Dandelion02
Chương thứ hai: Xuyên qua
Người dịch: Dandelion02
“ Ư...” cơ thể dường như muốn tan rã ra, đau chết ta,  cái tên mặt sẹo kia chán sống rồi, tốt, chờ đó, xem ta làm thế nào xử lý  ngươi, Ngạo Quân ý thức dần dần  rõ ràng, chỉ cảm thấy khắp người đau nhức, nhớ đến cái tên mặt sẹo kia mà nghiến răng nghiến lợi.
“Cô nương, ngươi tỉnh, cô nương....” Một giọng nói dịu dàng vang lên.
Ai vậy? Thời này rồi mà còn có người xưng ‘cô nương’ sao?
Ngạo Quân cố mở to đôi mắt, ưh, thật là chói mắt quá! Liền nhắm ngay mắt lại rồi thử mở lại lần nữa, lặp lại vài lần như thế, rốt cuộc cũng thích ứng được với ánh sáng, thu vào trước mắt chính là khuôn mặt một người phụ nữ trung niên.
“Ân....” Người phụ nữ trung niên thấy Ngạo Quân mở mắt, yếu ớt đứng lên, lập tức đưa tay đỡ lấy nàng.
“Cô nương, cứ từ từ thôi, ngươi cảm thấy thế nào?”
Nhờ có người giúp sức, cuối cùng Ngạo Quân cũng ngồi dậy được, nhìn người phụ nữ không quen biết ở trước mắt đang tỏ ra đầy nét quan tâm lo lắng cho nàng, trong lòng nàng bổng có cảm giác thật thân thiết, không tự chủ phô bày ra một nụ cười tuyệt mỹ, gật gật đầu, tỏ vẻ như mình không có việc gì.
Nhưng đợi một lúc lâu, không thấy có phản ứng gì, không khỏi nghi hoặc ngẩng đầu lên, lại chứng kiến vị phu nhân kia đang ngây ngốc nhìn nàng. ‘Làm sao vậy?’ Một chút suy nghĩ mới tỉnh ngộ, xem ra là do mình mới phát ra một nụ cười từ nội tâm kia mà làm cho nàng ta sững sờ, ai..., chính mình cũng không nghĩ tới kết quả như thế.
“Khụ....” Nàng giả bộ ho một tiếng.
Một tiếng ‘khụ’ này của nàng cuối cùng cũng làm cho vị phu nhân kia hoàn hồn lại, bắt gặp Ngạo Quân đang nhìn mình, cảm thấy hơi ngượng ngùng xoay đầu, mất tự nhiên nói: “Thật thất lễ, để cho cô nương chê cười, quả thật cô nương trông rất xinh đẹp, ở thôn làng này lão nương chưa thấy qua ai đẹp như thế, xin cô nương đừng trách!”
Mặc dù đã đến tuổi trung niên nhưng dáng người vẫn còn giữ được nét phong vận, vì sự tình mới vừa rồi làm cho vị phu nhân kia  có bộ dáng không được tự nhiên nhưng lại làm cho người ta cảm thấy một phen hương vị khác, có thể thấy được vị phu nhân này khi còn trẻ nhất định là một mỹ nhân. Bất quá, lại cảm thấy có điểm gì kỳ quái, mà làm sao quái thì không nói được, nhìn kỹ lại người phu nhân kia một chút, trên đầu tóc kết thành búi một cách đơn giản, tóc hơi vàng chắc là do cháy nắng, làn da hơi ngâm đen, đôi môi mỉm cười, nếu không phải do mặc bộ quần áo này trông đẹp hơn thì....Đúng rồi, chính là quần áo, bà ta....bà ta đang mặc là đồ cổ trang, đúng...đúng...chính là cái loại mà TV chiếu mỗi ngày đây mà. Nhìn quanh tứ phía, một căn phòng đơn sơ ở giữa có một bộ bàn ghế, đơn giản, sạch sẽ không có gì đặc biệt, nhưng Ngạo Quân lại thấy cách bài trí này cổ kính đơn giản giống như kiểu dáng được trưng bày ở phòng triển lãm làm cho nàng phải trợn mắt há mồm. Chẳng lẽ.....Không, không có khả năng....
“Xin hỏi, các người đang đóng phim sao?” Mang theo một chút hy vọng hỏi.
“Đóng phim, là cái gì?” Này một câu làm tan tành hy vọng cuối cùng của Ngạo Quân.
“Lẽ nào.....Mình lại xuyên qua giống như Tuyết sao? Điều này sao có thể ? Không....sẽ không....” Ngạo Quân không thể tin thì thào tự hỏi.
“Cô nương, ngươi nói cái gì, ta nghe không rõ, có phải cảm thấy đói bụng rồi không?” Vị phu nhân thấy Ngạo Quân lầm bầm lầu bầu thì cho rằng chắn là vì đói bụng, nhưng lại ngượng ngùng khi mở miệng, ha ha... Thiệt là một vị cô nương vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.
Ngay lúc vị phu nhân đứng dậy muốn đi lấy một chút thức ăn gì đó đem tới cho nàng, thì Ngạo Quân đang bộ dáng không thể tin kia hồi thần trở lại, lôi kéo nàng ta nói: “Chờ một chút, xin hỏi, đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây? Là phu nhân cứu tôi sao?” Tuy rằng thật khó tin, nhưng hỏi một chút cho rõ ràng sẽ tốt hơn.
“Nơi đây là Đừng gia thôn, ngươi là do phu quân ta gặp ở bờ biển cứu về, ngươi đã hôn mê một ngày một đêm, hiện thời không có gì đáng ngại, hãy an tâm.”
“Đừng gia thôn? Bờ biển?” Nhớ lúc đó cái tên mặt sẹo kia liều chết lái xe lao đến hướng của mình, mình quýnh lên quay đầu xe lại, không ngờ lao thẳng xuống biển, chắc là do vậy nên mới xuyên qua. Nhưng không biết mình xuyên qua đến niên đại nào nữa....
Đang lúc Ngạo Quân đang trầm tư, một người toàn thân một bộ áo dài, nhìn người đàn ông trung niên bộ dáng thư sinh đi vào, nhìn thấy Ngạo Quân đã tỉnh, vội vàng bước tới, đối với Ngạo Quân nói: “Cô nương, ngươi đã tỉnh?”
“Ách....” Ngạo Quân đang trầm tư phục hồi tinh thần, gật gật đầu, nhìn người đàn ông đang hỏi nàng, xem ra ông ta chính là trượng phu của vị phu nhân kia, cũng chính là ân nhân cứu mạng của mình.
“Tỉnh lại là tốt rồi, cô nương tên gì? Tại sao lại rơi xuống biển thế kia?”
“Tôi gọi là Lăng Ngạo Quân, chỉ vì....Chỉ vì nhất thời vô ý trượt chân mà rơi xuống biển, may mắn được đại thúc cứu giúp, Ngạo Quân thành thật cảm kích.” Ngạo Quân nhớ tới vết xe đổ, không dám lộ ra cái bộ mặt tươi cười kia, đánh phải đạm mạc trả lời.
“Ân, Lăng cô nương, ngươi vừa mới tỉnh lại, bụng nhất định đói rồi phải không?” Quay đầu ôn nhu nói với phu nhân của mình: “Ngọc Liên, nàng đi lấy một ít cháu đem đến cho Lăng cô nương dùng."
Ngọc Liên gật đầu một cái, hướng về phía người đàn ông quan tâm nói: “Ân, phu quân người vừa mới trở về, nhất định là đói bụng, thức ăn ta đã làm xong hết rồi, người ăn trước đi!” Rồi quay sang Ngạo Quân nói: “Lăng cô nương, ngươi chờ một chút, ta sẽ đem đến.”
Ngạo Quân mặt không chút thay đổi nhẹ gật đầu.
Trong phút chốc, một chén cháu nhỏ đã vào bụng của Ngạo Quân, ăn no nên người cùng sảng khoái một chúc, ân, thật là thoải mái!. Hai ngày không tắm rửa thực sự là chịu không nổi.
Lúc này, Ngọc Liên đi đến, trên tay còn cầm một bộ quần áo, đối với Ngạo Quân nói: “Lăng cô nương, thật ngượng ngùng, quần áo của ta và tiểu nữ sợ cô nương mặc không vừa, đây là quần áo của phu quân ta, chỉ mặc qua vài lần, người lấy mà mặc đi!”.
“Không sao, chỉ sợ gây phiền toái mọi người thôi.” Ngạo Quân ngượng ngùng nói.
“Cái gì phiền toái với không phiền toái, ở nơi thôn làng hẻo lánh này, cô nương không chê là tốt rồi.”
“Các người đã cứu cháu, lại như vậy chiếu cố cháu, cháu còn cảm kích không hết, như thế nào ghét bỏ đâu? Liên a di, người cũng đừng gọi cô nương này .cô nương kia nữa, gọi con Quân là được rồi.” Trải qua nữa ngày ở chung, Ngạo Quân đối với hai người dì dượng càng cảm thấy thân thiết hơn.
“Ân, Quân nhi, được rồi, lại đây mặc thử bộ quần áo này xem.” Nói xong, liền đem quần áo giúp Ngạo Quân mặc vào.
Thật vừa khít, thân cao 1.78m mặc vào bộ quần áo này đúng là thích hợp, quần áo có màu xanh nhạt có kiểu như áo dài vải sợi thô sơ, đem Ngạo Quân vốn đã cao gầy bây giờ càng thêm cao ngất, tóc buột tùy ý, lại tạo nên một loại ngạo thế mỹ mạo công tử. Làm cho Ngọc Liên bất giác lại sửng sốt.
“Liên a di, Liên a di....” Nàng hình như không có cười a, sao Liên di lại sững sờ.
“A!” Không ngờ mình lại ngẩn người, thật là đứa nhỏ này cũng mỹ mạo quá trời, kiểu này không thể trách nàng được.
Liên di thẹn thùng thật là đáng yêu, giống như một cái gái, điều này làm cho Ngạo Quân nổi tâm chọc ghẹo.
“Khụ...khụ...Tiểu sinh xin chào tiểu thư, không biết vị tiểu thư mỹ lệ đây đối với diện mạo của tiểu sinh có vừa lòng không? Ân.....” Nói xong còn đưa ngón trỏ ngả ngớn trên cằm liên di, thật sự giống như một tên công tử phong lưu chuyên trêu hoa ghẹo nguyệt.
Ngọc Liên sửng sốt, hết sức lâu mới phục hồi lại tinh thần, nhìn Ngạo Quân đang đứng trước mắt tươi cười xấu xa, mới biết chính mình cư nhiên lại bị đùa giỡn.
“Được lắm, ngay cả Liên di mà cũng dám trêu chọc, xem ra ta  không đánh ngươi không được.” Nói xong liền bày thế hướng Ngạo Quân đánh tới.
“Liên di  nếu đối với diện mạo của tiểu sinh không hài lòng, nói là được rồi! Cần gì phải động thủ động cước chứ!Ha ha....” Ngạo Quân một bên né một bên tiếp tục trêu đùa.
“Ngươi còn nói, đừng chạy, xem ta làm sao thu thập ngươi.”Ngọc Liên nhớ lại khi xưa nàng cũng nghịch ngợm đùa giỡn như thế. Hai người hi hi ha ha truy đuổi một trận, Ngọc Liên cảm thấy mệt mỏi, quả thật thời gian không buông tha một ai a!.
“Dừng, nhà ngươi đúng là khi dễ người già mà, ta chạy không lại ngươi. Ai, già rồi già rồi....”
Ngạo Quân mìm cười dừng lại, bởi do mới vận động kịch liệt mà làm cho hai má của nàng ửng hồng, giống như một đóa hoa diễm lệ đang nở rộ, mĩ đến nỗi làm cho người ta phải hoa cả mắt, cộng thêm bộ dáng lạnh lùng đầy ngạo khí, có một không hai.
“Cái đứa nhỏ này, ngay lức gặp ngươi lần đầu tiên, ta chỉ thấy ngươi cười qua một lần, liền sau đó luôn luôn một bộ dạng lạnh lùng đạm mạc, không nói quá lên chứ, thiệt tình là chẳng khác gì một khối hàn băng. Không thể tưởng tượng được, ngươi còn có một mặt như vậy, thế cũng tốt, ngươi nên cố gắng  cười nhiều vào, như thế mới phù hợp với cái lứa tuổi của ngươi a!Mà ngươi cười lên cũng không có khó coi cho lắm! Ha ha....” Liên di chế nhạo nói.
Ngạo Quân vừa nghe xong những lời này, trên mặt lập tức liền xuất hiện nụ cười, đúng vậy! Chính mình không biết bao lâu rồi chưa đùa giỡn như thế, giống như làm nũng a! Từ sau khi ba qua đời, bản thân vốn đã trầm mặc càng trở nên lạnh lùng hơn. Ngoại trừ Tuyết cùng bá phụ, bá mẫu, ở trước mặt người khác luôn luôn một bộ mặt lạnh băng, rất ít cười, chứ đừng nói chi đến việc đùa giớn như lúc này.
Mà hiện tại đối với vị Liên di mới quen biết này vui đùa như thế, phải chăng vì Liên di là người mà nàng đầu tiên nhìn thấy sau khi đến đây? Hay là......hay là nàng cho mình có cảm giác tựa như......Tựa như người thân, thậm chí còn giống..........
Mẹ cùng ba ở trên trời có khỏe không? Quân nhi hiện giờ không còn ở 21 thế kỷ nữa, hai người có thể phù hộ cho Quân nhi nữa không?Ba, mẹ...hai người có biết Quân nhi nhớ hai người lắm không, rất muốn...rất muốn....
“Quân nhi, con làm sao vậy, có gì không vui à, nói cho Liên di nghe thử xem, Liên di sẽ giúp con làm chủ, không cần để ở trong lòng, nói ra sẽ tốt hơn.” Bộ dáng Ngạo Quân bây giờ làm cho Ngọc Liên càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình: đứa nhỏ này nhất định là có chuyện gì thương tâm đây, bằng không tuổi còn nhỏ như thế mà luôn luôn tỏ ra đạm mạc, không quan tâm sự tình.
“Liên di....” Lời nói của Ngọc Liên làm cho người luôn luôn cố che dấu tình cảm nội tâm như Ngạo Quân không khỏi một trận rung động, thiếu chút nữa ôm Liên di khóc lớn, bất quá đến cuối cùng vẫn không tránh khỏi bản thân đến ôm lấyLiên di, cảm động rơi nước mắt kêu lên một tiếng.
“Quân nhi, có phải là không tin Liên di? Không muốn nói cho Liên di?” Ngọc Liên nữa oán trách nữa cảm thấy đau lòng nhẹ nhàng vỗ về lưng Ngạo Quân.
“Không phải đâu, Liên di, Quân nhi không có việc gì mà.” Thấy Liên di không tin, liền tiếp thêm một câu: “Chính là, chính là nhớ tới ba mẹ con.”
“Ba mẹ?”
“Ách, là phụ mẫu của con , ở quê hương con gọi  là ba mẹ.”
“Nga, thì ra là nhớ tới phụ mẫu, ai...hại Liện di còn tưởng đã xảy ra chuyện gì!”Ngọc Liên nhẹ nhàng nói. Thấy Ngạo Quân vẫn còn mang bộ dáng thương tâm, lòng có chút không đành, cười cười nói: “Không thể tin được Quân nhi lại là một nữ nhi hiếu thảo a! Ha ha....Đừng quá thương tâm, nếu nhớ phụ mẫu mình thì trở về tìm bọn họ, phụ mẫu con nếu nhìn thấy con sẽ rất cao hứng đó.”
“Trở về? Làm sao trở về?” Ngạo Quân thì thào lẩm bẩm.
“A, Có phải gặp khó khăn gì phải không,  cứ nói thẳng! Không cần để ý, Liên di sẽ giúp con nghĩ cách.” Ngạoc Liên nghe Ngạo Quân nói như vậy, liền nghĩ đến chắc nàng gặp vấn đề gì khó giải quyết.
“Không phải, tại nhà con xa quá, hơn nữa, phụ mẫu con qua đời rồi, đã ra đi từ bảy năm trước.”Bảy năm trước, một trận tai nạn xe cộ đã mang đi của nàng phụ mẫu, làm cho nàng trở thành một cô nhi.
“Ách, ai...đứa nhỏ đáng thương.” Bảy năm trước ư, Quân nhi có bao tuổi a! Nhỏ tuổi như vậy liền phải chịu sự đau đớn khi mất đi song thân, cũng thật là khổ cho đứa nhỏ này.
“Ha ha, con không sao, Liên di đừng lo lắng. Chính là, chính là nhìn thấy Liên di, mới nghĩ đến nương.....”
“Quân nhi, nếu con không chê, từ giờ trở đi, ta chính là nương của con.” Lần đầu tiên nhìn thấy Quân nhi, nàng liền cảm thấy thật thân thiết, chẳng lẽ đây là duyên phận sao?
“Nương?” Ngạo Quân ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Liên di.
“Nếu Quân nhi không muốn, vậy cứ xem là Liên di chưa nói qua.” Gặp Ngạo Quân như vậy, cho rằng nàng không muốn, không khỏi cảm thấy ảm đạm.
“Không, không, Quân nhi nguyện ý, nguyện ý, nương....”Nếu cho thủ hạ của Huyền long hội thấy được bộ dáng nàng bây giờ giống một tiểu nữ sinh rúc vào lòng Liên di mà cọ cọ, nhất định không tin nổi người này lại  là lão đại của bọn họ - Mặt lạnh Thánh quân.
“Ngoan, Quân nhi, ngoan, ha ha ha ha...........” Hai người ôm nhau mà cười.
“Đây là ngày đầu tiên Ngạo Quân đi vào cổ đại, nếu ông trời đã đưa cho nàng đến nơi này, còn giúp nàng gặp gỡ Liên di, vậy hãy cứ để cho nàng ở nơi này sống một cuộc sống khác, tin tưởng ba mẹ ở trên trời nhất định sẽ phù hộ cho nàng. Không biết ở đây là người thời nào, niên đại gì, Lăng Ngạo Quân ta đến đây......
Đột nhiên nàng ý thức được một cái vấn đề lớn, nơi này rốt cuộc như thế nào?
(Hết chương 2)
0 nhận xét to" Quân sư vương phi (C2) "

Đăng nhận xét