Dandelion02
Chương 9: (tiếp theo )
Bây giờ đã có thể cất tập tài liệu và khóa tủ lại được rồi.
Nhưng anh cũng chả muốn về nhà. Đi dạo một lát chăng? Và sau đó đúng sáu giờ, ngồi vào bàn học tiếng Pháp với Mô-níc. Cô giáo xinh xắn của anh nghiêm khắc cau mày mỗi lần anh nói sai hay đọc không đúng trọng âm. Khi hết bài học, hai người trao đổi vài câu chuyện, thường thường tranh luận với nhau. Và cả hai đều giấu giếm những ý nghĩ chân thực thầm kín của mình. Cho nên câu chuyện giữa hai thầy trò giống như một cuộc đấu gươm mà hai kiếm khách đang rình cơ hội tốt để tặng nhau những mũi gươm hiểm hóc.
Sự thực thì thời gian gần đây. Mô-níc ngày càng dịu dàng hơn, thậm chí nàng nhìn anh với cặp mắt hơi khác lạ.
Chính vì thế mà Hen-rích càng lo lắng thêm. Anh cảm thấy mình mến nàng, có thể nói rất mến nữa là khác. Nhưng hiện nay anh đâu có quyền như vậy.
Nếu Mô-níc biết chắc rằng anh không phải kẻ thù của dân tộc Pháp, mà là người bạn chân chính, cùng chung lý tưởng với các chiến sĩ đấu tranh cho tự do của nước Pháp thì phải chăng anh có quyền để cho quan hệ giữa hai người nảy nở thành một cài gì thắm thiết hơn, thành tình yêu chẳng hạn?
Nhưng anh không thể cưới Mô-níc làm vợ được. Thế thì hy vọng cái gì? Một thiên diễm tình ngắn ngủi chăng?
Không , không bao giờ anh cho phép mình làm như vậy. Cô thiếu nữ kiều diễm dễ yêu này đáng được hưởng hạnh phúc chân chính. Mà anh thì có thể lôi nàng xuống vực thẩm….
Ở đây lại còn có Béc-gôn nữa, rõ ràng lão đang đặt hết hy vọng vào anh, chàng “phò mã” tương lai của cô con gái rượu.
Tất nhiên, hiện giờ, anh không thể làm cho quan trên của mình thất vọng, vì như thế có nghĩa là phá hoại quan hệ của mình đối với một nhân vật thần thế trong tổng hành dinh của Him le. Núp sau lưng tên cục trưởng này có thể được yên ổn.
Thái độ nâng đỡ của E-véc đối với anh đã giải thích điều này khá rõ. Lão thừa biết Hen-rích Phôn Gôn-rinh là con nuôi của tên Giét-ta-po cao cấp.
Vì vậy phải gieo vào lòng Béc-gôn niềm hy vọng về cuộc hôn nhân giữa anh với Lô ra.
            Giá mà Mô-níc được đọc một lá thư của con ranh Lô ra chắc nàng sẽ không nhịn được cười. Đầy rẫy những tình cảm tiểu tư sản cộng với sự ngớ ngẩn và tính kiêu căng của nàng lệnh ái một vị võ quan cao cấp. Và cái  con nỡm này lại được chiều chuộng đủ thứ. Còn cô Mô-níc thông minh và xinh đẹp thì lại phải hầu hạ những thằng sĩ quan Đức say rượu.
Công việc này trái ngược với bản tính của nàng. Thật ra nàng biết giữ gìn nhân phẩm , nên bọn chúng cũng phải nể sợ. Nhưng nếu nàng chỉ sơ suất một chút là bọn chúng có thể sinh sự…Đừng cho ai biết chuyện nàng dạy học và nói chung không nên để cho tên anh dính líu với tên nàng. Vì nếu có chuyện gì xảy ra với anh thì nhất định nàng cũng sẽ bị lôi tuột vào sở Giét-ta-po và ai biết được kết quả sẽ ra sao.
Nàng có thể đưa dẫn chứng để cãi là mình không liên quan tới công việc của Hen-rích. Nhưng còn sự việc liên lạc với du kích, nếu nàng có? Hen-rích không nghi ngờ gì nữa mà cả quyết trong lòng là nàng có liên lạc với du kích.
Một cô gái tự hào cứng cỏi, yêu nước chân thành như thế đời nào lại chịu đứng ngoài cuộc đấu tranh với kẻ thù dân tộc. Nhưng anh làm thế nào mà biết được? cô giáo trẻ tuổi của anh luôn luôn dè dặt, hỏi nhiều, nói ít… Giá mà nhờ Mô-níc để bắt liên lạc với những người lãnh đạo du kích địa phương thì tốt quá. Cả anh lẫn họ đều có lợi.
Thành thử đành chỉ tiếp tục củng cố tình bạn và chỉ là tình bạn với nàng mà thôi. Đành thắt chặt lòng mình lại, và tỏ ra thản nhiên, điềm tĩnh. Việc này đâu phải dễ , khi người ta mới hai mươi mốt tuổi đầu và trước mặt là một cô gái xinh đẹp , dễ thương mà mình rất mến. Nhưng làm thế mới tốt đẹp cho cả hai bên.
Sau khi hạ quyết tâm như vậy, Hen-rích cảm thấy nhẹ nhỏm và trong giờ học anh tỏ ra bình tĩnh , tự nhiên hơn trước. Thái độ này khiến Mô-níc ngạc nhiên và thậm chí hơi tự ái. Nàng cũng cố ý tỏ ra lạnh lùng, và buổi học mà hai người hằng nóng lòng mong đợi bỗng trở nên nhạt nhẽo , buồn tẻ.

Đúng 8 giờ tối, trong căn phòng lịch sự của khách sạn Tăm pơ lơ đã có mặt đông đủ, lão trung tướng E-véc , tên đại tá Cun tham mưu trưởng sư đoàn, tính tình lạnh lùng nghiêm khắc, đại úy Lút và Hen-rích .
Trông thấy thức ăn bày sẵn trên bàn, E-véc hể hả vỗ vai Hen-rích .
-      Nam tước ạ, anh thất xứng đáng làm sĩ quan đặc trách. Đoán được cả khẩu vị của cấp trên.
Bà Tác-van hôm nay quả đã cố gắng vượt qua sức tưởng tượng . Hết món này thay ngay món khác, bưng lên liên tiếp toàn thứ rượu vang đặc biệt. Lão E-véc thường vẫn luôn mồm kêu đau gan mà bữa ấy cũng chén cật lực và tỏ ra tay sành rượu vang. Lão khen ngợi tài nấu nướng và chọn rượu của bà Tác-van. Cun và Lút hàng ngày vốn đã ăn khỏe nên hôm nay đánh chén bằng bốn người, còn Hen-rích thì luôn tay rót rượu vào cốc.
Bà Tác-van bưng hoa quả, cô nhắc và pho mát cắt thành lát mỏng để ăn tráng miệng. Xì gà đã được bày sẵn trên bàn từ trước.
Sau mấy ly cô nhắc đầu tiên, câu chuyện trở nên rôm rả. Thậm chí tên đại tá Cun vốn lầm lì mà cuối cùng cũng phải bắt chuyện. Đó là một hiện tượng trái mùa. Những chuyện hắn nói toàn trái với không khí vui vẻ quanh bàn ăn.
-      Thưa trung tướng, ngài có biết là đêm qua khu vực của sư đoàn ta, giữa hai làng Sen Giu len và Lăng téc nô hai sĩ quan S.S là đại ý Véc-ne và trung úy Rây-khe đã bị mất tích không? – hắn hỏi với một nụ cười say khướt, ngớ ngẩn – Tôi không dám báo cáo với ngài trước bữa cơm vì sợ ăn mất ngon.
-      Mất tích nghĩa là thế nào?  E-véc ngạc nhiên.
-      Đêm qua, họ ra đi từ làng Lăng téc nô và đến giờ đã định thì phải có mặt ở Sen Giu len ; thiếu tá Mi-le đâm lo, liền gọi dây nói về Lăng téc nô. Ở đấy cho biết là hai sĩ quan lên xe đi từ lâu. Mi-le càng lo hơn, bèn phái một đội mô tô đi đón, nhưng bọn này không gặp hai sĩ quan mà cũng chẳng thấy xe cộ đâu cả. Bốt 11 liền nổi hiệu báo động. Một đại đội lính đã được tung ra để đi tìm hai sĩ quan mất tích và mãi đến sáng mới thấy chiếc ô tô nằm chổng kềnh cách đường cái khá xa. Tới bây giờ vẫn chưa tìm ra hai sĩ quan. Việc tìm kiếm vẫn tiếp tục và đã ném thêm vào đấy một đại đội nữa.
-      Khỉ thật – E-véc càu nhàu – nay mai có lẽ ban đêm chúng mình đếch dám thò mặt ra phố nữa đâu. Nên cho thêm quân lính đi tìm. Phải lùng bắt bằng được thủ phạm. Sau khi bắt được phải trừng trị ngay lập tức để làm gương cho kẻ khác.
Cái tin Cun đưa ra làm cho không khí mất vui.

-      Đến giờ tôi phải đi rồi – E-véc liếc nhìn đồng hồ và đứng dậy.
Lão móc ví định trả tiền khẩu phần bữa tối của mình, nhưng Hen-rích ngăn lại ngay.
-      Tôi đã trả tiền tất cả bữa ăn rồi.
-      Ồ! Lại thế kia ư? – Lão trung tướng nhét ví vào túi hết sức hài lòng – thế thì xin cám ơn nam tước lần nữa – lão quay sang hỏi tên tham mưu trưởng – Ông có thấy rằng hình như nam tước Phôn Gôn-rinh đeo lon trung úy đã khá lâu và có lẽ chiếc lon thượng úy nom hợp với anh ta không nhỉ?
-      Thưa trung tướng, tôi xin hoàn toàn đồng ý – tên đại tá gật đầu.
-      Thế thì ngày mai, ông hãy chuẩn bị các giấy tờ cần thiết đi.
Lão quay sang Hen-rích :
-      Thế bao giờ anh đi phép?
-      Sau khi tìm ra những sĩ quan mất tích hay tìm được xác họ, nếu chẳng may mà họ đã bị giết chết.
-      Thật đáng khen. Không bỏ rơi đồng đội trong lúc gặp nạn là nghĩa vụ của một sĩ quan Đức – E-véc gật gù.
Đã ba hôm nay công việc tìm kiếm hai tên sĩ quan Giét-ta-po bị mất tích một cách bí mật vẫn kéo dài. Hen-rích cũng tham vào việc này. Sau khi biết tin Béc-gôn đã nhảy một bước nhanh chóng trên bậc thang danh vọng, lão trung tướng càng tỏ vẻ săn sóc gã sĩ quan đặc trách của mình hơn. Lão đã hạ lệnh cấp riêng cho Hen-rích một chiếc ô tô hòm mới hiệu “O-pen Ca-pi-tan”.

Điều đó làm cho Hen-rích có thể hoàn thành trách nhiệm được dễ dàng hơn. Ngoài nhiệm vụ lính hầu, từ nay, Cuốc còn phải kiểm tra cả nhiệm vụ tài xế. Hai thầy trò đã đi dò từng tấc đất trên chặng đường giữa Lăng-téc-nô và Sen Giu len mà vẫn chưa lần ra dấu vết gì của hai tên mất tích. Cả tên Mi-le cũng chưa thu được kết quả gì. Hàng ngày bộ tư lệnh quân đoàn cứ hỏi hắn về tình hình tìm kiếm và lần nào hắn cũng đành phải nhắc lại câu trả lời đã nhàm tai:
-      Chưa có gì mới.
Sau cuộc thẩm tra thắng lợi về phía Hen-rích và thất bại về phía khiêu khích, Mi-le tỏ ra vô cùng tin tưởng anh, nhất là tên thiếu tướng Béc-gôn lại trở thành cấp trên trực tiếp của Mi-le. Trong thư từ gửi cho bố nuôi, Hen-rích chỉ cần hạ bút viết vài câu tỏ ý không bằng lòng Mi-le là tên thiếu tá này tức khắc sẽ phải vĩnh biệt đất Pháp để sang mật trận phía Đông. Và tiền đồ có chả đẹp đẽ gì đối với tên Giét-ta-po già này, cái tên chúa hay khoe khoang công trạng và thường lợi dụng mọi dịp tốt để huênh hoang rằng, hắn đã tham gai cuộc chính biến phát xít năm 1933 và chính Hít le đã thân bắt tay hắn.

Cho nên hai ngày qua, Mi-le không bò ra khỏi xe của Hen-rích và cố tìm cơ hội thuận tiện để nói cho viên trung úy biết rằng hắn đánh giá năng lực của anh cao như thế nào.

Hôm nay, Mi-le cùng Hen-rích về tới nhà lúc quá hai giờ trưa. Bọn sĩ quan đã ăn trưa hết thành ra chẳng cần ghé vào câu lạc bộ nữa. Nhưng hai người cũng không tiếc gì bữa cơm trưa, vì họ chả thiết ăn. Mệt lả vì đường xa và trời nóng, họ liền tạc qua quán giải khát uống một cốc rượu táo ướp lạnh.

Nhưng món giải khát mát bổ ấy vẫn chẳng giải nhiệt được cho Mi-le . Ruột gan hắn đang sôi lên sùng sục. Lúc này hắn thật giống con chó săn đang lồng lộn điên cuồng vì bị mất hút dấu vết.

-      Nam tước ạ, chả nhẽ tôi và ông không mò ra cái gì hay sao? – Mi-le than thở - Hôm nay, thực xấu hổ khi phải cầm lấy ống nói. Tôi biết ăn nói ra sao?
-      Không có lý nào hai người lại mất tăm mất tích, dù thế nào chăng nữa nhất định cũng phải có dấu vết. Mà nếu có dấu vết thì tất nhiên ta sẽ tìm ra – Hen-rích an ủi – Thôi, cứ để cho trời nhạt nắng đi đã, nghỉ ngơi đâu đấy rồi ta lại đi lùng. Biết đâu lần này vận đỏ lại chẳng chiếu vào đầu ta.
-      Cũng hy vọng như thế.
Mi-le đứng dậy từ biệt người bạn đồng hành và hẹn gặp buổi chiều.
Hen-rích đứng lại bên chiếc bàn dưới mái lều vải.
Lúc ấy, trên đường phố, rất ít người qua lại, ai nấy đều núp vào bóng râm. Do đó mà bóng dáng quen thuộc của Mô-níc đập ngay vào mắt Hen-rích . Nàng đi trên hè phố bên kia, vui vẻ trò chuyện với một người đàn ông Pháp cao gầy, tuổi trạc ba mươi. Người ấy nắm lấy cùi tay Mô-níc và kể chuyện gì ra chiều vui thú lắm. Anh ta luôn luôn nhăn cái mũi dài nhưng chốc chốc lại cười phá lên, nhìn thẳng vào mắt cô gái. Một cảm giác ghen tuông khó chịu nhói vào tim Hen-rích.

Hen-rích quay mặt đi để khỏi phải trông thấy cả Mô-níc lẫn gã bạn trai vui tính của nàng và chợt đôi mắt của một người Pháp đứng tuổi ngồi bên chiếc bàn con thứ ba cạnh cửa đang chòng chọc nhìn mình. Đôi mắt đen trân trân đục lờ của hắn không hề chớp, khóe môi hơi mấp máy.

Chị hầu bàn tiến lại chiếc bàn hắn ngồi, và chỉ trong lúc bận lúi húi trả tiền, hắn mới chịu rời mắt khỏi Hen-rích . Nhưng chỉ trong giây lát thôi. Sau đó hắn lại đăm đăm nhìn anh.
Đã để ý tới thái độ và nét mặt của tên lạ mặt kia nên Hen-rích cũng chăm chú nhìn lại hắn mấy lần. Biết chắc rằng gã sĩ quan Đức đã nhìn thấy mình, tên Pháp liền liếc vội xung quanh tựa hồ để kiểm tra xem có ai theo dõi mình không và rút trong túi ra một chiếc phong bì đặt lên bàn rồi dùng ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn để Hen-rích hiểu là bức thư này gửi cho anh. Hắn lấm lét liếc nhìn qua lượt nữa rồi đi ra.

“Lại một vụ khiêu khích!”- Hen-rích thoáng nghĩ thầm trong óc.
Sau khi đặt tiền lên bàn, anh cũng đứng dậy và thong thả đi qua chiếc bàn mà tên Pháp vừa mới ngồi, bí mật nhặt chiếc phong bì giấu vào túi.
Nỗi mệt nhọc hình như tiêu tan ngay lập tức. Hen-rích lại cảm thấy tâm trí căng thẳng bắt buộc bộ óc làm việc nhanh chóng, và hết sức tinh tế.

Hai phút sau, anh đã ngồi chễm chệ trong phòng riêng. Anh hạ lệnh cho Cuốc đang ngồi ngoài tiền sảnh đừng quấy rầy mình, rồi đóng chặt cửa lại, rút chiếc phong bì ra. Nó hoàn toàn trắng tinh không có địa chỉ, dấu bưu điện gì cả. Anh lật đi lật lại ngắm nghía và lấy kéo cắt một bên mép. Một mảnh giấy gấp tư rơi xuống sàn gác. Nhưng dòng chữ trước mắt anh làm anh bồi hồi , sửng sốt.

Lá thư viết bằng tiếng Đức sai bét, nhưng nét chữ thì sáng sủa rõ ràng, có vẻ cổ điển. Tên thông tín viên không quen thuộc viết:
Tôi là người Pháp nhưng xin nói thật, tôi hết lòng trung thành với người Đức các ngài. Cho nên tôi thấy mình có nhiệm vụ giúp đỡ các ngài một việc. Tôi cũng chưa biết là sẽ trao lá thư này cho ai, nên không đề rõ địa chỉ. Tôi không thể đến phòng tham mưu được. Dân địa phương đã nghi ngờ tôi có cảm tình với người Đức và nếu biết chắc rằng tôi giúp việc các ngài thì bọn du kích sẽ giết tôi mất. Tôi đành phải viết thư để tìm cơ hội trao cho một sĩ quan Đức rồi viên sĩ quan đó sẽ chuyển tới nơi nào cần thiết.

Tôi biết là đã mấy hôm nay các ngài đang sục tìm hai sĩ quan bị bọn du kích giết. Các ngài chưa tìm ra và sẽ không tìm ra nếu tôi không giúp đỡ các ngài. Hai sĩ quan đó đã bị giết rồi. Xác họ bị vùi cạnh gốc sên mọc độc trọi ở về phía đông , nơi các ngài đã tìm thấy chiếc xe hỏng. Có bốn tên du kích đã tham gia vào vụ ám sát các sĩ quan. Tôi biết hai tên trong bọn chúng. Đó là Gioóc-giơ Ma-rốt và Pi-e Goóc-tơ-an ở làng Phông-tơ-ma-phơ-rê. Hai tên kia thì tôi không biết nhưng có thể dò ra được. Tôi cho là nếu các ngài bắt giam hai tên nói trên thì thế nào cũng tóm được hai tên sau. Tôi rất sẵn sàng phục vụ mỗi khi các ngài cần đến. Nhưng xin đừng bao giờ gọi tôi lên phòng tham mưu vì làm vậy tức là giết tôi. Hãy nghĩ ra một kế gì đó, ví dụ giả vờ bắt giam tôi chẳng hạn rồi sau khi bàn bạc trò chuyện đâu vào đấy lại thả tôi về. Tôi còn nắm được một số tin tức có lẽ rất có ích cho các ngài. Mong là sẽ được trả công xứng đáng. Địa chỉ của tôi : làng Pô-tê-ri , Giu len Le-véc”.

Thế này là thế nào? Bức thư của một thằng tình nguyện làm tay sai cho bọn Giét-ta-po hay là một vụ khiêu khích mới? nếu đây là sự khiêu khích thì nó còn ngớ ngẩn hơn vụ trước kia ở Săm-be-ri. Tại sao lại trao thư ngay trong quán giải khát, nơi trăm mắt trông thấy vào như vậy? Phải chăng trong lần thẩm tra thứ nhất , anh chưa vượt qua được sự thử thách? Không, việc này không giống một hành động đang khiêu khích. Nhưng thế thì tại sao tên khốn kiếp này lại không bí mật tung lá thư ra trong lúc anh đang ngồi uống rượu với Mi-le ? Như thế hắn có thể tin chắc rằng lá thư của hắn nhất định sẽ tới tay bộ tư lệnh quân Đức.

Nhưng ngộ lỡ ra đây lại là một vụ khiêu khích? Giả dụ anh giấu lá thư này đi…. Lúc ấy anh có thể bị tố cáo là đã cố tình làm việc đó, bọn chúng lại mở một cuộc thẩm tra khác, lần mò và biết đâu được chúng sẽ dò ra là kẻ nào ẩn núp dưới cái tên nam tước Hen-rích Phôn Gôn-rinh . Không, anh không thể liều lĩnh như vậy. Phải tìm lối thoát.
Nhưng lối thoát nào? Nộp lá thư cho E-véc để lão trao lại cho Mi-le hay sao? Như thế thành ra hãm hại ít nhất là hai chiến sĩ ái quốc Pháp. Báo trước cho du kích biết mà đề phòng chăng? Nhưng bằng cách nào?
Không, phải hành động bằng cách khác.
Anh cần phải trao thư cho lão trung tướng, chỉ….
-      Cuốc – Hen-rích gọi tên lính hầu – Gọi ngay cô Mô-níc tới đây và bảo là tôi rỗi nhé. Khi cô ấy đến đây thì anh sang phòng tham mưu hỏi xem tôi có thư từ gì không. Rồi gọi dây nói cho tôi. Rõ không?
-      Rõ , xin tuân lệnh.
Cuốc đi ra.
Sau khi đọc lá thư thêm lượt nữa. Hen-rích cẩn thận gấp nó lại và để cho câu “có bốn tên du kích tham gia vào vụ giết hai viên sĩ quan” chìa ra ngoài mà người khác có thể đọc nó một cách dễ dàng .
Bây giờ chỉ còn việc đặt mảnh giấy nhầu nát đó lên bàn trước cỗ ghế bành mà Mô-níc vẫn hay ngồi.
-      Ồ, anh hút thuốc ghê thật! – Mô-níc vừa bước vào phòng vừa cau mặt tỏ vẻ không bằng lòng.
-      Thế cô không thích những người nghiện thuốc à?
-      Không thích những người nào hút chẳng có chừng mực gì cả.
Mô-níc đến mở toang cửa sổ ra.
-      Thế anh ta có chừng mực à?
-      Anh nào?
-      Cái anh chàng mà tôi thấy cùng dạo phố với cô hôm nay ấy. Người gầy gầy, cao cao và hình như vui tính lắm nhỉ?
-      À, à, đấy là anh thấy tôi đi với… - Mô-níc cắn môi im lặng.
-      Cô sợ gọi tên anh ấy ra à?
-      Chỉ vì cái tên ấy chả có ý nghĩa gì đối với anh cả.
Và đó tuyệt nhiên không phải là “anh chàng ấy”. Mà chỉ là một người bạn rất tốt của tôi…
-      Thế thì bao giờ cô sẽ giới thiệu tôi với các bạn của cô? -  Hen-rích nhìn cô gái dò xét.
-      Nếu anh xứng đáng được giới thiệu – Mô-níc đáp lại rất ý nhị.
-      Ồ, thế thì ngay hôm nay tôi sẽ cố tạo ra khả năng ấy – Hen-rích cũng nhấn mạnh từng chữ - Đồng ý thế chứ?
-      Đồng ý. Còn bây giờ thì giở từ điển ra.
Mô-níc ngồi vào ghế bành. Hen-rích lảng vào góc phòng giả vờ như đi lấy thuốc lá để ở trong bàn đầu giường và liếc mắt theo dõi Mô-níc. Khi nhìn thấy toàn thân nàng đờ ra và cái đầu vươn về phía trước không động đậy, anh biết là nàng đã xem xong câu thư.
“Lâu thế này mà chưa thấy Cuốc gọi dây nói”
Hen-rích nghĩ thầm và ngay lúc ấy chợt nghe tiếng điện thoại vang lên , Mô-níc rùng mình Hen-rích cầm lấy ống nghe.
-      Tôi nghe được … Được … Sẽ đến ngay.
-      Cô Mô-níc, xin lỗi cô – Hen-rích nói – Tôi phải chạy sang phòng tham mưu trong năm phút. Cô chịu khó ngồi đây đợi một lát nhé. Được không/
-      Được , nhưng anh đừng lề mề đấy – Mô-níc gật đầu  bằng lòng bàn tay.
Khi đi ra, Hen-rích nhận thấy mặt nàng tái nhợt , lo lắng.
Mười phút sau, Hen-rích mới trở về cùng Cuốc.
Mô-níc đã đi đằng nào mất. Trên cuốn từ điển có mẩu giấy ghi mấy dòng ngắn ngủi: “Năm phút đã hết và tôi có quyền đi.  Bắt một bạn gái đợi quá giờ hẹn như vậy là bất lịch sự. Nhất là khi cô gái ấy đang có những người bạn vui tươi chờ đợi. Rất có thể môt ngày nào đó tôi sẽ giới thiệu anh với họ”.
Xem xong, Hen-rích liền xé vụn mảnh giấy đi.
-      Cuốc, anh chạy lại chỗ bà chủ khách sạn hỏi mượn chiếc bàn là điện và nói với cô Mô-níc là tôi gửi lời xin lỗi nhé.
Cuốc trở về rất chóng. Hắn mang bàn là về nhưng không tìm ra Mô-níc. Bà Tác-van bảo là nàng bị khói bếp nhiều nên váng đầu và xin đi dạo mát rồi.
Rõ ràng là Mô-níc đã xem thư của Lê-véc. Lá thư này gấp lại khác hẳn với Hen-rích gấp lúc trước. Và còn để sai chỗ cũ nữa. Mấy dòng Mô-níc viết để lại cho anh càng lộ rõ hơn. Nàng dùng lời lẽ rất khôn ngoan. Không thể bắt bẻ vào đâu được, trong lúc ấy thì mỗi chữ gói ghém biết bao nhiêu ý tứ… Bạn bè hiểu mà quân thù đoán chẳng ra… Thậm chí không kí tên ở dưới, thật là một chiến sĩ hoạt động bị mất giỏi.
Đi dạo mát !  Nhức đầu ! Bây giờ thì chắc chắn rằng du kích sẽ biết tin để đề phòng. Và anh đã có thể trao lá thư cho E-véc.
Hen-rích  dùng bàn là điện là cho tờ giấy phẳng phiu như cũ.
-      Thưa trung úy, chả nhẻ tôi không làm nổi việc đó sao? – Cuốc vào phòng để cất bộ quân phục mới chải xong vào tủ trông thấy vậy liền hỏi, giọng giận dỗi.
-      Cuốc ạ, có những việc không thể giao phó cho ai cả.
-      Đối với tôi thì ông có thể giao bất cứ việc gì. Bởi vài chả có ai trung thành với trung úy hơn tôi đâu. Có lẽ chỉ có mẹ tôi…
-      Mẹ anh thì có liên can gì đến việc này, hở Cuốc?
-      Xin ông nghe đây… Mẹ tôi vẫn viết thư cho tôi – Cuốc rút trong túi ra một lá thư và bắt đầu đọc với giọng nghẹn ngào và cảm động – “ Con ơi, đêm nào mẹ cũng cầu trời khấn Chúa cho ông trung úy của con, bởi vì ông ta đã cứu cả mẹ lẫn con thoát chết. Trên đời này, ngoài con ra mẹ không còn gì nữa. Hãy ăn ở với ông cho có tình có nghĩa.  Mẹ lấy tư cách làm mẹ mà ra lệnh cho con như vậy. Phải biết lấy nghĩa mà trả nghĩa. Nếu không thì thiên lôi sẽ trừng phạt hia mẹ con ta, con yêu quý ạ…”
-      Cuốc ạ, anh có một bà mẹ thật phúc hậu và rất yêu anh. Nhờ anh chuyển hộ cho bà lời chào chân thành của tôi và báo cho mẹ anh biết là anh vẫn làm tròn nhiệm vụ.
-      Ồ, tôi đã thưa với mẹ rằng tôi sẵn sàng vì ông mà xông vào nước sôi lửa bỏng. Và xin làm thực như vậy chả ngần ngại gì cả.
-      Anh không cần thiết phải nhảy vào lửa đâu nhưng có thể anh sẽ phải hoàn thành những công việc mà chỉ có tôi cùng anh biết mà thôi.
-      Ông cứ giao cho tôi những công việc ấy ngay bây giờ cũng được.
-      Bây giờ thì chưa cần. Có thể là sau này cũng chả cần. Bây giờ chỉ cần anh đưa bộ quân phục đây cho tôi.
Hen-rích thay quần áo để lên gặp lão trung tướng trao bức thư của Giu-len Lê-véc nhưng sau khi xem đồng hồ, anh lại ngồi xuống ghế bành và vớ lấy cuốn sách.
“Mới được hai mươi phút. Còn ít quá. Phải đợi cho Mô-níc trở về đây đã”.
*****
Mi-le mừng như được lên cung trăng. Có thể chứ !  Chỉ nội ngày mai là hắn sẽ báo tin lên thượng cấp rằng đã tìm ra xác chết và trừng trị bọn thủ phạm. Hắn vốn có tài ra oai tác quái làm cho dân gian cả một khu phải xôn xao khiếp sợ . Trong bản báo cáo , hắn sẽ nêu tinh thần tích cực của trung úy Hen-rích . Cần phải giả bộ như là hắn chả biết gì về tiểu sử và quan hệ của nam tước đối với Béc-gôn . Như thế tốt hơn. Quan trên sẽ nhận thấy thái độ khách quan của Mi-le đối với các sĩ quan trẻ tuổi có tài. Nhất định hắn sẽ tìm dịp nói việc này cho Hen-rích biết và tình bạn giữa hai bên sẽ thắm thiết hơn.
Mà Mi-le vẫn tìm cách kết thân với Hen-rích vì hắn coi tình thân đó sẽ là con đường tiến tới công danh và địa vị. Bởi vì con đường này chả bằng phẳng lắm đâu để người ta có thể tự mình lần đến địch được. Mi-le quả có công lao thực, hắn đã tham gia đảo chính, nhưng người ta đã bắt đầu quên việc ấy rồi. Đáng lẽ, hắn đã được đội chiếc lon thiếu tá và mở rộng địa bàn hoạt động từ lâu. Không thể chối cãi được rằng công tác ở sư đoàn này cũng khá quan trọng, nhưng được sống ngay tại Pari hay gần quanh đó vẫn tốt hơn là nằm bẹp ở các thị trấn Xanh Rê-mi nhỏ bé, heo hút này.
Mi-le cố hình dung ra bản báo cáo của mình sẽ gây cho cấp trên những ấn tượng gì. Hắn đã nghĩ sẵn trong óc nên viết như thế nào mà vừa ngắn gọn, vừa nêu bật được những khó khăn to lớn phải vượt qua trong khi đi tìm hai tên sĩ quan. Cuối cùng phải hỏi xem nên xử trí như thế nào đối với gia định bọn tội phạm. Cố nhiên bản thân hắn cũng thừa biết là nên làm thế nào rồi. Nhưng cứ giả vờ ngây thơ hỏi quan trên để cho trên ấy nhớ rằng hắn đã tham gia tiễn trừ du kích và báo cáo với bộ trưởng Him-le. Đúng, số trời có dun dủi cho hắn thì mới xui gã nam tước Phôn Gôn-rinh trẻ tuổi mà khôn ngoan như vậy đến công tác ở phòng tham mưu sư đoàn chứ. Và việc để Hen-rích tham gia cuộc tìm kiếm và dàn cảnh màn kịch tống giam tên Le-vec thật là hợp lý.
Mi-le xoa xoa bàn tay khoái chí khi nhớ đến cử chỉ ngoại giao láu cá của mình trong buổi họp ở phòng lão trung tướng E-véc. Hắn tuyên bố:
“Tôi không đồng ý để trung úy Hen-rích liều mạng tham gia vào việc bắt giam bọn thủ phạm vì nhất định chúng sẽ kháng cự điên cuồng. Tốt hơn là giao cho ông ấy việc bắt giam Giu-len Le-véc. Màn kịch này chả có gì nguy hiểm. Hơn nữa, trung úy đã biết mặt tên này cho nên việc ấy càng dễ dàng thêm và đỡ nhầm lẫn. Tôi xin đảm nhiểm cuộc lùng bắt ở Pông-tơ-ma-phơ-rê”.
Nói như thế có khôn ngoan không nào? Cả sư đoàn trường E-véc lẫn tham mưu trưởng Cun đều tán thành. Như vậy, Mi-le sẽ thành ra vị anh hùng, chiếm công đầu trong trận này. Còn Hen-rích thì sẽ bị gạt ra rìa.
Nhưng đáng lẽ trung úy phải về đến nhà rồi chứ. Đã 10 giờ, mà anh ta đi từ 7 giờ. Đi xa 60 cây số… Phải quay về lâu rồi mới đúng. Hay có thể… Bất chợt Mi-le toát mồ hôi khi sực nghĩ rằng có thể Hen-rích đã gặp nạn như hai tên sĩ quan trước đây. Nếu thế thì xin vĩnh biệt công danh sự nghiệp, vĩnh biệt nước Pháp hoa lệ. Béc-gôn không đời nào tha tội cho hắn đâu. Đành phải cuốn gói sang Nga và như thế có nghĩa là đến ngày tận số.
Mi-le nhảy phắt dậy và lấy hết sức ấn mạnh nút chuông.
-      Phái ngay một tiểu đội mô tô đi đón trung úy Hen-rích! Hắn quát bảo tên bí thư vừa ló mặt vào phòng.
-      Nhưng mô tô chưa kịp mở máy thì chiếc ô tô “O-pen Ca-pi-tan” của Hen-rích đã chạy tới sở mật thám S.S Mi-le nhìn quan cửa sổ thấy chiếc xe liền vội vàng ngồi vào bàn và cắm đầu xuống tấm bản đồ vạch kế hoạch hành binh nay mai. “Để cho gã thấy mình không bỏ phí thời gian”. Đến nỗi khi nghe tiếng gõ cửa lần đầu, hắn vẫn chưa lên tiếng ngay. Mãi tới lần gõ cửa thứ hai hắn mới bảo:
-      Cứ vào!
Lúc trông thấy cái dáng người nở nang của Hen-rích hiện ra trên ngưỡng cửa, hắn liền đứng bật dậy.
-      À, nam tước, chúc mừng ông đã trở về bình yên, may mắn!
-      Không hoàn toàn như thế! – Hen-rích lạnh lùng nói và đưa cho Mi-le một mảnh giấy.
-      Cái gì thế - Mi-le luống cuống hỏi, mặc dầu… thoạt nhìn qua hắn cũng đã đoán ra mọi việc. Đã bao nhiêu lần hắn từng cầm những mảnh giấy như thế này trong tay và biết trước được trong đó viết những gì.
-      Cái chết của bọn Pháp gian phản bội nhân dân…, Hình như trong đó viết thế, phải không? – Hen-rích uể oải hỏi và ngồi phịch xuống ghế bành.
-      Thế là Giu-len Le-vec..
-      … Bị giết bằng hai phát đạn vào ngực trước khi chúng tôi đến hai giờ.
-      Bắt được thủ phạm không?
-      Nào biết là đứa nào!
-      Rõ ràng Le-véc bị theo dõi.
Mi-le quệt mồ hôi trán đang đọng trên lông mài như những giọt sương.
-      Phải, hình như trong thư hắn cũng bảo rằng nhân dân địa phương không ưa gì hắn, và thường nói cảnh khóe tỏ ý nghi ngờ - Hen-rích lơ đãng nói – có lẽ là bị rình từng bước một.
-      Thế này thì hỏng bét hết. Nhưng tên nào biết được lá thư mật báo này tất nhiên chúng sẽ tín cho du kích – Mi-le tái mặt rên rỉ.
-      Tôi mà ở vào địa vị ông thì sẽ không để mất một phút nào – Hen-rích khuyên hắn.
-      Ông nói đúng lắm! Đúng lắm! – Mi-le cuống cuồng chạy ra cửa gọi tên bí thư.
-      Báo động! báo động ngay tức khắc!
Năm phút sau, đội quân S.S đã ngồi trên ô tô vận tải chạy băng băng trên đường phố chính Xanh Rê-mi về hướng Pông-tơ-ma-pơ-rê.
…. Sáng sớm thì Mi-le quay về. Mặt hắn như mèo bị chiến lợi phẩm duy nhất của cuộc vây càn là xác hai tên sĩ quan nằm sóng sượt trên chiếc xe đi đầu. Lê-véc đã nói đúng, tụi S.S tìm ra xác hai tên này dưới gốc cây sên. Nơi vùi xác chúng được ngụy trang rất khéo léo. Không bắt được hai du kích đã nhúng tay vào vụ đánh úp sĩ quan Đức mà Lê-véc đã khai tên như trong thư. Chẳng thấy mặt bọn họ trong làng. Không những là họ, mà thậm chí cả gia đình, thân thuộc họ đều trốn biệt tăm hơi.
            Khi Lút báo tin thất bại của Mi-le cho Hen-rích biết, anh vờ thở dài ái ngại. Nhưng ngay sau đó mặt anh lại tươi lên.
-      Nào, bây giờ, tôi mới đi phép đây!
-      Không được, trung tướng bảo rằng anh đợi chừng hai hôm nữa – Lút làm anh cụt hứng.
Tuy vậy, E-véc chả nói gì cả. Mà Hen-rích cũng chẳng hỏi.
Hai ngày trôi quan nhưng vấn đề đi phép của Hen-rích vẫn chẳng được đả động đến. Tới hôm thứ ba, trước bữa ăn, anh định lái xe dạo một lát. Hôm ấy, không có công việc gì nhưng anh cứ báo cho Lút biết.
-      Được, anh cứ đi dạo thôi – Hắn gật đầu – chỉ cần đừng về ăn trưa muộn nhé. Trung tướng đã dặn tôi rằng phải bảo anh về ăn cơm đúng giờ.
-      Thế thì đành hoãn buổi đi chơi sang hôm khác. Có thể trước khi ăn cơm trung tướng sẽ giao cho tôi nhiệm vụ gì cũng nên. Anh không biết có việc gì à?
Lút nhún vai.
-      Đại úy ạ, anh hãy nghe tôi nói. Hình như những ngày gần đây anh đối với tôi không được thân thiết lắm thì phải?
-      Anh căn cứ vào đâu mà trách tôi như vậy?
-      Căn cứ vào chỗ anh ăn nói úp úp mở mở. Chắc anh thừa biết là vì sao trung tướng còn giữ tôi lại chưa cho đi phép mà không chịu nói ra. Chắc anh thừa biết là tôi cần đến câu lạc bộ đúng giờ ăn cơm để làm gì mà anh vẫn im lặng, lại còn mỉm cười ra vẻ bí mật… Đáng lẽ trả lời câu hỏi thì anh lại nhún vai.
-      Nam tước thân mến ạ ! tôi muốn chơi một vố bất ngờ đấy thôi! Hãy tin là nếu có việc gì không hay thì tôi đã báo trước cho anh biết ngay.
-      À, nếu quả vậy thì tôi xin rút lui ý kiến.
Mãi đến trước bữa ăn, khi bọn sĩ quan đã quây quần đông đủ, Hen-rích mới biết rõ câu chuyện bất ngờ mà Lút đã để lộ ra là cái gì. Lão trung tướng E-véc hớn hở và trịnh trọng đứng lên tuyên bố cho cử tọa biết rằng bộ tư lệnh quân đoàn đã tặng Hen-rích huân chương “chữ thập sắt” hạn nhì, đồng thời đề bạt anh lên quân hàm thượng úy.
Cả bọn đổ xô đến chúc mừng, Hen-rích phải bắt tay lia lịa, dỏng tai lên mà nghe bè bạn nói bóng bẩy khuyên anh nên khao đãi bè bạn nhân dịp hai tin vui lớn cùng dồn dập đến một lúc.
Hen-rích xin phép trung tướng sai người đi lấy rượu vang và bữa ăn biến thành tiệc lớn. Từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới nay, Hen-rích chưa bào giờ thấy một cuộc chè chén bí tỉ như thế này: cả đứa già lẫn đứa trẻ đều tranh nhau nốc lấy nốc để. Chả mấy chốc bọn sĩ quan không những quên mất lễ tiết trên dưới mà còn quên cả tên trung trướng đang ngồi lù lù ở đó. Hen-rích đã bốn lần cho đi lấy thêm rượu van và cô nhắc. Một số sĩ quan đã ngã xiêu ngã vẹo. Chính bản thân lão E-véc đứng ngồi cũng không vững vàng lắm nữa. Nhưng may, lão còn đủ tỉnh táo để hiểu được là nên chuồn về cho khỏi mất uy tín quan to.
Khi lão trung tướng cùng tham mưu trưởng và một số sĩ quan to đầu khác về rồi thì tiệc rượu hoàn toàn trở thành một cuộc truy hoan cuồng loạn. Chỉ mỗi Lút là còn giữ được phần nào tư thế. Hen-rích thì hết sức tỉnh táo.
Lũ sĩ quan reo hò man rợ lúc thấy tên trung úy Cơ-rôn-be ló mặt vào. Hồi nãy sau khi sư đoàn trưởng ra về, tên này đã bị mật lẻn đi đâu tới giờ mới trở lại.
-      Thưa các ngài! Thưa các ngài! – Cơ-rôn-be nhảy nhót lên bàn và gào rõ to – các nàng tiên đã đến đây để chúc mừng vị nam tước thượng úy kính mến Phôn Gôn-rinh.
-      Buông màn cửa sổ xuống! – Một tên thét lên.
Mấy tên ít say hơn lao tới cửa sổ, phần đông những đứa còn đi đứng được thì xô nhau lại đón tiếp các “bà đầm” vừa bước vào phòng với những nụ cười ngượng ngập và những cập mắt sợ sệt. Trông họ vừa đáng tởm, vừa đáng thương, vừa đáng buồn cười trong những bộ xiêm y lõa lồ làm nổi hẳn những đường cong khêu gợi trên thân thể.
Hen-rích rùng mình vì ghê tởm, thương hại, giận dữ nên lảng xa vào cuối phòng. Lút cũng đi theo.
-      Cuộc trác táng của bọn hung thần – hắn hất hàm về phía bọn sĩ quan đang lôi tay lũ con gái và mỉm cười khinh bỉ nói thêm. Nam tước ạ, anh có thấy cái gì đáng kinh tởm hơn một thằng người đã thả lỏng con lợn lòng của mình ra và mất hết sức kiềm chế bản thân không?
-      Vì vậy mà anh uống rất ít phải không?
-      Tôi không thích chè chén xô bồ như thế này, còn anh thì tôi thấy chỉ ghé môi vào miệng cốc thôi.
-      Tôi nhức đầu lắm.
-      Tôi cũng thế.
-      Thế thì có lẽ chúng mình bí mật chuồn đi là hơn – Hen-rích đề nghị.
-      Rất tán thành – Lút gật đầu.
Hen-rích tìm người chủ câu lạc bộ bảo mai gửi đến cho anh bản tính tiền rượu rồi cùng Lút ra cửa sau về nhà.
Sáng hôm ấy Mô-níc có vẻ bực dọc. Khi mẹ hỏi có việc gì, nàng chẳng buồn trả lời. Đối với mấy người khách thường hay lui tới, những người Pháp vẫn ghé vào hàng tợp vài ly rượu nhân những ngày hội hè lễ lạt, nàng cũng tỏ thái độ không niềm nở lắm. Người Pháp tránh ra vào tiệm ăn buổi tối, lúc ở đây có bọn sĩ quan Đức nghênh ngang, họ chỉ đến đây ban ngày.
            Nhưng hôm ấy họ gặp vận đen mặc dầu chưa đến tối. Họ chưa kịp uống hết cốc rượu vang, thì một chiếc xe cam-nhông đỗ xịch trước khách sạn và sáu tên lính Đức đeo phù hiệu đầu lâu kéo nhau vào tiệm ăn. Nhắc thấy bóng bọn khách tràn vào, mấy người Pháp đang chuyện trò vui vẻ bổng nhiên im bặt. Họ chỉ thì thầm với nhau và không dám liếc về phía bọn lính Đức ngồi.
            Chắc rằng dọc đường bọn S.S đã nốc khá nhiều rượu cho nên tới đây chúng ăn nói rất sỗ sàng. Chúng văng tục và giở giọng bờm xơm cợt nhả rồi ừng ực tu rượu vang mà chúng gọi là “sum-sum”.
            Nửa giờ sau bọn này đã say bí tỉ.
-      Ê! Một chai sum sum nữa ! – Tên lính lực lưỡng tóc hung đấm bàn quát.
-      Đưa chai rượu này cho chúng rồi con trốn vào phòng riêng đi để cho chúng đừng trông thấy-bà Tác-van đang bận làm món sà lách vội vàng giục con.
Mô-níc đặt chai rượu lên bàn và đã quay ngoắt đi, nhưng tên S.S tóc hung níu lấy tay và kéo nàng ngồi lên đùi hắn.
-      Buông ra! – Mô-níc kêu to và cố vùng ra.
Tên này cười hô hố và ôm chặt ngang lưng nàng. Tụi bạn hắn cũng cười khoái trá.
-      Tôi bảo anh buông ra kia mà! – Mô-níc tuyệt vọng kêu lên lần nữa.
Tiếng kêu đó đã lọt tới tai Hen-rích lúc ấy vừa cùng Lút và Mi-le bước vào tiền sảnh. Anh lập tức đâm bổ vào tiệm ăn. Thoạt nhìn qua cũng đã hiểu xảy ra việc gì rồi. Với một ngón đòn nhanh nhẹn đã dày công luyện tập, anh tóm lấy cổ tay tên S.S tóc hung và bóp thật mạnh. Hắn đau rú lên, đứng bật dậy, lùi lại một bước. Nhưng muộn rồi! Hen-rích dùng luôn nắm tay phải, thu hết sức mình quai ngược vào hàm hắn. Tên khốn nạn ngã chổng kềnh xô đổ cả bàn rượu.
            Bọn bạn hắn nhảy xổ vào Hen-rích, nhưng ngay trong nháy mắt chúng thấy ánh thép súng lục lóe lên.
-      Cút ngay! – Hen-rích giận giữ gầm to.
Từ sau lưng anh, Lút và Mi-le cũng bước tới, súng lăm lăm trong tay.
Nhìn thấy ba sĩ quan với ba khẩu súng, trong đó lại có một thiếu tá Giét-ta-po, bọn S.S liền đạp lên nhau mà chạy ra cửa như đàn vịt.
-      Đại úy ạ! – Hen-rích thản nhiên bảo Lút như không có việc gì xảy ra cả - anh đã biết phòng tôi rồi thì nhờ anh đưa ông Mi-le tới đó hộ để tôi ở lại đây gọi vài món gì ăn.
Chắc là chiếc xe chở bọn lính say đã chuồn rồi. Lút và Mi-le lững thững đến phòng Hen-rích. Mô-níc cũng về phòng mình, hai mắt còn rơm rớm lệ. Khi qua cạnh Hen-rích , nàng ấp úng nói – Cảm ơn! – và lần vào sau cửa.
Hen-rích đi tới chỗ bà Tác-van.
-      Bà cho mang hộ tới  phòng tôi một chai cô nhắc thật ngon – Anh bảo bà chủ và sau khi tính tiền trả xong xuôi, nói thêm – Tôi trả bà cả số tiền rượu của bọn chó má mà tôi vừa đuổi đi ấy nữa. Chắc là chúng chưa trả tiền.
Bà Tác-van rối rít xua tay.
-      Ai lại thế! Ai lại thế ! Tôi còn mang ơn ông nữa là!
Mặc lời phản đối của bà chủ, Hen-rích cứ nhoai người qua quầy hàng và tự tay bỏ tiền vào két.
Lúc anh đang đi về phía phòng mình, chợt có một người Pháp đến gần.
-      Thưa ông sĩ quan, xin phép nâng cốc uống mừng lòng nhân đạo cao quý của ông – người ấy nghiên mình chào Hen-rích.
Tất cả mấy người kia đều đứng dậy nâng cốc.
Hen-rích quay lại quầy hàng cầm lấy cốc rượu mà bà Tác-van trao cho rồi nghiêng mình trước mọi người.
Ai nấy cùng uống một hơi cạn.
Hen-rích đi ra.
Hai mươi phút trước tàu chạy, khi Cuốc đã mang đồ đạc chất lên xe, Hen-rích ghé vào phòng ăn từ biệt bà Tác-van và cô Mô-níc.
-      Tôi đi phép độ một tuần và đến chào bà cùng cô.
-      Ồ, thưa nam tước, ông thật đáng yêu. Chúc ông chóng trở lại đây. Chúng tôi rất mong ông đấy, tôi sẽ gọi Mô-níc vào ngay.
Bà chủ tất tả chạy đi tìm con gái, Hen-rích ngồi vào bàn đợi. Hết phút này sang phút khác mà chả thấy bóng Mô-níc. Cuối cùng khi Hen-rích đã thất vọng tưởng là không được gặp nàng thì Mô-níc mới ló mặt ra.
-      Thưa ông Phôn Gôn-rinh, ông muốn gặp tôi ạ? – nàng lạnh lùng hỏi.
-      Làm gì mà trịnh trọng như vậy? – Tôi phạm tội gì với cô mà đến nỗi cô chả thèm nhìn mặt tôi nữa?
Nàng đứng đầu cúi gằm, mắt nhìn xuống đất, mặt tái nhợt, buồn bã.
-      Ngược lại, tôi rất cảm ơn hành vi nghĩa hiệp của ông…
-      Tôi sắp đi phép và ghé lại từ biệt cô.
-      Thế ông đã từ biệt các bà đã đến nồng nhiệt chúc mừng ông trong dịp nhận lon mới và huân chương “chữ thập sắt” chưa?
Trong giọng nói cố ý tỏ ra lạnh lùng có đượm mùi chua ghét.
-      Mô-níc, cô giáo dịu hiền của tôi, tôi có thèm để mắt ở họ đâu kia chứ! Họ vừa dẫn xác đến là tôi cùng anh Lút ra về ngay.
-      Anh thanh minh với tôi đấy à?
-      Hình như cô có ý trách tôi …
-      Tôi trách anh theo quyền hạn của một cô giáo – từ nãy đến giờ, Mô-níc mới mỉm cười.
-      Thề thì tôi thanh minh theo quyền hạn của một học sinh. Vậy cô giáo dạy bảo tôi những gì trong thời gian nghỉ phép nào?
-      Chả lẽ anh lại cần lời dặn dò của tôi hay sao? Anh đi về thăm mẹ và …em gái cơ mà. Chắc hẳn họ sẽ săn sóc anh rất chu đáo.
-      Tại sao cô ngập ngừng khi nói đến hai chữ “em gái”?
-      Tôi không thể tưởng tượng rằng có thể gọi một cô gái chưa quen biết bằng em gái được. Chính anh nói là chỉ trông thấy cô ta một lần từ hổi mới lên bảy… và hơn nữa chưa có ai đem tặng em gái những quà quý như thế.
-      Hóa ra cô chẳng chúc tôi câu nào à?
-      Chúc anh ăn ở cho phải đạo và… chóng chóng trở lại đây.
-      Xin phấn khởi thực hiện hai lời khuyên của cô…
Hen-rích bắt tay Mô-níc rồi vội vã bước ra.
“ Phải chăng nàng yêu ta !”
 Dọc đường ra ga anh cứ suy nghĩ vẩn vơ. Long anh pha trộn cả vui lẫn buồn.

(Hết chương 9)

0 nhận xét to" Nam tước Phôn-Gôn-Rinh (C9.p2) "

Đăng nhận xét