữa thôi. Mà nói đến võ công của sư phụ thì cho dù cho ta ba ngày ba đêm cũng không thể nào học hết. Vì lợi ích của bản thân, ta nuốt nước miếng một cái, thôi...quên đi. Tổng kết lại, chỉ ngắn gọn bốn chữ: thâm sâu khó lường.
“Vũ Nhi, con đứng một mình ở đây phát ngốc cái gì vậy? Còn không mau mau đem những chiêu thức mà sư phụ hôm trước dạy cho con, diễn lại một lần, để cho thầy xem coi con có chỗ nào luyện không đúng mà sửa chứ.”
“A...Dạ, sư phụ.” Linh hồn ta đang lâng lâng lạc vào cõi thần tiên nào đó lại bị sư phụ hô gọi mà trở về, lúng túng lên tiếng cẩm lấy thanh mộc kiếm, đem những chiêu thức võ công đã luyện muốn nhừ tử mà biểu diễn ra. Chỉ thấy trong viện bốn phương nổi gió, hoa lá cây cỏ đều phối hợp với từng nhịp gió thổi.
Sư phụ đứng dựa một bên, trên mặt dường như.....trông rất vui mừng. Ống tay áo thùng thình bị gió thổi phất phơ, tóc cũng theo gió mà tung bay. Thật giống như một tiên nhân, quả là đẹp trai đến ngây người. Bổng sư phụ tự nhiên nhíu mày, ngay lập tức một mũi ám khí nhanh như chớp hướng về phía ta phóng tới.
Trong lòng cả kinh, lập tức thu liễm ý thức.  Kiếm hoa vũ động, ám khí liền bị bắn ra ngoài. Nhưng cái ám khí làm cho ta bị hù dọa đến nỗi mồ hôi tuôn ròng rã kia, thì ra chỉ là một cái nhánh cây nho nhỏ mà thôi.
“Luyện võ kị nhất là phân tâm, mà con tự nhiên luyện tới phúc cuối cùng lại phân tâm, thật ra là tại sao vậy?” sư phụ có chút nghiêm khác mà nhìn ta đang ngơ ngơ ngác ngác.
“Xin lỗi, sư phụ.” Ta cuối đầu nhận lỗi, ta cũng không thể nào mà nói ra cái nguyên nhân là vì sư phụ ta mới phân tâm ra được, bằng không, người thế nào cũng bổ ta ra làm hai cho mà coi.
“Thôi, ngay lúc con đang phân tâm, dưới tình huống như thế mà con có thể ứng phó được như vậy, xem ra kiếm pháp của con cũng luyện đến nơi đến chốn, ta cũng không truy cứu nữa, chỉ là sau này không thể có lần thứ hai, nếu không sẽ rất dễ dàng bị tẩu hỏa nhập ma, biết không.”
“Dạ, sư phụ. Đệ tử sẽ không dám tái phạm nữa.” Ta cúi đầu đáp.
“Ừ, thế thì tốt ! Có điều, Vũ Nhi. Sư phụ đã nán lại đây quá nhiều thời gian rồi, nên đến lúc phải đi.”
“Sư phụ....” Ta vừa mới hô một tiếng, đã bị sư phụ lên tiếng cắt đứt “ Con trước hãy nghe ta nói hết đã. Mặc dù ta dạy võ công cho con chỉ mới hơn một tháng, nhưng con lại nắm được hết những chỗ tinh túy nhất của võ công bản môn. Điều này ta chưa từng nghĩ đến. Nhưng con chỉ mới bắt đầu luyện, nội công chưa đủ thâm hậu, sau này nhất định phải cố gắng chăm chỉ luyện tập. Đây là quyển bí kíp để luyện nội công tâm pháp của bản môn, ta để lại cho con, con chỉ cần dựa theo những chỉ dẫn trong đó mà luyện tập, dựa vào thiên phú võ học của con, không bao lâu, nội công của con nhất định sẽ được tăng lên. Tuy nhiên, luyện nội công cũng không phải một sớm một chiều là có thể luyện thành, ngàn vạn lần không nên gấp gáp đẩy nhanh tốc độ, sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.” Từ trong tay áo, sư phụ lấy ra một quyển sách màu xanh cũ kỹ nhưng được bảo quản trông còn rất tốt đưa cho ta, thật tâm nhắn nhủ.
Ta tiếp nhận quyển sách trân quý vào tay, nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt của nó, thanh âm có chút nghẹn ngạo: “Sư phụ, vật này của người trân quý như vậy. Con làm sao có thể nhận được!”  Nói xong liền muốn đem quyển sách trả lại cho sư phụ, nhưng người đè lại tay của ta: “Ta giữ lại cũng không có tác dụng gì, nếu đã cho con thì con cứ nhận đi. Huống chi, nếu không có nội công tốt, thì những võ công ta dạy cho con chẳng khác gì là cái thùng rỗng, đối phó với đám lưu manh quèn quèn thì còn tạm được, nhưng nếu gặp phải cao thủ thật sự thì mạng con khó giữ. Không nên chối từ nữa!”  - ta đành phải nhận lấy.
Ngày thứ hai sau khi sư phụ rời đi. Không những ta bị khổ sở, mà cha ta cũng rất buồn, vốn cứ nghĩ rằng ‘lãng tử hồi đầu’ , ai dè nói đi là đi.
Sư phụ lưu lại võ công tâm pháp quả nhiên lợi hại, nội công của ta tiến bộ cực nhanh, nhưng luyện tập nội công cũng đâu phải là một chuyện dễ dàng. Rất nhiều chỗ ta không hiểu, cũng không thể cưỡng cầu, chỉ có thể đợi đến một ngày nào đó gặp được cao thủ mà nhờ hắn chỉ điểm. Chỉ có điều, tìm được người có võ công cao cường như thế ở đâu chứ? Đành bất lực ài....
“Tiểu thư, tiểu thư, phu nhân tìm người.” Tỳ nữ của nương ta chuyển lời nhắn.
“ Nương, người tìm ta chó chuyện gì?”  Ta vừa bước vào cửa liền méo mó mà ngồi trên ghế nói. Nương thấy ta như thế, bất đắc dĩ lắc đầu nhưng cũng không nói cái gì, đối với thái độ này của ta coi như không nhìn thấy.
“Vũ Nhi, ngày mai nương muốn đi Hộ quốc tự cầu nguyện, con nên đi theo! Lúc trước, một đoạn thời gian con bị bệnh ta cũng từng đi đến Hộ quốc tự cầu phúc, mặc dù bây giờ....Ôi! Nhưng dù sao thân thể của con bây giờ đã tốt lắm.”
“Đến Hộ quốc tự?” Hai mắt ta lóe sáng, rốt cuộc thì cũng có thể quang minh chính đại mà ra ngoài.
Nương kinh ngạc nhìn ta đang hưng phấn dị thường, có chút hối hận về điều bản thân vừa mới nói: “Vũ Nhi, con....”
“Yên tâm đi nương, con nhất định sẽ yên phận mà. Con bây giờ sẽ đi chuẩn bị đây.” Ta cao hứng vắt chân bỏ chạy ù ra ngoài.
Thiệt là chờ mong hành trình đến Hộ quốc tự vào ngày mai quá đi!
(Hết chap 6)
3 nhận xét to" Điêu ngoa vương phi (Chap 6) "
Vyngoc nói... on lúc 17:21 16 tháng 2, 2011

eo ui...ta cug dg mog quá nè.

X-far nói... on lúc 17:22 16 tháng 2, 2011

Thks.

Phương Dung ^^ nói... on lúc 13:39 17 tháng 2, 2011

thanks nàng :)

Đăng nhận xét