Dandelion02

Hen-rích vội vàng mặc quần áo, và khi tên cần vụ bước vào phòng thì gã đã tề chỉnh.
_ Thưa ông trung úy, tôi dọn bữa sáng ạ?
_ Chỉ một tách cà phê với ổ bánh mì chả thôi nhé.
Tên cần vụ lắc đầu tỏ vẻ chê bai. Nhưng chợt gặp ánh mắt sắc lạnh của Hen-rích, hắn đành im lặng lúi húi sửa soạn bữa sáng.
Hen-rích chẳng ưa tên Éc-vin Bơ-rê-nê gầy gò, tóc hung do Cốc-ken-mu-le cử đến. Đặc biệt mất cảm tình là đôi mắt ti hí vàng lờ như mắt mèo của hắn, đôi mắt bao giờ cũng lãng tránh những cái nhìn thẳng nhưng lại lấm lét dòm ngó khắp phòng.
"Cần phải thay tên này". Hen-rích nghĩ thầm. Sau khi uống nhanh cho hết tách cà phê, Hen-rích lật đật lên bộ tham mưu. Gã là sĩ quan lĩnh nhiệm vụ đặc biệt, dưới quyền chỉ huy trực tiếp của đại tá Béc-gôn và sáng sáng phải tới trình diện cấp trên để nhận công tác. Từ trước tới nay, Béc-gôn vẫn chưa giao công việc gì nặng cho đứa con nuôi, còn đối với những việc lặt vặt thì Hen-rích có thể hoàn thành dễ dàng mà không cần phải rời khỏi bộ tham mưu. Nhưng tối qua trước buổi liên hoan, lão đại tá đã báo tin là muốn giao cho Hen-rích một nhiệm vụ phức tạp và nặng nề hơn.
Béc-gôn đã ngồi trong văn phòng và Hen-rích nhận thấy ngay là cấp trên của mình đang hồi hộp vì lẽ gì đó.
_ Con đã đến, hay quá! Ta đã định cho người đi gọi.
Hen-rích liếc nhìn đồng hồ:
_ Thưa đại tá, bây giờ đúng 10 giờ, thế là con chưa chậm phút nào cả. mà hôm nay ba bắt đầu làm việc sớm quá.
_ Hơn nữa là rất khó chịu! – Lão đại tá cau có nói.
_ Có tin gì từ mặt trận đưa về hay sao? – Hen-rích lo lắng hỏi.
Bác-gôn chẳng nói chẳng rằng, chỉ đi đi lại lại trong phòng, sau đó đứng dừng trước mặt Hen-rích và đăm đăm nhìn vào tận đáy mắt anh.
_ Có phải con đã biết kế hoạch cuộc hành binh mà chúng ta gọi là Quả đấm sắt?
_ Chính con nghe ba nói là sẽ mở một cuộc hành binh nào đó, nhưng con cho rằng mình không có quyền quan tâm tới nó, bởi vì con chưa được chính thức liệt vào quân số bộ tham mưu và thậm chí cũng chưa được làm sỹ quan của quân đội ta. Ồ ba đừng cho đó là con thiếu quan tâm tới công việc của bộ tham mưu, con chỉ nghĩ đơn giản là trong những công tác quan trọng bao giờ cũng có những giới hạn nhất định mà cấp dưới không nên vượt qua. Nếu không có giới hạn ấy thì không thể có kỷ luật thực sự, mà con thì như ba đã biết đấy, con đã từng giúp việc ba con nên từ nhỏ con đã quen với điều ấy.
Lão đại tá thở dài khoan khoái:
_ Ta cũng biết thế!
_ Nhưng lạy chúa, có việc gì thế hở ba? Có đâu con lại trở thành nguyên nhân của mọi chuyện rầy rà đã làm ba lo nghĩ hôm nay?
_ Chỉ là nguyên nhân gián tiếp thôi. – Lão đại  tá nắm lấy khủyu tay Hen-rích và cùng gã đi quanh trong phòng. – Con có thấy là có những kẻ, tiếc rằng những kẻ đó lại ở trong đám sĩ quan của bộ tham mưu, bao giờ cũng tưởng thành công của người khác làm tổn hại đến quyền lợi, chức tước địa vị riêng của mình trong xã hội, thậm chí cả đến thắng lợi của chúng trước đàn bà. Chúng thường lú lẫn vì lòng ghen tị, và nếu có dịp làm hại kẻ khác là chúng chả khi nào từ. Chúng tưởng rằng làm thế chúng mới thêm hạnh phúc, danh vọng, tiền tài.
_ Tất cả đều như vậy thật, nhưng can gì đến con ở đây?
_ Chả lẽ con không hiểu là chúng ghen ăn với con hay sao? Chúng muốn hại con.
_ Đến đây thì con hoàn toàn chả hiểu tí gì cả. Ai ghen với con và kẻ nào có thể hãm hại được con? Con mới về đây được mấy tuần cả thảy, cũng chưa làm hại ai và cũng chả định làm hại ai, cũng chưa xúc phạm đến ai dù là vô tình chăng nữa. Và cuối cùng, chả biết cuộc hành binh " quả đấm sắt" có dính líu gì vào đây? Thưa đại tá, con mong ba giải thích cho con rõ.
_ Yên trí! Dĩ nhiên ta sẽ nói cho con rõ, và hãy tin ta, tất cả câu chuyện này không đáng làm con bận tâm đâu. Nhưng trước hết, hãy nói cho ba biết, con có quan hệ thế nào với thiếu tá Sun?
_ Với thiếu tá Sun? – Hen-rích kinh ngạc – Có phải cái gã cao cao, mặt quàu quạu, mồm móm?
_ Tả đúng quá!
_ Lần đầu tiên con nói chuyện với hắn hôm qua, trong buổi liên hoan, vẻn vẹn chỉ có mấy lời cảm ơn và đáp lại câu chúc mừng của hắn. Còn trước đó thì con và hắn chỉ chào hỏi khi gặp nhau mà thôi. Nghĩa là chả có quan hệ tốt mà cũng chả có quan hệ xấu.
Lão đại tá trầm ngâm vê vê bộ ria mép cắt ngắn và chạm khẽ vào tay Hen-rích, đưa mắt ra hiệu cho gã đi theo lão. Béc-gôn đến cạnh tường vén bức màn lên để lộ ra tấm bản đồ tham mưu khá lớn.
_ Nguyên là thế này. – Béc-gôn nói dằn từng chữ. – Bốn giờ sáng hôm qua đã bắt đầu cuộc hành binh mà bộ tham mưu mệnh danh là " Quả đấm sắt". Để cho con hiểu được thực chất vấn đề, ta sẽ giảng thật rành rọt. – Béc-gôn cầm lấy cái que. – Ngày hôm qua, tại khu vực này, hai sư đoàn của ta có hai lữ đoàn chiến xa yểm hộ đã bắt đầu cuộc tấn công. Hai trung đoàn bộ binh cơ giới được bố trí ở đây làm lực lượng dự bị cho các đơn vị công kích. Đã giao hẹn rằng, một sư đoàn của quân tập đoàn láng giềng dưới quyền chỉ huy của tướng Coóc-đo sẽ mở cuộc công kích trước cuộc tấn công sáu giờ ở khu phía nam chúng ta với mục đích đánh lạc hướng và phân tán lực lượng đối phương. Như ta đã biết, lực lượng chúng không lớn lắm, hơn nữa đã bị sứt mẻ trong các trận đánh trước. Từ trước đến nay, bọn Nga vẫn coi khu vực ta là mặt trận phụ vì ở đây đường sá thiếu, lại lầy lội. Chúng ta biết rằng bộ tư lệnh Xô viết không hề tính đến khả năng tấn công của chúng ta ở khu vực này. Những tài liệu tình báo cũng như quân báo đếu chứng tỏ điều đó. Các sư đoàn bộ binh và lữ đoàn chiến xa nói trên phải dùng đòn chớp nhoáng chọc thủng mặt trận của các quân đoàn Xô Viết ở địa phương này, bao vây chúng và mở đường tiến về Ka-li-nin. Tất cả sự tính toán của bộ tư lệnh chúng ta đều dựa trên tính chất chớp nhoáng, bất ngờ. Công việc chuẩn bị được tiến hành rất nhanh chóng, bí mật. Về kế hoạch hành binh chỉ có mấy người biết, trong đó có ba. Bản đồ và kế hoạch để ở bộ tham mưu quân đoàn, ở viên chỉ huy đơn vị công kích và ở chỗ ba.
Hen-rich chăm chú theo dõi ngọn que.
_ Hôm qua – lão đại tá nói tiếp – các đơn vị công kích của ta đã tập trung tại khu này mấy giờ trước khi xuất kích. Nên nhớ, trong cái thung lũng bé tẹo này mà phải tập trung tới những hai sư đoàn bộ binh và hai lữ đoàn chiến xa là một việc cực kỳ khó khăn. Không thể mật tập tới mức độ như vậy, nhưng bộ tư lệnh của ta đã làm việc đó. Và bỗng nhiên tình thế lại diễn biến không phải như chúng ta đã dự đoán: hai giờ trước khi quân ta xuất kích, bọn Nga đã dội một thác lửa pháo binh long trời lở đất vào khu vực này, chúng còn sử dụng cả pháo phản lực hỏa tiễn là thứ mà từ trước tới nay chưa hề dùng ở đây. Trong vòng mười lăm phút, chúng đã quét sạch các đơn vị tập trung tại đó của ta, rồi khi pháo ngừng bắn, bọn Nga lại tung luôn ra chừng dăm chục chiếc máy bay xung kích. Và tụi không quân đã làm nốt công việc bỏ dở. Máy bay chưa đi khỏi thì trước đám tàn binh của các đơn vị quân ta vừa bị tan rã, đã thấy xuất hiện xe tăng và bộ binh mô tô Nga. Bọn này tiếp tục chà nát đám quân lính sống sót sau hai đợt công kích bằng phi pháo vừa qua. May sao bọn Nga không thừa thắng tiến lên mà quay về trận địa cũ. Sư đoàn của tướng Cooc-đo đã lâm vào tình thế vô cùng nguy khốn vì sau khi đánh tan các đơn vị tấn công của ta, bọn Nga dốc hết lực lượng sẵn có ra đánh sư đoàn này. Binh đoàn dự bị của bộ tổng tư lệnh đã cứu nó, hay nói đúng hơn, cứu đám tàn quân của nó.
Lão rời bản đồ và ngồi phịch xuống ghế bành.
_ Hôm qua, khi chúng ta chúc mừng việc phong quân hàm cho con thì bọn Nga đã giải quyết xong xuôi công việc. Có lẽ con cũng thấy, ngay sau cuộc vui, một số sĩ quan trong đó có ba đã được triệu thẳng tới bộ tham mưu.
_ Con có thấy nhưng cho là ba về nghỉ.
_ Ồ, giá mà được nghỉ thì còn phải nói gì nữa!
_ Thưa đại tá, con xin chia buồn với ba. Nhưng Quả đấm sắt này có can hệ gì đến con? – Hen-rích sốt ruột hỏi.
Béc-gôn chưa trả lời ngay. Lão rút mùi soa, thong thả lau mặt một cách cẩn thận, hình như muốn kéo dài thêm mấy phút để cân nhắc kỹ lời nói của mình.
_ Con có thấy là – lão mở đầu dè dặt – bọn Nga chưa có kế hoạch tấn công ở khu vực này, vì nếu có thì các binh đoàn của chúng đã chẳng quay về vị trí xuất kích đâu, mà còn thọc sâu hơn nữa. Có thể đi đến kết luận rằng, bọn chúng chỉ tập trung pháo binh, máy bay và mô tô sau khi đã biết được kế hoạch của ta. Rõ ràng là ngoài ba bức bản đồ mà ba nói với con, còn có một bức thứ tư nữa … nằm trong tay bộ tư lệnh Xô Viết.
_ Và thế là – Hen-rích gay gắt ngắt lời – thiếu tá Sun đưa ý kiến nghi ngờ rằng con đã trao bức bản đồ thứ tư cho quân Nga, phải thế không?
Hen-rích nắm chặt lấy lưng ghế bành làm cho nó kêu lên răng rắc.
_ Lạy chúa, hắn chỉ mới giở giọng bóng gió…
_ Tôi sẽ giết hắn! – Hen-rích điên cuồng rít lên.
Mặt gã tái nhợt, môi mím chặt, mắt đỏ vằn tia máu đến nỗi hầu như không thể trông được nữa, và tay giật mạnh bao khẩu súng lục Mo-de. Không nhớ gì nữa, gã xông tới cửa và chắc đã đâm bổ ra ngoài nếu tên đại tá không kịp dùng hết sức giữ gã lại trên ngưỡng cửa.
_ Đứng lại! – Béc-gôn giận dữ quát – Mày quên rằng mày là quân nhân sao?
Lão giằng lấy khẩu súng lục trong tay Hen-rích, nhét nó vào bao và cài khuy lại.
_ Hãy bình tĩnh nào! Lời cạnh khóe của Sun không gây được một ấn tượng cỏn con nào cả. Ai nấy đều coi đó là một kết luận hàm hồ ngu xuẩn và thiếu tướng tham mưu trưởng Đa-ni-em đã chỉnh hắn. Ta không cần phải tự thanh minh nữa. Ngay trong hội nghị đó, trước mắt mọi người, Sun đã bắt buộc phải lựa lời xin lỗi ba.
Hen-rích gieo mình vào ghế bành, hai tay ôm đầu và nhìn trừng trừng xuống nền nhà.
_ Thế còn hơn! Ngồi đấy một lát và bình tĩnh mà suy nghĩ điều hơn lẽ thiệt – Lão đại tá khuyên nhủ - con đã làm gì kia chứ? Mới hai mươi mốt tuổi đầu, con đã có công lao với Tổ quốc: là trung úy, là chủ một gia sản lớn, trong khi Sun không đủ tiền để sắm một bộ quân phục đại lễ cho ra hồn. Ai chả biết rằng hắn hám tiềm. Thế nào mà hắn chẳng ghen tị với con, một chàng trai trẻ tuổi giàu có, đang đứng trước một tiền đồ sáng lạn. Thôi, đừng bận tâm về chuyện đó nữa. Ta kể câu chuyện này cho con nghe chỉ nhằm mục đích duy nhất là để con biết rằng, bọn nói xấu và mách lẻo nhau nhan nhản khắp nơi. Chúng đang ghen tị với con và còn ghen tị nữa, bất cứ con ở đâu và làm gì.
_ Nhưng thế nào con cũng phải ăn thua đủ với gã Sun này một phe – Hen-rích nói giọng đe dọa.
_ Lấy tư cách là thủ trưởng, ta cấm anh, và lấy tư cách là người thay thế ba con, ta khuyên con chớ làm bậy. Con có thể khinh miệt hắn, nhưng không đả động tới chuyện này nữa. Cứ làm bộ như không biết tí gì. Con có hứa thế không?
_ Nhưng …
_ Không nhưng gì cả. hãy lấy danh dự sĩ quan mà hứa với ba rằng con không để lộ thái độ của mình bằng một lời nói cạnh khóe nào cả.
Hen-rích yên lặng.
_ Có hứa không?
_ Thưa đại tá …
_ Tôi yêu cầu ở anh lời hứa của một sĩ quan. Tôi nhắc lại rằng, tôi không những là bạn của ba anh mà còn là cấp trên của anh nữa.
_ Vâng – Hen-rích nhăn nhó nói. - Xin lấy danh dự sĩ quan hứa rằng không nói tới chuyện này nữa. Nhưng con vẫn giữ lại cái quyền cám ơn Sun khi cần.
_ Thế là đồng ý với nhau rồi đấy! Bây giờ, khi ba con ta đã hiểu nhau rồi, ta hãy bàn sang việc khác.
_ Hôm qua ba có nhắc đến một nhiệm vụ nào đó? Hen rích nhắc.
_ Chính bây giờ ba muốn nói với con việc ấy. Hãy chú ý mà nghe, ta sẽ bàn đến cuộc hành binh mới, đúng hơn là sự chuẩn bị cho nó. Cuộc hành binh này nhỏ hơn Quả đấm sắt vừa bị thất bại nhưng nó có đặc điểm và khó khăn riêng, bởi vì nó liên quan đến việc tiêu diệt một đạo quân du kích lớn.
_ Chỉ thế thôi! – Giọng nói của Hen-rích đượm vẻ thất vọng.
_ Chỉ có thế thôi … - Đại tá giễu cợt nhắc lại và bỗng khẽ rít lên – Con mới đến đây nên không cảm thấy sự lo sợ của chúng ta khi đi lại trên mảnh đất chó chết này. Ngoài mặt trận còn đỡ hơn, còn biết đích quân địch ở đâu. Nhưng ở đây thì phải đón chúng bất cứ giây phút nào: khi đi chơi phố, khi ngồi trong văn phòng, khi nằm trên giường …
_ Con chả hiểu! – Hen-rích nhếch mép cười khinh thường – Chả lẽ quân đội Đức, một quân đội bách chiến bách thắng trên khắp châu Âu lại không đủ sức dẹp bọn giặc cỏ du kích ở hậu phương?
Béc-gôn phá lên cười một cách chua chát.
_ Đã bao giờ con trông thấy đám cháy chưa? – chợt lão hỏi.
_ Tất nhiên là đã.
_ Thế thì, khi một ngôi nhà hay đến cả một xóm, một làng bị cháy, vẫn có thể cứu được. Đội cứu hỏa chạy đến, vây quanh ngọn lửa, không cho chúng lan rộng và tìm cách dập tắt ngay. Nhưng khi đồng cỏ bén lửa hay khi một cánh rừng rộng bốc cháy thì đội cứu hỏa củng đành khoanh tay, đành chịu cho tất cả biến thành tro tàn. Mà phong trào du kích chính là đám cháy trên đồng cỏ… Không, nói đúng hơn là đám cháy trong rừng cây khô. Và ở đây không dùng các biện pháp thông thường được. Cần phải thi hành những phương pháp đặc biệt như là cuộc hành binh đặc biệt này được chuẩn bị đến những chi tiết vụn vặt nhất. Thế mà con cười được.
_ Xin ba tha lỗi về cái tội thiếu kinh nghiệm cho con.
_ Để con nhận thức đầy đủ trách nhiệm được ủy thác, ta sẽ phác qua tóm tắt mấy nét tình hình và cho con biết những biện pháp mà chúng ta định tiến hành. Phía đông nam làng Ma-ri-a-nốp-ca có căn cứ của một đoàn quân du kích người Nga. Bởi vì nó nằm trong hậu phương của quân đoàn ta, nên tiêu diệt đoàn quân đó là nhiệm vụ trực tiếp của ta. Và bây giờ là thời gian thuận tiện nhất để làm việc này. Cấp trên đã cho chuyển quân số sống sót của hai sư đoàn 44 và 12 bị đánh tan trong cuộc hành binh Quả đấm sắt tới vùng Ma-ri-a-nốp-ca để tổ chức lại. Chúng ta được phép dùng các đơn vị này vào việc tiễu trừ du kích, nhưng lực lượng đó chưa đủ. Về quân số của du kích chúng ta đã thu lượm được những tài liệu trái ngược nhau, nhưng rõ ràng là đoàn quân này khá đông, trang bị đầy đủ, thường xuyên liên lạc với bộ tổng tư lệnh Xô-viết. Điều đó bắt buộc chúng ta phải chuẩn bị cuộc hành binh thật chu đáo. Bây giờ bàn sang phần việc của con trong công tác chuẩn bị này. Ba đã nói rằng chúng ta không thể chỉ căn cứ vào các đơn vị chuyển đến đó để xây dựng lại. Phải tìm mọi cách tăng cường cho chúng. Muốn làm thế thì phải dự tính đến lực lượng cảnh sát rải rác trong các làng. Huy động tất cả cảnh sát, chúng ta có thể tổ chức đựơc hai tiểu đoàn để tung vào cuộc càn quét du kích.
_ Thế nào con cũng đựơc trông thấy tận mắt một thằng du kích.
_ Chớ để cho bọn du kích trông thấy con trước khi con thấy chúng. Nhớ rằng chúng bắn rất "mã" và chiến đấu đến cùng. Dù sao ta cũng hy vọng là mọi việc sẽ tốt đẹp. Con đựơc quyền sử dụng một chiếc ô tô con và một chiếc xe vận tải bọc sắt với mười lăm tên lính và hai khẩu súng máy.
Hen-rích nhún vai nhưng không phản đối.
_ Bây giờ đến nhiệm vụ của con. Phải lập tức đi kiểm tra khắp các làng có bọn lính ốm đóng mà người ta gọi là cảnh sát, tìm hiểu khả năng chiến đấu của chúng. Sau khi về viết cho ta bản báo cáo, ghi rõ quân số, vũ khí … Phải thu lượm những tin tức thật chính xác để biết đựơc rằng chúng ta có thể mở cuộc tấn công bằng lực lựơng nào. Cuộc hành binh mang tên là "cuộc dạo mát rừng xanh". Rõ không?
_ Rõ lắm! Xin phép đại tá hỏi một câu.
_ Cứ nói.
_ Ba gọi cảnh sát là lính ốm, thế nghĩa là ba đánh giá chúng không cao lắm?
_ Không cao lắm? Nói thế còn nhẹ đấy con ạ!
_ Thế thì sao lại tổ chức, trang bị cho chúng làm gì?
Béc-gôn cười không vui.
_ Chúng ta không có đủ lực lượng để đóng đồn khắp các làng mạc, thị trấn. Đó là lý do thứ nhất. Điểm thứ hai và là điểm chủ yếu, là những kẻ làm cảnh sát không thể trở thành kẻ thù hung dữ nhất của du kích. Họ cần phải vật lộn với du kích để giữ lấy mạng mình. Nhưng điều đáng tiếc là phần lớn cảnh sát lại đựơc tuyển lựa trong các phần tử lý lịch đen tối và bọn lính Hồng quan đào ngũ. Mà bọn đào ngũ thì trứơc hết là bọn hèn nhát và bao giờ chúng cũng hèn nhát dù cho chúng khóac bộ quân phục của quân đội nào.
_ Bao giờ con có thể bắt tay vào việc đựơc?
_ Sau đây một giờ mọi việc sẽ xong xuôi để có thể lên đường đựơc. Hôm nay và ngày mai, con sẽ tiến hành việc thanh tra. 9 giờ sáng ngày kia đến nộp báo cáo." Cuộc dạo mát rừng xanh" có lẽ sẽ mở đầu rất đột ngột. Các đơn vị sẽ đựơc lệnh báo động. Nhân thể phải kiểm tra tinh thần chuẩn bị báo động của cảnh sát. Đặc biệt đối với các đội cảnh sát trong làng Pốt-gô mà con sẽ ra lệnh cho họ bao vây quãng rừng từ Pố-gô tới I-va-nốp. Cố nhiên không những không cho ai biết mà còn không cho ai đoán trước đựơc cuộc hành binh này. Rõ chưa?
_Rõ hoàn toàn. Ba cho phép con về?
_ Về đi và cố nghỉ lấy sức. Gượm đã nào, suýt nữa ta quên. Hôm nay ta nhận đựơc thư nhà, trong đó có mấy dòng nói đến con. Đây, - Béc-gôn lấy móng tay gạch những chỗ cần xem trong thư rồi trao cho Hen-rích. Gã này đưa mắt liếc nhanh dòng chữ, ngước đôi mắt cảm động lên nhìn lão đại tá và thong thả đọc kỹ lại những dòng đó.
_ Con viết thư cho Phờ-rao En-da ngay bây giờ đây. – Gã vừa trả lại bức thư vừa sung sướng thốt lên – Bây giờ con nghĩ rằng con đã có quyền làm như vậy.
_ Sao nữa, đó là tùy ở lòng con. Ba cũng sắp gửi thư trả lời đây, nếu con muốn thì viết thêm vào đó dăm dòng. Có thể cứ ngồi trong phòng ba mà viết.
Tuy vậy, lá thư của Hen-rích không phải chỉ gồm có mấy dòng.
" Phờ-rao Béc-gôn rất kính mến, - gã viết – Nhờ đại tá Béc-gôn nên cháu vừa được sống những giây phút hạnh phúc nhất: đại tá cho cháu xem mấy dòng trong thư, nơi mà bác viết về cháu. Cháu vô cùng cảm động khi biết rằng, bác vẫn còn nhớ rõ cháu từ ngày còn bé và thấy rằng cháu là kẻ côi cút. Bác đã tỏ tình thương rất chân thành với cháu mà cháu không thể gọi là cái gì khác hơn là tình mẫu tử. Cháu rất sung sướng nghĩ rằng, giờ đây, mình lại có gia đình. Đại tá Béc-gôn đã nhận cháu làm con trai, còn cháu thì coi đại tá như ba mình. Bây giờ đựơc phép bác, cháu sẽ có cả mẹ nữa. Thưa mẹ, con có thể tin rằng mình có cả em gái nữa không? Mặc dầu khi trông thấy mẹ lần cuối cùng khi con hãy còn bé, nhưng lòng tốt và vẻ dịu hiền của mẹ đối với con, đang sống và còn sống mãi trong trí nhớ của con. Con mong đựơc viết nhiều cho mẹ, nhất là mong được thấy mẹ. Chỉ tưởng tượng đến cuộc gặp gỡ này con cũng đủ sung sướng rồi. Con sẽ cố gắng tìm mọi cách để thực hiện điều này và sẽ lợi dụng mọi cơ hội thuận tiện nhất để đựơc gặp mẹ. Nhưng từ nay đến khi gặp gỡ, con hy vọng đựơc nhận một lá thư ngắn của mẹ. Nhờ mẹ chuyển hộ tới Lo-ra mấy cái hôn của con, suýt nữa thì con viết "bé Lô-ra" vì con vẫn giữ nguyên những kỷ niệm ngày xưa của cô ấy trong trí nhớ. Nếu cô ấy vẫn tỏ ra quý mến con và viết thư cho con như đối với một người anh thì con còn sung sướng gấp bội. Xin phép hôn mẹ.
Con trai của mẹ, Nam tước Phôn Gôn-rinh"
Hen-rích đưa lá thư mới viết xong cho đại tá.
_ Xin ba xem qua một tí. Con e rằng mình có quá đường đột chăng…
Béc-gôn đưa tay ra hiệu ngăn anh lại, mắt vẫn không rời lá thư.
_ Con thật là một đứa con trai rất yêu kính cha mẹ! – Lão cảm động nói và bước đến bên Hen-rích, ôm lấy gã.
_ Thôi, bây giờ thì đi đi. Đã đến giờ lên đường rồi đấy. Và mong con chớ quên mang theo khẩu tiểu liên.
Hen-rích đã ra đến ngưỡng cửa. Béc-gôn còn gọi giật lại lần nữa:
_ À, ta quên báo cho con biết một cái tin chua chát: tòa án Xô-viết đã tuyên án xử tử vắng mặt con về tôi phản quốc. Đại úy Cu-bít nói với ba việc này, ông ta phụ trách công tác điệp báo mà mạng lưới điệp báo của ta, nhờ ơn chúa, gồm toàn những điệp viên cừ cả.
_ Quả thật cái tin này khá chua chát! – Hen-rích cười gằn nhưng bỗng nhiên im bặt. Nét mặt gã trở nên lạnh lùng, đôi mắt long lanh có vẻ thách thức:
_ Con có thể chết trong bất cứ hoàn cảnh nào và không thể tin chắc vào một cái gì trên đời này hết. Duy chỉ có một điều con biết chắc rằng, con không bao giờ trở thành kẻ phản quốc cả.
Gã dập gót giày, đi ra khỏi phòng.
Câu chuyện trao đổi với Béc-gôn khiến Hen-rích hồi hộp. Những ngày làm việc đầu tiên ở bộ tham mưu của Hen-rích không thể gây nên một sự ngờ vực nào hết. Bỗng dưng xảy ra việc này. Mấy lời tố giác cạnh khóe! Bởi vì, khi lão đại tá in dấu ngón tay của Hen-rích, anh đã cố ý không nhìn vào tấm bản đồ nằm trên bàn.
"Thế thì ai có thể nộp cho bộ tư lệnh Xô-viết bản kế họach tác chiến? Kẻ nào?"


0 nhận xét to" Nam tước Phôn-Gôn-Rinh.C2.p2 "

Đăng nhận xét