Nam tước Phôn-Gôn-Rinh.C3


CHƯƠNG 3: MỘT PHEN HÚ VÍA Ở PỐT-GÔ

Ban tham mưu quân du kích nhận đựơc tin một toán lính Đức do một sỹ quan cầm đầu đã đến làng Pốt-gô cùng lúc với lệnh từ “địa cầu” chuyển đến bằng điện đài: tìm mọi cách ngăn cản không cho quân Đức tung các lực lựơng mới ra thay thế các đơn vị bị tiêu diệt trong thời gian mở cuộc hành binh đại bại, cố gắng dò biết cho đựơc những kế hạoh của bộ tư lệnh Đức và bắt kỳ đựơc “tài liệu sống” bằng bất cứ giá nào.
Liên lạc viên lượm tin về toán quân Đức cả quyết rằng xe ô tô từ làng Tuốcnavinô, địa điểm của bộ tham mưu quân đòan chạy ra. Do đó, người ta phỏng đoán rằng tên trung úy chỉ huy toán quân là sỹ quan trong bộ tham mưu. Thật vừa vặn đúng lúc, gã này là “tập tài liệu sống” tốt nhất. Vì ai biết nhiều về kế họach hành binh của bộ tư lệnh Đức bằng một sỹ quan tham mưu?
Quyết định là sẽ tung ra hai đại đội nhằm bao vây làng Pốt-gô tiêu diệt toán quân và bắt sống kỳ đựơc tên sĩ quan làm tù binh.
Các liên lạc viên ở các làng khác cũng báo tin rằng, hôm qua, một chiếc xe con và một xe vận tải bọc sắt đã tới làng, rằng tên sĩ quan tập hợp cảnh sát lại và huấn thị. Như vậy rõ ràng là bọn Đức đang chuẩn bị một cuộc càn quét lớn vào khu du kích. Bắt sống tên sĩ quan Đức là một việc cần thiết nhất cử lưỡng tiện.
Ngoài hai đại đội lĩnh nhiệm vụ tấn công quân Đức ở Pốt-gô còn định dùng các đội tiểu liên để phong tỏa con đường từ Pốt-gô đến Tuốcnavinô, nhất là con đường đến Marianốpca bở vì ở đó có một đồn binh khá mạnh không những gồm bọn cảnh sát mà còn cả bọn lính Đức nữa. Các toán xạ thủ tiểu liên này có nhiệm vụ hai mặt: một là, phải chặn các đơn vị quân Đức từ Tuốcnavinô hay Marianốpca tới tiếp viện; hai là không cho bọn Đức bị đánh úp trong làng Pốt-gô chạy thóat nếu chúng lọt qua đựơc vòng vây.
Cần phải cấp tốc mở cuộc tấn công, bởi vì theo lời các liên lạc viên thì hai chiếc xe nói trên chỉ dừng trong mỗi làng không quá hai giờ. 
Từ căn cứ du kích đến làng Pốtgô khoảng chừng 10 cây số, trong đó chỉ có 7 cây số đường rừng, còn ba cây số đường làng.
Viên đội trưởng du kích quyết định thân chinh chỉ huy trận chiến đấu. Vừa ra khỏi rừng, anh lập tức chia quân thành hai đơn vị và hạ lệnh ra roi quất ngựa phi nước đại để nhanh chóng vây kín lấy làng. Anh không lo rằng bọn Đức sẽ trông thấy du kích. Về phía Tây, một khu đầm lầy chắn mất lối, không những xe ngựa mà người đi bộ cũng không lội qua được; đầm lầy có những chỗ rất lầy lội mà ít kẻ biết rõ những vũng lầy đó. Bọn Đức chỉ có hai con đường: hoặc là chiến đấu, như vậy có lợi cho du kích, hoặc là khi thấy bên địch tới gần thì bỏ chạy. Hai lối thoát mà chúng có thể lợi dụng được đều đi qua cạnh đầm lầy. Một lối đi về hướng bắc đến làng Tuốc-na-vi-nô, lối thứ hai đi về hướng nam tới làng Ma-ri-a-nốp-ca. Cho nên du kích phải thúc ngựa để kịp chắn hai đường rút lui và sau khi đã triển khai, họ bắt đầu tấn công vào Pốt-gô.
Hen-rích dừng lại làng Pốt-gô hơi lâu hơn ở các làng khác. Dọc đường anh thấy đói ngấu nên vui lòng nhận lời mời ăn cơm ở nhà tên đội trưởng cảnh sát xã là Ba-ra-nốp-ski. Hơn nữa, tên quận trưởng cảnh sát Vôn lại giới thiệu: Ba-ra-nốp-ski không những là người đáng tin cậy mà còn là một người chủ hậu hĩ, biết đãi khách, nhất là các ông sĩ quan. Tên đội trưởng đội xạ thủ tiểu liên đi theo Hen-rích là Vuốc-xe quả thật lúc đầu chả dám khuyên gã trung úy dừng lại quá lâu ở làng Pốt-gô đã nằng nặc đòi trở về bộ tham mưu khi trời chưa tối, nhưng sau vì mê những lời hùng biện của Vôn khen ngợi lòng chuộng khách của Ba-ra-nốp-ski nên cuối cùng định bụng lợi dụng dịp tốt để ngốn một bữa cho thỏa cái dạ dày.
Ba-ra-nốp-ski cao lênh khênh, vụng về, mừng quýnh tưởng phát điên mất: không phải ai mà chính là ngài nam tước sẽ ăn cơm tại nhà hắn. Sau khi mời khách ngồi, hắn cứ lăng xăng không biết làm việc gì nữa và cái thân hình cao lớn của hắn lúc ấy lại càng ngộ nghĩnh hơn. Bộ quân phục Đức cũ rích với các băng vải trắng trên ống tay áo, hình như cốt cắt cho gã thanh niên nào chứ không phải cho cái lão hộ pháp bụng phệ này. Và cái bụng ấy không thể nào  nhét vào trong bộ quân phục. Những chiếc khuy ở giữa đều bật ra hết, chỉ có cúc trên và cúc dưới là cài được, cho nên qua chỗ hở rộng ra lộ tấm sơ mi trắng chả ăn khớp với bộ quân phục tí nào. Hen-rích không nhịn được cười khi trông thấy tên cảnh sát gương mẫu, theo lời người ta giới thiệu.
Ba-ra-nốp-ski hạ lệnh cho mụ vợ quay ngỗng và nói chung phải sửa soạn một bữa ăn thế nào để “cho đến khi về Béc-lanh ngài vẫn còn nhớ”. (hắn tưởng Hen-rích không hiểu tiếng Nga cho nên cứ tha hồ bô bô)
Sau đó, theo lệnh Vôn, Ba-ra-nốp-ski lập danh sách bọn mật thám. Ở làng nào Hen-rích cũng thu bản danh sách ấy.
Khi danh sách đã viết xong, Hen-rích hạ lệnh báo động. Chừng ba phút sau, theo đồng hồ của Hne-rích, đội cảnh sát xã Pốt-gô đã tập hợp thành hàng.
_ Trong danh sách ghi những 23 tên họ mà sao trong hàng chì thấy 21 người? – Hen-rích cùng Ba-ra-nốp-ski và Vôn đi quanh hàng quân, kiểm tra và hỏi.
_ Tôi là 22 còn tên lính gác trên gác chuông là 23! – Ba-ra-nốp-ki khúm núm thưa.
Hen-rích nhìn lên gác chuông và quả thực trông thấy tên cảnh sát trên đó. Tên này ghé ống nhòm vào mắt, ngắm về phía xa xa.
_ Bọn du kích có đến thăm các anh luôn không? – Hen-rích hỏi.
_ May dạo này trời còn thương chúng tôi.
Nhưng ngay lúc đó, từ trên gác chuông vang lên tiếng súng của tên lính gác.
_ Trời ơi, ma quái gì thế? – Ba-ra-nốp-ski rú lên và ngồi thụp xuống, hai tay ôm đầu.
Khi Hen-rích cùng Vôn chạy lên gác chuông, gã đã có thể trông thấy ngay mọi việc mà chả cần ống nhòm: hàng đoàn kỵ binh và xe ngựa chở đầy du kích đang lao về phía rừng. Một số kỵ binh và xe có đặt súng máy vượt lên đầu, họ đã đến rất gần. Đúng là tên gác mãi nhìn xuống bọn cảnh sát tập họp dưới sân nên không phát hiện ra du kích ngay từ xa.
Hen-rích nhìn sang phía Tây và trông thấy một cái đầm rộng mọc đầy lau sậy. Gã nheo mắt nhắm đầm lầy trong một phút, tựa như đang suy tính kế họach. Chắc hẳn gã đã nghĩ ra điều gì, nên vội đâm bổ xuống khỏi gác chuông và hạ lệnh cho Vuốc-xe chuẩn bị chiến đấu.
_ Anh chỉ huy luôn cả đội cảnh sát và hãy dẫn bọn lính chạy theo hướng Bắc, về Tuốc-na-vi-nô. Theo tôi thì phía ấy quân địch ít hơn.
_ Còn trung úy?
_ Không cần phải lo cho tôi, cứ làm theo mệnh lệnh đi. Còn anh thì theo tôi! – Gã hạ lệnh cho Vôn – Không, trước hết hãy chạy tới nhà Ba-ra-nốp-ski và mang chiếc áo mưa lại đây cho tôi. Phải nhanh lên mới được.
Trong lúc Vôn chạy đi lấy áo mưa, Hen-rích tạt vào trụ sở cảnh sát. Trong những giây phút hiểm nghèo ấy, gã trung úy tỏ ra bình tĩnh lạ thường. Thấy tập danh sách mật thám và cảnh sát Vôn để lại trên bàn, gã cầm lấy nhét vào ngăn kéo. Khi tên quận trưởng cảnh sát thở hồng hộc chạy đến, Hen-rích vẫn điềm nhiên hút thuốc lá.
_ Lạy chúa, xin trung úy nhanh lên! Ông nghe thấy gì không? Chúng nó đang bắn đấy.
_ Cho chúng bắn. Tôi và anh không đánh nhau với chúng đâu mà chạy vào đầm lầy kia. Chúng ta phải mang kỳ được những tài liệu vừa thu lượm xong về bộ tham mưu, mà chỉ còn một lối thoát duy nhất là chuồn thẳng vào đầm lầy.
Hen-rích cúi lom khom băng về phía đầm lầy. Lão Vôn bốn mươi tuổi, to lớn, lạch bạch bám theo sau. Nhưng gã nam tước không chỉ là một kiện tướng về môn chạy mà còn là một người bạn chiến đấu chân chính. Thấy Vôn cứ lẽo đẽo đằng sau, gã chạy chậm lại để đợi hắn.
_ Vôn, đừng hoảng! Thở bằng mũi. Vung tay, vung tay đều! Thế đấy! Một, hai, ba, bốn. Một, hai, ba, bốn …
Vôn nhìn gã trung úy với đôi mắt biết ơn. Hắn đã có thể chạy nhanh hơn, lời khuyên của gã trung úy hiệu nghiệm thực.
Tiếng súng giao chiến trong làng mỗi lúc một dữ dội hơn. Từng loạt tiểu liên xen lẫn vào những loạt súng máy, lát sau nghe thấy cả tiếng lựu đạn nổ.
- Nhanh lên, nhanh lên, Vôn! Phải nhanh lên mới thoát được! – Gã trung úy giục tên quận trưởng đang thở hổn hển.
Đầm kia rồi.
_ Bước theo dấu chân của tôi! Không được bước chệch bước nào ra ngoài cả! - Hen-rích mồm hạ lệnh, chân giẫm bừa vào bụi lau. Được chừng 100 bước, gã ngoái nhìn Vôn lảo đảo như một thằng say rượu. Nỗi kinh hoàng đã làm cho hắn đi không vững nữa. Vả lại còn phải bước theo vết chân của tên trung úy qua những vũng lầy nữa chứ…
- Có thể nghỉ lấy hơi mấy phút. – Hen-rích dừng lại và há mồm hớp mạnh mấy hơi.
- Thưa trung úy, không hiểu quân ta có thoát được không? – Thở xong, Vôn hỏi.
- Tôi lo cho họ lắm. Lực lượng chênh lệch quá! À này, thế còn tập danh sách mật thám và cảnh sát đâu nhỉ? Lúc nãy ông quẳng nó trên bàn.
Tên quận trưởng cảnh sát mặt tái như gà cắt tiết.
- Tôi tưởng … Tôi tưởng là ông …
- Vậy là ông bỏ quên nó rồi chứ gì? Ông có hiểu là ông đã làm cái gì không?
- Nhưng tôi cứ tưởng … - Tên Vôn lắp bắp thưa.
- Tưởng … Thế ông có biết là nếu danh sách đó mà lọt vào tay bọn du kích thì sẽ ra sao không? Ông thử tưởng tượng xem sẽ ăn nói thế nào với ngài đại tá?
- Thưa ông trung úy! Ông rủ lòng thương cho! Xin ông ngơ đi cho! Thì tôi còn hồn vía nào mà nghĩ đến danh sách gì trong lúc đó nữa. Lạy ông, ông cứ nói là giao cho Vuốc-xe rồi.
Từ xa vẳng lại những tiếng thét và tiếng rú thấy thanh. Những tràng súng máy im hẳn, chỉ còn nghe vài tiếng nổ lẻ tẻ.
- Tai hại thật! Bắt đầu giáp lá cà. Nhanh lên ông Vôn! – Hen-rích quát và vội vã tiến sau vào giữa đầm.
Có thể đo lường đựơc sức lực của một người đang trốn chạy cái chết hay không? Vôn chưa bao giờ nghĩ rằng mình có khả năng lội bì bõm suốt đêm, nước ngập đến đầu gối, chật vật lắm mới rút đựơc bàn chân ra khỏi vũng lầy, không dám dừng lại vì cái thứ đất bùn lầy nhày luôn luôn lún xuống dưới khối thịt nặng nề mà vừa mới lôi cẳng lên là y như bùn mút lấy kêu phòn phọt. Hơn nữa từ sáng qua đến giờ chưa nhét tí gì vào bụng nên mệt lả. Thực ra thỉnh thoảng gã trung úy còn bẻ một thân cây gì đó trong đám lau sậy mà chỉ một mình gã biết thôi và chìa cho Vôn, dặn cách tước vỏ để nhai, nhưng món ăn này chỉ tổ làm cho hắn buồn nôn. Ngoài ra, tay hắn lại bị gai góc, lá sắc cứa sây sát rớm máu khắp nơi, đau rát vô cùng. Vôn chưa bao giờ hình dung rằng việc lội qua đầm lầy lau sậy lại có thể nguy hiểm đến thế.
- Thưa trung úy, chúng ta lang thang thế này còn lâu nữa không? – Vôn hỏi khi trời gần sáng và hắn đã rã rời. Người hắn xám lại vì lạnh và run lẩy bẩy.
- Thì ông cũng nghe thấy chúng bắn vào đầm kia mà. Có lẽ chúng lùng bọn mình đấy. Nếu chưa biết chắc bọn du kích đã lẩn vào rừng thì chưa ra khỏi cái đầm này đựơc.
- Thế chúng ta lại quay lại à?
- Trời đất, im đi, và theo tôi.
Chính Hen-rích cũng đã thấy kiệt sức. Gã đi đã thấy vất vả hơn, phải dừng lại luôn, khi thì để lắng nghe động tĩnh, khi thì để thở.
Cuối cùng Hen-rích đứng lại.
- Chúng ta sẽ đứng đây cho tới khi nào nghe tiếng ô tô chạy.
- Ở đây nghe được hay sao? – Vôn chán nản xua tay.
- Chúng ta cách đường cái chừng 100 thước. Theo lệnh của đại tá tôi phải trở về từ tối hôm qua. Thế mà sáng nay tôi vẫn chưa về. Trong bộ tham mưu tất sẽ xôn xao và chậm nhất là 9 giờ sáng nay họ sẽ bắt đầu đi tìm. Độ 10 giờ xe ô tô sẽ chở lính đến đây rồi.
Nhưng bọn Đức đã đến sớm hơn. Hen-rích chưa đoán ra rằng không những lão đại tá và các sĩ quan phòng I-X  mà cả bộ tham mưu cũng quan tâm đến việc gã chưa về.
 Đợi mãi không thấy Hen-rích, ba giờ đêm, Béc-gôn bèn chạy sang phòng gã trung úy xem sao, thì mới biết đích là gã chưa về thực. Lão đại tá liền dựng tất cả bộ tham mưu dậy. Và lúc trời vừa hửng sáng, một đội bộ binh môtô hăm hở lao về phía làng Pôtgô.
Khó mà nhận ra gã thanh niên  mệt lử mình mẩy lấm láp, tay quấn băng lại chính là viên sĩ quan tham mưu Hen-rích Phôn Gôn-rinh, chàng nam tước lúc nào cũng diện rất bảnh.
Gã nam tước ngủ suốt ngày và suốt đêm. Đến sáng hôm sau khi bừng mở mắt, người đầu tiên gã trông thấy là Béc-gôn.
- Cứ nằm. Nằm mà nghỉ! Quận trưởng cảnh sát đã báo cáo với ba tất cả mọi việc rồi. Nhưng mà ba con ta nay mai sẽ quên hết cái họa du kích và sẽ rời cái đất nứơc chó má này. – Trứơc khi đi ra, Béc-gôn thì thầm có vẻ bí mật lắm.
- Nghĩa là…
- Quân đoàn ta sẽ chuyển sang Pháp.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Quân Sư Vương Phi (C25)

Nam tước Phôn-Gôn-Rinh.C1

Nam tước Phôn-Gôn-Rinh (C10.p1)