Nam tước Phôn-Gôn-Rinh - C7
CHƯƠNG 7: CÔ MÔ-NÍC NHƯỢNG BỘ
Con đường ô-tô giống như một lối đi hai bên có trồng cây rất đẹp, nên Hen-rích ra lệnh cho Éc-vin giảm bớt tốc độ để ngắm cảnh. Phong cảnh đẹp thật. Đồng bằng đã lùi lại đằng sau, và bây giờ hai bên đường hoàn toàn những đồi phủ cây xanh. Càng ngày đồi núi càng cao, chúng chồng chất bên nhau như những ngọn sóng lớn vỗ vào chân núi An-pơ.
Khi con đường bắt đầu uốn khúc quanh co. Hen-rích bảo Éc-vin đổi chỗ cho anh. Anh tin vào tay lái già dặn của mình mà luôn luôn vẫn phải rùng mình trước những chỗ ngoặt bất ngờ lúc đường đâm thẳng vào núi đá lớn hay là một vực thẳm. nhưng chỉ đằng xa tưởng như vậy thôi. Khi đến gần, Hen-rích nhận thấy là đường ô-tô và đường xe lửa chạy song song bên cạnh đều chui vào hang núi, để rồi lại đột ngột nhô ra phía bên kia núi. Sau khi luồn qua hang núi, con đường sắt và đường xe hơi men theo ven bờ một dòng sông nhỏ nước chảy cuồn cuộn và lượn khúc theo con đường sông qua các thung lũng. Từ phía tây bắc núi đổ sát xuống bờ sông khiến cho người ta cứ tưởng là chúng sắp chắn ngang dòng nước chảy vào con sông lượng quanh núi thành một khúc ngoặt bất thình lình. Dòng sông chảy như một kẻ dẫn đường và Hen-rích luôn tay vặn lái sang phải, sang trái. Bánh xe phăng phăng nuốt con đường dài hầu như vô tận.
Thành phố Xanh – Rê – mi đột ngột mở ra trước mắt Hen-rích khi xe vừa lượn qua một khúc ngoặt. Nó nằm lọt giữa một lòng chảo, hình như thiên nhiên cốt tạo ra cho người ở. Những triền núi đâm ngang phủ đầy rừng thông, chắn luồng gió đông bắc thổi về đồng bằng. những vườn nho mọc ngay sát bờ sông.
Con đường ô-tô biến thành phố chính. Dọc hai bên đường san sát những tòa nhà và công thự đẹp nhất của Xanh-Rê-mi. Hen-rích không phải tìm phòng tham mưu lâu lắm. Nghe xong câu hỏi đầu tiên, người ta tả lời rằng trung tướng E-véc sống trong một biệt thự lộng lẫy nhất của thành phố, còn phòng tham mưu sư đoàn đóng tại khách sạn châu Âu.
Năm phút sau, Hen-rích đã đến gõ vào cánh cửa cố tấm biển “Đại úy Lút , bí thư của sư đoàn trưởng”
- Cứ vào – Một giọng nam trung, âm ấm dõng dạc bảo.
Gã sĩ quan cao, gầy đứng dậy đón Hen-rích , chắc hẵn đay địch thị là Lút . Tất cả bộ dạng và nhất là đôi mắt to xám của gã đều lộ vẻ phở phạc. Mái tóc chải sơ sài cũng chứng tỏ sự mệt mỏi và sự chểnh mảng đối với bản thân mình. Những sợi tóc đen dạy được chải mà vẫn lòa xòa xuống trán khiến tên đại úy phải khẽ hất ngược đầu lên.
- Trung úy Hen-rích Phôn Gôn-rinh – Hen-rích tự giới thiệu.
Tên đại úy đi vòng quanh bàn và tiến lên mấy bước tự giới thiệu :
- Đại úy Lút, bí thư của sư đoàn trưởng. Mời ông ngồi.
- Tôi được điều động đến công tác ở phòng tham mưu sư đoàn này – Hen-rích vừa nói, Lút ngắt lời ngay:
- Tôi đã biết lệnh điều động ông rồi và chính hôm nay, tôi đang đợi ông.
Lút ngồi về chỗ của mình và Hen-rích đưa giấy tờ cho gã. Sau khi lặng lẽ xem xét xong, gã chỉ cầm lấy tờ công lệnh, còn những giấy tờ kia thì trả lại Hen-rích.
- Nam tước ạ, tôi rất mừng là ông đã đến đây! – Lút niềm nở nói, đoạn cười ha hả, bảo thêm – Phải thú thực rằng rất mừng vì những động cơ vô cùng ích kỷ. Hy vọng là ông sẽ gánh đỡ công việc cho tôi. Công việc thì nhiều mà cứ phải một mình ôm lấy hết.
Viên đại úy đối xử có vẻ giản dị và tự nhiên.
- Tôi mong được trở thành người trợ thủ đắc lực.
Tiếc là ông sẽ không phải làm trợ thủ cho tôi. Ông đã được phân công làm sĩ quan phụ trách công việc đặc biệt. Mai sẽ có quyết định. Nhưng vì từ trước đến nay ngoài nhiệm vụ bí thư, tôi còn phải kiêm cả nhiệm vụ ấy cho nên việc ông đến đây nhận công tác là một sự nhẹ nhàng lớn đối với tôi. Trung úy ạ, hơn nữa trong công tác chúng ta còn gặp gỡ nhau nhiều và tôi hy vọng rằng chúng ta sẽ trở thành đôi bạn.
- Thưa đại úy, tôi cũng tin vậy.
- Thế thì hay lắm, bây giờ tôi chỉ cho ông nhà ở. Tôi luôn ở tại phòng tham mưu, ở đây, chúng ta chiếm hai tầng. Một số phòng dành làm nơi ngủ cho sĩ quan nhưng hiện nay không còn chỗ trống nữa. Tầng thứ hai là nơi ở của đội vệ binh và câu lạc bộ sĩ quan. Như vậy là ông phải ở tại khách sạn khác đối diện với khách sạn châu Âu. Theo tôi thì ông ở đấy có lẽ tốt hơn; khách sạn ấy cũng lịch sự lắm.
Hai căn phòng dọn sẵn cho Hen-rích ở tầng thứ hai của khách sạn Tăm-pơ-lơ. Phòng thứ nhất có chỗ rửa ráy, một đi-văng, một chiếc bàn tròn và hai cái ghế. Phòng thứ hai rộng rãi và bài trí trang nhã hơn. Một chiếc giường rộng, một bàn viết, mấy cỗ ghế bành, một tử đứng và một cái giá để vali. Chính Hen-rích cũng không dám mong đợi những tiện nghi như thế và thầm cám ơn gã đại úy về sự chăm sóc này.
- Đứng đây, ông có thể ngắm thành phố được . Lút mở cửa và hai người nhìn ra hiên gác.
- Đứng đây nhìn xuống thì tuyệt thật – Hen-rích gật gù.
- Và đây còn là một đài quan sát “bóng hồng” rất tiện lợi – Lút nói thêm rồi đưa mắt chỉ một cô gái vừa từ trên xe đạp bước xuống. Cô ta đứng trên hè phố bên kia đợi cho ô-tô chạy quan.
- Quả là tuyệt đẹp. Con cái nhà ai thế?
Lút mìm cười:
- Ấy, lọt vào tim rồi sao? Con gái của bà chru khách sạn ta ở đấy. Cô Mô-níc.
- Một mỹ nhận – Hen-rích đăm chiêu nhắc lại.
- Nam tước này, không phải chỉ mình anh nghĩ vậy đâu nhé. Tất cả cánh sĩ quan ở đây đều đã thử “lơn” cô Mô-níc mà chả nước non gì cả! Cô bé chẳng thèm để lọt mắt xanh. May mắn rằng không phải cô nào cũng cao kỳ thế đâu. Ở đây còn có dăm cô nữa dễ thương ra phết, rồi tôi sẽ giới thiệu cho anh.
- Tôi chả thích các cô gái dễ thương lắm, tôi lại ưa… những cô như Mô-níc kia chứ. Thôi nhé, lúc nào rỗi rãi chúng mình sẽ bàn tới các giai nhân địa phương và tính tình của họ. Còn bây giờ thì phải thu dọn chỗ ăn chỗ ở cái đã.
Hen-rích cúi mình trên lan can gọi tên lính hầu đang đứng dưới đường, cạnh chiếc ô-tô và ra lệnh mang đồ đạc vào nhà.
- À, tôi sực nhớ ra ! Anh có định giữ tên lính hầu này lại hay định đổi đứa khác.
- Không, nó sẽ lái xe trở về chỗ cũ.
- Thế thì tôi sẽ giao cho anh một tên lính khác. Đây chỉ là tạm thời trong khi anh chưa tự tìm ra được lính hầu vừa ý mình. Riêng tôi vẫn cho rằng tự lựa chọn lấy là tốt hơn.
- Hoàn toàn đồng ý với anh.
Ec-vin bước vào , tay xách hai chiếc vali.
- Ec-vin, cho anh nghĩ. Sáng mai trở về chỗ cũ. Hôm nay cứ đi bát và uống rượu thật nhiều chúc sức khỏe cho tôi nhé.
Hen-rích đưa cho hắn tờ giấy bạc 100 phơ-răng.
- Nếu anh cứ vung tiền như vậy thì chỉ tổ làm hỏng tên lính hầu mới của anh thôi – Lút bảo Hen-rích sau khi Ec-vin đã đi ra.
- Tôi làm như vậy cũng có chủ trương cụ thể cả đấy chứ. Hôm nay, hắn sẽ la cà chè chén khắp hàng quán và sẽ kể cho bọn lính nghe tính hào phóng của tôi. Sau đây, thế nào bọn chúng chả đến lạy tôi xin làm lính hầu.
- Và anh sẽ chọn tên nào khẩn khoản nhiều nhất chứ gì?
- Ngược lai, thế mới hay chứ! Nhưng tôi sẽ chọn lọc rất cẩn thận. Tôi muốn bên cạnh mình phải có một kẻ trung thực, biết điều.
Lút cười phá lên. Hen-rích mìm cười, nhưng nó chỉ thành một cái nhếch mép nhạt nhẽo khiến Lút hơi ngạc nhiên trước vẻ mặt vừa mệt mỏi vừa buồn bã của gã trung úy.
Khi bắt tay viên đại úy, Hen-rích nắm lấy bàn tay gã chừng một phút và hỏi:
- Hôm nay đại úy ăn cơm chiều ở đâu?
- Chúng ta đều ăn trưa tại câu lạc bộ. Trung tướng yêu cầu như vậy. Còn ăn sáng và ăn chiều thì tùy ý thích.
- Thế thì cho phép tôi mới anh ăn cơm chiều hôm nay với tôi.
- Xin cảm ơn và rất sung sướng nhận lời – Lút nghiêng mình.
- Vậy đúng 9 giờ (tối), tôi sẽ tìm anh.
Lút về rồi, Hen-rích bắt đầu xếp dọn. Trong chốc lát tất cả đồ đạc đều đã được sắp xếp ngăn nắp đâu vào đấy.
Tên lính hầu do Lút cử đến làm việc rất nhanh, sửa soạn nước nóng để tắm, giải đệm chăn. Hen-rích chỉ còn việc tắm rửa sạch sẽ, xong thì nằm nghỉ.
Sau khi giao cho hắn mấy công việc lặt vặt, trong đó có việc phải mua hai quyển từ điển Pháp – Đức và Đức – Pháp, Hen-rích ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Mãi đến 8 giờ, anh mới tĩnh giấc. Những mệnh lệnh của anh đều được chấp hành đến nơi đến chốn. Bàn ghế được lau chùi bóng lộn, áo quần phẳng phiu. Tên phơ-rít Đê-le tóc vàng nhạt với hai vành tai rộng có vẻ là một tên lính hầu được việc.
Hen-rích còn muốn nằm rốn thêm một chốc nữa, hay là ngủ luôn đến sáng sau hãy dậy. Anh rất mệt. Nhưng sực nhớ tới bữa cơm chiều với Lút, tới sự cần thiết phải tìm hiểu tình hình ở đây trước khi gặp trung tướng nên anh phải gắng tung chăn dậy.
Mười lăm phút sau, Hen-rích đã bước vào phòng ăn của khách sạn Tăm-pơ-lơ không lớn lắm nhưng đầy đủ tiện nghi và bài trí lịch sự. Lúc ấy chưa có khách. Chỉ có một người đàn bà to béo đang đứng bên cạnh chiếc tủ đựng thức ăn lớn, choán gần hết nửa bức tường bên trái, lưng quay ra phía cửa. “Chắc là bà chủ khách sạn” – Hen-rích thoáng nghĩ trong óc. Tuy vậy không phải bà ta làm anh chú ý. Anh đi chậm bước lại , chăm chú liếc nhìn một cô gái đang tíu tít trò chuyện gì đó với bà chủ. Đúng là cái cô đi xe đạp ban chiều mà Lút đã lưu ý với anh.
Lúc đứng trên ban công, Hen-rích đã đồng ý với gã đại úy rằng Mô-níc đẹp thực nhưng bây giờ cảm thấy ý kiến ấy còn quá tầm thường và chưa xứng đáng với thiếu nữ này. Có một cái gì hơn cả sắc đẹp toát ra trong nét mặt và thân hình thon mảnh của nàng. Thoạt tiên Hen-rích chưa hiểu rõ ngay rằng thiếu nữ khiến anh ngây ngất vì cái gì. Phải chăng vì cặp mắt huyền lung linh, phải chăng vì nét mày thanh tú trên vừng trán rộng đẹp như tạc? hay có lẽ vì mớ tóc mây óng ả, tỏa làn sóng ôm lấy khuôn mặt trái xoan mịn màng. Mũi Mô-níc chả đẹp lắm nhưng sao nó lại ăn khớp với cái đôi môi, với cái cằm thế kia chứ !... Phải, phải, sự hòa hợp của ánh mắt, làn tóc, của hàng mi dài cong cong khiến bộ mặt nàng có cái vẻ độc đáo quyến rũ.
Sau khi lễ phép nghiêng mình chào cả hai người. Hen-rích hỏi người lớn tuổi:
- Bà biết nói tiếng Đức không ạ?
- Tôi biết ít thôi. Chắc ông là nam tước Phôn Gôn-rinh ; ông Lút đã báo cho tôi biết trước là ông sẽ đến đây. Tôi rất sung sướng được đón tiếp một vị khách quý như ông trong khách sạn mình.
Bà chủ nhoẻn một nụ cười xã giao niềm nở, nụ cười nhà nghề của những người chuyên phục vụ kẻ khác.
Mô-níc nhìn qua phía trên đầu Hen-rích. Nét mặt nàng vừa nãy đang tươi tỉnh bổng trở nên lạnh lùng, dè dặt.
- Thưa bà tôi muốn đặt một bữa chiều hai người ăn, vào lúc 9 giờ.
- Ồ, xin sẵn sàng – Bà chủ đáp – Ông muốn dùng những món gì ạ?
- Cá hương, gà hầm kiểu Pháp có trộn bột khoai tây và xà lách.
- Bây giờ thức ăn khan hiếm lắm nhưng đối với những vị khách ăn thường xuyên thì… Cơm dọn trong phòng riêng chứ ạ?
- Vâng và ngay bây giờ xin bà mang vào phòng cho một chai bóc-đô, một chai cô-nhắc, hai chai rượu mùi và một chai rượu sô-cô-la.
Hen-rích đặt tiền lên quầy.
- Không cần phải phụ lại đâu! – Anh nói một cách lơ đãng và cầm lấy bảng món ăn viết bằng tiếng Đức, bắt đầu xem.
- Ông Lút nói là ông nam tước này giàu lắm – Một câu nói khẽ bằng tiếng Pháp vẳng tới tai anh.
- Lại cướp bóc ở đâu thôi! – Mô-níc giận dữ thốt lên.
- Mô-níc , mày liệu giữ mồm giữ miệng đấy !
- Gã đứng ngây ra như khúc gỗ chứ có hiểu quái gì đâu mẹ.
- Mang thức ăn đến cho ông ấy – bà chủ bảo con gái.
Hen-rích cố giấu nụ cười, đặt bảng món ăn lên quầy và trở về phòng riêng. Chưa được năm phút đã thấy có tiếng gõ cửa và Mô-níc bước vào phòng , bưng chiếc khay, trên để mấy chai rượu. Đặt rượu xuống bàn xong, cô ta lặng lẽ quay ngoắt ra cửa.
- Cô ơi, thong thả đã nào!
Mô-níc dừng lại ngay bên cửa, chờ đợi.
- Cô biết nói tiếng Đức không? – Hen-rích hỏi.
- Có biết nhưng rất ít nói, bởi vì tôi không ưa cả tiếng lẫn…. – Cô ta im bặt.
- …. Lẫn người Đức – Hen-rích đỡ lời.
Mô-níc đứng im.
- Cô gan thực ! Nhưng dù sao tôi cúng khuyên cố chả nên nói như vây với các sĩ quan Đức.
- Mỗi người có một quyền tự do theo sở thích. Ví dụ như tôi lại thích tiếng Nga hơn! Nghe nó thật là êm tai!
- Tôi đã có dịp được nghe thứ tiếng ấy, vì tôi vừa ở mặt trận phía Đông sang đây.
- “Mặt trận phía đông” ? Hen-rích thấy rõ vẻ tò mò hiện lên trong mắt Mô-níc.
- Và tôi có thể để cô biết : phụ nữ Nga không nói với sĩ quan Đức như cô đâu.
- Họ lặng lẽ chịu nhục hay sao!
- Không, họ bắn kia. Họ bắn vào những kẻ mà họ coi là quân thù – Hen-rích đáp lại bằng tiếng Pháp.
Mô-níc tròn xoe hai mắt. Cô ta sửng sốt nhìn Hen-rích chừng một phút, môi mấp máy hình như muốn nói điều gì, nhưng tên lính hầu đã bước vào nên cô đành lui ra.
Đúng 9 giờ, Hen-rích ghé vào phòng Lút. Gã đang làm việc.
- Thế nào đại úy, nhiều việc đến thế kia à? 9 giờ rồi mà anh còn cặm cụi như vậy!
- Tôi đợi anh và để khỏi ngồi không mất thời giờ nên chuẩn bị công việc cho ngày mai – Lút nói xong, xếp tập giấy má lại – Còn nam tước anh thu xếp nơi ăn chốn ở thế nào rồi?
- Tạm ổn. Tôi đã làm quen với bà chủ và cô con gái rượu của bà ta.
- Và Mô-níc đã kịp cho anh nếm mấy lời nhạo báng rồi chứ?
- Cũng đã có vài câu, nhưng tôi cảm thấy rút cuộc rồi tôi với cô ta sẽ trở thành đôi bạn.
- Thế à! – Lút thật thà ngạc nhiên – Nếu lúc nào anh may mắn đặt được quan hệ tốt với Mô-níc thì nhất định tất cả đám sĩ quan sẽ ghen với anh và coi anh như một nhà ngoại giao đại tài.
Lát sau hai người đã ngồi ăn tối trong căn phòng xinh xắn. Bà Tác-van , cho mang đến món rượu vang ngon tuyệt và bữa cơm cũng rất thịnh soạn cho nên gã đại úy đánh chén ngon lành lắm. Khi hầu bàn bưng cá hương rán đến, Lút kinh ngạc thốt lên:
- Ồ, tôi thấy rằng nếu anh không chiếm nỗi trái tim của cô Mô-níc thì ít nhất cũng chiếm được cảm tình của bà Tác-van. Mới bữa đầu quen biết mà bà ấy đã thết anh món này kia mà!
Sau bữa cơm tối, Hen-rích còn mua thêm một chai cô-nhắc và một hộp xì-gà.
- Thế là công việc sẽ bù đầu phải không? – anh nhấp một ly rượu rồi hỏi.
- Trước kia thì nhẹ hơn – Lút thở dài – khi đó các đơn vị của sư đoàn còn đóng gần nhau, phòng tham mưu ở Éc-tem-ben, công việc ít hơn.
- Thế thì vì sao mà phải thay đổi sự bố trí sư đoàn?
- Thoạt tiên người Pháp tỏ ra lặng lẽ nhận nhục. Nhưng sau vụ thất bại của chúng ta gần Mạc-tư-khoa, họ liền ngóc đầu dậy. Bắt đầu xuất hiện những bọn mà người ta gọi là du kích. Chúng hay bắn trộm từ các góc phố và phần nhiều lại hay bắn vào các sĩ quan. Có trường hợp chúng đặt mìn phá cả đường sắt, binh công xưởng. Các đơn vị hiến binh S.S. và cảnh sát không đủ sức để đối chọi với chúng nữa. Do đó, sư đoàn ta phải lĩnh trách nhiệm bảo vệ các binh công xưởng, các công trình quân sự. Thành thử ra sư đoàn phải phân tán thành nhiều cứ điểm trên một vùng dài chừng 90 cây số từ Xanh Mi-sen đến tận Săm-be-ri.
- Thế sau đó bọn du kích có yên không?
- Ngược lại. Chúng càng hoạt động mạnh hơn. Việc này phức tạp ở chỗ là chúng được nhân dân ủng hộ. Hai tuần trước, một đội du kích đột nhập trại tù binh Nga. Do sự sơ suất nên chúng giết được tên lính canh, và mấy trăm tên Nga đã theo chúng vào rừng. Cuộc lùng bắt chả mang lại kết quả gì cả. Và trước khi anh đến đây mấy ngày, bọn du kích cùng bọn Nga đánh úp một đoàn xe vận tải vũ khí, quân dụng. Bây giờ chúng đã được vũ trang đẩy đủ bằng súng ống của ta.
- Tôi cứ hy vọng là từ cái mặt trận phía Đông gay go ấy sang đây để nghỉ ngơi, ai ngờ hóa ra như người Nga thường nói, thoát được quỷ sứ lại gặp phải ma vương.
Gã đại úy bắt đầu kể lại tỉ mỉ cuộc hành binh càn quét du kích, Hen-rích chăm chú ngồi nghe nhưng vấn không quên luôn tay rót thêm rượu mời Lút. Chả mấy chốc mà gã đã say mềm.
Trong khi Hen-rích cùng Lút ngồi chè chén trong căn phòng xinh xắn của khách sán “Tăm-pơ-lơ” thì Mô-níc đang tất tả đạp xe tới làng Pông-tơ-ma-pê cạnh đó có một nhà máy điện cung cấp điện cho các vùng lân cận. Mô-níc đạp mất khoảng mười lăm phút được bốn cây số đường rải nhựa.
- Tôi cần gặp Phơ-răng-xoa, tôi mang cơm bữa tối đến cho anh ấy – Cô bảo người thợ nguội quen.
- Cô Mô-níc ạ, nếu hắn có chui xuống đất tôi vẫn có thể lôi lên cho cô được, chà, cái thằng Phơ-răng-xoa này sướng thật! – anh công nhân nói thêm lộ vẻ hơi ghen tị - Được người đẹp như thế này thân hành mang cơm đến tận mồm còn gì nữa.
Anh thợ nguội ấy và hết thảy mọi người trong nhà máy điện đều đinh ninh rằng Mô-níc là vợ chưa cưới của Phơ-răng-xoa, và hai người cũng chả thanh minh gì cả.
Trái lại, để tỏ ra thân tình với chàng công nhân trẻ tuổi. Mô-níc thường cố ý trao cho Phơ-răng-xoa gói thức ăn trước mặt mọi người. Phơ-răng-xoa dẫn cô gái vào cuối sân và ngồi xuống tấm ván , giở gói ra. Đằng xa, nhìn lại ai cũng tưởng họ là cặp uyên ương thực. Nhưng nếu có ai lắng nghe câu chuyện của họ thì người ấy sẽ hết sức ngạc nhiên : những điều mà cô gái xinh đẹp này và chàng thanh niên cao gầy, nhanh nhẹn , tóc cắt ngắn kia nói với nhau chả giống những chuyện vớ vẩn của các cặp tình nhân thường tí nào.
- Có việc gì thế hở, Mô-níc ! – Phơ-răng-xoa vừa ăn vừa lo lắng hỏi.
Mô-níc thuật chuyện gặp Hen-rích hôm nay và nhắc lại rành rọt từng câu nói giữa hai người.
Phơ-răng-xoa đăm chiêu suy nghĩ.
- Rõ ràng là một vụ khiêu khích – Anh nói khẽ - và đã lộ sự thất bại. Vì còn ít tuổi nên tên nam tước này chưa biết giữ mồm giữ miệng. Nhưng căn cứ vào bề ngoài thì cũng thấy là hắn đóng vai trò quan trọng trong phòng tham mưu, nếu không bọn Đức đời nào lại dành những hai phòng riêng cho hắn. Nếu thế thì, Mô-níc ạ, em phải…
Chợt thấy mặt cô gái xịu xuống, Phơ-răng-xoa phì cười:
- Nào, tươi lên chứ, anh chưa nói gì mà em đã phụng phịu thế. Đừng dỗi đấy nhé ! chưa chi đã nhăn mặt lại thì rồi chóng già trước tuổi lắm đấy. Ấy, ấy, đừng nổi tam bành lên vội, nếu không thì anh ôm lấy em anh hôn đấy. Anh là chồng chưa cưới của em cơ mà.
- Ôi, Phơ –răng –xoa, đừng đùa nữa, anh nên nhớ là nếu thế thì em phải gánh vác một nhiệm vụ nặng nề như thế nào?
- Cô anh đào của anh ơi, nghiêm trang không có nghĩa là cứ mang bô mặt đưa tang. Càng vuii đùa càng phấn khởi chứ sao. Cô có hiểu là tinh thần phấn khởi có tác dụng thế nào không? Ngay cả lúc thua cuộc! mà ván cờ của chúng ta đang ở thế bí đây, vì chúng ta không biết được bọn nhái xanh này chúng nó đang tính nước gì. Cho nên cô p hải cần đến cái gã nam tước ba hoa kia…
- Phơ – răng – xoa…
- Lại dỗi rồi. Phải tin anh, anh chả bảo em làm việc gì xấu xa đâu. Em chỉ cần làm quen với hắn, con gái gì mà lại không xỏ mũi được tên này? Hãy nghĩ xem, thật là cơ hội thuận tiện. Thứ nhất là hắn ở trong khách sạn nhà em, hai là hắn công tác trong phòng tham mưu, ba là hắn huênh hoang, bốn là hàng ngày găp mặt cô gái xinh đẹp. Và cô gái đó phải làm gì? Thỉnh thoảng cười nụ, đấy, hạ hàng mi cong xuống như vậy, nói ít, nghe nhiều và chúng mình sẽ nắm được mọi việc trong phòng tham mưu. Cô hiểu rằng điều đó có ý nghĩa gì chứ?
- Nhưng hắn thế nào ấy … không giống tất cả bọn kia. Không bám sát gót, không dấm dúi quà cáp, thậm chí cũng chả hề thốt ra một lời nịnh nọt, mắt nhìn rất dửng dưng…
- Nhưng cái đó là tùy ở em chứ…
- Thế nếu hắn mời em ăn cơm hay đi xem chiếu bóng?
- Tất nhiên phải nhận lời. Rượu vào thì hắn tha hồ khoác lác.
- Ái, ái! Rồi du kích sẽ khử em như đã giết những con đĩ bán thân cho tụi Đức ư!
- Em không phải lo việc ấy. Từ nay cho đến lúc em tự tay cắt tóc thề tặng ai thì xin cam đoan không có kẻ nào làm rơi được một sợi tóc trên đầu em cả. Vậy bằng lòng chứ? Nhắc lại là rất quan trọng đấy. Đừng để cho ai biết việc này và biết những điều em moi được ở gã nam tước kể cả mẹ em.
Mô-níc thở dài:
- Nếu cần…
- Rất cần. – Phơ-răng-xoa nghiêm trọng nói – Việc này là em giúp đỡ các anh, trong đó có anh ruột em. À, mà cũng có thể sắp được găp Giăng.
- Bao giờ? – Mô-níc hớn hở.
- Anh sẽ tin cho em biết. Có thể là ngay trong nhà máy điện này. May mà bọn Đức không chú ý đến chúng mình, bởi vì chúng không sử dụng điện của nhà máy này. Nhưng nếu không có việc gì cần lắm thì cũng chả nên đến đây. Mặc dầu mọi người đều tưởng em là người yêu của anh, nhưng phòng xa thì vẫn hơn. Và cũng không nên để cho bọn Đức thấy em đi trên con đường này luôn.
Mô-níc cùng Phơ-răng-xoa lại quay sang giọng đùa cợt ngày thường:
- Kìa, ôm lấy cổ anh đi để cho mọi người đều trông thấy là em rất buồn khi phải chia tay với người yêu – Anh ta chọc Mô-níc – Hay là em rút mùi soa ra lau mắt đi!
Mô-níc bật cười, đôi mắt lóe lên một ánh tinh quái. Cô đột ngột ôm chầm lấy Phơ-răng-xoa , hôn đánh chụt vào cổ. Anh đờ mặt đưa tay lên gãi gãi.
- Anh thấy là em định lợi dụng bài học của anh rồi đấy – Phơ-răng-xoa hơi ngượng ngùng nói.
- Em lại thấy là anh chưa già đời và bạo với phụ nữ như anh vẫn khoác lác đấu mồm đâu! – Mô-níc đã chạy ra đến cổng, vừa cười vang vừa nói chõ vào.
Khi Hen-rích dìu viên đại úy Lút say khướt ra khỏi tiệm ăn thì Mô-níc đã về nhà từ lâu, đang nằm trên giường suy nghĩ về nhiệm vụ phiền phức mà Phơ-răng-xoa vừa mới giao cho.
Đúng chín giờ sáng hôm sau, Hen-rích tới phòng tham mưu. Trông bộ dạng Lút ý hệt như chàng vừa mới ốm dậy.
- Có lẽ tối qua tôi quá chén thì phải? đầu nặng chình chịch, không đứng vững nữa – Gã đại úy than vãn và vò vò mái tóc vốn đã bù rối sẵn.
Trước lút sư đoàn trưởng đến Lút đã kịp giới thiệu tình hình công việc cho ông bạn đồng sự mới.
Khi đi tới văn phòng, trung tướng E-véc ghé qua phòng làm việc của gã bí thư. Mặc dầu đã luống tuổi, lão ta vấn còn giữ được thân hình cân đối với khuôn mặt quắc thước hơi dài. Hai mi mắt nặng nề và hai quầng thâm dưới đôi mất màu gio làm cho lão có vẻ nghiêm khắc hơn trong thực tế.
- Có tin gì mới không Lút ? – lão hỏi viên bí thư.
- Tin mới ấy ạ? Đã có sĩ quan mới phụ trách công việc đặc biệt đấy ạ - Lút có ý đùa.
E-véc quay sang Hen-rích . Hen-rích đứng lên tự giới thiệu:
- Trung úy Hen-rích Phôn Gôn-rinh.
- À, đại tá Béc-gôn , người bạn cố tri đã giới thiệu anh với tôi. Nào, ta vào văn phòng!
Trong phòng, trên chiếc bàn con kề sát bàn giấy có để mấy chai nước khoáng. Lão rót một cốc đầy và đặt ngay trước mặt mình.
Tôi không dám mời anh uống cái thứ nước quỷ quái mặn chát này đâu. Nhưng tôi thì bắt buộc phải uống. Đau gan mà lại! Vả lại còn trẻ trung như các anh thì chưa cần những món này… Thế nào, đại tạ ra sao? Cũng chưa biết là ông ta đã nhận công tác gì chứ?
- Ba tôi chắc là sẽ ở lại Béc-lanh.
- Ồ, thế thì có thể chúc mừng cho đại tá được đấy! với sự nâng đỡ của thống chế Him-le thì ông ta có thể tiến xa lắm. Trung úy ạ, anh thật là may nhé! Vì không phải là ai cũng được một vị quan thầy như Béc-gôn đâu. Ông ta còn nói với tôi là coi anh như con…
- Đại tá Béc-gôn rất nâng đỡ tôi. Đại tá trước kia là bạn của ba tôi và đã đối đãi tôi như con đẻ.
- Phải , phải , Béc-gôn đã thuật lại với tôi câu chuyện của anh. Thật là như tiểu thuyết! Nhân thể cũng nói cho anh biết là tôi cũng biết Đi-gơ-phơ-rít Phôn Gôn-rinh và cũng có quan hệ bè bạn với ông nhà. Cái chết quá sớm của ba anh đã làm cho tôi rất thương tiếc, nhưng anh có thể tự hào về cái chết đó. Đó là cái chết ngay trên ti vi chiến đấu, cái chết chân chính của một người lính!
- Thưa trung tướng , ngài sẽ giao cho tôi công tác gì ạ!
- Anh sẽ giữ chức sĩ quan phụ trách công việc đặc biệt bên cạnh tôi. Phải chạy nhiều đấy, nhưng anh còn trẻ, chắc rằng thích chạy nhảy.
- Vâng, nếu đi nhiều mà không cản trở việc hoàn thành nhiệm vụ. Trong thời buổi chiến tranh này phải gác br mọi ý thích cá nhân đi mới được.
- Thật là một quan điểm đúng đắn! – Trung tướng nhấp một ngụm nước và chuyển từ giọng tâm sự sang giọng công tác – Tôi sẽ trực tiếp giao nhiệm vụ cho anh hoặc là sẽ nhờ đại úy Lút truyền đạt. Chắc rằng anh đã làm quen với anh ấy rồi chứ?
- Thưa trung tướng quả đúng vậy và tôi có cảm tưởng rằng đó là một sĩ quan ưu tú.
- Tôi rất mừng vì ý kiến ấy của anh. Bởi vì các anh sẽ phải luôn luôn cùng cộng tác với nhau… Thôi, trung úy ạ, chúng ta sẽ còn gặp nhau trong bữa cơm trưa ở câu lạc bộ, cho nên bây giờ chưa cần chào từ biệt vội.
Khi Hen-rích ra khỏi văn phòng trung tướng Lút hỏi:
- Trung tướng tiếp anh như thế nào?
- Khá niềm nở. Ông ấy báo trước rằng tôi và anh sẽ phải cộng tác với nhau và lấy làm hài lòng là anh đã gây được cảm tình tốt đẹp đối với tôi.
- Rất cảm ơn nam tước.
- Trung tướng bảo là tôi sẽ trực tiếp nhận nhiệm vụ ở ông ta hay qua anh. Cụ thể hôm nay tôi phải làm những gì anh?
- Tạm thời hãy nghỉ ngơi và đi tham quan thành phố. Hôm nay, tôi hơi khó ở, nếu có việc gì cần tôi sẽ báo cho anh. Nhớ cho tên lính hầu biết anh đi đâu. Và chớ về ăn cơm trưa muộn, trung tướng không thích thế đâu. Đúng một giờ, chúng ta sẽ ăn trưa tại câu lạc bộ.
- Còn cơm chiều thì hai đứa chúng mình cùng chén nhé, vấn chỗ hôm qua – Hen-rích nói thêm.
- Tôi e rằng đắt quá – Lút ngần ngừ.
- Anh đừng bận tâm đến những chuyện vặt ấy làm gì! – Hen-rích thân mật nói và đã bước ra ngoài cửa.
Việc đi ngắm thanh phố cũng chả mất bao nhiêu thì giờ. Hôm qua, Hen-rích quả không nhầm khi cho là đường ô-tô chạy qua phố chính của Xanh-Rê-mi. Ở đây, tập trung nào khách sạn, biệt thự, rạp chiếu bóng, cửa hàng, tiệm nhảy. Còn các phố phụ khác ở hai bên phó chính này thì vừa bẩn thỉu vừa quanh co, vừa chật chội đến nỗi hai chiếc ô-tô đi không lọt. Sau khi dạo phố một chốc Hen-rích trở về khách sạn và trước lúc ăn trưa còn kịp nghiên cứu hai quyển từ điển. Anh muốn cấp tốc ôn lại những kiến thức về tiếng Pháp của mình.
Một giờ kém mấy phút Hen-rích đã có mặt ở câu lạc bộ.
Ở đây đã có chừng ba chục sĩ quan phòng tham mưu. Chúng đi dạo trong phòng , quanh chiếc bạn dài trải khăn trắng tinh. Trên bàn đã đặt sẵn các bộ đồ ăn, và hai cô hầu bàn đang lăng xăng bày những đĩa xúp lớn kèm theo cùi dìa. Hen-rích bắt gặp mấy ánh mắt tò mò nhìn mình. Rõ ràng bọn sĩ quan trong phòng đều chú ý tới bộ quân phục mới toanh bằng thứ vải đắt tiền mà thường chỉ dùng để may quân phục đại lễ.
Ai nấy đứng thẳng người khi trung tướng bước vào : E-véc đi tới chỗ đầu bàn nhưng chưa ngồi ngay mà đứng sau chiếc ghế của mình. Bọn sĩ quan cư đứng sau chỗ ngồi của chúng, E-véc vẫy ngón tay ra hiệu cho Hen-rích lại gần và chỉ cho anh chiếc ghế đặt bên phải lão.
- Các ông sĩ quan – Lão đưa mắt nhìn mọi người – tôi xin phép giới thiệu với các ông một sĩ quan mới tới của phòng tham mưu: trung úy nam tước Phôn Gôn-rinh.
Hen-rích nghiêng mình chào tất cả đám sĩ quan.
- Ông ấy sẽ giữ chức sĩ quan đặc trách của tôi. Trước kia trung úy Phôn Gôn-rinh là sĩ quan đặc trách của đại tá trưởng phòng I-X trong quân đoàn do trung tướng I-óc-đan chỉ huy.
Vài sĩ quan nhìn Hen-rích bằng cặp mắt kính phục.
- Rồi đây trong công tác các ông sẽ quen nhau hơn.
Lão trung tướng ngồi xuống. Bọn sĩ quan cũng ngồi theo. Trung tướng múc xúp và bọn sĩ quan cũng lần lược cầm lấy thìa. Hen-rích rất buồn cười khi thấy tất cả bọn này đều răm rắp bắt chước quan trên của chúng.
Bữa ăn kéo dài khá lâu.
Mãi sau, lão trung tướng mới đứng dậy. Cả bọn đều đứng lên. Hen-rích thở phào nhẹ nhõm.
- Bây giờ anh cần gì tôi không? – Hen-rích hỏi Lút khi hai người từ trong câu lạc bộ đi ra.
- Ngày mai chúng ta sẽ bắt tay vào việc. Chừng ấy anh sẽ không kịp thở nữa đâu. Trung tướng lại bị đau gan, nên ông ta sẽ làm việc ở biệt thự.
- Thế thì đến chín giờ nhé! Nếu tôi không tìm thấy anh ở phòng tham mưu thì anh cứ đến thẳng phòng riêng của tôi.
Hen-rích gặp Mô-níc trong gian tiền sảnh của khách sạn.
- Chào cô – Anh chào với giọng khá lạnh lùng. Khác lần trước, Mô-níc mìm cười:
- Kính chào nam tước.
- Cô cũng biết cười kia à? – Hen-rích giả vờ ngạc nhiên.
- Có gì lạ đâu, tôi cũng là một động vật đấy chứ.
- Trong văn học nước cô có một cuốn tiểu thuyết tuyệt hay tên là “Người cưới”. Hẳn là cô đã đọc. Còn ở đây người ta gọi cô là “Cô gái không cười”. Anh em sĩ quan có nói với tôi là cô chưa bao giờ mỉm cười với họ.
- Cười với họ à?
- Hóa ra cô đặc biệt ưu tiên cho tôi hay sao?
Hình như Mô-níc sực nhớ tới nhiệm vụ mà Phơ-răng-xoa đã giao cho mình nên cắn môi để nén những lời đanh đá. Nhưng rút cục cô ta vẫn chẳng nhịn nổi:
- Ông quá tự phụ nam tước ạ. Sỡ dĩ đối với ông tôi niềm nở hơn chút ít bởi vì ông tỏ vẻ là có học thức hơn đồng nghiệp của ông.
- Cô đối với sĩ quan Đức chúng tôi có vẻ dè dặt quá , thành ra vơ đũa cả nắm.
Mô-níc thở một hơi dài và hạ hàng mi xuống. Chắc là để giấu ánh mắt căm hờn.
- Cô ạ, chiến tranh là chiến tranh. Không phải cô mà cũng không phải tôi đã gây ra chiến tranh – Hen-rích đấu dịu.
Cô gái không đáp lại nhưng cũng không bỏ đi. Trong óc Hen-rích chợt nảy ra một ý nghĩ mạnh bạo.
- Cô Mô-níc , nếu tôi đánh bạo nhờ cô giúp cho một việc thì cô cũng không coi tôi là quá khả ố chứ?
- Vị tất tôi đã có thể giúp ông được việc gì.
- Ồ, tôi tin rằng , có thể lắm chứ. Vì cô biết nói tiếng Đức nên có thể dễ dàng giúp tôi học tiếng Pháp.
- Muốn hỏi cung thì các ông đã có nhiều phiên dịch cơ mà.
- Chả nhẽ cô lại nghĩ vậy… vì tôi đâu phải là tên hiến binh S.S mà là một sĩ quan thường, bị động viên vào quân đội. Trước chiến tranh, tôi đã nghiên cứu thứ tiếng nói tế nhị của nước cô. Và bây giờ khi gặp cơ hội may mắn như thế này…
- May mắn đối với các ông nhưng lại rất đen đũi đối với người Pháp chúng tôi… Tuy vậy… - Mô-níc lắc đầu rõ mạnh và suối tóc của nàng xõa ra trên vai – tôi tin rằng nước Pháp vẫn sẽ là một cường quốc vĩ đại.
- Tôi cũng tin như vậy, cô ạ! Phải chăng có thể chinh phục vĩnh viễn một dân tộc yêu tự do, một dân tộc có hàng nghìn lịch sử vẻ vang như vậy?
Đôi môi cô gái hé mở ra vì kinh ngạc, như một đứa bé. Hen-rích làm bộ không nhận thấy tác động những lời nói của mình đối với thiếu nữ.
- Thế thì cô đồng ý giúp tôi chứ?
- Học sinh ngữ không phải dễ đâu – Mô-níc lảng tránh câu trả lời thẳng vào vấn đề - Ngoài từ điển và sách giáo khoa còn đòi hỏi khả năng của học sinh và cô giáo nữa. Tôi thấy có lẽ ông nên tìm một cô gái khác giỏi hơn tôi.
- Không, không, tôi đã nghĩ kỹ rồi và chỉ đặt tất cả hy vọng vào mình cô thôi. Tuy tôi ít có thời giờ rỗi nhưng tôi ở ngay trong khách sạn này nên việc học cũng thuận tiện. Cô sẽ lên lớp những lúc nào mà giờ rỗi của chúng ta trùng nhau. Chớ quên là việc này không những giúp ích tôi, mà còn… nói thế nào được nhỉ… còn phá đổ bức hàng rào ngăn cách giữa dân tộc này với dân tộc khác. Khi nghiên cứu một thứ ngoại ngữ nào tức là tự nhiên người ta sẽ đi sâu và tinh hoa của dân tộc ấy. Có phải thế không? Sẽ hiểu rõ nền văn hóa , xu hướng, nguyện vọng của dân tộc đó hơn…Tôi trình bày ý nghĩ của mình còn vụng về, lộn xộn, nhưng thành thực.
- Thôi , được – cuối cùng Mô-níc đồng ý – Nhưng phải có đủ từ điển, sách giáo khoa.
- Tôi đã mua cả rồi. Và nếu bây giờ cô có thời giờ, thì xin mời cô ghé vào xem qua sách vở một tí. Có khi phải mua thứ khác cũng nên.
Mô-níc lưỡng lự. Hiểu rõ nguyên nhân ngần ngại đó, Hen-rích vội cam đoan:
- Xin lấy danh dự để bảo đảm an toàn tuyệt đối cho cô.
Cô gái hơi đỏ mặt, bước lên cầu thang tới phòng Hen-rích ở tầng thứ hai.
Hen-rích mời Mô-níc vào trước, và dừng lại một phút ngoài cửa.
- Phơ-rít – Anh nói nhỏ với tên lính hầu – cầm lấy tiền, chạy ra ngoài kia mua hoa quả, bánh kẹo loại ngon nhất mà chén.
Khi Hen-rích bước vào phòng, Mô-níc đã ngồi cạnh bàn đang xem từ điển.
- Thế nào cô, có được không?
- Theo tôi thì từ điển cũng được đấy. Có cả các nguyên tắc ngữ pháp và cuối cùng lại có những câu hội thoại phổ biến nhất. Rất tiện lợi cho khách du lịch và… bọn xâm lược…
- Cô tàn nhẫn lắm! Tuy vậy, cô giáo càng khắc nghiệt thì học sinh càng có lợi. Còn những câu hội thoại phổ biến thì tôi đã học thuộc lòng cho nên mới hiểu rõ được câu cô nói với bà chủ cái hôm chúng ta gặp nhau lần đầu.
- Chả nhẽ câu nói của tôi lại ý nhị đến nỗi ông phải nhớ?
- Khá chua chát cho nên không quên được. Cô cam đoan rằng tôi đã cướp bóc rất nhiều. Mặt Mô-níc đỏ nhừ.
- Tôi không biết là ông hiểu tiếng Pháp – cô ta phân trần – cho nên đừng đợi tôi xin lỗi.
- Tôi chỉ đợi cô trả lời cho biết bao giờ tôi sẽ bắt đầu học. Tất nhiên, trước đó tôi còn phải thưa chuyện với bà Tác-van.
- Để tôi nói chuyện với mẹ tôi cho. Còn học thì… - Mô-níc suy nghĩ – được, ngày mai – cô nói quả quyết rồi lạnh lùng gật đầu chào và bước ra.

Nhận xét
Đăng nhận xét