Điêu ngoa vương phi (Chap 4)

Chap 4: Ngẫu nhiên gặp mặt (4)
Người dịch: Dandelion02

Tiểu nha đầu Thúy Nhi này càng ngày càng không xem bổn tiểu thư ta vào mắt rồi, vì tạo uy tín cho bản thân ta cuối cùng tìm ra được một tuyệt chiêu làm cho nhà đầu này sợ hãi, mỗi lần thử nghiệm xác suất là một trăm phần trăm. Đương nhiên, trừ phi bổn tiểu thư muốn xuất môn thôi.

“Vậy sao còn chưa nói a!”. Ta bày một bộ dáng đầy hung tợn.

“Người chỉ biết khi dễ kẻ yếu thôi.” Thúy Nhi lầu bầu bất mãn rồi nói: “Nô tỳ đối với chuyện của nhị lão gia không biết nhiều lắm, hơn nữa đều là nghe người ta kể lại, nếu chân chính tình huống có thêm bớt điều gì người cũng đừng tìm ta tính sổ đó.”

“Được rồi, nói mau đi! Ngươi khi nào mà trở nên dài dòng như vậy.” Ta không nhịn được mà thúc giục.

“Nghe nói nhị lão gia từ nhỏ không thích đọc kinh thư và chỉ thích múa đao múa kiếm, cả ngày cứ muốn bước chân vào giang hồ. Cuối cùng, ngay lúc năm mười sáu tuổi người bỏ nhà rời đi bước trên con đường giang hồ. Bất quá điều đó đã chọc giận lão lão gia, người nói nếu như nhị lão gia mà không quay về thì sẽ từ đứa con này. Nhưng mà nhị lão gia hết sức là quyết tâm, dù nghe vậy cũng không hề quay đầu lại, ngay cả khi lão lão gia mất đi cho đến này người cũng chưa có trở về qua".

Thúy Nhi nói tới đây thì dừng một chút, một chút lo lắng nhìn ta hỏi: “Tiểu thư, người muốn học võ công như vậy chẳng lẽ cũng nghĩ muốn bỏ nhà ra đi giống như nhị lão gia bước chân vào giang hồ sao?”.

“Uh, đề nghị này nghe cũng được đấy!” Ta giả vờ đưa tay sờ sờ cằm, mắt như đang cân nhắc suy nghĩ.

“Tiểu thư! Tuyệt đối không thể!” Lộc Nhi cùng Thúy Nhi bị dọa trên mặt không còn một chút máu.

“Vì sao không thể? Nếu nhị thúc ta đã từng đạt thành tích tốt thế thì ta cũng phải noi theo gương của người mà học tập chứ.” Ta ngữ khí như không nói nên lời.

“Tiểu thư, ngày muốn đi thực sự sao, lão gia cùng phu nhân phải làm sao bây giờ? Bọn họ chỉ có một mình người là nữ nhi thôi! Bản thân nô tỳ cũng không nỡ rời xa người. Huống hồ, người thật sự muốn rời nhà bỏ đi thì ai còn dám lấy người nữa chứ!” Thúy Nhi hết lời khuyên nhủ.

“Đúng vậy, đúng vậy, tiểu thư, bọn nô tỳ không nỡ xa người!” Lộc Nhi đôi mắt đỏ hoe nói. Nha đầu này thật là đáng yêu, nước mắt, thực sự là đang chảy xuống.

Ta xem hai nàng bộ dáng như sắp khóc đến nơi, có chút không đánh lòng, liền tiến lên ôm lấy bả vai các nàng nói: “Nha đầu ngốc, Ta như thế nào lại hội rời nhỏ đi! Ta cũng không đành lòng rời bỏ các ngươi a! Mời vừa rồi là ta nói đùa thôi.”

“Tiểu thư, người nói là thật sao.” Hai người trừng mắt, lóe sáng con ngươi nhìn ta.

“ So với trân châu còn thật hơn.” Ta son sắt tuyên thề.

Thúy Nhi Lộc Nhi nhìn nhau, đồng thời hướng phía trong cánh tay ta mà duỗi đến, tại sân uyển thơm mát trọng viện nhất thời phát ra tiếng thét chói tai vang dội đến tận trời, đến những con chim phụ cận cũng phải sợ hãi vút cánh bay đi. Mà có thể phát ra một tiếng thét đầy khí thế như vầy thì không có ai khác ngoài bổn tiểu thư ta đi.

“Các ngươi hai cái xú nha đầu cư nhiên dám đánh lén ta, không muốn sống rồi phải không.” Ta một tay chống nạnh một tay chỉ vào hai nàng.

“Ai biểu tiểu thư người lừa gạt tình cảm của chúng ta, làm hại chúng ta lo lắng rơi lệ, người đáng đời!”. Hai nàng không một chút ái nào nào cả, cây ngay không sợ chết đứng.

“Quên đi quên đi! Niệm tình các ngươi đối với ta quan tâm như vậy lần này ta bỏ qua cho các ngươi. Thúy Nhi, ngươi nói tiếp đi.”

“ Nô tỳ không nói đâu, nhỡ người thật sự nghe xong lưu ý niệm muốn rời nhả bỏ đi trong đầu thì sao.” Thúy Nhi đem đầu hướng một bên không nhìn ta.

“Ta thề ta thật sự sẽ không rời nhỏ bỏ đi, ta luyện võ công hoàn toàn là vì tìm người kia báo thù lấy lại mặt mũi.”

Kỳ thật điều này chỉ là một trong những nguyên nhân, ta còn có ý định khác, nhưng cũng không thể cho các nàng biết được.

“Thật sự?”

“ Thật sự!’

“Chắc chứ?”

“ Chắc chắn!”

“Hảo! Chỉ cần người không có ý nghĩ này trong đầu thì nô tỳ có thể nói cho người. Nô tỳ nghe lão gia nói, nhị lão gia vài ngày tới sẽ quay về nhà chúng ta một chuyến. Chờ nhị lão gia về tới thì người sẽ biết võ công của người có lợi hại hay không. Đến lúc đó tái quyết định có muốn theo nhị lão gia học hay không cũng chưa muộn. Chỉ là nô tỳ nghĩ nhị lão gia có thể sẽ không dạy người ai!”.

“Cái này ngươi không cần lo lắng, bổn tiểu thư tự có biện pháp!” nếu nhị thúc có thể phá tan cái lực cản trở ý thích của bản thân, nhất định không phải là một lão già cổ hủ. Nói không chừng chúng ta còn trở thành tri kỹ nữa chứ! Hắc hắc hắc…., hết thảy đợi tới lúc hắn tới hả nói đi!.

(Hết chap 4)

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Nam tước Phôn-Gôn-Rinh.C1

Quân sư vương phi (C21)

Lạc Mai Như Tuyết