BÁO ĐEN (Chap1)
Tác giả: Dandelion02
Thể loại: Tình cảm pha lẫn phiêu lưu, mạo hiểm
Tình trạng: Đang viết
Thể loại: Tình cảm pha lẫn phiêu lưu, mạo hiểm
Tình trạng: Đang viết
Chap 1:
Vù….vù…
……..
- Chị….
- Ân ….
- Chị….
- Ân….chuyện gì?
- Trời tối rồi….
- Ừ….
- Chị….
- Gì?
- Em….….
- Sao?
- Em đói…..
- Ừ…
- Em đói chị ơi, em đói….chị…
- Sao mẹ chưa về hả chị….
- Hả chị….chị nói đi…chị….
- Ừ! Mẹ về ngay thôi mà, ráng đợi chút đi, chắc mẹ hôm nay bị kẹt xe rồi….Ừm, hay là em uống nước đi, uống nước no sẽ không đói nữa.
- Nhưng em uống 5 lần rồi mà vẫn đói….
- Chắc em uống chưa đủ đó…uống thêm nữa đi!
- Em không uống đâu! Hay là chị kể chuyện cho em nghe được không?
- Ừ! Vậy chị sẽ kể cho em nghe chuyện……
- Tiểu Bảo ! Tiểu Băng ! Mẹ về rồi nè…
- Mẹ…
- Mẹ….
- Tiểu Bảo hôm nay ngoan không? Tiểu Băng nói cho mẹ nghe đi nào!
- Tiểu Bảo không có, Tiểu Bảo ngoan lắm….chị …chị nói đi!
- Hì…mẹ Tiểu Bảo ở nhà rất ngoan….
- Đấy mẹ thấy chưa?
- Chỉ có hơi làm nũng thôi….
- Chị….
- Ha…ha….
- Tiểu Băng đừng chọc tiểu Bảo của mẹ chứ! Hai đứa đói chưa? Lại đây mẹ có món mới nè…ngon lắm….
- Oa….trông hấp dẫn quá! Con ăn trước nghen, con đói quá!
- Tiểu Bảo, từ từ coi chừng mắc nghẹn.
- Tiểu Băng, sao con không ăn đi? Chắc con cũng đói lắm rồi.
- Mẹ!
- Gì?
- Món ăn nhìn ngon quá mẹ nhỉ? Ở đâu mà có vậy mẹ? Bình thường mẹ tiết kiệm lắm mà!
- À…đây là phần thức ăn mà ở nhà hàng còn thừa nên mẹ xin về ấy mà! Con ăn đi!
- Mẹ, sao nhìn không giống thức ăn thừa chút nào?
- Tiểu Băng, con nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ mẹ có tiền mua nó sao? Nhà mình phải tiết kiệm nhiều thứ lắm! thôi con ăn đi.
- Mẹ, hôm nay mẹ trang điểm à! Trên người mẹ còn có mùi thơm của nước hoa nữa.
- Tiểu Băng sao hôm nay con hỏi nhiều thế? Mẹ hơi mệt, mẹ đi tắm đây.
Nhìn bóng lưng mẹ uể oải bước vào phòng rồi quay sang nhìn những thức ăn trên bàn Vũ Băng nhíu mài…Mẹ, hôm nay rất lạ!
- Chị…sao chị không ăn đi, ngon lắm đấy!
- Chị không đói, em ăn đi…
- Chị, phải chi hôm nào cũng được ăn ngon như thế này nhỉ?
- Tiểu Bảo….nhà mình không có nhiều tiền, mẹ đi làm rất cực khổ, chờ chị lớn lên chị sẽ đi làm kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền để Tiểu Bảo mãi mãi được ăn ngon, được mặc đồ đẹp.
- Được đi xe xịn nữa…
- Ừ….được đi xe xịn nữa. Ăn nhanh đi rồi còn đi ngủ.
Ào….ào….mưa như trút nước.
Nằm trên giường, Vũ Băng vẫn không ngủ được.
- Cốc…cốc…Chị….Chị ngủ chưa.?
- Chưa, vào đi.
- Chị, cho em ngủ cùng được không? Em thấy ác mộng, em sợ lắm…
- Em thấy gì?
- Em thấy mẹ bỏ hai chị em mình đi, em gọi mãi mà mẹ không quay lại.Chị, mẹ có bỏ chúng ta không hả chị?
- Không đâu, Tiểu Bảo ngoan như thế này làm sao mẹ bỏ tiểu Bảo được. Nào! Lại đây, ngủ đi! Chị sẽ ôm tiểu Bảo thật chặt, tiểu Bảo sẽ không thấy ác mộng nữa.
- Ân…
Nhìn Tiểu Bảo ngủ trong lòng của mình Vũ Băng nở nụ cười nhẹ. Tiểu Bảo, cả cuộc đời này của chị sẽ dành cho em, chị sẽ cho em tất cả những gì chị có, không ai có thể làm tổn thương em kể cả….
Có tiếng bước chân nhè nhẹ trước cửa phòng: “Mẹ làm gì thế nhỉ?”
Cánh cửa phòng hé mở một cách nhẹ nhàng, Vũ Băng giả vờ nhắm mắt lại. Một đôi bàn tay ấm áp vuốt lên mặt của mình, tuy trong đêm tối Vũ Băng vẫn có thể cảm thấy một đôi tay khác cũng đang vuốt ve mặt tiểu Bảo. Một âm thanh nhẹ nhàng cất lên:
- Tiểu Băng…
- Tiểu Băng con ngủ chưa?
Vũ Băng vẫn nhắm tịt mắt.
- Tiểu Băng, Tiểu Bảo… Mẹ xin lỗi, mẹ yêu các con lắm.
Một giọt nước mắt nỏng hổi rơi trên mặt Vũ Băng, bàn tay ấm áp dần rời xa, tiếng cánh cửa khép lại, Vũ Băng mở mắt: Tại sao? Có chuyện gì đã xảy ra? Mẹ tại sao khóc?
Vũ Băng cảm thấy dường như mẹ đang có chuyện gì dấu diếm. Vũ Băng bước nhẹ xuống giường, ngoài trời mưa càng ngày càng to, Vũ Băng lén bước tới cửa phòng, nhìn qua kẻ hở của cánh cửa,Vũ Băng thấy mẹ đang đứng giữa nhà trên mặt vẫn còn đọng nước mắt. Mẹ quay lại nhìn phòng nó lần nữa, rồi từ từ mở cửa bước ra…
Tim nó đập ngày càng dồn dập, nó đang hiểu một cái gì đó, một điều mà nó rất sợ: mẹ đang bước ra, mẹ đang bước ra....không, không…mẹ đâu xách gì đâu…tim nó đập mau dần, cánh cửa đóng lại, nó đứng chết trân, nên chạy ra không, chạy ra xem không…nó sợ, nó sợ nó nhìn thấy điều mà nó không muốn nhìn nhất…
Hít một hơi thật sâu, Vũ Băng chạy ra cửa, tay nó run run…hé nhẹ cánh cửa…Mẹ nó kìa, mẹ nó đang đứng….Vũ Băng thở phào một hơi, tự mĩm cười, mình thật đa nghi. Nhưng sao mẹ lại khóc nữa vậy, có chuyện gì sao?
- Két…
Một chiếc xe sang trọng đỗ lại trước cửa, một người đàn ông bước ra, nét mặt nghiêm nghị, làn dan ngâm đen, đôi mắt thâm sâu khó lường và một dáng hình to béo, trông ông ta cứ như là một vị thượng nghị sĩ hay là một tỷ phú. Ông ta tay cầm dù đi đến bên mẹ nở một nụ cười tràn đầy yêu thương, nhưng Vũ Băng lại cảm thấy trong mắt ông ta xẹt qua một giây khó hiểu, một tia âm hiểm nào đó.
- “Ông ta nhìn thấy mình” Vũ Băng dám khẳng định như vậy.
Mẹ cũng nở nụ cười gượng gạo đáp lại và đưa tay khoát vào vòng tay ông một cách tràn đầy hạnh phúc cùng vui sướng, hai người cùng nhau bước vào trong xe.
- Không nhìn lại, tại sao? Tại sao mẹ không nhìn lại? Tại sao?
- Không! Không phải thế!....
- “Mẹ” – Vũ Băng không còn nhẫn được nữa, nó chạy ào ra và kêu to lên, mặc cho những giọt mưa cứ quất vào người nó.
- Tiểu Băng! – Mẹ nó vùng khỏi tay ông ta và bước xuống xe.
- Tiểu Băng, sao con ra đây?
- Mẹ… mẹ đi đâu?
- Tiểu Băng, mẹ đi với chú một lát rồi mẹ về, con vào nhà với em đi.
- Mẹ nói dối. Mẹ đi sẽ không về nữa đúng không, phải không? Mẹ bỏ chúng con đúng không?
Đôi mắt mẹ rướm nước mắt, môi mím lại.
- Tiểu Băng…mẹ không có…mẹ….
Vũ Băng nhìn mẹ một cách mong chờ. Mẹ nói đi, mẹ nói là mẹ mãi cần con, cần em, mẹ nói đi…tại sao mẹ không nói nữa? tại sao?
- Thái Niên, em sao không đi? Còn đứng làm gì vậy? – người đàn ông bước ra và ôm lấy mẹ dìu vào xe.
Vũ Băng níu lấy tay mẹ, nhìn mẹ mình một cách cầu khẩn. Nhưng mẹ từ từ buông tay nó, đi theo người đàn ông.
Vũ Băng chợt quỳ xuống.
- Tiểu Băng, con làm gì thế? Đứng lên!
Nó không nhìn mẹ mình, mà ngước nhìn người đàn ông. Ông ta cũng đang nhìn nó.
- Tôi xin ông, tôi van ông…đừng đưa mẹ tôi đi có được không? Em tôi sẽ không chịu nổi khi không có mẹ, tôi xin ông!
Vũ Băng nói như đang gào khóc.
Người đàn ông vẫn lạnh lùng nhìn nó, trên mặt hiện lên một nét khinh miệt, dường như nó là một cái gì dơ bẩn lắm. Nó mặt kệ, miễn sao mẹ không đi, không bỏ em, không bỏ nó, kêu nó làm gì nó cũng làm. Nhưng ông ta không thèm quan tâm, vẫn ôm lấy mẹ và ép bà vào xe rồi lạnh lùng đóng cửa xe lại, chiếc xe từ từ lăn bánh.
Vũ Băng vẫn quỳ nơi đó, nó khóc, nó gào…nhưng không ai trả lời, nó nhìn chiếc xe dần dần đi xa…
Rất lâu….mưa dần dần tạnh…có tiếng gà gáy đâu đó… Người Vũ Băng ướt sủng, nó không biết nó quỳ trước cửa nhà bao lâu, nó không biết nữa, nhưng trong mắt nó bây giờ là một mảnh vô thần, không đau thương, không nước mắt…
Vũ Băng từ từ đứng lên, nhưng chân nó không còn đứng vững nữa vì tê dại, nó lảo đảo bước vào nhà, nhìn vào cánh cửa phòng, nó thì thào “Tiểu Bảo”
Hé nhẹ cửa, Tiểu Bảo vẫn đang ngủ một cách say sưa như không biết gì? Nó ước gì Tiểu Bảo mãi như bây giờ, bình yên và vui vẻ, nhưng khi trời sáng thì làm sao đây…nó phải nói với tiểu Bảo thế nào đây? Nói mẹ đi làm xa…ừ…nói mẹ đi làm xa….nó nghẹn ngào nhìn em trai ngủ… nhìn đồng hồ tích tắc….
“trời mau sáng quá!”
Rất cảm động, không biết số phần hai chị em sẽ đi về đâu, mình nghĩ bạn nên hướng theo một cuộc thám hiểm nào đó sẽ hấp dẫn lắm...Hy vọng bạn sẽ cho người đọc những bất ngờ
Trả lờiXóa