Nam tước Phôn-Gôn-Rinh.C5
CHƯƠNG 5: TẬP ẢNH CỦA THIẾU TÁ SUN
Sau bao nhiêu ngày, lần đầu tiên, mặt trời chọc thủng lớp mây dày và dội nắng xuống mặt đất. Nhân lúc giải trí bọn sĩ quan vận đồng phục ùa ra sân bộ tham mưu. Kẻ này ngồi sưởi nắng trên bậc thềm mắt nheo lại vì chói, kẻ khác tụm năm tụm ba đi dạo quanh sân, trò chueyẹn râm ran. Nhiều đứa xúm xít cạnh hầm xi-mang cốt sắt xây dọc đường trước cửa bộ tham mưu. Bọn sĩ quan thường ẩn nấp trong hầm bê-tông mỗi khi máy bay tới ném bom. Nhưng bây giờ, ở đấy, đang diễn ra cuộc bắn thi đặc biệt giữa hai tay thiện xạ giỏi nhất của bộ tham mưu là Sun và Cốc-ken-mu-le.
Theo điều kiện cuộc thi thì xạ thủ phải bắn gãy cổ những chiếc chai đặt dưới chân tường hầm trú ẩn cách chỗ đứng bắn ba mươi thước. Trong trường hợp bắn gãy cổ chai, xạ thủ được đối thủ thưởng cho hai chai rượu cô-nhắc hay số tiền bằng giá hai chai cô-nhắc. Nếu chỉ bắn trúng thân chai mà không trúng cổ , người bắn phải mất cho đối thủ một chai cô-nhắc. Nếu đạn hoàn toàn trượt ra ngoài đích thì mất đứt hai chai.
Cốc-ken-mu-le bắn trước. Hắn cầm khẩu súng lục to tướng lấy ở tên thượng sĩ, xem xét cẩn thận, tiến tới cái vạch trên mặt đất, đứng hơi nghiêng người về phía mục tiên và cố gắng ngắm thật chính xác. Đoàng ! Một đám bụi tung lên phía bên phải cao hơn chiếc chai chút ít. Cốc-ken-mu-le cắn môi và lại ngắm. Lần này, đạn chọc thủng giữa và làm chai vỡ. Viên đạn thứ ba cũng chỉ phá vỡ chai mà thôi.
- Thua cuộc nhé. Bốn chai! Không được chai nào ! – Gã sĩ quan làm trọng tài hô to và cười.
- Tớ sẽ gửi lại ở lượt sau – Cốc-ken-mu-le điềm nhiên nói – bây giờ tó đã rõ cách ngắm rồi.
- Một trò chơi bổ ích đối với các sĩ quan tham mưu – Nghe tiếng nói , mọi người quay nhìn. Thiếu tướng tham mưu trưởng Đa-ni-en và đại tá Béc-gôn đã đến gần đám sĩ quan. Thiếu tá Sun giảng giải điều kiện thi.
- Hen-rích, con không tham dự hay sao! Béc-gôn nhác thấy Hen-rích trong đám đông, liền hỏi.
- Tiếc rằng khi con tới nơi thì cuộc thi đã bắt đầu.
- Ồ, xin mời trung úy. Đây chỉ mới bắt đầu lượt thứ nhất. Hơn nữa, tôi lại thích được to cơ chứ? – Sun định đùa.
- Thế ông tin là mình được cuộc à? – Hen-rích nheo mắt hỏi.
Thiếu tá Sun kiêu ngạo mìm cười và chìa cho Hen-rích khẩu súng lục để thay câu trả lời.
- Không, bây giờ đến lượt ông, tôi xin bắn sau ông.
Thiếu tá Sun như không thèm ngắm bắn liền ba phát. Một chai vỡ, chai thứ hai gãy cổ, phát thứ ba bay sát cạnh chai mà không chạm vào nó.
- Không phải là xoàng – Thiếu tướng Đa-ni-en khen.
- Nam tước đến lượt ông bắn – Sun mời.
Hen-rích rút khẩu Van-te trong bao ra và đứng theo tư thế bắn.
- Ông định bắn bằng cái súng xua ruồi này hay sao ? – Cốc-ken-mu-le ngạc nhiên hỏi.
- Thể lệ cuộc thi cấm súng này à?
- Không cấm, nhưng tôi cuộc với ông rằng dùng khẩu Van-ten này thì cứ cách mười bước cũng chả bắn trúng được cổ chai đâu – Cốc-ken-mu-le cứ khăng khăng một mực. Nhiều sĩ quan đồng ý với hắn.
- Ông tạo ra cho mình những điều kiện khó khăn hơn người dụ cuộc khác – Tướng Đa-ni-en cũng nói.
- Nhưng thưa thiếu tướng, người sĩ quan cần phải tinh thông tất cả các loại súng. Tôi xin giao ướ đặt cuộc với thiếu tá Sun là cứ một phát súng là mười chai rượu và xin giao ước bắn bằng thứ súng khác.
- Xin ghi lời ông, mười chai một phát – Sun kêu to.
Hen-rích lặng lẽ giơ súng lên và ngay trong nháy mắt đó, ba tiếng nổ vang rền liên tiếp. Chai thứ nhất vỡ, hai chai khác mất cổ.
- Tệ quá! Hen-rích cau mặt, hình như không nghe thấy tiếng reo hò thán phục của những người đứng quanh – Đặt hai chai nữa ra đây – gã bảo tên thượng sĩ.
Ba phát đạn sau làm cho ai nấy đều sửng sốt. Ba cái cổ chai bị cắt ngang y như tiện bằng dao.
- Được năm chục chai, thua mười chai. Vị chi thiếu tá Sun mất đứt bốn chục chai cô-nhắc! – Trọng tài vui sướng hô to.
Xung quanh cười rộ. Mọi người đều đã biết cái tính bủn xỉn của tên thiếu tá, bây giờ, tất cả đều theo dõi một cách thú vị bộ mặt dài ngoẵng của hắn đang đỏ bừng.
- Thiếu tá Sun còn ba phát nữa – Hen-rích nhắc – Thiếu tá có đeo khẩu Van-te đấy chứ?
Sun thở dài sờ vào bao súng và mặt càng đỏ thêm.
- Đã giao hẹn bắn bằng khẩu Pa-ra-ben-lom cơ mà – Hắn ấp úng nói.
Hen-rích cười phá lên.
- Tôi cuộc mười chai là đùa đấy thôi, thiếu tá ạ. Tôi chỉ cần một chai thôi cũng đủ.
- Thế thì xin ông chín giờ tối nay đến cùng uống với tôi chai rượu được cuộc của ông.
Sun nghiêng mình hết sức kiểu cách, như là Hen-rích tới dự một bữa yến tiệc long trọng.
- Rất hân hạnh. Đúng 9 giờ tôi sẽ đến – Hen-rích nghiêng đầu, cố giấu ánh mắt chế giễu.
- Nam tước này, ông nên biết là tôi không muốn đọ súng với ông đâu nhé! – Cốc-ken-mu-le nói đùa khi hắn cùng Hen-rích quay về bộ tham mưu – Và hãy nhớ là hôm nay ông đã chuốc lấy cho mình một kẻ thù không đội trời chung đấy.
- Thế mà tôi thấy là chúng tôi từ biệt nhau như hai người bạn vì tôi đã cho hắn hầu hết số rượu được cuộc của mình.
- Đời nào hắn chịu tha cho ông cái lỗi đã tước mất của hắn danh tiếng thiện xạ số 1 trong bộ tham mưu – Cốc-ken-mu-le giải thích rõ – mà đó lại là niềm tự hào độc nhất từ trước tới nay của hắn.
Khi Hen-rích và Cốc-ken-mu-le bước vào phòng mình thì tên trực ban báo cáo là thiếu tướng Đa-ni-en và đại tá Lem-be đang ở trong văn phòng Béc-gôn.
- Lem-be à! – Hen-rích nhìn sang Cốc-ken-mu-le có ý hỏi và nhíu mày như cố nhớ điều gì.
- Ông ấy lính trách nhiệm chỉ huy cuộc hành binh “cuộc dạo mát rừng xanh” – Tên đại úy giải thích.
Hai người ngồi vào bàn và cặm cụi với giấy tờ. Năm phút sau , tướng Đa-ni-en và đại tá Lem-be mệt mỏi , áo quần lấm láp, đi qua thậm chí chả thèm liếc mắt về phía các sĩ quan nữa.
Qua khe cửa hé mở cũng có thể thấy Béc-gôn đang đi đi lại lại trong phòng. Điều đó chứng tỏ thái độ không vui của lão đại tá. Nhưng Hen-rích rất chú ý tới lời nói của Cốc-ken-mu-le về trách nhiệm giao cho Lem-be nên cứ đánh bạo gõ cửa.
- À, té ra con! – Nét mặt ủ dột của Béc-gôn hơi tươi lên – Mừng thành tích của con, thật là một xạ thủ xuất sắc!
- Thưa đại tá, chính vì thế nên con mới đến đây đấy! Ba có thấy là giá con được biểu diễn tài bắn súng không phải trong cuộc thi mà là trong “cuộc dạo mát rừng xanh” thì chắc hợp lí hơn vì ở đó mục tiêu là quân địch chứ không phải là vỏ chai rược cô-nhắc.
Một cái gì như nụ cười thoáng qua nét mặt Béc-gôn.
- “Cuộc dạo mát rừng xanh” đã được tiến hành rồi.
- Rồi ư? Bao giờ thế? – trong giọng nói của Hen-rích vừa có cả sự ngạc nhiên lẫn mối thất vọng.
- Mờ sáng hôm nay, đúng sáu giờ, và chấm dứt lúc 12 giờ.
Đôi mắt buồn rầu của Hen-rích chắc đã ưu ái Béc-gôn.
- Không, con thật kỳ quái, hết sức kỳ quái. Nào , nói thật ta nghe, tại sao con lại cứ ước ao được tham dự trận đánh này?
- Xin phép được trả lời không phải là với một vị thượng cấp mà như là với người cha thứ hai, mà con không muốn giữ bí mật điều gì cả, được không ạ?
- Ta mong rằng , con cứ nói chuyện như vậy với ta bất cứ lúc nào.
Hen-rích ngập ngừng như hơi ngượng nghịu khi bộc lộ ra những ý nghĩ thầm kín của mình.
- Ba đã làm rất nhiều điều cho con – Gã mở đầu dè dặt – Nhờ ba nên con mới được phong quân hàm nhanh như vậy. Ba đã giao cho con những công tác thích hợp…
- Nào, đã thành thực thì hãy thành thực cho trót! Tại sao con không nói hết đi?
- Con ghen với các sĩ quan ở bộ tham mưu, họ đều có chiến công cả, đã được tham dự những chiến dịch quan trọng; những huân chương lấp lánh trên ngực họ đã nói rất hùng hồn về điều này…
Một nhịp cười giòn giã đã không nhịn được của Béc-gôn cắt ngang câu hỏi của Hen-rích.
- Đủ rồi!... Con ngây thơ đến thế kia à! Nói trằng cho con biết là hơn nửa số huân chương ấy đã được phát cho các sĩ quan tham mưu cốt cho sĩ quan đơn vị chiến đấu tin rằng bọn tham mưu cũng có công trạng với tổ quốc mặc dầu thường thường công trạng ấy không nhiều hơn công trạng của một tên nhân viên văn thư ở tỏng tòa thị chính thành phố. Vậy, không nên vì thế mà đâm đầu vào mũi súng của du kích. Để làm việc đó, chỉ cần tìm những kẻ mang dòng máu tầm thường, không phải là dòng máu cành vàng lá ngọc như con. Và hãy cám ơn ta đã không ném con vào trận chiến đấu đó…
- - Tại sao?
- Tại vì chúng ta đã mất hai trăm lính và 16 sĩ quan tử trận, một nửa số cảnh sát bị tiêu diệt…
Kết quả:
- Kết quả là, đối với nhiều kẻ “Cuộc dạo mát rừng xanh” đã biến thành cuộc dạo mát cuối cùng. Khi các đơn vị của ta đã chặn hết các lối rút, và tiến đến trại du kích thì mới biết là nhà cửa vắng tanh. Doanh trại và các lối hẻm đi vào đó đã được gài mìn chằng chịt. Hơn nữa, bọn du kích còn đánh tập hậu quân ta; và sau khi tiêu hao một phần lớn lực lượng của ta, chúng liền biến nhanh như chớp. Cuộc hành binh đã thất bại nhục nhã. Hậu quả duy nhất là hơn hai trăm cây thập tự mọc lên trong nghĩa trang cạnh làng.
- Kết quả là đại tá Lem-be …
- Mặc ma bắt cái lão Lem-be ấy đi, ta không muốn con buồn phiền vì thất bại của lão. Để mặc lão phân bua với bộ tư lệnh tối cao. Này trung úy, con nghĩ sao, có lẽ ta phải giải trí một tí và ra thành phố đây dạo chơi một buổi chiểu chứ nhỉ.
- Con xin sẵn lòng.
- Ta cũng biết là con vui lòng. Tuổi trẻ vốn không ưa các xó hẻo lánh. Phải đổi chỗ luôn luôn như đổi không khí vậy. Thế có thể chiều hôm nay đi chứ?
- Để đến mai tốt hơn. Hôm nay con đã nhận lời mời của thiếu tá Sun.
Lão đại tá cau mày.
- Ba không bằng lòng à?
- Ba không yên tâm. Thiếu tá Sun không bao giờ chịu tha cho con cái lỗi làm nhục hắn hôm nay đâu. Sau khi uống say, hắn có thể lăng mạ con, mà con thì với cái tính nóng nảy ấy…
- Con sẽ lạnh như băng và kín đáo như ba…
- Dù sao ta vẫn chẳng yên tâm.
- Sao vậy? con hứa với ba như vậy cơ mà…
- Con hãy còn trẻ người non dạ lắm! nếu không có chiến tranh…
- Có lẽ con đâu có hành phúc làm con ba…
- Đúng thế… Thôi, đi đi! Nhưng hãy nhớ là đối với tên thiếu tá này thì phải coi chừng. Nếu về sớm thì ghé vào chỗ ba nhé!
- Thưa đại tá, xin vâng.
Đúng giờ đã hẹn, Hen-rích bảnh bao trong bộ quân phục đại lễ mới tinh, đến gõ cửa phòng thiếu tá Sun. tên thiếu tá thân ra mở cửa.
- Nam tước Phôn Gôn-rinh kính mến, mời ông vào! – Tên thiếu tá cố làm ra bộ niềm nở, nhưng trông nét mặt hắn vẫn thấy sự nịnh hót nhiếu hơn la fmối cảm tình chân thật.
Hen-rích đưa mắt nhìn quanh khắp lượt căn phòng của Sun, và phải vất vả lắm mới nhìn được cười khi chợt nhớ tới câu chuyện của Cu-bít kể rằng, tên lính hầu của Sun muốn bài trí cho phòng của chủ đẹp mắt và đủ tiện nghi, đã khuân ở đâu về hai cỗ ghế bành bọc da, thế mà tên thiếu tá lại lập tức lấy dao lột phăng lớp dao đem nhét vào chiếc vali kết sù giống như cái hòm.
Giá có bài trí thêm cho gian phòng cũng chẳng thừa vì nó quá trống trãi vào lạnh lẽo. Một chiếc giường hẹp phủ tấm chăn lính bằng vải thô, một chiếc bàn, bốn cái ghế. Lại còn chiếc vali xấu xí kia nữa. Nhòm vào đó chắc thú vị lắm… Hẳn là trong đó có một tấm chăn sĩ quan để cẩn thận dưới đáy hòm. Mà Sun lại treo chiếc máy ảnh trên tường, chắc vừa lôi ra ngay trước khi khách đến cốt để khoe khoang. Hình như hắn còn đợi người nào nữa. Trên bàn đặt hai chai cô-nhắc và bốn chiếc cốc nhỏ.
- Còn ai nữa hay sao? – Hen-rích hất hàm về phía bàn.
- Tôi bắt Cốc-ken-mu-le phải giả cho tôi khoản thua cuộc của hắn, cho nên phải mời cả hắn nữa, nhưng cách đây mười phút, hắn gửi giấy đến báo là đại tá phái hắn đi đâu đó. Cu-bít đáng lẽ cũng đến nhưng lại bận. Thế là chúng mình đành uống tay đôi vậy. Ông không phản đối chứ?
- Rất sung sướng được chén chú chén anh với ông một tối.
Tuy vậy, buổi liên hoan này hứa hẹn ít điều lành lắm. Rõ ràng là cả chủ lẫn khách đều loay hoay tìm đề cho câu chuyện nhưng phạm vi của chúng rất hạn chế. Sự quan tâm của Sun không vượt ra ngoài khuôn khổ các sự việc trong sinh hoạt của bộ tham mưu. Và chỉ tới lúc câu chuyện đụng chạm đến đại tá Béc-gôn , tên thiếu tá mới linh hoạt hẳn lên. Sau khi ca tụng kinh nghiệm công tác phong phú và những phẩm chất tốt của lão đại tá, Sun chua chát nói rằng trong thời gian gần đây, Béc-gôn trở nên lạnh nhát và thậm chí còn xử tệ với hắn.
- Thế ông có hiểu tại sao như vậy không? – Hen-rích nhìn đăm đăm vào đáy mắt Sun.
Thiếu tá đưa mắt nhìn sang phía khác, nhưng lấy lại nghị lực ngay và cũng nhìn thẳng vào mắt Hen-rích.
- Thú thật rằng tôi cho là tại ông tất!
- Nhưng thiếu tá ạ, ông nên đồng ý là tôi không có một lý do gì để thù ghét ông và xúi bẩy đại tá cả.
- Có thể là những lời thêu dệt nào đó hay những câu nói cố tình bóp méo sự thật… - Sun ngập ngừng – Chả nhẽ tôi với ông là những sĩ quan, chữ không phải là những mụ đầu bếp, lại đi nghe những lời nói xấu… Về phần tôi, cần phải báo trước rằng, tôi không bao giờ tha thứ cho một kẻ nào đã lăng nhục, xúc phạm đến danh dự của tôi. Nhưng để tai tới những lời ton hót… là một việc quá thấp kém đối với nhân cách của tôi. Thế thì, chúng ta hãy uống mừng cho giữa chúng ta đừng bao giờ sinh ra chuyện hiểu nhầm. Nam tước chả nhẽ ông chỉ ghé môi vào một tí thôi!
- Tôi không khi nào uống quá một hai ly cả. Mà đây đã là cốc thứ hai, vậy xin phép được kéo dài cái thú nhấm nháp lâu lâu một chút.
- Điều đó rất đáng khen đối với người ít tuổi. Còn bọn già chúng tôi thì cần có hơi men, hơi khói, chất kích thích mới gánh vác nổi công việc lớn.
- Nhưng tôi thấy là ông vẫn có thời gian để giải trí nghỉ ngơi – Hen-rích đưa mắt về chiếc máy ảnh treo phía trên giường.
- Từ nhỏ tôi đã mê chụp ảnh, và bây giờ đã có khả năng để bổ sung thêm vào tập ảnh. Bao nhiêu thành phố tôi đã đi qua, bao nhiêu sự kiện tôi đã tham dự. Đến già giở ra xem sẽ thấy lại không những là cả con đường đã qua mà còn thấy rõ từng bước chân của mình trên con đường đó.
Tên thiếu tá uống chả kể gì trời đất, đôi mắt luôn luôn lờ đờ của hắn bây giờ long lanh, bộ mặt dài, vàng khè đã bừng đỏ.
- Giá được xem tập ảnh của ông thì thú quá, tất nhiên nếu nó không xâm phạm vào đời tư – Hen-rích ranh mảnh nheo mắt.
- Ông nói gì thế ! – Sun lúng túng – Tôi là người có gia đình cơ mà ! Ông có thể xem được.
Sun cúi lom khom trên chiếc vali , loay hoay mở khóa và móc ra từ dưới đáy hòm một tập ảnh dày cộp.
Tập ảnh này phong phú thật. Ảnh chụp ở Bỉ, Na uy, Tiệp khắc, Pháp, Ba lan… Có thể theo dõi tất cả con đường hành quân của đơn vị nơi mà Sun công tác trước đây. Đây là phần “Nước Nga” Hen-rích thong thả giở từng trang. Thành phố và làng mạc điêu tàn. Những người đói khát mệt lả ở sau lưng hàng rào dây thép gai. Giá sử giảo và xác một thanh niên, gần như còn thiếu niên, bị treo dốc ngược đầu xuống đất. Những cảnh ấy chỉ làm nền. Lớp đầu tiên là bọn sĩ quan, phần lớn là chính bản thân Sun. Chắc hẵn thằng nào chụp hộ nó. Đây là tên Sun, chụp toàn thân. Bộ mặt béo phị long trọng, nụ cười dương dương tự đắc một chân giẫm lên xác chết, đôi ủng bóng lộn, lóng lánh dưới ánh nắng.
- Một tấm ảnh oai hùng – Hen-rích chăm chú ngắm nghía thốt lên.
- Tôi có thể nói là giàu hình tượng.
- Nên giữ gìn nó làm tài liệu.
- Tài liệu của một thời kỳ vĩ đại ! – Tên thiếu tá say sưa nói thêm.
Hen-rích lật từng trang ảnh không dám ngửng đầu lên vì sợ lộ ánh mắt căm hờn của mình.
- Còn đây là tấm ảnh cuối cùng tôi chụp – Hắn lấy tay giữ tấm ảnh, trỏ vào ngày tháng ghi ở góc.
Tấm ảnh chụp thiếu tướng Đa-ni-en đang ở trong phòng làm việc. Lão đứng bên bàn, cầm trong tay mảnh giấy. Nền là một bức tường treo tấm bản đồ lớn. Đường nét trên bản đồ không rõ rệt lắm, nhưng những mũi tên màu đánh dấu thì rất rõ. Hen-rích dễ dàng đón ra ngay rằng trên bản đồ ghi kế hoạch cuộc hành binh “Quả đấm sắt”
- Chà ! Công trình tuyệt tác. Ông có thể địch được bọn nhiếp ảnh nhà nghề hạng cứng. Xin nói thật là giá ông tặng tôi một tấm làm kỷ niệm ngày hôm nay thì tôi rất sung sướng.
Một nụ cười thỏa mãn ngời sáng trên bộ mặt Sun.
- Cứ chọn lấy một trong kiểu nào có hai tấm.
- Thế thì tôi chọn kiểu cuối cùng, tôi rất thích tấm ảnh tướng Đa-ni-en đứng bên bàn.
- Ồ, xin mời ông! Tôi có hai tấm đó. Một định trình lên thiếu tướng, nhưng bây giờ , sau cái cú “Dạo mát rừng xanh” thất bại…
Hắn bóc tấm ảnh ra đưa cho Hen-rích.
- Không, không nhận như thế - Hen-rích gạt tay hắn ra – Phải đề tặng vào tặng phẩm chú.
- Nếu vấn để là ở đó…
Sun cầm bút và viết nguệch ngoạc lên mặt sau : “Thiếu tá Sun thân tặng trung úy Phôn Gôn-rinh”.
- Cám ơn, rất cám ơn – Hen-rích cất tấm ảnh vào túi áo – Vâng, tôi đồng ý với ông là tướng Đa-ni-en hôm nay chả thiết gì quà cáp đâu – Hen-rích thở dài – cuộc hành binh thứ hai cũng tiêu ma luôn rồi.
- Ông coi “Quả đấm sắt” là cuộc thứ nhất à ?
- Vâng, và bây giờ là “Cuộc dạo mát rừng xanh”.
- Thế thì theo ý trung úy, nên giải thích việc này bằng cái gì? – Sun nhìn chòng chọc vào mặt Hen-rích mà hỏi.
Bốn mắt giao nhau…
- Tôi làm tình báo từ bé, và mặc dầu tôi ít tuổi hơn tất cả sĩ quan tình báo của quân đoàn, nhưng không ai có thể bác bỏ điều dự đoán của tôi rằng trong bộ tham mưu ta có một tên gián điệp và mặt đeo râu rất tài tình.
Sun ngả người vào lưng ghế, hai lỗ mũi lớn phập phồng , giống như hắn đang đánh hơi thấy một con mồi ngon, còn cặp mắt thì nheo lại thành hai khe nhỏ.
- Ông nghĩ vậy ? – Hắn hỏi lại Hen-rích bằng cái giọng the thé.
- Tôi tin chắc như vậy. Thậm chí có thể nói thêm là tôi cả quyết như vậy. Nhưng thiếu tá ạ, hôm nay chúng ta định giải trí mà lại cứ bàn mãi cái chuyện đau đớn và không hay đối với hai sĩ quan tham mưu như chúng ta.
- Đúng – Sun gật đầu – Thôi, chúng ta nói sang chuyện khác vậy.
- Thiếu tá này, mong ông cho biết cách ông giữ phim ảnh như thế nào? Hen-rích hỏi có vẻ xoi mói.
- Phim ảnh tôi thường đốt đi. Nếu đã in thành ảnh thì còn mang phim làm gì cho thêm nặng xác. Nhưng sao ông lại quan tâm đến việc này thế?
- Nhỡ ra có khi cần phải in thêm một tấm ảnh cũ. Lúc ấy phim ảnh rất có ích.
- Đối với tôi, đến nay chưa xảy ra trường hợp cần thiết như vậy – Tên thiếu tá nhún vai.
- Giả thử cơ quan Giét-ta-pô cần đến một tấm ảnh nào đó của ông, lúc ấy làm thế nào? Đành phải bóc trong tập ảnh, và thế là ông mất một vật kỷ niệm.
Hai mắt Sun giương lên tròn xoe, trong đó thoáng ánh lo sợ.
- Tại sao cơ quan Giét-ta-pô lại chú ý đến tập ảnh của tôi?
Nụ cười trên môi Hen-rích chợt biến mất. Gã nhìn tên thiếu tá, vừa lạnh lùng vừa hằn học.
- Vì không phải tất cả đều ngờ nghệch và nhẹ dạ như ông tưởng đâu, thiếu tá ạ.
- Tôi chả hiểu ông nói gì! Hãy giải thích hộ như thế nghĩa là gì? – giọng tên thiếu tá lạc hẳn đị vì tức giận – tôi không thể nhịn nhục trước những câu nói của ông đâu. Những lời cạnh khóe của ông nghe như những lời sĩ nhục. Trung úy chớ quên là tôi cấp bậc cao hơn ông và đã gần mười năm nay làm công tác này.
- Thiếu tá ạ, ngôi thứ trên dưới ở chỗ này chả có nghĩa lý gì hết. Đừng giả vờ kêu nhục nữa. Hãy nói toạc ra rằng ông đã bán phim ảnh cho bọn Nga với giá bao nhiêu, cái phim của tấm ảnh mà tôi đang cất trong túi áo đây này?
Sun cứng lưỡi… Hắn tái nhợt đi, đến nỗi đôi mắt xám lờ đờ của hắn trở thành gần như màn đen trên bộ mặt nhợt nhạt.
- Cái gì? ông nói cái gì? – Mãi sau hắn mới thốt lên.
- Tôi xin nhắc lại: ông bán tấm ảnh, hay đúng hơn là mảnh phim ảnh này cho bọn Nga được bao nhiêu tiền?
- Đồ tồi – Sun nhảy phắt dậy. Hắn chạy tới đầu giường, giật phăng chiếc thắt lưng có đeo khẩu súng lục.
- Bình tĩnh ! Hen-rích cảnh cáo hắn bằng giọng nói vẫn ôn tồn như thường – Thiếu tá nên nhớ là tôi bắn giỏi hyơn ông. Trong lúc ông loay hoay rút súng tôi đã kịp vẩy cho ông bao nhiêu phát đạn mà tôi đã lắp vào khẩu Van-te này. Bình tĩnh lại nào ! Hơn nữa, những kẻ biết điều bao giờ cũng có thể thương lượng mà không thèm rút súng.
Giọng nói điềm nhiên của Hen-rích và có lẽ lời đe dọa đó đã trấn tĩnh được Sun. Hắn quẳng chiếc thắt lưng lên giường và bước tới bàn.
- Trung úy , ông đã xúc phạm vào danh dự sĩ quan của tôi. Tôi không để cho ông làm như vậy đâu – Tên thiếu tá nói to, người còn run lên vì tức giận.
- Chà ! Thật là cơn giận dữ cao quý! Ông thật là một kép hát, một diễn viên ưu tú ! Nhưng thú thực rằng, tấn tuồng ông vừa mới đóng chả có tác dụng mảy may nào đối với tôi cả.
- Thế ông muốn gì tôi nào? – Sun rít lên khe khẽ.
- Tôi muốn hỏi ong rằng – Hen-rích nói tiếp, vẫn bằng cái giọng bình thãn như ban nãy – không hiểu ông đã trông thấy ở sở Giét-ta-pô người ta tra tấn những người bị tình nghi là phản bội như thế nào chưa? Tuy vậy, ta cũng chẳng đi sâu vào chi tiết vụn vặt làm gì. Vì ông cũng thừa biết rằng ở đó có những đao phủ lành nghề, thậm chí có thể bắt xác chết cung khai được.
- Nhưng tại sao ông cứ chực quàng câu chuyện ấy vào tôi, nó có quan hệ gì đến tôi?
- Quan hệ trực tiếp và gián tiếp chứ ! Chả nhẽ mãi tới bây giờ ông cũng chưa hiểu là mình đã hành động quá cẩu thả và sở Giét-ta-pô có cớ để chú ý rằng vì đâu mà ông lại say mê chụp ảnh đến thế.
- Tôi luôn luôn tận tâm hoàn thành nhiệm vụ của một sĩ quan, và không ai có quyền chê trách tôi vào đâu được – Sun nói đã hơi bình tĩnh hơn.
- Có những chứng cớ bằng hiện vật rất đáng tin cậy hơn là lời nói suông.
- Thế thì ông kết tội tội về việc gì? Tên thiếu tá lại rít lên.
- Lạy giời, tôi có kết tội gì ông đâu và ngay từ đầu ông đã hiểu nhầm tôi. Tôi chỉ muốn ngăn ngừa cho ông một việc hết sức rầy rà, thế mà ông chực rút súng bắn tôi…
Sun vớ lấy chai cô nhắc và ghé môi vào miệng chai tu ừng ực. Mấy mảnh chì ở hai chiếc răng sâu của hắn bám vào thủy tinh.
- Nam tước cuối cùng ông hãy nói cho biết, người ta có thể tố cáo tôi về việc gì? – Hắn nói gần như rên rỉ.
- Thiếu tá hãy yên trí – Hen-rích lạnh lùng ngắt lời hắn – Vì ông mặc quân phục sĩ quan chứ có khoác “tập dề” của con bé hầu phòng đâu ! Vấn đề là thế này, trong cuộc họp của bộ tham mưu mấy tuần trước đây, khi thảo luận nguyên nhân thất bại của cuộc hành binh “Quả đấm sắt” , ông đã đưa ý kiến là bộ tư lệnh xô viết có tờ sao tấm bản đồ của bộ tư lệnh Đức. Lúc đó, ông nói cạnh khóe, bóng gió ám chỉ cá nhân tôi. Việc này đã rõ rành rành.
- Nhưng đấy chỉ là điều dự đoán, chính ông cũng cho đó là lời bóng gió.
- Đó là âm mưu ném đá giấu tay, đỗ lỗi mình cho kẻ khác ! Phương pháp của những kẻ muốn giấu cái đuôi của mình. Khi ấy tôi cũng đã hiểu tại sao ông lại tỏ vẻ cảnh giác cao độ đến thế, thì giờ đây tôi lại có chứng cớ để xác nhận điều đó.
Hen-rích cầm lấy tập ảnh và giở ra chỗ dán ảnh thiếu tướng Đa-ni-en .
- Ông hãy tự xem lấy – Hen-rích trỏ tấm ảnh – Trong thực tế ông đã chụp tấm bản đồ tác chiến, còn tướng Đa-ni-en cốt chỉ để che mắt thiên hạ. Nếu cho mảnh phim này qua máy phóng đại thì sẽ có một bản sao tinh vi bậc nhất của tấm bản đồ chiến lược. Chính ông đã đề chụp ngày 12 nghĩa là trước khi mở đầu cuộc hành binh. Mà muốn chuẩn bị cho cuộc giao chiến, bọn Nga cũng chả cần nhiều thời gian lắm. Mọi người đều biết lòng tham tiền của ông, và cố nhiên sẽ tin chắc rằng ông đã bán bản đồ cho bọn Nga với một giá khá đắt. Kết quả là hai sư đoàn quân ta đã bị tan tành… Ông không còn phim nữa, có nghĩa là nó đã nằm trong tay bộ tư lệnh Nga. Đúng thế chữ.
Hen-rích trông thấy tên thiếu tá sắp ngất đi, mặt hắn lại tái nhợt như xác chết đuối, hai mắt trố ra vì kinh hãi.
- Ông cho biết là ngoài những lời nói suông , ông có đủ chứng cớ cụ thể để bác bỏ những sự buộc tội xác đáng không?
- Nhưng tôi chỉ chụp ảnh thiếu tướng chứ có chụp bản đồ đâu! – Sun kêu to.
- Đó chỉ là lời nói mà thôi, nhưng người ta đòi phải có sự chứng minh rõ ràng. Ông có thể chứng minh rằng ông không bán phim ảnh cho bọn Nga được không?
Thiếu tá lặng thinh, hàm dưới của hắn run lập cập. Hắn đã nhận rõ mối nguy hiểm đang đe dọa sau gáy hắn. Hắn chỉ có cách dùng lời để sự tố cáo, chứ không thể dùng sự việc thực tế, mà lời nói thì ai tin cho?
- Thật đáng sợ, nam tước ơi! – Hắn tuyệt vọng giơ tay lên trời.
- Thế ra cuối cùng ông cũng hiểu nhỉ?
- Đáng sợ là vì suốt đời tôi chưa bao giờ làm cái việc mà ông vừa tố cáo.
- Không phải tôi mà là hàng trăm con người sẽ tố cáo ông, vì ông mà con cái họ bị côi cút.
- Ối, giời đất ơi! Sun rên rỉ.
- Danh dự của một sĩ quan Đức yêu cầu tôi lập tức phải báo cáo lên bộ tư lệnh tối cao…
- Nam tước … - Sun nắm lấy tay Hen-rích chực hôn hít.
- Nhưng … - Hen-rích cố ý kéo dài câu nói – nhưng tôi sẽ không nói gì với ai hết. Và không phải chỉ vì tôi thương hại ông và vợ con ông mà thôi. Thành thực mà nói, tôi không muốn thiên hạ tưởng tôi tố cáo ông vì thù riêng, vì lời nói cạnh khóe bừa bãi của ông trong hội nghị bộ tham mưu. Ông hiểu tôi chứ?
- Ồ, nam tước !
Chưa qua cơn sợ hãi vừa rồi, Sun lần này lại suýt chết ngất đi vì mừng rỡ.
- Vậy ông không quên ơn của tôi đối với ông chứ?
- Tôi xin ghi nhớ suốt đời và luôn sẵn sàng trả ơn ông và luôn sẵn sàng trả ơn ông bằng bất cứ cái gì mà ông muốn ! – Sun reo lên.
- Tất nhiên, ông phải hiểu rằng, tôi không nói đến sự đền ơn bằng tiềng bạc đâu – Hen-rích khinh bỉ nói – Nhưng chỉ mong trong trường hợp cần thiết, ông sẽ giúp tôi với tình bạn bè. Thiếu tá bằng lòng chứ? Có thỏa thuận như thế không nào?
- Tôi vui lòng làm bất cứ việc gì phù hợp với khả năng mình.
- Nhưng nếu ông còn chạm đến danh dự sĩ quan Đức của tôi, dù chỉ một lần nữa thôi….
- Lạy giời! không bao giờ và bất cứ hoàn cảnh nào!
- Thôi, chúng ta đã thỏa thuận như vậy là tốt rồi. Thế mà ban nãy ông toan rút súng ra.
Sun liếc nhìn khẩu súng, tập ảnh mở rộng và nheo mắt cười. Hắn muốn hỏi điều gì , nhưng lưỡng lự.
- Thiếu tá ạ, tôi hiểu ông và hứa rằng nếu quả thực ông giữ lời và giúp đỡ tôi được việc gì đó thì tôi sẽ trả lại tấm ảnh cho ông. Chắc ông muốn hỏi tôi điều đó chứ gì?
Tên thiếu tá lặng lẽ gật đầu…..
Sau khi về đến nhà và cởi bộ quân phục ra, Hen-rích mới sức nhớ rằng mình đã hứa ghé vào chỗ đại tá. Gã đưa tay với lấy bộ quần áo , ngần ngại giây lát, sau đó vứt mạnh nó xuống ghế bành. Không, thậm chí gã không còn sức để động đậy máy ngón tay nữa. Ngủ, phải ngủ ngay, để nới bớt dây thần kinh đã bị căng thẳng cực độ.
Nhận xét
Đăng nhận xét