Dandelion02
 Tác giả: Hoa sinh
Thể loại: Ngôn tình, xuyên không
Người convert: Lá Ngọc
Người dịch: Dandelion02
Chap 2: Ngẫu nhiên gặp mặt (2)
Không có khả năng, nhất định là ta hoa mắt rồi. Hảo tiểu tử, dĩ nhiên chạy vào một cái ngõ.
 Ha ha, lần này ngươi chết chắc rồi! ta biết một cái lối đi tắt, có thể chặn lại được ngươi.
Chợt hiện, ta trực giác tưởng rằng chính là cái tiểu thâu kia, không chút nghĩ ngợi hướng đến thân ảnh kia mạnh mẽ đánh qua.
Di? Tiểu tử, công phu không tồi à! Ngang nhiên tránh thoát được cẩm nã thủ đắc ý nhất của ta. 
Phía bên dưới ngươi sẽ không tốt vận như vậy. 
Cái gì? Chiêu thức của ta dĩ nhiên thất bại. Điều này sao có thể? Trên đời này lại có người lợi hại hại như thế sao?
Ta cùng hắn đánh qua mười mấy chiêu, âm thầm kinh ngạc, đột nhiên cánh tay đau xót. Không biết khi nào cánh tay của ta đã bị hắn bắt phải.
“Ngươi là ai? Cũng dám đánh lén ta?” Tiếng nói trầm thấp của người kia truyền đến lỗ tai ta. 
Ta dùng sức muốn tránh thoát khỏi kiềm chế của hắn, lại không nghĩ ma trảo của hắn lại càng chặt hơn.
Bởi vì đưa lưng về phía hắn, ta nhìn không thấy hình dạng của hắn, chỉ từ khẩu khí nói chuyện của hắn ta cảm giác được người này nhất định không phải tiểu thâu bình thường, hơn nữa công phu lại cao như vậy. 
Chẳng lẽ là một đạo tặc chuyên nghiệp?
Ta đang suy nghĩ nhập thần, cánh tay lại đau đớn một trận.
“Nói!” Cái âm thanh kia càng hung hiểm hơn rồi.
Ta chịu đựng đau nhức cắn răng nói: “Nói cái gì? Dù sao ta cũng bị ngươi bắt rồi, muốn giết thì cứ giết! Ta bắt tiểu thâu cần phải có lý do sao?” 
Cảm giác lực đạo  cánh tay hắn bắt nhẹ đi một chút, tựa hồ không nghĩ tới ta sẽ có cốt khí như vậy, chết cũng không nhận thua.
“Ngươi nói ai là tiểu thâu?” Hắn cúi đầu xuống, âm thanh thật gợi cảm dễ nghe không nói nên lời.
“Nói nhảm! Nơi này trừ ra ta và ngươi còn có người khác sao? Chẳng lẽ lại là ta?” Ta cây ngay không sợ chết đứng.
“Hảo, vậy ngươi xoay người lại nhìn kỹ xem ta có phải cái tiểu thâu kia không?” Hắn buông lỏng cánh ta ta ra.
“Xem thì xem, ai sợ ai?” Ta quay đầu lại sau đó trợn mắt hà mồm. 
Trời ạ! Ta vừa mời vừa rồi chỉ lo công kích, không có xem hình dạng của hắn. Bây giờ... Ta rốt cuộc thấy được. 
Hắn quả thực là một nhất phẩm của kiệt tác nghệ thuật hoàn mỹ. 
Phải hình dung như thế nào cho tốt đây! Khuôn mặt hoàn mỹ như điêu khắc, khí chất mạnh mẽ, nhìn giống như nguy hiểm rồi lại thần kỳ làm cho người ta an tâm.
Ta mặc dù kinh diễm bởi sự “xinh đẹp” của hắn, nhưng lại cũng không quên điệu bộ hắn sau khi thấy ta trong tích tắc có chút thất thần. 
A ..a... Nói vậy chắc hắn như thế nào cũng không nghĩ tới người công kích hắn lại là một vị nhược “công tử”. 
Không sai, vì hiện tại ta là nữ giả nam trang xuất môn mà.
“Ngươi trông rất tuấn tú, nhưng điều này cũng không thể chứng minh ngươi không phải là tiểu thâu phải không? Theo ta được biết, bây giờ tiểu thâu đều trông cũng không tệ...” Ta dường như có chút không cam tâm.
Kỳ thật ta khi nhìn đến hắn một khắc thì ta biết người này nhất định không phải tiểu thâu, cũng không phải cái gì đạo phỉ.
 Nguyên nhân trừ hắn trông đẹp trai, ánh mắt thong dong còn có cả người hắn toát ra một loại khí chất không giận mà uy nghiêm. 
Ta chỉ bởi không phục vì thua nên mới cố ý chọc giận hắn mà thôi, ai biểu người nào đó lúc nảy bắt cánh tay ta đau như vậy.
“Nói như vậy, ngươi nhận định tiểu thâu chính là ta?” Cái nam nhân kia từng bước hướng về phía ta, nhất thời một cỗ lực cường đại đè ép vây quanh, làm cho ta suýt không thở nổi nữa. 
Ta vội vàng lui về phía sau hai bước, lúc này mới cảm giác thư thái một chút. Nam nhân này thật sự nguy hiểm, dựa vào gần quá có lẽ sẽ hít thở không thông mà chết.
“Ta cũng không nói như vậy” Ta khoát tay phủ nhận, “ Có phải là tiểu thâu hay không chính ngươi là người rõ ràng nhất, liên quan gì đến ta? Huống hồ cũng không phải là ta làm mất túi quần áo.”
“Ngu ngốc phụ nữ, ngươi nhìn kỹ bên kia xem.” Nam nhân kia nắm lấy áo ta, giống như gà mẹ cắp gà con đem ta đưa hướng phía trước hắn, chỉ vào hướng cách đó không xa một người nam tử nằm dưới mặt đất. 
Hắn biểu hiện thần sắc chưa biến, nhưng từ khẩu khí thì giống như là đang phẫn nộ, nghĩ rằng mình chưa từng chịu qua uất ức như vậy. 
Hì hì, người này rất tốt để đùa giỡn một phen đây.
Chậm đã! Hắn vừa mới bảo ta cái gì? Phụ nữ? Ghê tởm, ngang nhiên lại bị hắn phát hiện.
“Mau buông tay! Nếu biết ta là phụ nữ sau lại còn nắm áo ta, đại sắc lang.” Hắn hình như mới ý thực được chính mình nắm cái gì, ngẩn ra một lúc rồi vội vàng buông lỏng tay.
Ta sửa sang lại quần áo, giả dạng bộ dáng như là một tiểu nữ bị khi dễ “Ngươi đem ta danh tiết phá hủy, ngươi sẽ phải phụ trách đối với ta.” Ta đáng thương hề hề nhìn hắn, trong bụng lại cười đến muốn ngất.
“Cái gì?” Hắn rống to lên. Ta bưng cái lỗ tai tránh thật xa, miễn cho việc bị hắn làm lủng màng nhĩ.
“Đừng kích động, đừng kích động, nếu cho ta gặp gỡ được loại này diễm phúc trời ban cho như vậy ta cũng sẽ hưng  phấn hô to lên. 
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngươi cũng phải chú ý đến cảm thụ của người bên cạnh một chút chứ, vạn nhất tương lai lão bà của ngươi bị ngươi la đến điếc lỗ tai phải làm thế nào đây, ta chắc rằng ngươi cũng không thích lão bà của mình bị điếc phải không?”
1
Nặc danh nói... on lúc 19:23 16 tháng 1, 2011

Cũng khá vui đấy! nhanh post tiếp nha bạn.

Đăng nhận xét