Nam tước Phôn-Gôn-Rinh (C8.p2)
CHƯƠNG 8:SỞ MẬT THÁM GIET-TA-PO CHÚ Ý ĐẾN CÁ NHÂN HEN-RÍCH (Tiếp theo)
Vừa ăn bữa trưa xong và ai nấy vừa đứng lên thì Lút bước lại gần Hen-rích.
- Trung úy ạ, trung tướng mới giao cho anh một việc. Anh phải đi Li-ông. Chúng mình vào phòng tham mưu và tôi sẽ giải thích nhiệm vụ cho anh.
- Dọc đường đến phòng tham mưu , Lút vốn tính hoạt bát , hôm nay, lại cứ im lặng. Thấy bạn không vui nên Hen-rích cũng chẳng gợi chuyện.
Khi đã ngồi trong phòng làm việc, Lút cũng chưa chịu nói ngay về nhiệm vụ của Hen-rích. Và anh đã bắt đầu thắc mắc về thái độ lạ lùng của gã bí thư trung ương.
- Thưa đại úy, trung tướng giao cho tôi việc gì thế? – Anh hỏi giọng trịnh trọng.
Lút nhìn đồng hồ.
- Nam tước ạ, còn những một giờ bốn mươi phút nữa cơ. Xe lửa khởi hành đi Li-ông lúc 16 giờ 40 và anh phải mang đến bộ tham mưu quan đoàn một tập công văn quan trọng. Công văn đã chuẩn bị xong. Anh có thể nhận ngay bây giờ.
Lút lôi trong tủ ra một chiếc phong bì đóng đầy dấu son đỏ và đưa cho Hen-rích. Anh xem xét kỹ lưỡng các dấu và cách niêm phong rồi nhét vào túi trong áo quân phục.
- Thưa đại úy, xin chấp hành – Hen-rích điềm nhiên nói to và ký nhận vào sổ công văn.
Hen-rích thấy hình như gã bí thư nhìn mình với cặp mắt buồn bã.
- Hôm nay, anh không vui, phải không Lút ? – Hen-rích thân mật hỏi.
Lút cau mày, lắc đầu xua tay ra ý chán nản và đi đi lại lại trong phòng.
- Thế này, Hen-rích ạ - Chợt gã dừng lại trước mặt Hen-rích , nhìn vào mắt anh và nói – Anh đi một mình, không có bảo vệ. Hãy giữ mình và dọc đường nên chú ý cẩn thận. Nên nhớ là công văn mật và phải bảo vệ nó như bảo vệ con ngươi mình. Đưa cho tham mưu trưởng hay cho viên bí thư của ông ta. Và phải ký nhận hẳn hoi.
- Anh cử tôi đi tựa hồ không phải làm một việc bình thường mà như đi trinh sát ở mặt trận – Hen-rích đùa.
- Có lẽ khó mà so sánh được công tác ở hậu phương và chiến đấu ngoài mặt trận bên nào nguy hiểm hơn. Cho nên dặn anh lần nữa là: cẩn thận, cẩn thận và cẩn thận.
- Anh Lút ạ, xin nhớ lời dặn của anh, xin tạm biệt!
Hai sĩ quan nắm tay nhau.
Vừa chuẩn bị lên đường, Hen-rích vừa luôn luôn suy nghĩ về thái độ khác thường của mọi người ngày hôm nay. Trước tiên là bà nông dân, sau đó là bà Tác-van với những lời xa xôi bóng gió. Bây giờ lại đến vẻ mặt lo buồn của Lút và lời dặn dò đề phòng của gã. Hôm nay, gã thật là kỳ dị. Thực vậy, tại sao lại cử anh, sĩ quan đặc trách, mang công văn đi mà không cử sĩ quan liên lạc của phòng tham mưu? Và nếu công văn quan trọng như thế, sao lại không cho lính bảo vệ như trong điều lệnh đã quy định. Việc này thế nào ấy. Chắc hẳn Lút biết rõ nhưng chẳng nói ra. Rõ ràng như vậy. Giữa hai người vẫn có quan hệ bạn bè thân thiết, mà nếu Lút im lặng tức là gã được lệnh phải im lặng… thôi, đành phải chuẩn bị sẵn sàng để chờ đón những việc không hay.
Hen-rích xem xét lại tập công văn một lần nữa, bọc nó vào mảnh ni-lông cẩn thận và nhét vào túi áo trong rồi cố sức cài khuy lại. Xong đâu đấy, anh lấy khẩu súng lục Van-te và chiếc bật lửa bỏ vào túi quần bên phải.
Hen-rích sắp đi thì Mô-níc tới gõ cửa.
- Thế còn bài học tiếng Pháp? – Thấy Hen-rích sửa soạn ra đi, cô ngạc nhiên hỏi.
- Cô Mô-níc ạ, tiếc quá, đành phải tạm gác nó lại tới khi đi Li-ông về.
- Anh đi à? Sao đột ngột thế? Chắc là có việc rất cần?
- Có gì đâu, tôi xin phép đi thăm người bạn trong hai hôm thôi mà. Mang quà gì về cho cô nhỉ? Cô có dặn mua gì không?
- Không. Rất cảm ơn lòng tốt của anh nhưng tôi chả cần gì đâu. Chỉ chúc ah đi đường may mắn và chóng trở về.
- Đây là lời chúc chân thành hay một nghi thức xã giao thông thường?
- Hoàn toàn thành thực – Mô-níc không ngần ngừ, trả lời ngay. Cô ửng hồng đôi má khi nghĩ rằng quả thực mình mong cho gã sĩ quan của quân đội thù địch chóng trở về và tựa hồ như để vừa thanh minh với Hen-rích vừa thanh minh với lòng mình, cô vôi nói thêm:
- Vì anh cũng chả làm hại gì tôi cơ mà.
- Nhưng cũng chưa làm lợi gì cả.
- Anh đối xử với người Pháp chúng tôi rất nhân từ, có lòng tốt. Thế là nhiều lắm rồi! Tôi thấy hình như anh không giống những kẻ khác.
- Cô Mô-níc ạ, cô thật là một cô gái khác thường. Tôi xin thành thực cầu mong cho cuộc đời cô cũng tốt đẹp như con người cô. Nhưng chớ nên nhẹ dạ cả tin quá, nhất là đối với những kẻ nhân từ. Tính nhẹ dạ thường hay lừa dối mình. Và lòng nhân từ chưa đủ để chứng minh tình bạn. Cần phải có hành động thực tế. Cô đồng ý với tôi không nào?
- Khi người ta muốn nên bè nên bạn thì người ta có thể từ lời nói đến việc làm- moni khe khẽ đáp lại.
Trong đôi mắt của nàng nhìn Hen-rích bao hàm cả sự chờ đợi lẫn dò xét. Còn có cả sự lo sợ nữa. Nếu nàng nhầm và trước mặt nàng không phải là bạn mà là thù thì sao? Đối với nàng, một người con gái non nớt trong kinh nghiệm trường đời thì đoán sao nổi?
Hen-rích giả vờ không nhận thấy và không hiểu ý cái nhìn ấy. Bởi vì anh cũng chưa biết rõ trước mặt mình là ai: một cô gái xinh đẹp, con bà chủ khách sạn, hay là, có thể….
- Đến bài học sau chúng ta sẽ bàn chuyện này. Còn bây giờ để tôi đi kẻo muộn.
Hen-rích siết chặt tay cô gái rồi đi ra.
*************
Quang cảnh hỗn độn ở sân ga trước giờ tàu khởi hành, bóng những con đường ray chạy tít về chân trời xa bao giờ cũng gợi lên trong lòng Hen-rích một cảm giác chờ đợi nôn nao. Lại một chuyến đi nữa tới nơi đất khách quê người! Vì đâu mà sinh ra cái chuyện phải đi công tác ở Li-ông này? Và tai sao Lút từ biệt anh với những cử chỉ lạ lùng như vậy? Nhắc đi nhức lại rằng tài liệu tối quan trọng, dặn dò nên đề phòng nhưng vấn đề lính bảo vệ thì cố lờ đi một cách lúng túng? Khó hiểu, hoàn toàn khó hiểu! Tuy vậy, từ đây đến Li-ông khá xa, dọc đường còn có thời giờ để suy đoạn mọi việc này.
Hen-rích xua đuổi nỗi lo âu đang ám ảnh mình và bước nhanh về phía toa xe lửa dành riêng cho sĩ quan. Tên lính hầu đã đứng đấy, một tay xách chiếc va-li lớn, tay kia ôm tập báo.
- Mang tất cả vào buồng của tôi và anh có thể trở về! – Hen-rích ra lệnh.
Không hiểu tại sao tên này cứ luống cuống, loay hoay chưa chịu đi.
- Thưa trung úy, có lá thư ai gửi cho ông! Ông vừa xuống khỏi xe thì liền có một thằng bé chạy lại. Ông đi nhanh quá, nên tôi không kịp…
Không để ý tới lời phân trần của tên lính hầu Hen-rích lơ đãng nhét chiếc phong bì vào túi.
- Được rồi, được rồi, về đi!
Khi đã ngồi yên trong buồng trên toa tàu, Hen-rích mới lấy chiếc phong bì ra chăm chú xem xét. Phải, trên phong bì đề tên anh. Nét chữ lạ, vả lại người viết đã có ý thay đổi đi. Nếu không thì làm gì dòng chữ lại cứ ngã hẳn về phía trước có vẻ nắn nót cẩn thận thế này. Hay lắm!
Chẳng thấy ký tên ai dưới mấy câu thư ngắn ngủi.
“Anh bị theo dõi! Hãy coi chừng!”
Khi lật mảnh giấy, Hen-rích lại thấy ở mặt sau một dòng chữ khác cũng cộc lốc như thế và cũng viết bằng bút chì.
“Hãy chú ý tới tên đại úy bịt mắt phải”
Sao thế này? Lại một lời dặn dò nữa của Lút hay sao? Không, lối hành động bí hiểm này chả đúng với tính nết phổi bò của gã. Thế thì, có lẽ bức thư này là của Mô-níc chăng? Trong buổi chia tay , cô nàng lộ vẻ hơi cảm động, bối rối. Có thể là nàng muốn báo trước cho anh biết sự nguy hiểm, nhưng ngập ngừng. Ồ, điều dự đoán này ngu xuẩn lắm! Nàng làm sao mà biết được những nguy hiểm đang đe dọa anh?
Lỡ ra đây là mật báo của một kẻ lạ khác, của một người bạn thân thì thế nào? Người nào đó đã kịp thời báo cho bộ tư lệnh Hồng quân biết về cuộc hành binh “Quả đấm sắt”. Người này hoạt động cạnh nách Hen-rích , cũng đội lốt giả như anh. Có thể bây giờ người ấy đang ở đâu quanh đây… Nhưng, điều này khó tin lắm. Tình báo viên đời nào lại hành động khinh suất và khờ khạo thế này…
Kỳ dị thật, lá thư nặc danh lại gửi đến đúng vào lúc đi công tác ở Li-ông…bây giờ lại nhận được bức thư này… Tựa hồ như đó là những mắt của một chuỗi xích mà anh chưa lần ra đầu mối. Bất cứ thế nào, trước khi đến kết luận chắc chắn, cũng cần xác định xem có phải mình bị theo dõi thật không? Và nếu vậy…
Hen-rích châm thuốc hút, đi ra khỏi buồng và trông thấy ở đằng cuối toa phía trước một đám sĩ quan đang chuyện trò rôm rả. Trong bọn có một tên đại úy mắt bên phải quấn băng đen.
Lúc 19 giờ 20 phút Hen-rích xuống ga Săm-be-ri. Ở đây anh phải chuyển sang đoàn xe lửa khác, những khi vào hỏi ở trạm cảnh vệ mới biết là 8 giờ sáng mai chuyến tàu đi Li-ông mới khởi hành. Sau khi phân trần về giờ tàu chạy thất thường tên trạm trưởng khuyên viên trung úy nên nghỉ ngơi lấy sức và giới thiệu ngôi khách sạn ngay cạnh nhà ga.
Như lệ thường, rất đông binh lính, sĩ quan chen chúc nhau trước trạm cảnh vệ.
“Tất nhiên thế nào tên họ hệ một mắt của mình cũng có trong đám này”
Hen-rích nghĩ thầm và chợt thấy cái bóng dáng quen thuộc bịt băng đen trên mắt phải. Ngọ nguậy cái đầu như đầu chim , tên này đang lấm lét đưa mắt nhìn hết người này đến sang người khác.
Hen-rích gọi rõ to một bác công nhân khuân vác và trao cho bác ta chiếc vali.
- Đợi ở đây nhé, tôi tạt vào quán giải khát một tí.
Cái đầu của tên đại úy dừng lại nghiêng nghiêng. Đúng là hắn đang dỏng tai nghe ngóng. “Nhất định thế nào hắn cũng mò vào đó” – Hen-rích tự nhủ thầm và đi đến quán giải khác. Vừa mua thuốc lá anh vừa liếc mắt theo dõi mấy bộ mặt đáng ghét của tên chó săn đang theo dõi mình.
“Rõ hắn làm ngứa mắt mình quá – Hen-rích tức giận nghĩ thăm – liệu hồn, mày cũng bị theo dõi đấy. Một thằng nhãi ranh cũng chả đến nổi hành động ngu ngốc như mày. Không, nhất định đây không phải là chuyện rình mò! Đây là một ván bài có tính nước hẳn hoi một cuộc tra tấn bằng tinh thần, tấn công về tâm lý. Có kẻ nào đó muốn làm cho ta hoảng hốt, mất tự chủ. Nếu như chúng đã biết được đều gì cụ thể rồi thì chúng đã hành động cách khác.. Còn như thế này nghĩa là ta vẫn nắm chắc tất cả chủ bài trong tay. Cái chính là phải hoàn toàn phớt tỉnh những chiếc bẫy chuộc xung quanh mình. Coi như chả có việc gì xảy ra cả. Phải dành sức lực để giáng một đòn “căn bản…”
Mười phút sau. Hen-rích thản nhiên đi qua quảng trường nhà g và bước vào tiền sảnh khách sạn.
Sau khi thuê xong một phòng cạnh cầu thang ở tầng thứ hai Hen-rích lại đi xuống phòng ăn.
- Cho thức ăn gì nhẹ nhẹ thôi, bít tết và một tách cà phê đặc! – Anh bảo gã hầu bàn, chả thèm liếc mắt vào bảng món ăn.
- Thế ông dùng thứ rượu vang gì ạ?
- Không dùng thứ nào cả. À này nơi rửa tay ở đâu nhỉ?
Gã hầu bàn trỏ về phía cuối phòng.
Buồng vệ sinh rất bẩn, nồng nặc mùi khai nước giải, và Hen-rích bịt mũi cố nán lại đây đúng năm phút theo kế hoạch đã tính toán.
Khi quay lại chiếc bàn con, điều dự đoán của anh đã hoàn toàn đúng. Anh thấy dưới tấm khăn ăn một mảnh giấy gấp tư. Vẫn lối chữ ngả ra đằng trước, vẫn thứ giấy ấy. Chỉ có nội dung dài dòng và cụ thể hơn.
“ Chúng ta cần phải bàn bạc với nhau. Hẹn gặp tỏng phòng chơi bi-a. Tôi cầm chiếc mũ phớt xám. Tôi định giúp anh. Một người bạn”.
Hen-rích lắc đầu nhún vai ra vẻ không hiểu và gọi gã bồi bàn đến.
- Hãy chịu khó dọn cài bàn đi. Tôi không quen ăn trong cái máng lợn như thế này đâu! – Anh giận dữ quát ầm lên và dùng đầu ngón tay búng mảnh thu xuống sàn một cách khinh bỉ.
- Thưa trung úy, xin ông tin rằng…
- Tôi nhắc lại là hãy quét dọn rác bẩn trên bàn đi!
Gã bồi bàn lo lắng liếc nhìn lão chủ khách sạn, lẩm nhẩm đọc mảnh thư xấu số kia rồi vội vàng lấy khăn lau bàn. Hen-rích hầm hầm đưa mắt nhìn khắp phòng. Có kẻ nào trong đám khách ăn đang ngấm ngầm theo dõi anh. Càng hay! Bây giờ tác giả bí mật của bức thư đã biết chắc là mấy ngón đòn của hắn đều đánh hụt cả. Nam tước Phôn Gôn-rinh đã vứt lá thư nặc danh như vứt một thứ rác rưởi và quèn khuấy đi ngay.
Mệt óc vì những lo nghĩ một ngày qua, nên ngay sau khi ăn bữa tối xong Hen-rích lập tức về phòng mình. Mãi đến giờ mới được nghỉ ngơi! Anh quẳng quân phục xuống ghế, xục xạo khắp phòng, nhòm vào tủ, ngó sau cửa. Không có tên nào! Bây giờ phải khóa cửa lại, lấy súng lục trong bao bỏ vào túi quần bên phải.
Bổng những bước chân rón rén ngoài hành lang khiến anh lắng tai. Người hầu phòng chăng? Không, nếu phải thì chị ta đã gõ cửa chứ. Còn cái kẻ đứng sau cửa kia lại đang khe khẽ, len lén vặn quả đấm…
Nhanh như chớp Hen-rích thọc tay vào túi quần và đứng giữa phòng chờ đợi.
Cánh cửa thình lình mở ra rất nhanh và cũng đóng lại nhanh như vậy. một gã đàn ông cao lớn khoác áo choàng dạ xám, đội mũ phớt cũng màu xám đứng sững trên ngưỡng cửa.
“À, thằng cha hẹn gặp mặt mình trong phòng bi-a đây!” Hen-rích thoáng nghỉ vậy và tay anh bóp chặt lấy bảng khẩu Mô-de.
- Ông là nam tước Phôn Gôn-rinh ? – Tên lạ mặt bước về phía trước.
- Ông xông vào phòng tôi thì chắc phải biết tôi là ai rồi chứ. Ông không hiểu rằng trước hết xin hỏi, xưng tên họ mình và cắt nghĩa vì sau lại đường đột như vậy?
- Nam tước ạ, chúng ta đừng để mất thời giờ về những nghi thức lặt vặt! nó chỉ tổ làm trở ngại cho cả tôi lẫn ông mà thôi. Để giải thích một chách vắn tắt, tôi chỉ cần nói rằng, tôi là người bạn muốn giúp ông và đã từ lâu tìm găp ông. Ông lảng tránh không thèm gặp tôi cho nên tôi phải thân hành đến đây…Và bây giờ có lẽ ông cho phép tôi ngồi chứ? – Không đợi mời, tên này đi đến bàn viết và ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh đó.
Hen-rích cũng ngồi xuống ghế đối diện, đặt gói thuốc la trước mặt mình.
- Tôi cho rằng tốt hơn hết là chúng ta bàn ngay vào việc đi – Người khách trân tráo – ông đồng ý chứ?
- Tôi xin nghe ông nói! – Hen-rích lạnh lùng đáp và thong thả thò tay vào túi quần bên phải.
Tên khách lạ cẩn thận theo dõi từng cử động đó. Hen-rích từ từ móc chiếc bậc lửa ra, châm thuốc rồi lại bỏ nó vào túi. Tên kia ngồi lại cho thoải mái hơn, ngã người vào lưng ghế và duỗi chân ra đằng trước.
- Nam tước ạ, tôi sẽ không nêu ra đây tình hình chính trị - hắn vào đề - Ông hiểu nó cũng chả kém gì tôi: nước Đức đang dần dần nhưng nhất định đi đến chỗ đổ sụp, nước Đức đã kiệt sức và khong thể thắng nổi các cường quốc khổng lồ như Liên xô, Hòa Kỳ và Anh.
Tên lạ mặt một nhìn Hen-rích có vẻ chờ đợi , hình như đề dò xét phản ứng của anh nhưng anh chỉ nói cộc lốc:
- Cứ nói tiếp!
- Tôi thấy rằng ông không phản đối , thê snghĩa là ông cũng đồng ý với tôi. Vậy thì sự suy sụp của nước Đức là không thể tránh khỏi. Để sắp tới ngày pahỉ giáng cho nó một đòn quyết định. Không còn nghi ngờ gì nữa, ông cũng hiểu là vấn đề thời gian và các sự kiện chín muồi có một ý nghĩa quan trọng bậc nhất. Từ đó chỉ có thể rút ra một kết luận: nếu các lực lượng thù địch với chủ nghĩa phát xít càng siết chặt hàng ngũ thì cắt đòn quyết định kết quả cuối cùng của chiến tranh càng chóng được thực hiện.
- Ông đến đây cốt để lên lớp cho tôi một bài thời sự phổ thông về tình hình thế giới hay sao?
- Tôi đến đây đề nghị ông hợp tác, nam tước Phôn Gôn-rinh ạ!
- Hợp tác với ai và đề phòng ai? – Hen-rích chòng chọc nhìn tên lạ mặt. Để đáp lại cái nhìn đó, tên này cố nhoẻn miệng ra cho thành nụ cười nhã nhặn.
- Nam tước ạ, ông đáng yêu quá! Đúng, chúng ta sẽ đặt dấu chấm câu trước chữ “và”. Tôi không định chơi hú tim nữa đâu! Ông hỏi là tôi định đề nghị ông hợp tác với ai ư? Tôi xin nói trắng ra là hợp tác với cơ quan do thám Anh.
- Đề nghị tôi? Sĩ quan Đức?
- Đề nghị ông, tình báo viên Nga, chúng tôi đã nắm vững hết mọi công việc của ông.
- Xin phép hỏi là ông căn cứ theo những nguồn tin nào? – Trong giọng nói Hen-rích đượm vẻ chế giễu nhiều hơn là ngạc nhiên hay giận dữ. Anh đã đoán biết hết trò chơi mà bọn chúng đang bố trí và bây giờ anh đang bình tĩnh cân nhắc tỉ mỉ từng thái độ của mình trong những giây phút sắp tới.
- Cơ quan do thám của hai nước chúng ta phải cộng tác chặc chẽ , nếu không thì không thể mở mặt trận thứ hai được. Để xác nhận nguồn tin nói trên, chúng tôi xin nêu lên đây vài chi tiết mà ông đã thừa biết: cha ông là Đi-gơ-phơ-rít Phôn Gôn-rinh đã hoạt động gián điệp và chết ở Nga, ông đã dần dần tiêm nhiễm chủ nghĩa xã hội, và cuối cùng, hiện nay ông đang hoạt động ở vùng này….
- Cụ thể là hoạt động gì? tôi muốn ông xác định rõ.
- Chẳng hạn như phá vỡ cuộc hành binh “Quả đấm sắt”. Tiếc rằng ông hành động thiếu thận trọng và cơ quan mật thám Giét-ta-pô đã chú ý đến công việc của ông. Để tránh khỏi bị vỡ lở ông cần phải kịp thời lẩn trốn. Chính chúng tôi đã và đang báo trước cho ông sự nguy hiểm này.
- Ông định đề nghị với tôi những gì nào? Bản thân Hen-rích cũng thầm ngạc nhiên trước giọng nói bình tĩnh của mình.
- Ừ, có thế chứ. Cuộc thương lượng này cuối cùng cũng phải đi đến kết quả thực tế chứ! – Tên khiêu khích reo lên. Hen-rích không còn nghi ngờ gì nữa, trước mặt anh là một tên khiêu khích Giét-ta-pô – Như tôi đã nói đấy, chúng tôi đề nghị với ông một sự cộng tác thật chặt chẽ. Dĩ nhiên là ông còn phải xin chỉ thị của bộ tư lệnh Nga. Ngài mai, ông nên điện hỏi ngay đi. Tôi dám cam đoan rằng thế nào thượng cấp của ông cũng đồng ý, vì người Nga đang hết sức mong mỏi càng mở mặt trận thứ hai sớm chừng nào càng tốt chừng nấy. Khi ông đã sẵn sàng bắt tay vào việc thực hiện những nhiệm vụ mới, chúng tôi sẽ tin cho ông biết là chúng tôi đặc biệt chú ý đến những vấn đề gì. Ông thấy đấy, chúng tôi đã lật hết mọi quân bài cho ông xem rồi, và có lẽ, chúng tôi đã thành thực quá đáng. Do đó, tôi muốn yêu cầu ông giúp đỡ vài việc. Việc trước tiên là tập công văn mà ông đang mang dến Li-ông. Tôi sẽ mượn tập công văn đó của trong một giờ và xin trả lại đúng với hình dạng nguyên xi củ nó. Không ai có thể đoán ra là đã có người bóc chiếc phong bì và xem giấy tờ ở trong. Để đền đáp lại cái công lao nhỏ đó của ông, tôi xin hứa là nội nhật hôm nay sẽ giới thiệu ông bắt liên lạc với đội du kích, họ sẽ giúp ông chạy vào căn cứ du kích trong trường hợp bị bại lộ. Ông chớ ngạc nhiên. Trái với các nguyên tắc hoạt động do thám, một số điệp viên của chúng tôi, trong đó có cả tôi, đã liên lạc với du kích. Tình hình hiện nay ở Pháp đòi hỏi phải làm như vậy.
Hen-rích im lặng nghe tên khốn kiếp ba hoa. Khó mà biết được là ngay trong lúc đó đầu óc anh lại đang quay cuồng với những ý nghĩ nóng hổi:
- “Bọn này hoàn toàn chả biết cóc gì cả! trước mắt chúng, mình vẫn cứ ung dung đội lốt Hen-rích Phôn Gôn-rinh ! Chúng chưa lần ra được đầu mối nào cả, nếu không thì chúng chả dại gì mà bày cái trò chơi ngu ngốc này. Việc chúng nói là biết tập công văn này lại tát ngay vào mặt chúng, như thế chứng tỏ rằng chúng giấu đầu hở đuôi, chuyện phái mình đi công tác Li-ông chỉ là một tấn tuồng đã được đặc biệt dàn cảnh sẵn… Chúng muốn thẩm tra lòng trung thành của ta đối với Tổ quốc chăng? Cũng được, ta sẽ cho chúng biết tay!”
Hen-rích từ từ rút thuốc lá, và thò tay vào túi. Tên mật thám cũng lấy thuốc. Hắn vê vê điếu thuốc trong ngón tay, có ý chờ Hen-rích móc bật lửa. Nhưng khi tên Đức đã ngậm điếu thuốc vào môi, nhoài người về phía trước định châm lửa thì hắn chả thấy bật lửa đâu mà lại thấy nòng súng lục đen ngòm.
Tên Giét-ta-pô hoảng hốt dùng hết sức đạp mạnh chiếc bàn và lợi dụng lúc Hen-rích loang choang đánh rơi khẩu súng, hắn liền đâm bổ ra khỏi phòng. Lúc Hen-rích nhảy vọt được tới cửa thì tên khiêu khích đã cắm đầu cắm cổ chạy dọc hành lang.
Chỉ nghe hai tiếng nổ liên tiếp, một tiếng rú thật thanh, rồi ngay sau đó, tiếng một cây thịt nặng nề đổ rầm xuống sàn gác.
Hen-rích nhìn quanh. Trong hành lang chẳng có bóng ai. Nhưng lập tức có tiếng chân bước và trong nháy mắt một tên sĩ quan vận binh phục S.S… một trung sĩ và hai tên lính ló mặt ra.
“Bố trí sẵn!” – Hen-rích thoáng nghĩ thầm.
- Đừng bắn, chúng tôi là đội tuần tra đây! – Tên sĩ quan kêu ầm lên từ đằng xa.
- Đưa giấy tờ đây xem – Hen-rích oai vệ quát.
Tên sĩ quan móc giấy đưa cho Hen-rích. Hai thằng lính lao tới chỗ tên khiêu khích nằm. Hắn còn sống, nhưng mê man bất tĩnh.
- Việc gì xảy ra ở đây thế?
- Một tên gián điệp có liên lạc với du kích Pháp lẻn vào khách sạn và được một bài học đích đáng! – Hen-rích giận dữ nói và cất súng vào túi.
Sau đó, nam tước Phôn Gôn-rinh vào phòng kể lại tỉ mỉ những lời nói của tên lạ mặt. Tên trung sĩ ghi biên bản và đề nghị Hen-rích ký.
- Ban đêm, ông nên khóa cửa cẩn thận – Khi ra về, tên sĩ quan khuyên anh như vậy.
- Còn các anh thì liệu canh gác khách sạn cho cẩn thận. Phất phơ thật ! Bọn gián điệp nước ngoài xông xáo vào khách sạn sĩ quan như là vào nhà riêng của chúng ! – Hen-rích hầm hầm cự hắn mặc dầu kỳ thực anh chỉ muốn ôm bụng lăn ra mà cười.
(Hết chương 8)

Ôi...dài quá...đánh mỏi cả tay lun.
Trả lờiXóa