Dandelion02
Chap 3: ngẫu nhiên gặp mặt (3)
Người dịch: Dandelion02


Ngươi có muốn cũng đừng hòng!” Chàng đẹp trai nghiến răng nghiến lợi tức giận.

“ Ta nào có muốn, rõ ràng là ngươi muốn mà.” Xem ra mỹ nam tức giận cũng thiệt là dễ nhìn, hì hì.

“Ngươi....” Trán chàng mỹ nam nổi cả gân xanh, tay nắm chặt. Cái loại vẻ mặt này của hắn giống như là muốn đem ta xé ra làm hai miếng.

Thật có chút đáng sợ, đùa cho vui một chút thôi không đến nỗi phát hỏa vậy chứ? Hay là rút lui thôi! Miễn cho hắn không thương hoa tiếc ngọc mà thực sự động thủ.
Nếu hắn đánh ta thực, ta quả là bi thảm rồi.

“Ách... thời gian không còn sớm nữa, ta cũng nên trở về nhà rồi. Nếu ngươi đã bắt được tên ăn trộm lấy lại túi quần áo rồi thì nhân tiện tự mình đem đồ vật trả lại cho bác gái kia đi! Ta không rãnh để phụng bồi.” Nói xong ta bỏ chạy ra ngõ nhỏ.

Đi được đoạn hơi xa, ta xoay người lại hướng hắn hô to: “Này! Chồng tương lai, hãy nhớ nghĩ đến ta nha! Không hẹn gặp lại! Ha ha ha...”

-------ooo--------
     
“Ai! Tại sao võ công của ta dù luyện thế nào cũng dậm chân tại chỗ thế này, như thế làm sao mới có thể báo thù trả hận được, ta muốn nổi điên rồi!” Từ sau khi xuất môn đụng tới tên mỹ nam kia thì thật là buồn bực không chịu nổi. Ta thề nhất định phải đem võ công luyện thật tốt để đem hắn đánh ngã xuống đất.

Ta có tinh thần khổ luyện thật cao, mỗi sáng sớm trên đùi cột bao cát chạy bộ, đứng tấn, hít đất. Ta trải qua gần hai mười ngày rèn luyện, thân thể tráng kiện thêm không ít, nhưng bây giờ võ công của ta mà muốn so với tên mỹ nam hôm đó thiệt là cách một trời một vực mà.

“Hư!” hai đứa nha đầu Thúy Nhi cũng Lộc Nhi cùng đem ngón trỏ đặt lên môi hướng về phía ta, sau đó giống như kẻ trộm chạy ra phía ngoài nhìn quanh một chút mới yên tâm nói: “Tiểu thư, người muốn lấy mạng của chúng nô tỳ sao? Lớn tiếng như vậy! Nếu bị lão gia nghe thấy đại tiểu thư hô to gọi nhỏ mất làm mất hình tượng như thế sẽ lại trừng phạt chúng ta mất.”

Ta nghĩ tới phụ thân ta tính tình nghiêm khắc không khỏi phải thở dài. Ta tuy là nữ nhi duy nhất của người, nhưng mà phụ thân cũng không phải vì vậy mà đối với ta hạ thủ lưu tình, ngược lại càng thêm nghiêm khắc hơn.

Hơn nữa ta là Mục Tư Vũ giả, so với Mục Tư Vũ thiệt đúng là kém xa tới mười tám ngàn dặm. Phụ thân đối với ta luôn bất mãn giống như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt. Mục Tư Vũ thiệt, tính cách mặc dù mềm yếu nhưng là một nữ nhân tài ba, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông xuất chúng, cùng với Hàn lâm đại học sĩ Lâm Uyển Quân và hơn phi nương nương của đương kim hoàng thượng được gọi là tam Đại mỹ nhân chốn kinh thành.

Về phần bản thân, ta tự giễu mình mà cười cười. Phụ thân bây giờ đối với tên Mục Tư Vũ giả này quả thực là không còn ôm bất cứ hy vọng gì. Chỉ cần ta ở yên trong nhà ông cũng cao hứng đến không ngủ được rồi. Cho nên, vì suy nghĩ cho giấc ngủ của lão cha ta phải ra ngoài.

“Hắc hắc hắc...” Ta suy nghĩ không khỏi cười ra tiếng.

“Tiểu thư, người không sao chứ?” Lộc Nhi thấy ta cười rất cổ quái, có chút lo lắng hỏi. Sợ ta thật sự bị điên.

“Tiểu thư của ngươi có thể có chuyện gì chứ? Tốt hơn hết là thay bổn tiểu thư nghĩ ra biện pháp làm thế nào để ta có thể nâng cao võ công đi!” Ta liếc nàng một cái.

“Tiểu thư, nếu vậy, người kiêu lão gia mời cho người một vị sư phụ dạy người võ công không được sao?” Lộc Nhi tự cho là thông minh.

“Ta van ngươi, ngươi động não một chút có được hay không?” Ta tặng cho nàng một cái xem thường. “Theo tính cách của phụ thân ta như vậy ngươi còn muốn trông cậy vào việc người sẽ mời sư phụ cho ta sao? Người không ngăn cản ta luyện võ công cũng đã là cảm ơn trời đất rồi.”

“Nga! Nói cũng đúng, lão gia vốn ghét nhất là nữ tử cầm thương cầm kiếm thì làm sao có thể giúo tiểu thư tìm sư phụ, Ah! Có rồi.” Lộc Nhi giật mình nói: “ Chúng ta không phải có một hộ vệ sao? Hay tiểu thư đi theo hắn học là được rồi, nghe nói hắn võ công cũng không tệ lắm.”
“Ai cha! Tên đó không được đâu! Võ công của hắn ta đã thấy qua, căn bản không phải là đối thủ của ta.”

Chứng kiến ánh mắt hoài nghi của Lộc Nhi ta lại nói: “Nhiều lắm thì cùng ta đánh ngang cơ với ta, thử hỏi làm sao ta có thể tìm một người cùng ta võ công không hơn kém bao nhiêu mà dạy cho ta được?”

“Như vậy làm sao bây giờ? Nô tỳ nghĩ không ra nữa rồi.” Lộc Nhi chấp nhận buông tay.
Thúy Nhi vẫn đang suy nghĩ đột nhiên xen miệng: “Nghe nói nhị lão gia biết võ công, nhưng lợi hại tới đâu thì chúng ta không biết, nghe nói người ở trên giang hồ có uy danh rất cao, chắc người rất là lợi hại rồi.”

“Nhị lão gia? Người nào? Ta tại sao chưa từng nghe qua?”. Ta rất kinh ngạc.

“Nô tỳ biết chắc là người sẽ không nhớ mà, tiểu thư người từ hơn hai tháng trước sau khi tỉnh lại đều đem cả lão gia và phu nhân cũng quên thì làm sao nhớ được vị thần long thấy đầu không thấy đuôi nhị lão gia chứ!.” Thúy Nhi tỏ ra hiểu biết nói.

“Nếu biết bổn tiểu thư không nhớ vậy còn sau không mau mau nói đi, còn ở đứng ở đây nhìn ta, ngươi có phải muốn tiểu thư ta nghiêm hình bức cung phải không.” Ta vừa nói vừa đưa hai ngón tay chuẩn bị thọt lét nàng.

Chiêu này quả nhiên là dùng được, Thúy Nhi vội giơ tay đầu hàng nói: “Hảo tiểu thư, nô tỳ chưa nói là sẽ không nói cho người mà, người không cần tàn nhẫn như vậy chứ!”.

2 nhận xét to" Điêu ngoa vương phi (Chap 3) "
Dandelion02 nói... on lúc 01:40 20 tháng 1, 2011

Chap này DDL có sự chỉn chu kỹ lưỡng hơn mấy chap ban đầu. Chút các huynh đệ tỷ muội năm mới vui vẻ.

Nặc danh nói... on lúc 17:06 23 tháng 1, 2011

thanks nag`

Đăng nhận xét