Dandelion02
Chương thứ tư: Nam tử kỳ quái
Trans by: Dandelion02 
******* Happy New Year!!!!********
Ân, nương làm đồ ăn đúng là rất ngon, Ngạo Quân bộ dạng thỏa mãn ngồi ở đình viện trước sân hưởng thụ ánh nắng mặt trời. Hôm nay trời đầy nắng, hoa thơm chim hót, thật đúng là một ngày thích hợp để đi dạo, nhất là sau khi cơm no rượu say. Nhưng, vấn đề là, hiện tại mà đi ra, nhất định sẽ bị Lung Linh các nàng cuống lấy, vẫn là ở trong nhà sẽ tốt hơn. Ai, nhưng mà thời tiết tốt thế này, hơn nữa nàng đến Long hiên hoàng triều lâu như vậy rồi mà ngay cả cái Đừng gia thôn nho nhỏ này cũng chưa từng nhìn kỹ, cũng không có du ngoạn qua, này đúng là không giống mình chút nào!

Ngẫm lại, nhớ trước kia Ngạo Quân rất tự hào cùng Tuyết hai người thoát khỏi rất nhiều vệ sĩ, lén lút ra khỏi nhà một cách khéo léo, bây giờ đây từ một bên tường trèo qua, nhìn trái nhìn phải….hô….hoàn hảo, bên này không có ai. Không thể tưởng tượng được Lăng Ngạo Quân nàng cũng có ngày chật vật như vậy.
     Đừng gia thôn là một cái thôn nhỏ của Lạc Vân thành, Lạc Vân thành là ranh giới của Long hiên quốc và Thương liêu quốc, là sự ràng buộc của hai quốc gia, vốn hai nước từ trăm năm qua chưa từng phát sinh chiến tranh, người dân lui tới thường xuyên, cho nên, thập phần phồn hoa, người dân đừng gia thôn lại rất thuần phác, cuộc sống hòa thuận, là một nơi yên bình. Nhưng, một năm trước, Thương liêu quốc không biết cái gì ‘điên’, đột nhiên quy mô tiến công long hiên hoàng triều, một lúc đoạt 5 tòa thành trì, mà Lạc vân thành lại là nơi đứng mũi chịu sào.
Chiến báo về tới kinh thành, người dân hoang mang lo sợ, hoàng đế tức khắc điều động hai mươi vạn binh mã, lập Cẩn vương làm soái đi Lạc Nguyệt thành [lúc ấy Thương liêu quốc đang tấn công thành trì này].

Âu dương Cẩn Hiên không hổ danh là ‘chiến thần’, chẳng những đem Lạc Nguyệt thành biến nguy thành an, hơn nữa còn cùng một lúc trong một tháng liền đoạt lại được 4 thành trì.

Còn một thành trì cuối cùng, đó là nơi nàng đang đứng – Lạc vân thành, vì cái gì mà còn lại duy nhất một thành trì này? Thật ra lúc đó, sau khiÂu dương Cẩn Hiên đoạt lại được tòa thành thứ 4 – Lạc Sương thành, bọn họ ngay lập tức chuyển qua mạnh mẽ tấn công Lạc vân thành, tranh thủ dốc toàn lực đánh vào cửa thành, Thương liêu quốc Thái tử đột ngột đến Lạc vân thành, lập tức làm xoay chuyển toàn bộ cục diện, khiến cho kế hoạch tấn công của quân đội long hiên hoàng triều không thành công, nhất thời đành phải lui về Lạc sương thành, thế cục giằng co liền kéo dài gần một năm.

Thương liêu thái tử này không ngờ lại lợi hại như vậy?Ngay cả người được gọi là ‘mặt lạnh chiến thần’ – Âu dương Cẩn Hiên cũng không thể  làm gì được.

Hắn có lợi hại như thế không, cùng Lăng Ngạo Quân nàng không quan hệ, nhưng vấn đề là, chỉ vì một cái mệnh lệnh của hắn, mà nàng phải đổi danh tính, làm nàng thập phần khó chịu. Nói cái gì…là để phòng ngừa Long hiên binh lính lẫn vào trong thành, liền cho mọi người trong thành tới nha môn đăng ký, làm lại cái gì…chứng minh, giống như là chứng nhận thân phận. Nếu không có cái chứng minh này, liền giết không tha. Cho nên cha nương liền bỏ tiền ra để có được cái ‘thân phận chứng’ nghĩa tử. Từ nay về sau nàng chính là cái hài nhi vốn thân thể không tốt từ lâu trụ ở bác giác, gần đây mới trở về - nghĩa tử Đừng văn đại phu – Đừng Quân.

“ Đừng Quân đại ca”. Một cái âm thanh nũng nịu kéo lấy suy nghĩ của Ngạo Quân. Trời ạ! Nàng đã là trèo tường trốn đi, thế mà còn không tránh khỏi các nàng, thật đúng là tràn ngập khắp mọi nơi mà.
Không được, bị các nàng quấn lấy nhất định thảm. Ngạo Quân làm bộ như không nghe thấy, đẩy nhanh cước bộ tiếp tục tiến về phía trước.
“Đừng Quân đại ca, như thế nào càng gọi huynh càng chạy a?” Nữ tử gặp Ngạo Quân không để ý tới nàng, chạy đuổi theo Ngạo Quân, lôi kéo ống tay áo của nàng, làm nũng nói.
“Không có nghe.” Nguyên lai là Đừng Tình, mình không phải là đã cự tuyệt bà mối cầu thân rồi sao? Vì cái gì nàng còn âm hồn bất tán như vậy ?
“Nga, Đừng Quân đại ca, cha ta phái người đi cầu thân, huynh tại sao lại không đáp ứng? Có phải hay không không thích ta a?” Đừng Tình bộ dáng lã chã như muốn khóc, làm cho người ta cảm thấy luyến tiếc a!
“Đúng”. Đáng tiếc người nào đó không phải là người thương hoa tiếc ngọc.
“Huynh…….” Đừng Tình nghẹn ngạo chỉ vào Ngạo Quân, bộ dáng giống như Ngạo Quân đang phụ lòng nàng.
Ngạo Quân không để ý tới Đừng Tình lên án, tiếp tục lướt qua nàng đi về phía trước.
“Đừng Quân ca” Đừng Tình chạy đến bên cạnh Ngạo Quân ôm lấy cánh tay nàng, nũng nịu khóc lóc, cái này âm thanh đúng là làm cho người ta vừa nghe xong, xương cốt đều rã rời, cái kia nụ cười sáng lạn a!bây giờ hồng hồng khóe mắt – nữ tử - quả thật nhìn không ra là cùng một người, biến hóa cũng thật mau a!
“Buông tay”. Chẳng qua người nào đó xương cốt vốn cứng rắn bất hỏng.
“Không buông, huynh không đáp ứng ta, ta sẽ không buông.” Nàng……nàng cư nhiên lại đối với Ngạo Quân làm nũng, trời ạ! Đối mặt với Ngạo Quân ngàn năm băng hàn, nàng thế nhưng lại còn có thể làm nũng, thật sự là không thể không bội phục à.
“Buông tay” Ngạo Quân có chút không kiên nhẫn.
“Đừng Quân ca, huynh đáp ứng đi.” Hoàn toàn xem nhẹ lời nói của Ngạo Quân, Đừng Tình đem tay của Ngạo Quân ôm càng chặt, chu cái miệng nhỏ nhắn, đem chính mình tựa vào người Ngạo Quân cọ cọ.
“Buông tay” Mọi sự đều bất quá tam, đến lúc này đối với Ngạo Quân là cực hạn. Dùng sức, hung hăng đẩy mạnh cái ‘hổ kiềm’ này, cũng không quan tâm Đừng Tình có hay không vì nàng dùng sức quá mạnh, mà ngã sấp xuống, đi thẳng về phía trước. Thật sự là vô tình a!
Đừng Tình bị Ngạo Quân bỏ ra quá mạnh, liền ngã xuống đất, lúc này, một đôi bàn tay rất nhanh đỡ lấy nàng.
Đừng Tình còn đang hoảng hốt vỗ ngực, cũng không để ý người cứu nàng là ai, nghẹn ngào khóc lớn: “Đừng Quân ca, huynh tại sao lại vô tình như vậy! Ô ô……Đừng Quân ca, Đừng Quân ca, huynh đừng đi a! Ô ô ô……”
“Đứng lại” Một tiếng trầm thấp mang theo uy nghiêm vang lên, thành công làm cho cái lúc nãy còn thương tâm – Đừng Tình – đỉnh chỉ khóc, cũng làm cho Ngạo Quân ở phía trước dừng cước bộ.
Đừng Tình bị dọa, nâng hai mắt đẫm lệ sương mù nhìn, oa….thật a! Nam tử này hảo…….hảo tuấn a!Bất đồng với Đừng Quân ca vẻ đẹp âm nhu, đây là một loại vẻ đẹp dương cương, thật sự là hai loại vẻ đẹp cực độ a! Hơn nữa nam tử này thoạt nhìn trông rất có khí thế, này….thật là có hương vị a, còn có cái kia thanh âm, thật sự là dễ nghe…ôi, vừa mới nãy là hắn cứu mình sao? Thật sư là anh hùng a! [này …này cùng anh hùng có liên quan gì sao? Cô gái nhỏ này sẽ không bị điên rồi chứ?]
Ngạo Quân dừng lại nhíu mày, không tình nguyện xoay người lại, bánh răng vận mệnh bắt đầu chuyển động, hai khối lòng đang bình tĩnh này trong nháy mắt không khỏi chấn nhiếp một chút.
Nam tử đẹp quá!
Thật là  tuấn tú!
Bốn mắt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hai người đồng thời đáy lòng sợ hãi mà than thở, nhưng ở bên ngoài, hai người mặt không đổi sắc, vẫn là một cái khối hàn băng.
“Chuyện gì?” Lạnh lùng, khẩu khí nhẹ nhàng từ trong miệng Ngạo Quân bật ra, không chút cảm xúc.
Nam tử trước mắt này quả thật đó là người đầu tiên nàng gặp qua, một người  cực soái cực lãnh khốc, khuôn mặt tuấn tú, cằm góc cạnh bộ dáng tuấn lãnh, nồng đậm hai hàng lông mày, bên dưới là đôi mắt đen thâm thúy như một hố sâu thâm thăm thẳm mãi không thấy đáy, mũi cao thẳng, đôi môi kiên nghị hơi nhếch lên, thân hình vạm vỡ, cao quý tao nhã, cả người tràn ngập khí phách vương giả, làm cho người ta cảm thấy bị một lực cường đại vô hình đè ép, người này chắc không phải người thường, tuy rằng quần áo hắn thật bình thường, nhưng cái khí thế cố gắng che dấu kia đã đem hắn bán đứng. Hướng tới nam nhân kia thấy hắn một chút cũng không nhìn chính mình, tâm tình đột nhiên vì nam tử xa lạ mà rung động một chút, nhìn cái người mới nhận thức này làm cho tâm tình vốn kiêu ngạo của nàng bổng chốc nổi lên cơn giận, nam nhân này thật vô lễ, hừ...
“Cấp vị cô nương này một cái công đạo.” Đồng dạng ngữ khí lạnh lùng.
Ở xa xa ngay lúc thấy một nam một nữ đang níu kéo nhau, bản thân không nghĩ xen vào việc của người khác,  vừa lúc định đi khỏi, dù sao hắn cũng đang có chuyện quan trọng, nhưng nhìn đến cái tên cao ráo nam tử kia tuyệt tình đem nữ nhân kia đẩy ra, không quản mọi việc,  không biết tại sao, một cỗ tức giận đột nhiên sinh ra, làm cho hắn không chút nghĩ ngợi phi thân đến đỡ lấy nữ tử thiếu chút nữa mà ngã xuống đất kia, gặp nữ tử nghẹn ngào gọi nam nhân lưu lại, mà người  kia vẫn như trước, chẳng quan tâm cũng không quay đầu, vô cùng tức giận, trong đời hắn hận nhất là những người đàn ông phụ tình, nam nhân loại này quả thật làm mất mặt hết cánh đàn ông, là một tên bại hoại.....đây là lời của ‘nàng’ nói, cái người nữ tử mà cả đời hắn không quên được, cùng hắn có duyên vô phận, cái người mà đã là thê và sắp làm mẹ của người.
Sự chua sót trong lòng hắn được lấp đầy ngay khi lúc người nam tử kia quay đầu, ngay lập tức, trái tim đã yên tĩnh trong một thời gian dài của hắn nhất thời không kiểm soát được, như mặt hồ đang yên tĩnh bổng nhận một tảng đá lớn, kéo dài thật lâu......., tưởng rằng trái tim sẽ đau đớn khi nhớ tới ‘nàng’,  bây giờ...chuyện gì đang xảy ra?

Không thể phủ nhận, nam tử phụ tình này, trông thật đẹp, đúng vậy, là mỹ, là mỹ nam tử, khuôn mặt trơn bóng trắng nõn một cách hoàn mỹ, lông mi thật dài, lông mài mỏng, giống như trăng sáng trên bầu trời đêm, một đôi mắt lung linh đen nhánh, trong suốt sáng ngời mà lại bình tĩnh làm cho người ta nhìn không thấu, không chút ý thức mà sa lầy vào,cánh mũi thẳng, phấn hồng sắc môi một cách tự nhiên giống như một cánh hoa hé nở, làm cho người ta không tự giác muốn nếm thử, làn da trắng nõn như trứng mới lột, mái tóc buộc một cách tùy ý phất phơ trong gió, đẹp quá! Đẹp đến nỗi làm cho bản thân có một loại xúc động, muốn giấu hắn vào, không cho người khác nhìn trộm vẻ đẹp của hắn.  Ý thức được chính mình tự nhiên lại nghĩ như thế, nam tử kinh ngạc một chút, không....không..., đối phương là nam tử mà, còn là một tên nam nhân phụ tình, hơn nữa trong lòng mình chỉ có nàng, đúng vậy....
“Công đạo?” công đạo cái gì? Chuyện này liên quan gì đến hắn chứ?
“Cô nương” nam tử không để ý tới Ngạo Quân, quay đầu kêu một tiếng – cái người đến giờ còn chưa phục hồi tinh thần – Đừng Tình, cùng nàng nói. Còn với tên mỹ mạo phụ tình lại không thừa kia làm hắn tức giận càng sâu.
“Hả, ngươi vừa gọi ta?” Đừng Tình phục hồi tinh thần ngây ngốc hỏi, nhìn đến nam tử trước mắt, sau đó mới quay sang Ngạo Quân, mới nhớ tới, nàng đang muốn làm cho Đừng Quân ca đáp ứng cưới nàng mà! So sánh với cái nam nhân tuấn tú mới gặp này, nàng vẫn thấy thích Đừng Quân ca của nàng hơn, dù sao đó cũng là mối tình đầu của nàng. Suy nghĩ một chút, Đừng Tình quyết định thừa dịp công tử tuấn tú này đang vì nàng làm chủ, buộc Đừng Quân ca đáp ứng cưới nàng.
Lập tức quyết định xong, Đừng Tình vẻ mặt ai oán hướng Ngạo Quân, sau đó quay sang bên này, giống như bất đắc dĩ nói:” Công tử, cám ơn hảo ý của ngươi, nhưng......Tình nhi, không muốn làm cho Đừng Quân ca ca khó xử.” Nói xong lại giống như là vô cùng đau lòng, tràn ngập tuyệt vọng cùng say đắm nhìn về phía Ngạo Quân.
Một câu Tình nhi, làm cho nam tử lại nghĩ tới ‘nữ tử’ mà hắn yêu say đắm, từng bị hiểu lầm mà vẻ mặt tuyệt vọng. Liền vì một câu ‘Tình nhi’ này, hắn phải giúp cô nương này cấp một cái công đạo.
“Cô nương, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ làm chủ cho ngươi.” Nam tử lạnh lùng tức giận, nhìn chằm chằm cái tên ‘phụ tình nam nhân’ kia.
Làm chủ? Hắn dựa vào cái gì? Huống chi Đừng Tình đã nói không muốn làm ta khó xử sao? [Ai.....đáng thương Ngạo Quân a, uổng ngươi thông minh tuyệt đỉnh, như thế nào lại ngu ngốc như vậy?] không đúng......, việc gì ta phải khó xử? Sao mọi việc tự nhiên rối tung như vậy?
Đang lúc Ngạo Quân còn đang buồn bức hết sức, Đừng Tình vừa được nam tử kia cam đoan, lập tức chạy đến bên Ngạo Quân, ôm lấy cánh tay nàng, khóc thút thít nói: “Đừng Quân ca, muội......muội biết, muội không xứng với huynh, nhưng là......muội thật sự rất thích huynh, huynh không cần rời đi muội, ô ô ô.....”Vừa nói vừa len lén ngẩng đầu quan sát Ngạo Quân, gặp Ngạo Quân, tựa hồ như không có phản ứng gì, cắn môi đỏ mặt nói: “Ô ô ô.....Đừng Quân ca, huynh trước kia không phải như thế, huynh đối với muội tốt lắm, luôn lời ngon tiếng ngọt, còn......còn nói muốn lấy muội, ô ô ô........bây giờ, lại đối với muội tuyệt tình như vậy, ô ô ô .....muội biết.....muội biết, huynh nhất định là thích người khác rồi, đúng không? Ô ô ô......” Nói xong liền khóc lớn lên.
“Cái gì? Ta nói lấy ngươi lúc nào?” Ngạo Quân rốt cuộc có phản ứng, nhíu mày, nhìn Đừng Tình có chút không hiểu nổi nàng nói cái gì. Ta khi nào thì đối với nàng lời ngon tiếng ngọt? Còn nói muốn lấy nàng nữa? Nàng không lẽ bị điên rồi?
“Huynh......Ô ô.....”Đừng Tình mở to mắt vẻ mặt không thể tin nhìn Ngạo Quân, lại cúi đầu khóc rống lên. Chân chính lúc này cái người mà không biết mình bị một cô gái lừa gạt, nhìn thấy như thế một màn, nam tử có khuôn mặt lạnh băng kia, nháy mắt dấy lên hừng hực liệt hỏa, theo như nàng nói thì tên này không phải là ‘Trần Thế Mỹ’ sao? Một bước tiến lên, nắm lấy áo Ngạo Quân, trầm giọng nói: “Đáng chết, nếu đã hứa hẹn, phải hết lòng tuân thủ, bằng không, uổng làm người.”
“Chưa bao giờ hứa hẹn, tại sao phải hết lòng tuân thủ.” Ngạo Quân thề thốt phủ nhận. Nàng làm sao có khả năng hứa hẹn muốn kết hôn với một cái nữ tử chứ?
“Chẳng lẽ  vị cô nương này lại muốn hãm hại ngươi?” Nam tử giận quá, không khỏi tăng thêm lực đạo cánh tay.
“Buông tay”. Ngạo Quân không trả lời, ngược lại âm thanh lạnh lùng nói. Nàng ghét nhất bị người khác chạm nàng, còn vô lễ như vậy. Thấy nam tử tựa hồ không có nửa điểm muốn buông ra, Ngạo Quân xuất thủ, muốn lấy cái tay chán ghét kia ly khai.....không thể tưởng tượng được.....nàng đường đường là ‘mặt lạnh Thánh quân’ thế mà lại không thể thoát khỏi kiềm chế của người này. Xem ra hắn là một cái cao thủ.
“Chỉ cần ngươi tuân thủ lời hứa, ta liền buông tay.” Không thể tin được nhìn nhã nhặn, nhu nhược ‘phụ tình nhân’ này lại có thân thủ nhanh nhẹn như vậy, bất quá xem ra, hình như không có nửa điểm nội lực, không giống như là người biết võ công, chiêu thức thì kỳ quái, lại có chút nhìn quen quen....
“Buông tay” Trời ạ! Nàng hôm nay rốt cuộc nói bao nhiêu lần ‘buông tay’ a! Hai người này sao tự dưng như thế này a? Một cái thì quấn quít lấy cánh tay của nàng, một tên thì bắt nàng thu nhận người, nàng rốt cuộc đã đắt tội ai a?
Thấy hai người đang tranh chấp, Đừng Tình nắm chặt thời cơ, tay nhỏ bé nhẹ nhàng gỡ bỏ tay của nam tử kia, nhẹ giọng nói “Công tử, ngươi mau buông tay, đừng làm bị thương Đừng Quân ca.”
“Hừ.” Nam tử hừ một cái, buông ra tay áo Ngạo Quân, cau mày, quay đầu đối với Đừng Tình nói: “Cô nương, hắn như vậy đối với ngươi, ngươi còn vì hắn như thế. Đáng giá sao?”
“Ta....” Đừng Tình đột nhiên vẻ mặt xấu hổ nhìn về phía Ngạo Quân, nhỏ giọng nói “Đáng giá, tuy rằng Đừng Quân ca đối với ta như vậy, nhưng ta rất thích hắn, bởi vì....bởi vì ta.......ta đã là người của hắn.” Nói xong lời cuối cùng giống như là thì thầm cho chính mình nghe, nhưng nhĩ lực hai người kế bên thì thu hết toàn bộ.
“Cái gì?”
“Cái gì?”
Hai người đồng thời sợ hãi kêu lên. Ngạo Quân vẻ mặt không thể tin nhìn chằm chằm Đừng Tình, nàng nói lời này có ý gì, cái gì kêu đã là người của nàng, nàng cũng là nữ mà. Như thế nào tới bây giờ cũng không biết Đừng Tình còn có khả năng diễn trò thiên phú?Nói dối xong mặt không chút đỏ. Nguyên lai từ lúc nam tử này xuất hiện, nàng chính là cố ý! Tâm cơ thật sâu à!
Đáng chết, cái tên phụ tình này, ăn xong rồi quẹt miệng, thế mà còn thà chết không chịu nhận. Nếu như là ‘nàng’ ở đây, không đem cái người này băm giầm thành tám khối mới lạ, không....không đem người này tra tấn sống không bằng chết sẽ không bỏ qua.  Vừa nghĩ tới cái ý nghĩ ‘nàng’ dùng một vài loại phương pháp cổ quái tra tấn cái tên ‘phụ tình’ mĩ ‘nam tử’, hắn liền nhịn không được muốn cười.
Ngạo Quân gặp nam nhân này tự nhiên đáy mắt xuất hiện ý cười, không phải người này ngay từ đầu luôn âm lãnh hậm hực nhìn nàng sao, hiện tại khi nghe tới nàng ‘tội không thể tha’ kia, liền xuất hiện ý cười, không khỏi làm cho lưng NgạoQuân ứa mồ hôi lạnh.
“Công tử?” Người này không phải bị bệnh tâm thần chứ? Đừng Tình có điểm hoài nghi.
“Khụ......”ý thức được chính mình tự nhiên lại cười, ho nhẹ một tiếng, che dấu ý cười của bản thân. Từ khi nhận thức hắn ta, bản thân vốn hỉ giận không hiện sắc tự nhiên một lần lại một lần bởi vì hắn mà đem ý tưởng nội tâm biểu hiện ra ngoài, xem ra, không buông tha hắn được!
“Khụ......nếu đã là như thế, lấy nàng.” Không phải thương lượng mà là mệnh lệnh, lúc này hắn không chút che giấu khí phách vương giả của mình, làm cho người ta không khỏi áp lực.
“Không lấy.” Ngạo Quân không nhìn nam tử trước mắt đang phát ra khí phách, lạnh giọng cự tuyệt. Hắn là người nào chứ? Dựa vào cái gì ra lệnh cho nàng.
“Lấy.” Không thể tưởng tượng được cái tên ‘phụ tình nhân’ này lại không sợ uy thế của bản thân, hơn nữa trên người hắn lại tản mát ra một loại giống như là khí thế lãnh đạo thiên quân vạn mã, không hề thua mình.
“Không lấy.”
“Lấy.”
.........
Ngay tại lúc hai người đang ‘lấy cùng không lấy’ giằng co nhau, đứng ở phía sau nam tử một người nảy giờ bị chủ tử xem nhẹ như không có đi tới, ở bên tai nam tử nói: “Chủ tử, thời điểm không còn sớm.”
Nam nhân vừa nghe, nhìn thuộc hạ liếc mắt một cái, đúng vậy! Hắn như thế nào tự nhiên vì cái tên ‘phụ tình’ này, thiếu chút nữa làm lỡ đại sự đâu?Cũng không biết vì cái gì, vừa nhìn đến ‘hắn’,  bản thân không khỏi trong lòng giận giữ, người ‘phụ tình’ hắn cũng thấy nhiều, đều không thèm để ý, nhưng bây giờ thế này là chuyện gì xảy ra a? Tại sao lại phản ứng lớn như vậy, không phân biệt nặng nhẹ, sẽ không phải trúng tà chứ?
“Nhàm chán.” Ngay lúc nam tử kia đang phân thần lẩm bẩm, Ngạo Quân quyết định không muốn lanh quanh vấn đề này nữa, lạnh lùng nói một tiếng, nhìn cũng không nhìn liếc mắt một cái, xoay người bước đi.
“Đừng Quân ca.” Đừng Tình thấy Ngạo Quân lại đi rồi, mà người nói muốn vì nàng làm chủ lại không biết suy nghĩ cái gì, ngay cả người đi rồi cũng không biết, lập tức không để ý tới xa lạ nam tử này nữa, hướng tới Đừng Quân ca của nàng đuổi theo. Nghe thấy tiếng la, nam tử mới hồi phục tinh thần lại, gặp người đã đi xa, vừa định đuổi theo, lại bị người phía sau ngăn trở: “Vương gia, nơi đây không thể ở lâu, chúng ta phải mau mau rời khỏi thành đi!bằng không bị cái tên Gia Luật Ưng phát giác liền nguy.”
“Ừ, đi thôi.” Y Thiên  nói đúng, nơi đây không nên ở lâu, vậy người nọ.....quên đi, vẫn là lấy đại cục làm trọng. Ngay lúc xoay người rời đi, vẫn hướng tới phương hướng  hai thân ảnh biến mất kia nhìn thoáng qua, ngay cả bản thân cũng chưa phát giác lúc này trong mắt mình lộ ra vẻ phức tạp, mê mang thần sắc.
(Hết chương 4)
4 nhận xét to" Quân sư vương phi (C4) "
Nặc danh nói... on lúc 17:24 25 tháng 1, 2011

thank nàng.

Tuytamle nói... on lúc 17:25 25 tháng 1, 2011

ta kết nàng.....'Ngạo Quân' he he.....

Dandelion02 nói... on lúc 17:27 25 tháng 1, 2011

DDL đồng ý với bạn, ta cũng cảm thấy rất thik nhân vật này....

Phương Dung ^^ nói... on lúc 13:25 26 tháng 1, 2011

thanks nàng :)

Đăng nhận xét