Dandelion02
Chap 5: Thúc thúc (1)
“Kiêm gia thương thương
Bạch lộ vi sương.
Sở vị y nhân,
Tại thủy nhất phương.
Tố hồi tùng chi,
Đạo trở thả trường.
Tố du tùng chi,
Uyển tại thủy trung ương.
Kiêm gia thê thê,
Bạch lộ vị hi.
Sở vị y nhân, tại thủy chi mi.
Tố hồi......”
“Tiểu....tiểu thư, tới!Ông ấy....tới”. Chính lúc ta đang đọc say mê, Lộc Nhi một nha đầu có lực phá hoại cường đại đầu đụng cánh cửa tiến vào.
Ta bất đắc dĩ buông quyển sách trên tay, “Lộc Nhi, ta đã nói ngươi tám trăm lần rồi, không nên lúc nào cũng lỗ mãng như vậy, ngươi xem cánh cửa đều bị người làm muốn hư, đến lúc đó ta sẽ từ tiền lương của ngươi mà khấu trừ.
“Tiểu thư nô ty lần sau nhất định nhớ kỹ, cũng không dám đụng cánh cửa nữa đâu.”Lộc Nhi có bắt đắc dĩ nói.
“Vậy ngươi rốt cuộc có chuyện gì hả?” Ta miễn cưỡng hỏi thăm. Ta cũng không tin nàng có cái tin tức gì bạo động mà nói cho ta nghe. Mỗi lẫn đều là một vài vấn đề tí tẻo như con gà tróc da, cũng chỉ có nàng mới hưng phấn thành như vậy kia.
“ Tiểu thư, nhị lão gia đã tới, bây giờ đang cùng lão gia ở đại sảnh nói chuyện đó!”
“Cái gì? Nhị thúc tới? Thật tốt quá! Ta cũng nên đi xem một chút rốt cuộc là người như thế nào.” Ta từ trên ghế đứng lên, nhấc chân bước đi.
“Tiểu thư”. Thúy Nhi gọi ta khi ta sắp đi ra cửa phòng, “Tiểu thư, người đi gặp nhị lão gia cũng không cần phải gấp, hay là chờ một chút đi! Đợi lúc ăn cơm chiều nhất định sẽ gặp được, hơn nữa người bây giờ mặc quần áo như thế này không thích hợp ra ngoài gặp khách.”
Do bây giờ đang còn sớm, khí trời vẫn còn rét lạnh. Trong phòng mặc dù có lò sưởi, nhưng ta vẫn cảm thấy lạnh, khoát bên ngoài một bộ quần áo dày che lớp quần áo mỏng bên trong. Thoạt nhìn trông không có gì đặc biệt lắm.
“Cũng đúng, ta nên trang điểm đẹp đẹp một chút, nói như thế nào thì ấn tượng đầu tiên là hết sức quan trọng.” Ta gật đầu nói.
Không nghĩ tới Thúy Nhi cùng Lộc Nhi nghe xong liền cười ra tiếng, “Tiểu thư, các người không phải lần đầu tiên gặp mặt, mỗi lẫn nhị lão gia đến ngài cũng thấy.”
“Các ngươi hai đứa nhà đầu chết tiệt này không muốn sống nữa có phải hay không? Biết rõ tiểu thư ta mất trí nhớ rồi mà còn giễu cợt ta.” Ta làm bộ như rất phẫn nộ gõ hai người mạnh một cái trách mắng.
“Ai u! Tiểu thư, người xuống tay thật càng ngày càng nặng, nếu như người thật sự học được võ công lợi hại, nô tỳ không phải bị người đánh chết rồi ư.” Thúy Nhi bất mãn vuốt đầu kháng nghị nói.
“ Hừ hừ, biết là tốt rồi! Sau này phải nghe lời của ta nói mới không bị chịu đau khổ về xác thịt.” Chúng ta ba người sau khi cười cợt một trận, hai người bọn họ liền bắt đầu tỉ mỉ lựa chọn trang phục cho ta.
Chỉnh tề long trọng thiếu chút nữa làm cho ta nghĩ lầm là chính mình phải đi gặp tình lang. Nghĩ đến đây tâm trạng bổng trở nên chán chường. Không biết sau khi ta chết rồi,  ‘ hắn’ như thế nào? Có nhớ đến ta hay không, hay là đã sớm tìm đến niềm vui mới? Nghĩ đến đây tâm ta đợt đau nhói, trong ánh mắt nhất thời một mảnh hơi nước.
“Tiểu thư, tiểu thư.” Thúy Nhi thấy ánh mắt ta đau thương mà nhìn chằm chằm bóng mình trong gương, có chút lo lắng hô lên. Có lẽ nàng hoảng sợ vì chưa từng gặp qua ta bộ dáng như thế đi! Dù sao ta cũng coi như đã chết, còn quan tâm hắn hay không có niềm vui mới làm chi? Chẳng lẽ muốn hắn cả đời nhớ tới chính mình sao? Ta lắc đầu, buộc bản thân không nên nghĩ đến những điều thiếu dinh dưỡng đó làm gì. Nếu đã tới nơi này thì hãy vui vẻ làm những chuyện mình muốn làm đi!
“Tiểu thư, người không hài lòng sao? Nô tỳ sẽ chải lại tóc một lần nữa” Lộc Nhi thấy ta lắc đầu cho rằng ta đối với mái tóc do nàng chải không hài lòng.
Ta kịp thời ngăn tay nàng đang muốn chải tóc cho ta một lần nữa, “Không cần đâu, ta rất hài lòng.”
Nhìn kỹ lại chính mình trong gương, người ở bên trong thật là ta sao? Vì sao một điểm cũng không giống hình dáng ta trước kia?
Ta hình dáng trước đây mặc dù không giống khuôn mặt xinh đẹp này, nhưng vẫn coi như là có chút xinh xắn đáng yêu lại tràn ngập sức sống.
Còn bây giờ, khuôn mặt này ta dù nhìn đã ba tháng nhưng vẫn như cũ không cảm thấy quen. Trừ ánh mắt hơi giống ta, còn những chỗ khác quả thực kém xa.
Hiện tại , ta cảm thấy cả người thật yếu ớt, tựa hồ một trận gió cũng có thể thổi bay đi.
Nhưng mà cái dáng vẻ bề ngoài kiều nhược này có ai ngờ lại chứa bên trong một linh hồn độc lập kiên cường cỡ nào a!.
“Tiểu thư, đã đến giờ dùng cơm tối rồi, lão gia vừa mới phái người đến gọi chúng ta.” Thúy Nhi nhắc nhở khi ta đang đứng ngẩn người.
“Ờ....chúng ta lập tức đi đi!”
“Vũ Nhi xin vấn an thúc thúc !” Ta cung kính với nhị thúc vấn an, đè nặng cơn xúc động muốn nôn của mình ngồi xuống bên cạnh nương. Trong lòng cảm thán: đúng là làm một tiểu thư khuê cát quả thật là mệt a!
“Ta không ngờ Vũ Nhi lớn lên lại xinh đẹp như vậy, lại rất hiểu lễ nghĩa nữa chứ.” Thanh âm nhị thúc ôn hòa vang lên, hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của ta giàu tính hào sảng. Hơn nữa sau nhìn thấy bộ dạng của người ta không khỏi mở to đôi mắt mà kinh ngạc, người thật sự là người giang hồ sao? Tại sao người lại tao nhã như vậy, cả người thoạt nhìn như một thư sinh.
Có phải có gì lầm lẫn không? Như vầy….như vầy…thế nào lại có thể nghịch lại ý cha mẹ, kiên quyết theo đuổi lý tưởng của mình cơ chứ?
------------------

Ta trợn tròn mắt!
Cha mẹ ta cũng trợn tròn mắt!
Ta chính là bị diện mạo của nhị thúc mà hù dọa thành ngu, còn bọn họ thì lại bị ta hù dọa cho ngơ ngác. Trái qua ba tháng trời, bọn họ đã quen với thói không giữ phép tắt của ta, không có lễ nghĩa thái độ hành sự thì điên điên khùng khùng. Tự nhiên hôm nay chứng kiến ta thủ lễ như vậy…..ta thật sự rất hoài nghi không biết bọn họ có vì kinh hỉ quá độ mà ngất xỉu không nữa a.
“Hả!  ha ha….thì là nữ hài tử mà, phải tuân thủ lễ nghi mới đúng chứ.”  Cha ta rốt cuộc cũng có phản ứng lại, chỉ là người nói với nhị thúc mà hoàn toàn hướng về phía ta. Thôi, mặc kệ nó! Bản tiểu thư coi như là không có nhìn thấy. Tiếp đến cũng đến lúc dùng cơm rồi, nặng nề, nhàm chán.
Ta thường ngày quả thật không thường cùng ăn cơm một chỗ cùng với cha mẹ, trừ những ngày lễ trọng đại. Nhưng mỗi buổi sáng lại phải đến vấn an, thiệt là phiền toái. Thất vất vả ăn xong bữa cơm, ta lấy cớ chuồn đi mất. Cha cũng không có làm khó ta, nguyên nhân là do người cho rằng nữ hài tử nên ít xuất đầu lộ diện là tốt nhất, cho dù là đang ở trước mặt người trong gia đình.
“Tại sao lại như thế được chứ? Hình dáng nhị thúc so với cha ta tương tự nhau giống một người chuyên đọc sách, như thế nào lại có thể là võ lâm cao thủ được?” Ta có chút hơi nhụt chí oán giận nói.
“Tiểu thư, người cũng không thể nói như thế được! Nhìn người không nên nhìn tướng mạo. Nhị lão gia mặc dù thoạt nhìn giống một người thư sinh tay trói gà không chặt, nhưng người đúng thật là cao thủ trên giang hồ đó. Thật giống tiểu thư người, nhìn bề ngoài, ai có thể tin được tiểu thư lại cũng biết võ công chứ?” Thúy Nhi nhắc nhở ta.
Đúng vậy! Trước kia ta từng xem qua tiểu thuyết võ hiệp, người thoạt nhìn trông giống như không có khả năng biết võ công lại càng lợi hại còn là một nhân vật nguy hiểm nữa a. Nếu luận về võ công, lại càng phải chú ý đến những người như thế này.
“Ngươi nói đúng, ta không nên chỉ nhìn đến vẻ bề ngoài mà kết luận ngay. Người có phải đúng là võ lâm cao thủ hay không buổi tối hôm nay thử một lần liền biết ngay. Mau, giúp ta đem một bộ y phục dạ hành đến đây.” Ta khóe miệng nhếch lênh một tia tươi cười xảo trá. Dù sao, cũng phải tặng nhị thúc một lệ vật gặp mặt chứ hả!
Trời tối đen như mực, nhưng đối với những tên hoạt động về đêm thì có thể nói là phi thường có thiên thời địa lợi, đối với ta cũng vậy. Cho dù là đang ở nhà của chính mình, nhưng nhỡ bị ai phát hiện cũng rất là phiền phức.
May mà ta đối với địa hình của nhà mình hết sức quen thuộc, bằng không tại bóng đêm đen thui thế này ta cũng không thể thuận lợi mà tới được tiểu viện của thúc thúc.
Hả ? Đã trễ thế này tại sao lại còn chưa ngủ? Lòng ta hết sức kinh ngạc, vươn ngón trỏ tại cửa sổ xuyên vào một cái lỗ nhỏ nhìn vào bên trong. Chỉ thấy nhị thúc của ta đang đọc sách, thấy người cau mày lại dường như đang đọc đến cái gì khó hiểu.
Ta thu hồi tầm mắt lại, trong đầu thầm tính toán làm sao để áp dụng kế hoạch của ta. Nhưng, ngay lúc này , khi lần thứ hai ta quay đầu hướng nhìn vào phía bên trong thì, nhị thúc lại không thấy đâu nữa.
Cái này….rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Ta giật mình sửng sờ, đột nhiên cảm thấy sau lưng một trận gió mát vù vù hướng ta kéo tới. Không kịp quay đầu, nhanh chóng né sang một bên, tiếp theo là đem hết toàn lực xuất ra một chưởng, nhưng không ngờ lại thất bại. Chờ cho đến khi ta nhìn thấy rõ ràng thì nhị thúc lại đang đứng bên cạnh nhìn ta.
“Các hạ là ai? Đêm khuya đến bái phỏng rốt cuộc là có âm mưu gì?”
Ta trừng trừng đôi mắt nhìn nhìn không nói được một lời, âm thầm nhún mình một cái xem thường, nghĩ thầm ‘ Cái gì võ lâm cao thủ chứ, toàn là chuyện đồn bát nháu, không có lấy nữa điểm can đảm giống võ lâm nhân sĩ. Nói mà không sợ cắn phải đàu lưỡi!’
Nhị thúc thấy ta không nói lời nào liền thán một tiếng, “Ta không biết ngươi tới đây là có mục đích gì, nhưng là nếu có ý định muốn giết ta thì ta khuyên ngươi hãy nên trở về khổ luyện thêm hai mươi năm nữa đi, nói không chừng có một chút hy vọng.”
“Tốt, có một chút bộ dáng nhân sĩ võ lâm rồi đấy.” ta trong lòng âm thầm ủng hộ, nhưng lại biểu hiện bên ngoài một vẻ mặt khinh miệt.
Ta biết nếu như người võ công đủ thâm hậu như lời nói, cho dù là đêm tối đến nỗi không thấy được năm ngón tay trước mặt thì cũng có thể dễ dàng nhận ra vẻ mặt của ta. “Ngươi đã chấp mê bất ngộ, cố ý muốn đi tìm cái chết, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi. Chỉ là ta thật ra muốn biết ngươi là người nào? Giữa chúng ta rốt cuộc có ân oán gì?” trong giọng nói của nhị thúc lộ vẻ bất đắc dĩ, giống như là người thường xuyên gặp phải tình huống như vầy đi!
Ta hừ lạnh một tiếng, đè thấp âm thanh để giọng nghe trầm trầm nói: “Ân oán gì hả? Ngươi cư nhiên hỏi ngược lại ta? Ngươi cẩn thẩn ngẩm lại đi là ai hận ngươi đến nỗi muốn đem ngươi bâm thây vạn đoạn hả?”  Ha…ha, tốt nhất là đem vấn đề này đá lại cho người a!
Đối phương lâm vào trầm mặc. Ta liền tận dụng thời cơ, hướng nhị thúc dũng mãnh công tới. Chiêu nối chiêu ép sát, nhị thúc lại cuống quít tránh né không thôi. “Huệ nương, thật là…..là người sao?”  Nhị thúc vừa lùi âm thanh lại vừa có chút run rẩy hỏi.
“Huệ nương là ai? Chẳng lẽ là nhị thẩm tương lai của ta? Ha ha….tám phần đúng chốc rồi…..bằng không người tại sao lại kích động như thế chứ?” Ta trong lòng cân nhắc nghĩ ngợi nhưng đồng thời cũng không quên hừ lạnh một tiếng, coi như là trả lời đối với vấn đề mà nhị thúc hỏi đi.
----------------
Cho dù một lát nữa người biết là ta đang đùa chắc người cũng không trách cứ ta đâu, bởi vì ta cũng không có thừa nhận mình là Huệ nương mà, tất cả đều do người tự suy đoán mà thôi. Hắc ….hắc….
“Hả…..” Ta thét lớn một tiếng chói tai, không biết lúc nào kiếm đã vắt ở trên cổ của ta, đây là sự tình gì chứ hả? Huệ nương không phải là người thân của nhị thúc sao? Như thế nào lại có thể giết nàng chứ?
“Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại giả mạo Huệ nương?”
Ta sửng sốt, nhanh như vậy liền phát hiện ra ta là giả à! Cái này.....nhị thúc...quả thật là không đơn giản a. Nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy không có kỳ quái cả, bọn họ vốn là tình nhân mà, đối với nhau phải hết sức hiểu rõ chứ, nhận ra ta là giả thì cũng là lẽ dĩ nhiên thôi.
“Lão huynh, có chuyện gì hảo hảo nói a? Trước....rút....thanh kiếm ra ....có được hay không, đao kiếm không có mắt đâu!” Ta vừa nói vừa thử đẩy đẩy chuôi kiếm ra. Mà cũng có lẽ do nhị thúc cho rằng với võ công của ta thì không có khả năng làm bị thương đến người cho nên người liên thu hồi thanh kiếm lại.
“ Hô......nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa đầu rơi xuống đất rồi, loại trò chơi nguy hiểm này lần sau ít chơi một chút tốt hơn.”  Ta vẫn còn sợ hãi mà xoa xoa cái ót đã thấm đầy mồ hôi, hướng tới nhị thúc nói: “ Muốn biết ta là ai không khó, chỉ cần ngươi.....” Lời còn chưa dứt, ta liền một mạch không sợ chết uy mãnh hướng nhị thúc công kích tới. Lúc này người đều là tránh né chiêu thức của ta, thực tế võ công của người còn chưa có lộ ra, ta nhất định phải buộc người ra tay mới được.
Lần này, nhị thúc quả nhiên không có giống như lần trước mà tránh né nữa, người vừa ra tay ta liền cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại đè ép tới, đến cả hô hấp cũng cảm thấy rất khó khăn. Đột nhiên trên mặt ta mát lạnh, vải che mặt đã rơi tọt vào trong tay của nhị thúc.
Ta ngây người, nhị thúc cũng ngây người.
“Vũ Nhi? Tại sao lại là con?” Nhị thúc một bộ dáng ‘đánh chết cũng không tin’ trừng mắt nhìn ta.
“Oa.....nhị thúc. Người quá lợi hại a! Chất nữ thật sự là tâm phục khẩu phục, người nhận con làm đồ đệ đi!” Ta chợt tỉnh táo lại, lập tức chạy đến trước mặt nhị thúc nói ra tâm nguyện.
“Ngươi thật ra có đúng là Vũ Nhi hay không?” Nhị thúc tựa hồ như còn chưa hết khiếp sợ mà tỉnh táo lại, vẫn có chút hoài nghi nhìn ta.
“Nhị thúc, người bị choáng váng hay bị làm sao hả? Mới vừa rồi còn gọi tên con, bây giờ tại sao lại không nhận ra chất nữ rồi?”
Ta làm bộ như đang bị uất ức mà oán giận đối với nhị thúc nói.
“Nhưng mà....tại sao con lại có thể biết.....”
“Ai da....nhị thúc, nghi hoặc của người một chút nữa con sẽ giải thích, người trước hết hãy cho chất nữ bái sư được không? Đồ nhi bái kiến sư phụ!.” Ta vọt miệng cắt ngang lời của nhị thúc, nhanh nhảu cung kính quỳ xuống đối với nhị thúc mà hành lễ.
“Con trước hết đem mọi chuyện nói rõ cho ta nghe, sau đó bái cũng không muộn.” Nhị thúc có chút nghiêm túc mà đem ta kéo lên nói.
“Nói như vậy, người đã đồng ý làm sư phụ của con rồi!.” Ta hưng phấn lôi lôi kéo kéo cánh tay nhị thúc nhảy nhót nói.
Nhị thúc nhìn ta một hồi lâu, cuối cùng thở dài nói: “Con đến tột cùng.....tại sao lại cùng trước kia khác xa nhau như thế chứ? Con đã xảy ra chuyện gì hả?”
“Không có! Con tốt lắm! Chỉ là con bây giờ muốn chân chính là chính mình mà thôi, muốn làm những điều mình thích.” Ta nhún vai nhẹ nhàng.
“Muốn làm chuyện mình thích?” Thúc thúc như nghĩ tới điều gì.
“Đúng vậy! Con bây giờ không còn giống như trước kia nữa cái kiểu sống đó thật không có hứng thú cuộc sống. Con muốn một cuộc sống đặc sắc, sống phải có ý nghĩa, giống như thúc thúc vậy.” Ta vui vẻ mà hô to.
Nhị thúc nhìn ta đến kinh ngạc, một lúc lâu sau mới nói: “Vũ Nhi, ta rất cảm động dũng khí của con, cũng biết tại sao con lại cảm thấy cao hứng khi muốn làm những chuyện mà mình nghĩ. Nhưng chỉ là ngàn vạn lần đừng học theo thúc thúc, thúc thúc kỳ thật.....”
Ta nghe nhị thúc giống như có chút nghẹn ngào, chắc là nghĩ đến chuyện gì rất thương tâm rồi! Chẳng lẽ nhị thúc lại gặp phải chuyện gì sao?
“Nhị thúc, người hối hận năm đó rời nhà bỏ đi sao?” Ta nhẹ giọng hỏi.
“Không, ta chưa từng hối hận. Chỉ là.....ai, không nói nữa. Vũ nhi, ta mới xem qua thân thủ của con, căn cơ thì không sai, nhưng võ công lại thập phần quái dị, ta chưa bao giờ thấy qua loại võ công quái dị như thế. Con thật ra là theo người nào học được?”
“Dạ.....cái này....lúc đó con bình thường không có chuyện gì làm nên múa máy loạn xạ cho vui, không có ai dạy con cả.” Ta nuốt một ngụm khí.....đem hai tròng mắt hướng đến nơi khác, hy vọng cái lý lẽ cũ rít này có thể giấu diếm được.
“À.....thì ra là thế!” nhị thúc gật gật đầu cũng không có hỏi thêm.
“Được rồi! Con thật sự muốn học võ công sao, vậy từ ngay mai ta sẽ bắt đầu dạy cho con, thế nào?”
“Thật vậy chăng nhị thúc? Ta yêu người chết mất.” Ta kích động hô to mở ra song chưởng ôm lấy nhị thúc một cái. Nhị thúc ngẩn người ra, nhìn ta vẻ mặt hưng phấn mà bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Vũ nhi, ngôn từ của con sử dụng thật quá kinh thế hãi tục rồi, sau này phải thu liễm lại một chút.”
“Tuân lệnh, thúc thúc sư phụ.” Ta hai chân dậm một cái, đưa ra một cái hành lễ quân nhân. Thấy vậy, thúc thúc sư phụ lại thêm một trận ngạc nhiên.
(Hết chap 5)
0 nhận xét to" Điêu ngoa vương phi (Chap 5) "

Đăng nhận xét