Dandelion02
Chương thứ năm: Lạc vào  trúc trận
Vì muốn thoát khỏi cô nàng Đừng Tình dính như keo kia, Ngạo Quân đẩy nhanh cước bộ hơn trước nhìn giống như là đang chạy chậm. Nàng Lăng Ngạo Quân có bao giờ chật vật như thế này a? Điều do cái nàng mê gái Đừng Tình kia, còn có, cái tên kỳ quái nam nhân nữa, thực là....tức chết ta mà! Còn dám lệnh cho nàng phải cưới Đừng Tình nữa chứ, nàng là một nữ nhân làm sao có thể đi cưới một người nữ nhân khác chứ? Huống chi, hắn nghĩ hắn là ai vậy? Dám ra lệnh cho nàng! Hô....hít thở hít thở, bình tĩnh bình tĩnh, không thể tin được nàng lại bị một cái tên nam nhân làm cho tức thành như vậy, này nếu bị Tuyết biết, còn không bị nàng cười chết mới lạ. Không nên tức....không phải chỉ là một tên nam nhân nhàm chán rỗi việc xen vào chuyện của người khác thôi ư! Có cần thiết phải tức giận sao! Cũng không biết bị cái giống gì, cứ nghĩ đến hắn, là tức đến không thở được, cái gì ‘mặt lạnh’ ư, ‘ đạm mạc’ ư , toàn bộ đều bị công phá, không phải bị trúng tà chứ? Thôi mặc kệ, vẫn là đi nhanh lên! Bị bọn họ đuổi kịp liền thảm.
“Hả? Nơi này là chỗ nào?” Bước đi nhanh một hồi lâu Ngạo Quân phát giác ra bản thân đang đứng bên trong một cánh rừng trúc thật lớn, ân...., thật là mát mẻ a! Cho tới bây giờ, trúc chính là loài cây mà nàng yêu thích nhất, cái màu xanh xanh mơ hồ của rừng trúc trong mắt nàng so với nhiều loài hoa đang nở còn muốn đẹp hơn ba phần, huống chi không khí ở cổ đại không hề bị ô nhiễm, khiến cho rừng trúc thiên nhiên này trở nên say mê lòng người.
Đừng gia thôn hình như không có rừng trúc như vậy a! Chẳng lẽ nàng đã ra khỏi đừng gia thôn sao, nhìn trái nhìn phải, nơi này quả thật không phải Đừng gia thôn. Vậy nơi này là chỗ nào? Nàng trầm tư.....đong.....nơi này không lẽ chính là cái nơi mà cha đã nói: bên ngoài đừng gia thôn có một địa phương gọi là trúc phong? Nhớ lúc đó nghe cha nói, nàng liền xúc động còn muốn lập tức chạy tới đây nữa chứ! Kết quả bị cha ngăn lại, nguyên lai là nơi này, ngoại trừ kêu là trúc phong ra, còn có một cái tên khác gọi là ‘mê phong’ , nghe nói, một khi ai đã tiến vào ngọn sơn phong này sẽ rất khó có thể thoát ra,  về phần tại sao thì không ai biết cả. Có người nói nơi này có quỷ, người nào bước vào sẽ bị quỷ chặn đường, cũng có người nói, nơi này là nơi cư ngụ của thần tiên, phàm nhân không thể tiến vào.....lời đồn đãi gì cũng có. Tóm lại cuối cùng chính là không có người nào dám tới đây.
Những câu chuyện này đối với nàng mà nói chính là mê tín, ngu muội, nàng sẽ không bao giờ tin, trúc phong này nàng nhất định không thể không đi. Nhưng từ khi mãi lo ứng phó đám ‘ái mộ giả’ kia mà nàng vẫn chưa có được một cơ hội nào cả, không thể ngờ được hiện tại nàng đánh bậy đánh bạ mà trúng vào nơi này, thật đúng là phải cám ơn cái nàng Đừng Tình quyết không từ bỏ kia a! Ha ha..... Xem ra nàng cùng với cái nơi trúc phong này thật là hữu duyên! Bây giờ nàng muốn biết là quỷ hay là tiên ở nơi này, rốt cuộc hình dáng như thế nào? Hy vọng sẽ không làm cho nàng phải thất vọng.....
Tiếp tục tiến về phía trước, ta đi, ta lại đi.....Hừm, thật đúng là lại quay trở về chỗ cũ! Ngạo Quân nhìn nhìn một chút mới bắt đầu đánh ký hiệu trên thân cây, đi mất nữa ngày, nàng lại trở về ngay chỗ lúc ban đầu. Xem ra nơi này thật sự là có huyền cơ!Thật ra bây giờ trong lòng nàng không phải sợ hãi mà là hưng phấn.
Luôn luôn đạm mạc Ngạo Quân khó có lúc hưng phấn như vậy, không thể tin được cái nơi mà mọi người luôn luôn e ngại - trúc phong - chính bản thân nàng bây giờ lại đang bị nhốt bên trong. Đúng là Lăng thị gia tộc thứ nhất quái vật, một tên khác......đương nhiên là đường tỷ của nàng – hiện tại là hoàng hậu của long hiên hoàng triều.
Nơi này.....cẩn thận nghiên cứu một chút..... ha ha......thì ra là thế, lúc này Ngạo Quân thật sự một chút bộ dáng của ‘mặt lạnh Thánh quân’ đều không có, xem thái độ này, rõ ràng là tươi cười vô cùng sáng lạn [may mắn nơi này không có người ], ai mà có thể nghĩ đến hai chữ mặt lạnh đâu! Hiện tại nàng giống như là một người đang nghịch này nọ giống một tiểu hài tử ba tuổi.
Trúc trận, toàn bộ rừng trúc này chính là một cái đại trận pháp, xem ra là căn cứ theo ngũ hành bát quái mà lập thành, ngũ hành bát quái trận thực chất là Thái Cực bát quái trận, lợi dụng đầy đủ thiên thời, địa lợi, đem trận pháp gia nhập vào bên trong, chuyển hóa thành Thái Cực bát quái trận. Hay nói cách khác, ngũ hành bát quái trận, chính là Thái Cực bát quái trận chuyển động theo thời gian. Ngũ hành, chính là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Kim, chính là ánh sáng kim loại, ánh sáng;  Mộc, nơi đây chính là thảm thực vật; Thủy, ở trong này đã hóa thành sương mù; Hỏa, chính là độ ấm; Thổ, còn lại chính là đất. Nơi này Ngũ Hành đang biến hóa. Bát Quái – trong bộ sách kinh điển của Nho giáo cổ đại Trung Quốc đã trình bày và phân tích vạn vật biến hóa  bằng cách sử dụng tám loại đồ hình cơ bản, được gọi là bát quái, dùng ký hiệu ‘-‘ và ‘- -‘ tạo thành. Gọi là: Càn, khôn, chấn, tốn, khảm, ly, cấn, đoài. Tượng trung cho thiên, địa, lôi, phong, thủy, hỏa, sơn, trạch  tám loại hiện tượng tự nhiên, dùng để phỏng đoán những biến đổi của tự nhiên và xã hội. Nói cách khác, Ngũ hành là bao hàm Bát quái ở bên trong. Thông thường người ta cho rằng âm, dương là hai hoại lực lượng tương tác lẫn nhau và là căn nguyên sản sinh ra vạn vật, càn, khôn hai quẻ này tại ‘Bát quái’ trận đồ có một vai trò rất quan trọng. Thái Cực cùng Bát Quái tổ hợp thành Thái cực bát quái đồ, về sau được các nhà đạo giáo sử dụng.
Thật là khó tin khi tại địa phương xa xôi thế này lại có một trận pháp tinh diệu như thế, trách không được không ai có thể ra ngoài. Nhưng những điều này đối với Thẩm Ngạo Quân mà nói, cũng chỉ là một tiểu case. Chính nơi nàng đang đứng hẳn là ở trong ‘phong trận’, khó trách lại cảm thấy gió nơi này là lạ, một hồi thì nhẹ nhẹ từ từ, một hồi thì cuồng phong gào thét, một hồi lại giống như một cơn lốc xoáy.....
Nếu trận này tinh diệu như vậy, nàng không nghiên cứu một cách kỹ lưỡng thì sẽ không xứng với biệt danh mà đường tỷ đặc cho nàng –  si quái nhân - đối với kỳ môn độn giáp, ngũ hành bát quái cùng tất cả trận pháp.
Càng nghiên cứu càng cảm thấy người bày ra trận pháp này nhất định là một cao thủ, hoàn toàn nhập vào nhau, sinh sinh vô tận, diệu a!!! Cho dù ai có biết trận pháp này cũng không nhất định có thể phá vỡ thế trận mà bình yên thoát ra ngoài, dĩ nhiên điều này không bao gồm nàng.
“Ha ha ha........” đột nhiên một tiếng cười cuồng ngạo truyền vào trận pháp từ từ đến tai Ngạo Quân, không khỏi nhíu mài một chút, nàng ghét nhất đang lúc nghiên cứu trận pháp mà bị người quấy rầy.
Chẳng lẽ còn có người cũng bị vây trong rừng trúc này sao? Khó có được lúc nàng tâm tình hảo, liền làm người tốt một chút, giúp hắn thoát ra ngoài đi! Nguyên lai ta cũng là một người lương thiện a![trung phong điên cuồng thổi].
Thanh âm hình như là từ bên kia truyền tới, Ngạo Quân nhấc chân đi về phía bên trái, đi vài bước lại lui về phía sau một bước, rồi tiếp tục trở lại phía bên phải hai bước, nhìn giống như là đi tới đi lui, nhưng mỗi lần nàng di chuyển một chút, gậy trúc hình như lại có cảm ứng di động một chút. Rốt cuộc ở trung tâm trúc trận nhìn thấy được bóng người.
Có vẻ như không chỉ là một người, mà có tới ba người. Toàn thân một màu đỏ trên mặt còn đeo một chiếc mặt nạ thiết, mặc dù nhìn không rõ hình dáng nhưng lại làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ giống như ma quỷ đến từ địa ngục, người đó lúc này đang đứng trước mặt hai người khác cười lớn, xem ra tiếng cười vừa rồi chính là từ hắn phát  ra. Mà hai người kia, một thân màu xanh, một thân màu lam,  mái tóc đã bạc trắng thật sự trông có chút giống những vị tiên phong đạo cốt. Bất quá hai người lúc này đang khụy chân dưới đất, tay phải ôm lấy ngực, khóe miệng còn chảy máu, cau mày nhìn chằm chằm thiết diện nhân.
Hừm, nơi này quả thật là vừa có ‘quỷ’ lại có ‘tiên’, song hiện tại hình như là ‘tiên’ bị ‘quỹ’ đánh ngã thì phải!
“Thánh Xích, ngươi là tên phản đồ khi sư diệt tổ, thì ra tất cả mọi chuyện đều do người gây ra, ngươi đã có dự mưu từ trước, chúng ta đã tin tưởng ngươi như thế, ngươi......” thanh y lão nhân phẫn hận đối với thiết diện nhân quát.
“Hừ, nhị sư thúc, ta khuyên các người nên đem Thiên Càn và bí kíp đưa ra đây, bởi các ngươi trước đây đối với ta cũng không tệ, ta có thể xem xét cho các ngươi được chết toàn thây.  ” Thánh Xích hừ lạnh nói.
“Vọng tưởng, muốn lấy Thiền Càn cùng bí kíp, ngươi không nhìn lại xem mình có hay không bản lĩnh này”. Lam y lão nhân vừa nói, vừa đứng lên, song xem ra bị thương không nhẹ, lung lay đổ vỡ, tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống...
Thanh y lão nhân lúc này cũng giãy giụa đứng lên, bất quá, cũng tùy thời có thể ngã xuống.
“Hừ...hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy đừng trách người làm sư đệ đây tâm ngoan.” Thách Xích nhìn hai người đứng lên, tà mị cười, lập tức hướng tới hai người xuất ra một chưởng.
Thật là lợi hại! Ngạo Quân không khỏi cảm thán, một chưởng này ngay cả nàng cũng có thể cảm giác được sức mạnh bên trong nó, cái này là nội lực sao! 55555.......Xem ra nàng một hắc đạo cao thủ tại nơi cổ đại này lại trở thành  ‘tay trói gà không chặt’, tại sao lại quên cổ đại còn có nội công như thế này chứ?
Hai vị lão nhân vội vàng tránh đi một chưởng mạnh mẽ này, chắc bởi vì bị trọng thương nên hành động có vẻ như không được nhanh nhẹn nên vẫn không thể tránh được, bị một chưởng đánh bay ra ngoài ngã trên mặt đất,  ói ra một bụm máu to. Mà Thánh Xích cũng không vì vậy mà buông tha cho bọn họ, khóe môi nhếch lên tà mị cười chậm rãi tới gần hai vị lão nhân gia, cái kia tươi cười, ngay cả Ngạo Quân cũng không khỏi run lên, trong lòng cảm thấy một chút sợ hãi.
“Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, giao ra đây.”
“Ha ha ha.........” Thanh y lão nhân đột nhiên cười ha ha lớn lên.
“Ngươi cười cái gì?” quỷ lão tử, chết đến nơi mà còn cười được.
“Ta cười ngươi thật đáng thương. Cười ngươi cố gắng nhiều năm như vậy, vẫn không làm được Thánh tiên môn môn chủ, ngươi cả đời cũng không có khả năng đoạt được Thiên Càn và Thiên Khôn thần công.”
“Phải không? Ngươi cho là ngươi không lấy ra ta sẽ không tìm được sao? Giết các ngươi sau đó lấy cũng không muộn à!” Thách Xích bộ dáng như đã nắm chắc phần thắng.
“Ha ha.......Ngươi cho là Thiên Càn và Thiên Khôn đều ở trên người chúng ta sao? Hừ....chúng ta từ lâu đã cảm thấy được dã tâm của ngươi, và đã sớm đem chúng đi cất dấu rồi, ngươi cả đời này cũng đừng hòng tìm được.” Lam y lão nhân nói.
“ Cái gì, các người.........” Thách Xích bộ dáng giống như không thể tin.
“Không phải là đồ của ngươi, thì dù cho ngươi có không từ thủ đoạn, cũng không bao giờ có được.”
“Ngươi nói bậy, Thánh tiên môn là của ta, Thiên Khôn thần công cũng là của ta, vì những thứ này, ta giết người dưỡng nuôi ta, giết sư phó của ta, giết rất nhiều sư huynh đệ của ta,  ta giết nhiều người như vậy tất cả đều vì những thứ đó, tất cả mọi thứ chính là của ta, ai cũng không thể cướp đi được, các ngươi cũng không được.” Thánh Xích điên cuồng rống to, vì nội lực thâm hậu, chấn động lỗ tai Ngạo Quân, đầu đau như búa bổ.
“Ha ha.....Không hổ là Thánh tiên môn hộ pháp, thiếu chút nữa bị các ngươi đánh lừa. Hừ, giết các ngươi, xem ta có thể có được những thứ đó hay không, sư phó của ta rất nhớ các ngươi, ta sẽ tiễn các ngươi đi gặp hắn, ha ha........”Thánh Xích tỉnh táo lại phát giác ra điểm không đúng, Thiên Càn và thần công nhất định còn trên người bọn họ.
Có ý gì? Hai vị lão nhân gia này lừa hắn cái gì? Ngạo Quân gặp Thánh Xích phát cuồng đột nhiên nói ra những lời kỳ lạ không hiểu, trăm ngàn suy nghĩ cũng không hiểu nổi, chợt thấy tên Thánh Xích kia tay không xuất hiện một thanh kiếm hướng hai lão nhân đâm tới.
Ở ngay lúc nguy kịch, Ngạo Quân cuối cùng không đứng yên được, tên này sát sư diệt tổ, nếu nàng còn ở Huyền long hội tên này đã sớm bị nàng đem giải quyết. Nhưng hiện tại đừng nói là giải quyết hắn, chỉ cần tới gần hắn thôi cũng bị hắn đem đập tan nát. Nhưng không thể thấy chết mà không cứu, bất quá hiện tại bọn họ đang đứng trong trúc phong trận, cho nên muốn cứu người đối với nàng mà nói vẫn có thể làm được.
Tại lúc một kiếm kia đang muốn đâm xuyên thân thể thanh y lão nhân, đột nhiên hiện tượng kỳ quái đã xảy ra, hàng loạt các gậy trúc xếp nối nhau che lấy hai vị lão nhân trước mặt Thánh Xích, khi Thánh Xích còn chưa kịp phản ứng lại thì khắp rừng trúc liền đột nhiên chuyện động mạnh, trong nháy mắt hai vị lão nhân đã không thấy thân ảnh. Đáng giận, Thánh Xích vung kiếm, tìm kiếm khắp nơi, gậy trúc đều bị đốn ngã xuống, từng loạt từng loạt, không thể biết được hắn chém bao nhiêu gậy trúc, nhưng vẫn không thấy được hai cái tên đáng chết kia. Chỉ chốc lát, hắn liền hiểu ra, nhất định là có người cải biến trận pháp, cứu đi bọn họ. Là ai? Lại có thể thay đổi trận pháp mà hai người bọn họ đã cùng nhau bày bố.
Hai vị lão nhân gia đồng dạng trợn mắt há mồm nhìn cánh rừng trúc trong nháy mắt chuyển động, lập tức liền hiểu có người cải biến trận pháp, mà người này thay đổi trận vừa đúng lúc cứu được bọn họ. Nói như vậy, tại trong trận này trừ bỏ ba người bọn họ ra còn có người khác ở đây, là ai? Là cố ý hay ngẫu nhiên? Nhưng mặc kệ là cố ý hay ngẫu nhiên, có thể làm trận pháp xoay chuyển một cách tự nhiên, thậm chí có thể thay đổi theo ý muốn nhất định không phải là người bình thường, phải biết rằng trúc trận này là tâm huyết của hai người bọn họ danh chấn thiên hạ kỳ nhân dị sĩ khi còn trẻ thiết lập.
(Hết chương 5)

5 nhận xét to" Quân sư vương phi (C5) "
Dandelion02 nói... on lúc 11:59 28 tháng 1, 2011

Eo ơi! Ta dịch xong cái chương này đầu của ta cũng nổ đom đóm luôn. Bây giờ nằm ngủ còn bị ảm ảnh bởi ngũ hành bát quái. Trời ạ!

angela nói... on lúc 01:21 29 tháng 1, 2011

đọc xong chương này mình hâm mộ bạn ghê lun đó
cái ngũ hành bát quái trận này hết sức nhức đầu luôn
*chớp chớp* cố lên nhé bạn
bạn dịch hay lắm đó

Phương Dung ^^] nói... on lúc 13:30 29 tháng 1, 2011

trời ui, hay wo. bạn cho mình file convert truyện được không? *mắt chớp chớp*.
iu bạn nhìu :D

Phương Dung ^^ nói... on lúc 14:17 29 tháng 1, 2011

hj hj. mình quên ghi email: dzung.fuong@gmail.com
thanks bạn

Dandelion02 nói... on lúc 09:53 30 tháng 1, 2011

Ân....ta gửi cho nàng rồi đấy....chúc nàng vui.

Đăng nhận xét