Nam tước Phôn-Gôn-Rinh (C9.p1)

Chương 9: Thiếu tá Mi-Le muốn kết thân với Hen-Rích
Lão trung tướng E-véc sắp sửa đến câu lạc bộ ăn trưa, thì Lút vào bảo:
-      Mi-le xin gặp trung tướng
-      Hắn dẫn xác đến đây làm gì thế? – E-véc cau có hỏi – lại sắp bài trò gì nữa hay sao? Có lẽ hắn định thẩm tra tôi chăng?
-      Có thể, nhưng hắn phải kiểm tra tôi trước rồi mới đến lượt trung tướng.
-      Được, cứ bảo hắn vào.
Vừa thấy mặt tên Giét-ta-po , lão hỏi ngay:
-      Ông Mi-le , ông lại mang tới đây chuyện rầy rà gì nữa đây?
-      Thưa trung tướng, trái lại , lần này tôi mang đến đây một tin lành – Mi-le ngồi xuống và đáp.
Trái với lời hắn nói là việc lành, nét mặt hắn lại lộ vẻ cay đắng vô cùng.
-      Hôm qua, chúng tôi đã thực hiện kế hoạch của mình, tiến hành việc thẩm tra viên sĩ quan đặc trách của ngài là trung úy Phôn Gôn-rinh.
-      Thế rồi sao nữa! – E-véc hỏi dồn.
Mi-le thuật lại tường tận và chính xác những sự việc xảy ra trong phòng ngủ của khách sạn Săm-be-ri không giấu giếm rằng chiếc máy ghi âm đã thu lại tất cả những lời đối thoại.
-      Lan-khây bị trúng hai phát đạn vào phổi bên phải, ông ấy hiện đang nằm bệnh viện và chắc rằng còn lâu mới khỏi…
Lão trung tướng cười phá lên thật khoái chí. Lút cũng cười theo.
-      Thế nào, ông Mi-le ! Bây giờ thì ông tin lòng trung thành của Phôn Gôn-rinh rồi chứ?
-      Hoàn toàn tin tưởng!
-      Ông Lút, hôm nay ông chuẩn bị làm bản đề nghị tặng thưởng trung úy Phôn Gôn-rinh huân chương “chữ thập sắt” hạng nhì.
-      Rõ ! – Lút sung sướng đáp.
-      Bời vì trung úy không biết rằng người đến thử mình là trung tá hiến binh S.S Lan-khây. Có phải thế không, ông Mi-le?
-      Đúng vậy. Tôi tin rằng nếu nam tước đoạn được là ai ngồi nói chuyện với mình, thì việc thẩm tra không đến nổi đổ máu. Nhưng bây giờ thì chúng tôi hoàn toàn tin tưởng lòng trung thành của trung úy Phôn Gôn-rinh.
-      Thế bây giờ ông Mi-le ở lại ăn trưa với chúng tôi nhé? – E-véc mời. Câu chuyện của Mi-le về kết quả cuộc thẩm tra Phôn Gôn-rinh khiến tên tướng già vui hẳn lên.
-      Thưa trung tướng, rất hân hạnh – Mi-le nghiêng mình.
Bữa cơm trưa hôm ấy ai nấy đều ăn uống, nói cười vui vẻ khác hẳn lệ thường: người ta chỉ bàn tán về sự gan dạ của Hen-rích. Cuối bữa, E-véc phấn khời quá đứng lên nâng cốc chúc mừng thắng lời cho cuộc tấn công đang mở màn ở mặt trận phía Đông và nhiều sĩ quan khác khao nhau rằng, trong năm ấy, quân Đức sẽ có thể duyệt binh ở Mat-sco-va.
Hen-rích cũng không thể đoán trước được là tin đồn về những sự việc ở Săm-be-ri lại bay đến Xanh-rê-mi nhanh như vậy. Thành thử tiếng tăm lại về đến nhà trước anh. Khi anh bước vào phòng tham mưu, thì tên sĩ quan tham mưu thượng úy Phen-ne giữ anh lại trước cửa.
-      À, nam tước – Hắn chào với giọng niềm nở và kính phục – Mừng ông trở về bình yên vô sự. Chúng tôi đã nghe nói về hành vi anh hùng của ông. Rất sung sướng được chúc mừng ông đầu tiên.
-      Hành vi gì cơ chứ? – Hen-rích ngơ ngác chưa hiểu.
-      Đừng khiêm tốn nữa. Trung tướng đã kể lại cho toàn thể sĩ quan nghe chuyện của ông từ hôm qua. Chính thiếu tá Mi-le báo cáo với trung tướng.
-      À..à, ông nói chuyện ấy đấy….. Cám ơn lời chúc mừng của ông – Hen-rích đi vào tiền sảnh đã định trèo lên cầu thang , nhưng chợt anh chú ý đến một tên lính đang ngồi trên ghế băng vừa nhác thấy anh liền đứng phắt dậy và ngây như phỗng. Đó là một thanh niên chừng mười chín đôi mươi với cặp mắt xanh thông minh. Chính ánh mắt của hắn đã bắt Hen-rích phải dừng lại. Trong khóe mắt ấy hiện rõ nổi buồn, nói đúng hơn là niềm thất vọng khiến người khác không thể bỏ qua được. Một chiếc ba lô nằm lăn lóc dưới chân hắn.
-      Anh là ai?
-      Thưa trung tướng tôi là binh nhất Cuốc Smit – tên lính đáp rành rọt.
-      Ở đâu tới đây?
-      Tôi trước công tác ở đại đội hai, tiểu đoàn hai, trung đoàn 170 và bây giờ bị điều động sang mặt trận phía Đông.
Hai hàng lệ rưng rưng trên mi mắt của tên lính trẻ măng, còn ngây thơ như đứa bé.
-      Thế thì tại sao anh lại bị thuyên chuyển sang đó?
-      Theo đề nghì của thượng úy đại đội trưởng Phen-ne.
-      Anh phạm lỗi gì đối với thượng úy thế?
-      Bốn hôm trước đây thượng úy Phen-ne hơi say rượu. Ông ta tưởng là tôi không chào ông ta, mặc dầu xin thề là tôi đã chào đúng như điều lệnh. Ông ta bèn hô: “Đứng dậy!” “Nằm xuống!”. Thoạt tiên, khi đang còn sức thì tôi chấp hành mệnh lệnh rất nghiêm chỉnh. Nhưng được một lát sau tôi đâm mệt nhoài, kiệt sức, đầu gối run không thể đứng lên nổi…. Ông ta chửi tôi rồi viết báo cáo rằng tôi phản kháng mệnh lệnh và đề nghị đổi sang ngay mặt trận phía Đông.
-      Những điều anh vừa nói đều đúng sự thật cả đấy chứ?
-      Thưa trung úy đúng trăm phần trăm, tôi không thêm thắt gì đâu ạ, tôi mà nói sai thì tôi sẽ bị trời đánh!
Tên lính hầu nói xong nhìn Hen-rích bằng cặp mắt van lơn, cầu khẩn khiến anh cũng ái ngại cho gã “nhóc” con mặc áo lính này.
-      Thế anh sợ mặt trận phía Đông lắm hay sao?
-      Thưa trung úy, hai anh tôi đã chết ở bên đó. Hiện nay, mẹ tôi chỉ còn lại mình tôi. Nếu mẹ mà biết tin tôi bị điều sang mặt trận phía Đông thì chắc cũng không sống nổi.
-      Tại sao anh không trình lên trung tướng?
-      Trung đoàn trưởng còn không muốn nói chuyện với tôi nữa là…
-      Anh có cầm công lệnh thuyên chuyển theo đó không? – Hen-rích suy nghĩ giây lát rồi hỏi.
-      Thưa đây ạ. Tôi được lệnh ngồi đây đợi chiếc xe nào chạy qua để đi nhờ đến Săm-be-ri.
-      Anh Cuốc, thế này nhé. Tôi sẽ thưa chuyện với trung tướng… Nhưng cũng cần phải kiếm một cớ gì đó để người ta lưu anh lại đây. Nếu anh muốn thì thôi có thể lấy anh làm lính hầu. Bằng lòng chứ?
-      Tôi sẽ xin chấp hành triệt để mọi mệnh lệnh của trung úy và hết sức làm việc hươn hẳn những lính hầu trước của trung úy.
-      Đưa giấy tờ của anh cho tôi và đợi ở đây nhé. Tên lính vội vàng móc giấy tờ ra tựa hồ như sợ Hen-rích thay đổi ý kiến và hai tay run run trao nó cho anh.
Hen-rích lên tầng gác hai và vào phòng làm việc của Lút.
-      A! Hen-rích , anh đã về đấy ạ! – Lút đứng ngay dậy nắm chặt tay bạn – trung tướng bảo là anh sang chỗ ông ta ngay lập tức.
Sau khi trao lại tờ giấy ký nhận công văn của bộ tham mưu quân đoàn, Hen-rích tức khắc đi sang phòng lão trung tướng.
-      Nào, trung úy hãy mau mau kể lại những chuyện xảy ra cho tôi nghe ! – Vừa thoáng thấy Hen-rích lão trung tướng đã reo lên.
Hen-rích thuật lại tỉ mỉ từng chi tiết nhỏ.
-      Tôi đã đề nghị tặng thưởng huân chương “chữ thập sắt” hạng nhì cho anh đấy – lão hớn hở báo tin.
-      Thưa trung tướng, xin cám ơn trung tướng. Ngay hôm nay, tôi sẽ viết thư cho đại tá Béc-gôn. Chắc rằng ba tôi cũng rất cảm ơn sự săn sóc của trung tướng đối với tôi.
E-véc có vẻ rất hài lòng về câu nói đó.
-      Nhờ anh chuyển tới đại tá lời chào mừng chân thành của tôi – lão nói.
-      Thưa trung tướng tôi xin phép đề nghị một việc.
-      Anh cứ nói.
-      Ở ngoài tiền sảnh kia có một tên lính bị điều động sang mặt trận phía Đông theo lời đề nghị của thượng úy Phen-ne. Tôi cũng chả muốn nói ra làm gì, nhưng xin cam đoan là thượng úy đã làm không đúng, nhất là sức khỏe hẳn lại rất yếu, và hai anh hắn đã hy sinh tại mặt trận phía Đông. Tôi thì đang cần một lính hầu. Đề nghị trung tướng cho hắn ở lại đây làm lính hầu cho tôi.
-      Có thế thôi ư? – Thậm chí lão này tỏ ý hơi tiếc rẻ vì không thể giúp đỡ người sĩ quan đáng yêu này một việc gì to lớn hơn thế nữa.
Lão giở tập giấy tờ của Cuốc ra, lấy bút gạch lời phê cũ của mình và viết lên phía trên tờ công lệnh một dòng chữ thật to “Lưu lại phòng tham mưu làm lính hầu cho trung úy nam tước Phôn Gôn-rinh”
-      Xin đội ơn trung tướng! Và bây giờ, sau khi đã được ngài thảo mãn yêu cầu thứ nhất của tôi một cách nhanh chóng như vậy, tôi xin đề nghị điều thứ hai…
-      Tôi sẵn sàng chấp nhận nốt lời đề nghị thứ hai của anh nữa ! – Lão mỉm cười.
-      Thế thì xin trung tướng chấp nhận cho tôi mười chai rượu sâm banh, rượu sâm banh cũ của Pháp mà tôi đã cố gắng tìm mua để biếu riêng trung tướng. Có lần tôi đã nghe anh Lút nói rằng trung tướng rất thích thứ rượu sâm banh ngon.
E-véc phá lên cười.
-      Tôi chấp nhận lời đề nghị thứ hai của anh còn vui lòng hơn là lời đề nghị thứ nhất.
-      Trung tướng cho phép tôi lui ra chứ ạ? – Hen-rích hỏi.
-      Ừ anh có thể về được. Chỉ cần hôm nay anh làm lá đơn xin phép nghỉ một tuần đề giải quyết việc gia đình.
-      Ồ, thưa trung tướng, tôi xin vô cùng cám ơn. Tôi hằng khao khát điều này từ lâu mà chưa dám nói ra.
Khi Hen-rích xuống khỏi cầu thang. Cuốc đứng bật dậy và quên cả lả nghi trên dưới, đâm bổ về phía anh.
-      Này Cuốc – Hen-rích bảo hắn – bây giờ anh là lính hầu của tôi rồi đấy.
Niềm vui sướng làm ngời sáng khuôn mặt của gã lính trẻ và lan sang cả Hen-rích. Anh âu yếm mỉm cười nhìn gã thiếu niên ấy đang nắm chặt chiếc mũ ca-lô trong tay hình như muốn bóp nát nó ra.
-      Thưa trung úy, tôi chả biết lấy gì đề đền đáp công ơn của ông – Cuốc ấp úng nói, mà ửng hồng mắt rớm lệ nhìn Hen-rích đầy vẻ biết ơn.
-      Anh sẽ đền ơn tôi bằng cách làm tròn nhiệm vụ của mình. Bây giờ thì anh đi tìm tên lính hầu cũ của tôi là Phơ-rít Đê-le để hắn chỉ dẫn mọi việc cho anh. Vào phòng tham mưu mà hỏi chỗ ở của anh, xong đi đến khách sạn Tăm-pơ-lơ ở đối diện với phòng tham mưu.
Hen-rích đang đi về phía khách sạn, được nửa đường thì thấy tên nhân viên văn thư của phòng tham mưu chạy theo nói:
-      Thưa trung úy, ông có thư.
Hen-rích thản nhiên nhét bức thư vào túi. Khi về tới phòng ngủ anh mới giở ra xem và biết là thư của Béc-gôn. Hắn viết:
Con nhỏ của ba.
 Ba nhớ con như là nhớ con đẻ. Lâu lắm không viết thư cho con được vì bận việc quá. Bây giờ ba phụ trách một cục trong tổng hành dinh.Cách đây ba hôm, ba được phong quân hàm thiếu tướng, hiện nay chưa có thể điều con về đây ngay được , nhưng tương lai cũng có thể có dịp và ba sẽ cố lợi dụng dịp tốt đó. Mẹ và em Lô-ra rất mong gặp con và cứ đòi ba xin trung tướng cho con nghỉ phép.
Ba hy vọng rằng ông bạn E-véc cũng sẽ vì ba mà đồng ý. Hãy viết thư cho ba, nếu ông ta từ chối. Con nên năng viết thư cho ba hơn nữa
Ba của con – Vin-ghen Béc-gôn”
Đọc xong lá thư, Hen-rích cởi vội áo quần và nằm lăn ra giường. Mãi đến bây giờ anh mời thấy mệt lã. Và không những chỉ vì cái đêm ở Săm-bê-ri đã làm cho thần kinh anh hết sức căng thẳng. Lại còn hôm nay nữa chứ! Anh cần phải thảnh thơi, vui vẻ, thế mà báo chí xuất bản ở Li-ông lại đăng đầy những tin tức , tranh ảnh và thông cáo từ mặt trận phía đông gửi về: Quân Hit-le đã mở cuộc tấn công lớn và như báo chí quả quyết thì cuộc tấn công này đang phát triển theo đà “chẻ tre”, không gì ngăn nổi. Thực ra, cần phải trừ hao những giọng lưỡi “có ít xít xa nhiều” trứ danh của tên Gô-ben (đội trưởng tuyên truyền trong chính phủ Hit-le) nhưng dù sao, cũng nên công nhận một phần nhỏ sự thật trong những nguồn tin đó. Thế là bọn Đức lại tấn công! Giá mà anh được vứt bỏ mọi việc đang làm và khoác chiếc áo bình thường của người chiến sĩ Hồng quân, nắm chắc khẩu tiểu liên trong tay thì sung sướng biết bao! Phải đọc những tin tức thắng lời từ mặt trận gửi về và làm bộ vui mừng. Phải nâng cốc chúc mừng chiến thắng mà trong lòng lại muốn rút phăng khẩu súng lục ra khỏi bao và bắn vào mặt những đứa đang ngồi ăn cùng bàn với mình. Nhưng anh được lệnh phải chịu đựng như thế. Phải tiếp tục đóng vai kịch và… chờ đợi.
Chắc hẳn không một ai có thể thấm thía sâu sắc hai chữ “chờ đợi” đáng sợ này như anh.
Một người đang đi xe lửa, rất vội vã, người ấy cảm thấy đường dài dằng dặc, buồn tênh, tàu thì chạy quá chậm và thầm nghĩ giá được tới nơi ngay lập tức thì dù có phải tổn thọ đi mất mấy giờ cũng vui lòng.
Chàng trai đến chỗ hẹn hò mà chẳng thấy người yêu, nàng tới chậm. Chàng ta sung sướng biết bao nếu được rút ngắn những phút chờ đợi băn khoăn đó dù cho phải rút ngắn cuộc đời!
Giá mà số phận ngoan ngoãn hơn và chịu phục tùng ý chí con người thì cuộc sống có lẽ ngắn ngủi hơn nhiều. Bản thân con người sẽ tự rút ngắn đời mình để mau chóng đạt tới mục đích, để thoát khỏi những giây phút , ngày giờ, năm tháng đợi chờ sốt rột.
Còn Hen-rích thì chả ngần ngại gì mà không hy sinh cả một nửa đời mình đề ngay bây giwof được bay về Tổ quốc!
Đầu óc mình thật là ngớ ngẩn! – “Nếu số phận ngoan ngoãn hơn!” Ta phải bắt nó phục vụ mình chứ!
Mà muốn thế thì không phải cứ ngồi triết lý suông, phải chiến đầu, phải tiết kiệm từng phút và nếu cần vẫn phải chờ đợi, chờ đợi nữa, cắn răng lại, thản nhiên dạo quanh miệng vực thẳm, nơi có thể trượt chân ngã xuống bất cứ phút nào. Ngay bây giờ chũng chũng có thể ập vào phòng anh và mọi việc sẽ đi đứt.
Nhưng dầu sao đi nữa anh cũng chưa đến nổi gian khổ như những người đang phải nai lưng làm lụng dưới hầm sau quanh vùng Xanh –rê-mi. Nếu Hen-rích hành động thận trọng, anh vẫn có thể thấy ngay chiến thắng rực rỡ. Bởi vì,tất cả đều tùy ở bản thân anh. Còn những từ binh Nga, Pháp, Tiệp, Balan đã mất hết hy vọng được trông thấy mặt trời, được thở hít không khí mát lành, nhìn ngắm cảnh đẹp thiên nhiên , trở về Tổ quốc gặp lại bà con, bạn bè ruột thịt; những người đó có thể làm gì tự cứu mình?
Và họ vẫn phải làm việc cho quân thù, sản xuất những thứ súng cối mới cho chúng, những loại đạn nguy hơn, mặc dầu mỗi quả đạn được làm ra là một phút bản thân học tiến gần đến cái chết hơn. Cái chết của những con người bị nhốt dưới hầm sâu thật là dễ sợ!
Lút thế mà khá, hắn đã nói toạc ra về cái nhà máy xây ngầm dưới đất. Chính Hen-rích chiến đầu cốt để thủ tiêu những trại giết người ấy. Không, anh không được quyền mệt mỏi và nghỉ ngơi. Anh không có quyền nghĩ đến hệ thần kinh của mình. Bởi vì, mỗi lần, anh làm xong một nhiệm vụ là thắng lợi lại đến gần thêm một bước. Như vậy cũng nhằm báo thù cho những người mà có lẽ trong khi anh đang nằm nghỉ thế này thì họ đang bị thiêu xác trong lò hỏa táng.
Anh không được phép nghỉ ngơi bây giờ!
Hen-rích vùng dậy và vội vàng mặc quần áo.
Khi xuống cầu thang, anh chợt nhớ tới lời hứa của mình với lão trung tướng, liền ghé vào tiệm ăn.
-      Chào bà chủ!
-      Ồ, ông đã về, thế mà tôi cứ lo là đã xảy ra việc gì rồi, vì đáng lẽ, ông về trước bữa sáng cơ mà. Mời ông ngồi chơi.
-      Tôi muốn nhờ bà một việc. Nếu bà giúp được hộ tôi thì xin thành thực cảm ơn.
-      Nam tước ạ, ông cũng đã biết rằng tôi sẽ vì ông mà làm tất cả những việc gì có thể làm được.
-      Tôi cần chục chai rượu sâm banh thực ngon, ngon bằng thứ rượu mà bà đã thết tôi trước khi lên đường đi Li-ông.
-      Tôi thì không có đâu, nhưng tôi biết chỗ bán. Chỉ nửa giờ nữa là ông sẽ có chục chai rượu.
-      Nhà bà đóng vào hòm hộ và tôi sẽ sai tên lính hầu mới đến đây lấy.
Hen-rích định quay ra nhưng ngay lúc ấy cánh cửa ngách bổng mở và Mô-níc chạy vào phòng.
-      Mẹ ơi! Mẹ có biết là con… - Nàng kêu lên từ ngoài cửa nhưng thoáng thấy Hen-rích liền dừng lại, mặt đỏ ửng.
-      Chào cô Mô-níc, cô có khỏe không?
-      Em nó vẫn bình thường, chỉ phải cái cứ băn khoăn rằng việc học hành của ông chưa ra sao cả - Bà mẹ trả lời thay cho cô con gái.
-      Mẹ kìa! Nàng lườm mẹ có ý trách móc.
-      Thế thì bây giờ tôi xin làm cậu học trò chăm chỉ và để cho cô giáo khỏi đến chậm giờ, học trò đã mang từ Li-ông về cái này…
Hen-rích móc trong túi ra một cái hộp, cầm lấy tay Mô-níc và đeo vào cổ tay nàng chiếc đồng hồ nhỏ xíu.
-      Anh làm gì thế? – Mô-níc rụt tay lại
-      Xin cô đừng coi đây là một món quà, mà chỉ là một sự đền bù nhỏ mọn cho số thời giờ cô đã mất đi vì tôi. Bởi vì nếu có dạy cho sĩ quan Đức mà không lấy công, chỉ vì chút thiện cảm với người đó thì thật là kỳ lạ.
-      Nhưng …
Lời nói cù Hen-rích khiến Mô-níc bối rối và thực tế vì lý do gì nàng lại chịu hy sinh thời giờ rỗi rãi để dạy cho gã sĩ quan này? Không những thế, đố còn là một việc hân hạnh và sung sướng đối với nàng! Nhưng rốt cuộc Mô-níc vẫn đâm ra có quan hệ với gã nam tước… Nếu không thì nàng cũng chả hề nhận thấy điều đó. Nên làm thế nào bây giờ?
Tự nhiên Mô-níc nhìn mẹ cố ý dò hỏi.
-      Tốt hơn hết là con hãy cảm ơn nam tước đi – Bà Tác-van bảo.
-      Xin cám ơn nam tước! – Mô-níc ấp úng.
-      Hôm nay, nếu cô rỗi thì chúng ta sẽ bắt đầu buổi học đúng lúc 6 giờ.
-      Nếu vậy thì bây giờ phải so đồng hồ đi. Anh thấy đấy, sai nhau gần 5 phút. Tôi và anh, ai là người sống khẩn trương, ai là người sống lề mề hơn nào?
-      Chắc hẳn là tôi khẩn trương hơn. Ngay trước khi tôi xuống đây, tôi vừa mới nghĩ rằng mình sẽ sẵn sàng cống hiến một nữa đời người để cho thời gian trôi nhanh hơn nữa.
-      Để làm gì? – Mô-níc nghiêm trang hỏi.
-      Để mau chóng đạt tới mục đích.
-      Mục đích gì?
-      Thưa cô, có thẻ một ngày kia tôi sẽ nói cho rõ, nhưng cần phải đợi đến ngày đó đã – Hen-rích đáp lại nửa đùa nửa thật và nghiêng mình chào cả hai mẹ con bà chủ rồi ra đi.
Tới cửa phòng tham mưu, anh trông thấy chiếc ô tô và E-véc cùng Lút đứng cạnh xe. Hen-rích bước lại gần.
-      Thưa trung tướng, tôi xin chuyển đến trung tướng lời chào của thiếu tướng Béc-gôn.
-      Thế nào! Ba anh đã lên thiếu tướng rồi à?
-      Vâng. Tôi vừa mới nhận được thư của ba tôi. Ba tôi cho biết rằng đang công tác tại tổng hành dinh của bộ trưởng Him-le.
-      Ồ ! – E-véc kêu lên rất ý nhị - Xin thành tâm chúc mừng.
Lão trung tướng siết chặt tay Hen-rích hồi lâu tựa hồ như chẳng phải là Béc-gôn mà hcinhs là Hen-rích được vinh dự công tác tại tổng hành dinh với Him-le.
-      Tôi với anh Lút đi có việc. Cho nên bữa trưa đừng đợi chúng tôi – Khi đã ngồi lên xe, E-véc còn dặn với.
-      Thế thì trung tướng cho phép tôi đặt bữa chiều ạ ? Phòng ăn khách sạn Tăm pơ lơ nấu ngon lắm.
-      Rất vui lòng ăn cơm tối với anh. Mà cũng phải kiếm cái gì ăn mừng anh đã trở về bình yên vô sự nữa chứ. Thế nào, đại úy?
-      Tôi đã từng ăn cơm với nam tước nhiều lần và phải thú thực rằng anh ta quả làmột tay sành các món ăn Pháp.
-      Nên đặt cơm vào lúc mấy giờ ạ ?- Hen-rích hỏi.
-      Chúng tôi sẽ về tới nhà lúc 8 giờ - Trung tướng đáp.
-      Trung úy ạ - Lút bảo Hen-rích – Đây là chùm thìa khóa để mở chiếc tủ ngăn của tôi. Phía trên tủ có một tập hồ sơ. Anh cần nghiên cứu những giấy tờ này. Cứ ngồi ngay tại phòng làm việc của tôi mà đọc. Chỉ nhớ đừng đánh mất thìa khóa. Xem xong tài liệu nào thì ký vào đó.
Hen-rích nhăn mặt.
-      Xin thú thực với đại úy rằng trong các loại sổ sách thì cái loại mà anh sắp thết đãi tôi này là loại tôi ngấy nhất.
Láo trung tướng bật cười, ra lệnh cho tài xế mở máy.
Tập hồ sơ mà Lút bảo Hen-rích đọc có đống dấu “tối mật”. Sau khi khóa trái cửa phòng lại, Hen-rích bắt đầu giở tài liệu ra đọc. Phần lớn không có gì đàng chú ý lắm. Hen-rích chỉ xem lướt qua rồi ký tên xuống dưới. Nhưng có một hồ sơ khiến anh quan tâm. Đó là tài liệu chỉ dẫn các phương pháp phòng ngự chống chiến xa có kèm theo bản vẽ. Tài liệu này nói về kiều xe tăng “bọ hung Gô li áp” vừa mới chế tạo nhằm tiêu diệt xe tăng và chế áp các pháo đài bên địch. Chiến xa Gô li áp có sức máy rất mạnh, được điều khiển bằng ra đa, di chuyển dễ dàng và có thể chạy nhanh tới 90 cây số một giờ. Khi vấp phải xe tăng hay lô cốt địch nó sẽ tự động phát hỏa ngay lập tức và thủ tiêu chướng ngại vật trong chớp mắt. Đây là một vũ khí mới. Hen-rích liền chụp ảnh luông cả lời chỉ dẫn lẫn bản vẽ.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Nam tước Phôn-Gôn-Rinh.C1

Quân sư vương phi (C21)

Lạc Mai Như Tuyết