Dandelion02
Chương 2: VIỆC RẦY RA ĐẦU TIÊN – SỰ ỦY NHIỆM ĐẦU TIÊN 

Hen-rich Phôn Gôn-rinh nhảy phắt ra khỏi giường tựa hồ như bị roi quất. Từ ngày vượt qua hỏa tuyến đến nay đã dược dăm tuần rồi mà gã vẫn chưa có thể quen với hoàn cảnh mới, chưa quen với ý nghĩ là tất cả đã lùi xa vào quá khứ. Thực ra thì hết thảy mọi việc đều tốt đẹp, thậm chí là quá tốt đẹp cho gã. Nhưng ai biết được chính sự nguy hiểm đang ẩn náu trong đó? Khi mọi việc đều trót lọt thì người ta hay đâm ra thiếu chủ ý, không tự giám sát từng giây từng phút đối với lời ăn tiếng nói và hành động của mình. Ví dụ lòng tốt tột bậc của đại tá Béc-gôn đối với gã chả có hại cho gã hay sao?  Hay là chuyện lão cho Hen-rich nhúng tay vào công việc khi gã chưa được phong quân hàm sĩ quan Đức? Tất nhiên đại tá đã dựa vào ý kiến tán thành của tư lệnh quân đoàn là trung tướng I-óc-đan. Trung tướng rất quan tâm đến câu chuyện gã nam tứơc trẻ tuổi và đã thân hành kêu nài tận đại bản doanh bộ tổng tư lệnh về việc phong quân hàm sĩ quan cho Hen-rich, tướng I-óc-đan đã xác nhận đúng rằng các trường sĩ quan Liên-xô đã cung cấp cho học viên những kiến thức không kém gì các trường Đức. Chắc chắn người ta cũng đồng ý với trung tướng để cho Hen-rich ở lại bộ tham mưu và công tác trong phòng I_X dưới sự lãnh đạo trực tiếp của Béc-gôn. Không, về mặt này chả phải chờ đợi một điều gì không hay cả. Thế thì trong trường hợp đó nguyên nhân của mối lo ngại và sự không bằng lòng mình lại ở đâu? Hen-rich kiểm điểm lại trong trí nhớ tất cả sự việc của những ngày vừa qua. Phải, gã đã phạm sai lầm là bắt tay ngay vào việc nghiên cứu công tác của phòng mà đáng lẽ ra thì phải đặt quan hệ bạn bè với hết thảy các sĩ quan trong bộ tham mưu. Do đó, tất nhiên chúng ghen tị với gã, lườm nguýt gã, thậm chí còn nhìn gã bằng cặp mắt đề phòng…
Đồng hồ chỉ tám giờ sáng, nhưng trong phòng hãy còn tối lắm, sau cửa sổ mưa rào trút xuống trắng xoá như tấm màn. Châm xong điếu thuốc, Hen-rich lại nằm xuống giường. Cần phải kiểm điểm lại mọi việc vụn vặt của ngày hôm qua. Hằng ngày gã vẫn làm như vậy. Việc đó đã trở thành thói quen, như việc rửa mặt buổi sáng.
Hôm qua là một ngày đặc biệt có ý nghĩa: Hen-rich đựơc phong quân hàm trung uý của quân đội Đức và nhân dịp này, gã tổ chức một tối liên hoan mời bọn sĩ quan phòng I-X, theo ý kiến của Béc-gôn.
Hen-rich còn nhớ là khi gã lấy tư cách là chủ nhân bữa tiệc đứng ở cửa quán ăn mời đón bọn sĩ quan thì chúng đáp lễ với một vẻ đàn anh ra mặt.
Nhưng cốc rượu chúc mừng của Béc-gôn đã thay đổi hoàn toàn thái độ của bọn này. Quả thực, Béc-gôn đã nâng một cốc "tuyệt mỹ tửu", lát sau lão lại đọc một bài diễn từ ngắn, Hen-rich cũng chả chờ đợi ở tên đại tá cái tài hùng biện đến thế. Sau khi khen ngợi rất khôn khéo bóng bẩy những công lao của vị nam tước trẻ tuổi đối với tổ quốc, Béc-gôn dừng lại ở những truyền thống của dòng họ Phôn Gôn-rinh, dòng họ đã cống hiến cho tổ quốc bao nhiêu chiến sĩ dũng cảm và kẻ chiến thắng oanh liệt.
Lão dành vài lời ca tụng lòng hy sinh của người bạn cố tri Đi-gơ-phơ-rít Phôn Gôn-rinh và nhấn mạnh rằng việc thay thế người cha của vị nam tứơc trẻ tuổi là một vinh dự lớn cho lão. Lời tuyên bố cuối cùng ấy đã gây một ấn tựơng đẹp đẽ trong đám sĩ quan tham mưu. Ai nấy đều nâng cao cốc, đứng dậy và cạn chén để tưởng nhớ tới Đi-gơ-phơ-rít Phôn Gôn-rinh, sau đó lại nâng cốc chúc mừng Béc-gôn và Hen-rich. Không khí của tiệc vui lập tức thay đổi hẳn. Đối với Hen-rich bọn sĩ quan không tỏ vẻ lạnh nhạt, dè dặt hay đàn anh nữa. Rồi khi lão đại tá vờ như buột mồm để lộ ra rằng Đi-gơ-phơ-rít đã để lại cho con không những chỉ một cái tên lừng lẫy mà còn cà hơn hai triệu đồng mác thì, trong con mắt của đám quan khách, Hen-rích đọc thấy rõ ràng vẻ khúm núm lộ liễu.
Nhiều kẻ đã nâng cốc tâng bốc gã. Từng cá nhân thấy mình có bổn phận đến gần người đồng nghiệp mới để đề nghị kết bạn.
Cuối buổi tiệc, tất cả bọn sỹ quan đều chếnh choáng. Như thường lệ, câu chuyện chung bị ngắt quãng, khách khứa tụm năm tụm ba và vui đùa theo từng nhóm: bọn này hát, bọn khác kể chuyện giai thoại, một số nữa bàn cãi sôi nổi, số cuối cùng vẫn vừa cầm cốc rượu nốc lấy nốc để vừa thi nhau phun ra những lời chúc tụng lố lăng vô nghĩa. Hen-rích đi từ nhóm này sang nhóm khác, ghé ngồi mỗi nơi mấy phút để tỏ ra ta đây là một ông chủ niềm nở, quí khách. Gã đã tình cờ nghe lỏm đựơc câu chuyện của hai sĩ quan: thiếu tá Sun và đại uý Cu-bít.
_ Đại tá nhà mình vớ bở - Sun nói với giọng ghen tị. - Cậu xem kìa, lão hám làm bố nuôi gã nam tươc trẻ tuổi này! Tớ đánh cuộc là thế nào lão cũng gán con bé nhà lão cho gã này và gộp cái khoản hai triệu của gã vào với hai nhà máy bột mì của lão. Thế là lão cần đếch gì đời nữa, đến cả địa vị lão cũng nhổ toẹt vào, chả phải như tớ với cậu đâu, Cu-bít ạ!
_ Cậu tiếc là cóc vớ đựơc lệnh ái chứ gì Sun? – Cu-bít cười phá lên – ê nhổ tọet vào tất cả, vào cô con gái, vào hai triệu mác, vào địa vị. Tớ tay trắng bứơc vào đời thì tớ cũng tay trắng mà tếch khỏi cõi đời này. Tốt hơn hết là chúng mình cứ nốc đi! Chúc cho cuộc chiến tranh này chóng chấm dứt và hai đứa mình vớ được cái ghế cai trị gì đó ở đất Nga, lúc ấy thì ăn chắc vào cái tiền đồ sáng sủa … Chỉ mong cho chiến sự cứ tiếp diễn tốt đẹp như là sau cuộc hành binh Quả đấm sắt…
Hen-rich vểnh tai nghe nhưng chưa biết được kết quả cuộc hành binh quả đấm sắt ra sao thì Béc-gôn đã tiến lại chỗ đó và hai tên sĩ quan liền im bặt.
Thực lão đại tá này dẫn xác đến không đúng lúc một tí nào cả! Vả lại tất nhiên phòng tình báo cũng đã nhận được thông báo về kết quả cuộc hành binh.
Tình cờ mà Hen-rich đã biết về cuộc hành binh Quả đấm sắt, mặc dù gã hoàn toàn không muốn thế để khỏi gây sự nghi ngờ.
Mấy ngày trước khi được phong quân hàm trung úy quân đội Đức, Béc-gôn gọi Hen-rich tới. Lúc ấy đêm đã khuya và Hen-rích phải tự thú nhận rằng, gã hết sức lo lắng. Gã cố dềnh dàng mặc quần áo, để trấn tĩnh tinh thần. Chả nhẽ lão trưởng phòng I-X vẫn còn ngờ vực? Hay có lẽ không phải lão còn ngờ mà mới sinh nghi vì những chuyện khác. Nhưng, những chuyện gì cơ chứ? Giá thoạt tiên lão tỏ vẻ chưa tin ngay còn hơn. Lúc ấy, Hen-rích còn có thể tự bảo vệ mình, đưa ra bằng chứng rằng gã đã kể hết sự thực trong buổi gặp mặt Béc-gôn lần đầu, khẩn khoản xin nhanh chóng phục hồi quyền lợi hợp pháp và lại đâu vào đấy ngay. Thế này hay thế khác. Hoặc phất to hoặc mất nhẵn. Nhưng bây giờ bị lôi dậy giữa đêm khuya và đầu óc quay cuồng với những ý nghĩ nặng nề.
Theo lệ thường, khi cấp trên làm việc khuya, bao giờ Cốc-ken-mu-le cũng chực bên bàn mình và lúi húi lục lọi mớ giấy má.
_ Đại tá gọi tôi à? – Hen-rich hỏi với giọng hồi hộp và ngạc nhiên của những người bị đột ngột dựng dậy khỏi chăn êm nệm ấm giữa đêm hôm khuya khoắt. Hen-rich hy vọng nhờ vẻ mặt và giọng nói của Cốc-ken-mu-le để đoán ra tính chất cuộc nói chuyện sắp tới với Béc-gôn. Nhưng tên bí thư vẫn lạnh lùng và kín đáo như mọi khi.
_ Hình như có việc gì khẩn. – Hắn đứng dậy tra chiếc chìa khóa vào ổ khóa tự động.
Béc-gôn đang đứng tì cùi tay lên bàn xem xét một tấm bản đồ lớn. Chỉ thoạt nhìn qua cũng đủ hiểu là lão đại tá đang nghiên cứu kế hoạch cho một cuộc hành  binh nào đó.
_ Đợi mấy phút. – Lão nói mà không ngảng đầu nhìn lên.
_ Xin lỗi, hình như cháu đến hơi muộn. Xin phép đợi ở bên phòng ông Cốc-ken-mu-le.
_ Chính cháu đến còn hơi sớm nữa là khác. Nhưng bác xong việc này ngay bây giồ. Có thể cứ đợi ở đây và nhân tiện thử ngắm xem qua cái vật mọn mà người ta mới biếu bác tối qua. – Béc-gôn chỉ vào cuối phòng.
Mãi đến bây giờ Hen-rich mới nhận thấy trên cỗ ghế bành đặt ở góc bên phải, một chiếc cốc thờ lớn lấp lánh ánh vàng ngọc. Gã thong thả bước đến bên ghế, cẩn thận nhấc nó lên và ngắm nghía rất chăm chú.
_ Thích không? Béc-gôn hỏi cộc lốc, và cuộn bản đồ lại.
_ Thật là một công trình nghệ thuật! Đấy là cháu chưa nói tới giá trị của cái vật, như lời bác nói, cái vật mọn này. Vì đây là vật bảo tàng, một vật vô giá. Tặng vật mới này làm vinh dự cho thú chơi đồ cổ của bác.
Lão đại tá mỉm cười hớn hở nhưng không nói gì. Lão chắp tay sau lưng, đi lại trong phòng, bước những bước đều đặn và nặng nề của những người đang mải lo nghĩ. Hen-rích chăm chú theo dõi nét mặt lão mỗi lúc một cau có và gã càng hoang mang hơn. Vì Béc-gôn gọi gã đến giữa đêm khuya thế này đâu phải chỉ để khoe chiếc cốc đẹp!
Phải, giờ đây lão trưởng phòng I-X chả nghĩ đến việc bổ sung thêm vào bộ đồ cổ của mình đâu mà nghĩ đến những kế hoạch xa xôi có liên quan với Hen-rich. Mấy ngày nữa sẽ có thông tri phong quân hàm sĩ quan cho Hen-rich. Thế là gã sẽ được khôi phục lại quyền lợi công dân quốc xã, quyền lợi của kẻ thừa kế độc nhất và hợp pháp của Đi-gơ-phơ-rít Phôn Gôn-rinh. Nếu không có sự giúp đỡ của lão, của Béc-gôn, thì việc này đâu được giải quyết chóng vánh và dễ dàng như vậy. Lão đã nắm đựơc quân chủ bài trong cuộc đỏ đen này!
Nhưng ngộ lão sai lầm chỗ nào? Hay lão bị thôi miên vì hai triệu đồng mác nên đã xuất phát từ một cơ sở không đúng đắn và đi đến một kết luận lệch lạc? Nếu thế thì tiêu ma hết. Không, không thể như thế được, công viêc thẩm tra tiến hành rất chu đáo. Còn máy ghi âm được giấu rất kín. Tiếc rằng trong hồ sơ về Đi-gơ-phơ-rít không còn giữ lại dấu in ngón tay của Hen-rich. Bởi vì theo nguyên tác tình báo thì không những chỉ lấy dấu ngón tay của bản thân điệp viên mà còn của thân nhân trong gia đình nữa khi họ cùng đi theo điệp viên ra nước ngoài. Chắc kẻ nào đã bỏ qua hoặc đánh mất cái đó đi. Sự sơ xuất là kẻ tòng phạm của tội ác! Hôm qua Béc-gôn đã nói như vậy với Béc-lanh. Bây giờ lão cần phải mở một cuộc tấn công về tâm lý để thay thế cho chứng từ. Đúng là Hen-rich có tài nhớ tuyệt đích. Nhưng rút cuộc gã thanh niên này cũng không nhớ hết được những sự việc hồi còn bé tí. Cần làm cho gã tin rằng dấu in các ngón tay vẫn được lưu lại trong hồ sơ lưu trữ. Để xem gã sẽ xử trí ra làm sao? Việc gọi đến giữa đêm khuya như thế này cố nhiên khiến Hen-rich đề phòng và gã khó mà tự chủ được nữa, nếu gã có nguyên nhân để sợ hãi những dấu ngón tay …
_ Chắc cháu rất ngạc nhiên về việc ta gọi cháu đến giữa đêm khuya thế này? – Béc-gôn chợt dừng lại trước mặt Hen-rich và hỏi.
_ Không những cháu ngạc nhiên mà còn hồi hộp nữa! Có chuyện gì thế ạ?
_ Ồ, chả có chuyện gì quan trọng lắm, một thể thức thông thường thôi. Chả hay hớm gì đâu, nhưng cần thiết để làm cho xong những chứng từ của cháu.
_ Cháu đã chán cái tính chất hai mặt trong tình thế hiện nay, cho nên rất sẵn lòng chờ đón bất cứ việc nào phiền phức nhất.
_ Ta rất hiểu tâm trạng và sự sốt ruột của cháu. Cho nên hãy giải quyết nhanh chóng những khó khăn… Cháu có ý kiến gì về việc in dấu ngón tay không? Có thể trước khi cháu rời nước Đức …
_ Bác muốn nói rằng trước khi đi, cháu đã in dấu ngón tay phải không? Gượm, để cháu cố nhớ xem …
Hen-rich đưa tay bóp trán tỏ vẻ suy nghĩ:
_ Không, cháu chả nhớ ra!
_ Thế ra cái trí nhớ lạ lùng của cháu cũng có khi chịu hay sao?
_ Ồ, trí nhớ trẻ con chỉ ghi lại những điều can hệ đến nó. Có thể là cháu không để ý đến cái thủ tục mà hồi ấy chỉ cho là một trò chơi. Dĩ nhiên, có thể người ta có cho cháu in dấu tay thực và quả thực lại có người quan tâm đến dấu tay của một đứa bé.
_ Không phải ai đâu mà cơ quan tình báo quan tâm đến việc này đấy. may mắn là dấu ngón tay vẫn còn.
_ Mãi tới giờ cháu mới hiểu là bác nói tới cái thể thức gì.
Hen-rich hơi cau mày và nhún vai ra dáng khinh thường.
_ Bây giờ cứ coi như một trò chơi. Bởi vì thể thức này cũng giống trò chơi thật. Và cháu hãy tin là bản thân bác cũng rất khó chịu, rất bực mình. Bác phải nhận lấy nhiệm vụ này cốt tránh không cho người ngoài chứng kiến.
_ Trời, số phận cháu thật là  may mắn mới được gặp được bác!
Béc-gôn bước đến bân bàn, lôi trong ngăn kéo ra một chiếc đĩa sắt đựng mực in còn tươi và một tờ giấy nhỏ.
_ Bây giờ cháu hãy lại đây và đưa cho bác bàn tay phải. Úp ngón tay cái vào lòng bàn tay. Thế đấy.
Béc-gôn nhanh nhẹn đặt ngón tay Hen-rích lên đĩa, khẽ dí xuống rồi lật ngửa lên. Mặt trong của đốt ngón cái đã thấm mực, Béc-gôn liền ấn nó vào mảnh giấy. trên nền giấy trắng tinh hằn rõ hình dấu ngón tay.
Khi đã in xong dấu tất cả mấy ngón tay, lão đại tá nhẹ nhõm thở phài: Hen-rích đã chịu đựng sự thử thách và hẳn Béc-gôn đã không lầm.
Hen-rích cũng rất hài lòng. Trong suốt thời gian bị tấn công tâm lý, không một ngón tay nào của anh bị run cả.
_ Bác cho phép cháu đi chứ? – Gã hỏi lão đại tá đang giở tấm bản đồ ra.
_ Ừ - lão đại tá thở dài. – Ta thì còn phải làm việc lâu nữa để cho quả đấm mà chúng ta sắp tống vào ngực quân thù thực sự phải là Quả đấm sắt như bộ tham mưu đã đặt mỹ danh cho cuộc hành binh này.
Không thèm để mắt vào tấm bản đồ, Hen-rích tỏ ý ái ngại rằng đại tá làm việc quá vất vả, rồi nghiêng mình chào và đi ra.
* * *


0 nhận xét to" Nam tước Phôn-Gôn-Rinh.C2.p1 "

Đăng nhận xét