Nam tước Phôn-Gôn-Rinh.C6

CHƯƠNG 6: NỖI TƯ LƯ BÊN CỬA SỔ TOA XE LỬA

          Cái tin quân đoàn đã bị thiệt hạ nặng nề được chuyển sang Pháp để cho một quân đoàn khác tới thay thế, đã lan tràn nhanh chóng và, dĩ nhiên làm cho hết thảy sĩ quan đều hồi hộp. Thoạt tiên người ta rỉ tai nhau như là nói tời một điều bí mật lớn, nhưng ai nấy đều phấn khởi ra mặt. Tuy nhiên nghe đồn là một bộ phận sĩ quan sẽ phải ở lại mặt trận phía Đông và tin này đã gãy mối lo ngại không đâu. Nhưng bọn sĩ quan tự an ủi mình và bàn với nhau rằng việc đó can hệ đến các đơn vị chiến đấu, chứ can gì tới sĩ quan tham mưu.

Sau khi nhận được lệnh chính thức của bộ tổng tư lệnh về việc chuyển quân của quân đoàn ai nấy mới yên trí.

Ngay ngày hôm đó, Béc-gôn gọi Hen-rích tới để báo cho gã biết cái tin mừng ấy.

-     Mãi rồi mệnh lệnh cũng đến nơi chứ! Thế là chúng ta đi luôn ! Nói thực là ba cứ thấp thỏm sợ chúng mình phải nằm lại …

-     Thưa đại tá , có công việc gì cần làm để sửa soạn lên đường không?

-     Con phải ra ga và theo dõi việc chất đồ đạc lên xe lửa. Chắc hai ngày là xong chứ gì?

-     Chắc thế.

-     Nhwung ba thấy con không vui mừng trước tin ra đi. Con có thể nói cho ba biết tại sao mấy ngày gần đây con lại ỉu xìu như vậy?

-     Con không muốn rời mặt trận phía Đông này lắm.

-     Chà! Ý thích của con thật lạ đời.

-     Con lại nghĩ rằng nhờ vốn hiểu biết tiếng Nga, phong tục Nga và tình hình chung ở nước Nga nên con ở lại đây được việc hơn…

-     Nhưng cũng phải nghĩ đến mình chữ. Con ngồi lì mãi ở cái xó này thế là đủ rồi. Còn ở bên Pháp… Ồ, nước Pháp hoa lệ! Cứ sống thử vài ngày ở đó là lập tức cái vẻ cau có của con sẽ biến mất ngay. À, con đã biết tin thiếu tá Sun chuyển sang đơn vị khác chưa?

-     Thế đấy ! – Hen-rích cười ý nhị - Hóa ra hắn hèn thật!

-     Ba mong rằng con chưa gây chuyện với hắn chứ?

-     Không . Hoàn toàn chuyện thân mật. Hắn còn tặng con món quà nhỏ.

-     Sun đã viết đơn xin chuyển và ở đây giao hắn cho bộ tư lệnh tối cao cắt cử công tác. Hắn đi từ hôm qua. Ý kiến con thế nào?

-     Ý kiến con là mặc xác hắn! con chả có thời giờ để bận tâm về số phận của thiếu tá Sun. Bao giờ ba hạ lệnh cho con đi ra ga?

-     Sáng mai. Nhớ là ta rất tin vào tài tổ chức của con.

-     Rồi đâu sẽ vào đấy cả, ba ạ.

-     Tươi lên, mặt mũi phải tươi tĩnh lên, nên nhớ là nước Pháp diễm lệ đang chờ đón con – Tuy vậy sau khi trò chuyện với Béc-gôn nét mặt của Hen-rích cũng chả tươi hơn tí nào. Sáng ngày hôm sau gã còn ủ rũ hơn.

Từ trước vốn luôn vui nhộn và niềm nở, hôm ấy gã quát tháo quân lính khuân vác đồ đạc lên toa tàu và mắng nhiếc tên lính hầu Éc-vin thậm tệ, đến nỗi tên này cố tránh không dám gặp mặt chủ. Hình như một người khác đã thay thế chàng nam tước điềm đạm xưa nay.

Hai hôm sau. Chiều tối thì công việc đã xong xuôi. Nhưng sự hoàn thành công việc đúng hạn cũng chả thay đổi được nỗi phiền muộn của trung úy Hen-rích Phôn  Gôn-rinh. Gã bước vào quán ăn sĩ quan với bộ dạng buồn bã và mặc dầu phòng ăn hầu như không có khách khứa gì cả, gã vẫn đi đến cái bàn kẻ tận góc xa, cạnh cửa sổ.

Khi bồi bàn đang nhận thực đơn, chợt có một tên thượng úy cao gầy tiến lại bàn Hen-rích.

-     Trung úy cho phép tôi ngồi cùng chứ? – hắn hỏi Hen-rích .

-     Tôi rất sung sướng được ăn cùng bàn.

Tên thượng úy nghiêng mình, nguồi xuống ghế và cặm cụi xem xét bảng giá hàng.

-     Trong bảng không thấy ghi rượu bia? Giá được uống một cốc bia đen thì hay quá!

Hen-rích chăm chú nhìn tên sĩ quan.

-     Chắc có đấy, hình như ông đi qua và ghé vào đây thì phải?

-     Vâng, tôi mới về nước sang.

Cô bồi bàn mang thức ăn đến cho Hen-rích làm ngắt quãng câu chuyện.

-     Còn ông, xơi gì ạ? – Cô hỏi tên thượng úy.

-     Một cốc cà phê đên và một ít bít quy – tên thượng úy đáp, và không hỏi gì về rượu bia nữa.

Cô hầu bàn tất tả chạy đi ngay.

-     Ông vừa được nghỉ phép ? – Hen-rích gợi chuyện.

-     Tôi được về thăm nhà một thời gian, và bây giờ lại ra mặt trận.

-     Ở nước nhà có gì mới không?

-     Vẫn như trước – Tên thượng úy uể oải tả lời – Tuy vậy, tôi có giữ tờ báo đây, đọc nó ông có thể biết được tất cả mọi tin mới.

Tên thượng úy rút tờ báo gấp trong túi ra đưa cho Hen-rích.

-     Rất cám ơn , để xem lúc rỗi thì thú lắm đây – Hen-rích nói xong, cũng móc ra một cuốn sách mỏng – Tôi cũng vừa đọc xong cuốn sách này ngày hôm nay. Rất hay. Nếu ông muốn,xin tặng ông – Tên thượng úy cất luôn cuốn sách vào túi., không cần xem tên nữa. Sau khi điềm nhiên uống cạn tách cà phê, hắn đặt tiền lên bàn, lặng lẽ nghiêng mình chào Hen-rích rồi đi.

Mười lăm phút sau Hen-rích đã ngồi trong gian buồng toa tàu mà hai hôm nay gã dùng làm nơi ngủ tạm thời. Tên lính hầu đã biết tin chiều nay hai thầy trò sẽ trở về phòng tham mưu , đang lúi húi thu xếp đồ đạc. Nhưng Hen-rích chả vội gì, khóa cửa và buông rèm cẩn thận xong đâu đấy, gã giở tờ báo ra và hình như tìm kiếm một cái gì bổ ích cho mình. Gã đọc từ trên xuống dưới rất lâu và luôn luôn dừng lại trước từng chữ, thậm chí từng chữ cái một. Chắc hẳn những tin tức mới đó rất lý thú cho nên nửa giờ sau khi Hen-rích ngồi lên xe để về phòng tham mưu, Éc-vin nhận thấy sắc mặt của tên trung úy ra vẻ tươi tỉnh hơn. Suốt dọc đường, Hen-rích khe khẽ hát một bài du dượng lại còn vui vẻ đùa cợt nữa, điều này trước kia chưa bao giờ thấy trong thái độ của gã đối với lính hầu.

            Đoàn xe lửa thong thả tiến về phương Tây. Đằng trước, đầu tàu kéo những toa trần chở hàng dài chừng mấy trăm thước và đó là một đảm bảo chắc chắn. Nếu du kích đặt mìn dưới đường ray thì chỉ có đầu máy và các toa tàu chở hàng bị tung lên trời, còn đoàn toa chở binh lính vẫn nguyên vẹn.

            Thật là tất cả mọi người đi trên xe lửa đều hy vọng vượt qua đất Bạch Nga bình an vô sự, bởi vì đoàn tàu từ phương Tây tiến sang phương Đông. Nhưng việc phòng xa không bao giờ vô ích. Vì vậy mới phải cho các toa không bao giờ vô ích. Vì vậy, mới phải cho các toa trần chở hàng đi tiên phong. Nòng súng máy trên se tăng tua tủa chĩa lên trồi, quân lính ai nấy đều súng ống kè kè cạnh nách.

            Trong các toa hạng nhất , tất nhiên bọn sĩ quan ít nghĩ đến nguy hiểm hơn. Không phải là vì các ngài sĩ quan vố to gan lớn mật hơn mà là vì chúng chẳng còn thì giờ mà nghĩ. Đứa thì đang ngủ lăn lốc sau cuộc chè chén, đứa khác đang nốc rượu , bọn nữa thì đang tranh thủ giờ phút rỗi để sát phạt nhau.

            Hen-rích cùng lão đại tá đi trong một toa hạng nhất ở giữa đoàn tàu. Buồn cuối cùng dành cho tụi lính hầu, mỗi buồng còn lại chứa hai hay ba tên sĩ quan. Chỉ có lão đại tá, Cốc-ken-mu-le và Hen-rích được mỗi người một buồng.

            Tên trung úy thầm cảm ơn Béc-gôn về sự ưu đãi này, nó cho phép gã có thể ngồi một mình tư lự, ôm ấp những ý nghĩ riêng trong lòng.

            Đó lại không phải là những ý nghĩ vui vẻ gì cho lắm.

            Những phong cảnh quen thuộc từ từ tổi qua ngoài cửa sổ. Bao giờ Hen-rích được ngắm lại những cảnh này? Bao giờ anh có thể quẳng cái bộ quân phục ghê tởm này đi, để mặc bộ quân phục yêu dấu của mình, để đi vào rừng thảnh thơi dạo gót giữa những rặng cây tuyết phủ, hay là mùa hè nằm lăn ra trên thảm cỏ xanh rờn và lặng ngắm bầu trời lam thăm thẳm? Bao giờ anh lại có thể không cần giấu giếm, cất cao giọng hát bài ca thân yêu, bài ca mà cha anh thường bảo hát? Và bao giờ lại được thấy mặt cha nhỉ? Có được gặp lại bạn bè, quen biết nữa không? Có thể được tiếp tục việc học hành bỏ dỡ vì chiến tranh hay không?

            Đối với gia đình , anh đã “mất tích” . Cha anh đã nhận được giấy báo như vậy. Cái tin này đã gây cho người thân bao nhiêu đau đớn! Nhưng, cần phải thế. Cần phải thế! Thân thích, bạn bè đều xem anh đã chết. Chỉ có mấy đồng chí ở Mat-xcơ-valà biết được rằng cái người mang tên Phôn Gôn-rinh đã làm được những việc gì? Chỉ có những đồng chí ấy biết rằng anh hiện đang ở đâu, ngày mai và ngày kia anh sẽ phải làm gì thôi.

            Anh sẽ hoàn toàn mọi việc được ủy thác. Thậm chí nếu có vì vậy mà hy sinh tính mạng, anh vẫn vui lòng. Anh làm như thế vì Tổ quốc, vì cha, người cha giờ đây đang khô héo vì anh và sẽ còn khô héo trong nhiều năm nữa.

            Anh đã phải chịu đựng những gì trong cái buổi tối khi xem tập ảnh kỷ niệm của Sun? có những phút mà Hen-rích tường là mình sẽ lộ nguyên hình và vồ lấy tên thiếu tá. Chưa hề ai hiểu được là anh đã phải vận dụng bao nhiêu nghị lực để đè nén lòng căm hơn xuống. Nhưng anh đã nén được như hoàn cảnh đòi hỏi.

            Bây giờ , anh lại gặp nhiều khó khăn hơn. Từ nay, anh không những sẽ phải sống giữa quân thù, mà còn phải sống ở nơi đất khách quê người. Trong lúc quân đoàn này còn đóng tại đất Bạch Nga, nếu lỡ bị bại lộ, anh vẫn có thể chạy vào rừng theo du kích. Tuy sống giữa quân thù nhưng trên mảnh đất quê nhà, ở Tổ quốc, và luôn luôn cảm thấy lực lượng vĩ đại của dân tộc mình, sự ủng hộ thầm kín và sức mạnh tinh thần vô tận của nhân dân. Phải, anh đành sống ở nước ngoài xa lạ, và nếu xảy ra chuyện gì thì chỉ có mỗi một lối thoát duy nhất là sử dụng khẩu súng lục tí hon mà ngày đêm anh không lúc nào rời.

            Nhưng dù sau Hen-rích sẽ sống! Sống rất lâu và trái với ý kẻ thù. Anh có đủ nghị lực để xử sự làm cho bọn chó săn Giét-ta-po không thể dò ra dấu vết. Phải, đối với vai trò nam tước Hen-rích Phôn Gôn-rinh đôi khi anh ghê tởm đến buồn nôn. Sau này, có lúc anh sẽ kể lại cho bạn bè thân thuộc, nhưng hiện nay , cần phải ngậm miệng và không một giây phút nào được quên rằng anh là ai và mò vào nơi hàng hùm nọc rắn này của quân địch cốt để làm gì. Biết bao nhiêu khó khăn, tưởng chừng không vượt qua nỗi. Diễn viên trong rạp hát có thể nghỉ ngơi giữa hai màn kịch, họ có cả một ngày dài để sửa soạn trước khi lên sân khấu, còn anh thì phải đóng kịch thường xuyên, từng giây từng phút, phải đóng thật đạt. Đêm cũng không được nghỉ. Bởi vì ban đêm lại càng nên cẩn thận hơn, cần tự theo dõi mình, để khỏi nằm mơ nóm nhảm, lỡ lộ ra câu nào. Còn lâu lắm mới được nghỉ ngơi. Anh có đợi được đến lúc chiến tranh kết liễu không? Dạo quanh miệng vực thẳm lâu như vậy làm sao cho không sa chân xuống ?

            Thôi, vứt những ý nghĩ ấy đi! Hiện nay , anh là nam tước Hen-rích Phôn Gôn-rinh. Thế thì nam tước Phôn Gôn –rinh phải nghĩ gì? Nghĩ về ván bài tí xì, về những thú vui đang chờ đợi anh ở nước Pháp, về những lá thư của tiểu thư Lô-ra anh cần phải xem mà chưa hề xem, bởi vì lão đại tá rất chăm chú theo dõi làm sao cho việc thư từ đi lại giữa nam tước và tiểu thư khỏi bị ngắt quãng.

            Sau khi vượt ra khỏi biên giới đất Nga, đoàn xe lửa chạy nhanh hẳn lên, chỉ đỗ lại chốc lát ở các ga lớn. Việc này phá vỡ kế hoạch cá nhân của nhiều gã sĩ quan đã tính toán tranh thủ ghé vào Béc-lanh. Nhưng mệnh lệnh của bộ tư lệnh rất nghiêm ngặt: tất cả phải có mặt đúng hạn tại địa điểm đã quy định không trừ ai cả.

            Sang ngày thứ tư thì đoàn quân vượt qua biên giới Pháp và chiều hôm đó đứng lại trong một thành phố nhỏ của nước Pháp.

            Hen-rích mất cả buổi sáng hôm sau để sắp xếp trụ sở của phòng I-X. Tới bữa cơm trưa, anh đã kịp báo cáo với lão đại tá rằng nhà cửa đã bố trí xong và ngày mai có thể bắt tay vào công tác.

            Anh ngạc nhiên thấy lão không chú ý nghe báo cáo lắm, không mảy may tỏ vẻ thích thú căn phòng đẩy đủ tiện nghi như trước đây.

-     Đại tá chưa vừa lòng hay sao ạ? – Hen-rích hơi phật ý nói.

-     Việc này chả có liên quan gì đến cả ba lẫn con nữa đâu, con ạ - Béc-gôn trình trọng nói.

-     Con không hiểu.

-     Tiếc rằng, Hen-rích ạ, ba con ta phải xa nhau trong một thời gian. Đêm qua vừa có điện gọi ba lên nhận lệnh của thống chế Him-le. Ba cũng chưa biết mình sẽ làm gì, nhưng bất cứ thế nào cũng không trả lại đây nữa đâu. Rất có thể ba sẽ ở lại Béc-lanh.

Trên gương mặt Hen-rích thoáng vẻ luyến tiếc và lúng túng. Việc thuyên chuyển của lão đại tá khiến tình thế của nah thêm phức tạp. Ai biết được là quen hệ giữa Hen-rích với thượng cấp mới rồi sẽ ra sao?

            Trông Béc-gôn cũng cảm động trước sự chia cách này.

-     Con ạ, đừng buồn, đừng buồn! – Hắn nói – Quan hệ giữa ba con ta không phải đến đây là cắt đứt đâu, ba coi việc săn sóc con là một nghĩa vụ thiêng liêng và cũng đã làm được đôi điều. Nếu ba mà biết rõ công tác của mình thì không ngần ngại gì mà đem con theo. Nhưng hiện nay tình hình không đơn giản; nên ba đành đi một mình, rồi sau đánh điện gọi cho con. Nhưng ba không muốn con ở lại đây. Có tin đồn là quân đoàn ta sẽ giải tán. Con có thể lại rơi vào cái xó đó. Người bạn cũ của ba là tường E-véc , nhân thể, cũng biết ba con, ông ta đang chỉ huy một sư đoàn ở Pháp. Sáng hôm nay, ba đã nói chuyện với trung tướng bằng điện thoại và ông ta đồng ý lấy con vào phòng tham mưu, cũng làm sĩ quan đặc trách. Tất nhiên, ba đã nhận xét tốt cho con, ông ta đã hứa sẽ nâng đỡ con về mọi mặt và không giao công tác quá nặng. Ở đây, ba cũng đã thảo luận với mấy gã sĩ quan , tối hôm nay, tất cả giấy tờ cần thiết sẽ làm xong. Giấy tờ của con thì mai phải xong, chậm nhất là ngày kia con phải đến phòng tham mưu của tướng E-véc. Mười hai giờ trưa mai, ba sẽ đi Béc-lanh. Sau khi tiễn chân ba, con cũng có thể lên đường được.

-     Ba chưa cho con biết rõ là con sẽ đi đến đâu?

-     Sư đoàn E-véc ở rãi rác nhiều nơi. Nó bảo vệ các binh công xưởng , phòng tham mưu của sư đoạn đóng tại Xanh-Rê-mi. Đó là một thành phố nghỉ mát nhỏ ở miền Nam nước Pháp. Nhưng ba phải báo trước cho con biết là trong thời gian gần đây, ở bên này cũng không yên ổn lắm đâu. Bọn du kích cũng đã xuất hiện, chúng săn các sĩ quan Đức. Cái việc bắn trộm ở đầu đường góc phố đã trở thành chuyện thường như cơm bữa. Như vậy là phải cẩn thận và cẩn thận hơn nữa.

-     Thưa đại tá, con rất buồn vì phải xa ba, lúc nào đã nhận công tác ổn định rồi thì ba gửi thư cho con chứ?

-     Ba sẽ cố gửi thư cho con càng sớm càng hay, ba đã ghi địa chỉ của phòng tham mưu sư đoàn E-véc và sau khi đá biết rõ mọi việc, sẽ lập tức viết thư cho con ngay. Còn con thì phải viết thư cho ba thường xuyên, kể hết mọi việc đấy nhé. Ba hy vọng rằng con sẽ xứng đáng với lời nhận xét mà ba đã nói với tướng E-véc.

-     Ba sẽ không phải hổ thẹn vì con.

-     Và chớ quên viết thư cho En-da, nên nhớ là mẹ đối với con như mẹ đẻ. Theo ba đoán thì Lô-ra cũng mong đợi thư con lắm. Chắc ba không nhầm chứ?

-     Ồ, chả lẽ ba lại tưởng rằng con sẽ quên nhiệm vụ thiêng liêng này của mình hay sao?

-     Có lẽ thế là đủ rồi đấy. Đi mà nghỉ. Nửa giờ nữa ba sẽ bắt đầu bàn giao công tác, để đến mai trước khi lên đường sẽ được rảnh rang một chút.

Mười hai giờ trưa hôm sau, Béc-gôn đáp xe lửa đi Béc-lanh, còn Hen-rích thì từ nhà ga lên ô-tô đi thẳng đến Xanh-Rê-mi.
(Hết chương 6)

Nhận xét

  1. Ôi! lâu thế mới được một chương, làm mình cứ ngóng. Post một lượt 2,3 chương coi cho đã đi bạn.

    Trả lờiXóa
  2. Nè Dan ơi, cậu có cần mình đánh máy tiếp không.Bên TVE có phải là cậu post k?.Tui thấy bên kia tới chương 7 hay 8 gì rùi.

    Trả lờiXóa
  3. Lau lau doc may truyen trinh tham kieu nay that la hay, dac biet la truyen cua Nga luon luon tuyet voi.

    Trả lờiXóa
  4. Doc mot lan thay thich, doc lai 2, 3 lan cang thay thich hon. Tum lai rat dang de goi dau truoc khi ngu.

    Trả lờiXóa
  5. Dan ne, ta moi loi duoc mot cuon sach cu oi la cu day, cung la tinh bao vien Nga nhung ket thuc hoi bi mot chut, co mun post len k, ta gui cho.

    Trả lờiXóa
  6. Hi hi quy ngay curen nha ta nhiet tinh qua, that la vinh hanh cho tieu nhan day, xin nhan xin nhan (ngu sao tu choi)

    Trả lờiXóa
  7. Hình như mình nghe nói có phần hai (tức là viết tiếp) của Namtuoc Phôn-gôn-rinh. Cái này có đúng k dzậy?

    Trả lờiXóa
  8. Ừ cái này mình cũng chỉ nghe nói nó có tựa là "Giữa những hiệp sĩ đen". Mình đang lùng kiếm quyền này đây...

    Trả lờiXóa
  9. truyen "Nữ tài tử" cua Iôxíp Phơnây Lichman cung kha hay day ban a khong thua Henrich dau.

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Quân Sư Vương Phi (C25)

Quân sư vương phi (C22)

Quân sư vương phi (C5)