Chương hai mươi bốn
Tâm sự dưới trăng
Bản dịch: Dandelion02
Màn đêm tĩnh lặng như mặt nước
lại cộng thêm cái rét lạnh ở biên giới thương liêu, không ngờ một người luôn sợ
lạnh hiện tại đang ngồi trên sườn núi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhìn ánh
trăng đang tỏ sáng một cách ngây ngốc.
Ánh
trăng chiếu lên người nàng, làm cho khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành càng
trở nên thần bí mờ ảo, cả người như hư vô, giống như sắp biến mất khỏi thế
gian. Nhìn thấy cảnh ấy từ phía xa Cẩn Hiên tự nhiên cảm thấy trong lòng tràn
đầy căng thẳng, chân không tự chủ mà tiến về phía nàng.
Ài....nhìn
ánh trăng Ngạo Quân đột ngột phát ra một tiếng thở dài, điều này quả là trăm
năm hiếm thấy à! Một người luôn đối với mọi vấn đề đều mang một bộ mặt ‘việc
không liên quan đến mình, thì không màng đến’ , nhưng không ngờ lúc này Lăng
Ngạo Quân lại đối với ánh trăng lại thốt lên lời cảm thán, cái này mà bị Tuyết
nhìn thấy, nhất định sẽ nhìn nàng giống như người hoài hành tinh rồi sau đó
chắc chắn sẽ hỏi nàng một câu ‘Ngươi đang bị sốt hả?’, nghĩ đến đó Ngạo Quân
bất giác nở nụ cười.
“Ngẩng đầu nhìn trăng sáng
Cuối đầu nhớ cố hương’
Nhìn
vầng trăng chiếu sáng Ngạo Quân cảm thấy cô đơn bất giác thốt ra câu thơ, một
trận gió lạnh thổi qua, làm cho nàng không tự giác mà khoanh chặt cánh tay lại.
Bổng
nhiên một chiếc áo choàng từ đâu được choàng lên người nàng, cảm giác được sự
ấm áp, Ngạo Quân cũng không có quay người lại mà chỉ cười cười nói: “Oánh nhi,
đã trế thế này rồi sao còn chưa ngủ?’ Bàn tay đang cầm chiếc áo choàng khựng
lại một chút, nhưng Ngạo Quân vẫn không để ý.
Một
khoảng thời gian vẫn không thấy phản ứng, Nguyệt Oánh từ khi nào lại trở nên an
tĩnh như vậy? Ngạo Quân nghi hoặc quay đầu, không ngờ lại gặp phải một đôi mắt
đen sâu thẩm thâm trầm, thoáng chốc hiện lên sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau
đó Ngạo Quân lập tức bình tĩnh trở lại, quay đầu tiếp tục nhìn ánh trăng, thản
nhiên nói: “Vương gia, là người ư?”
Sự lạnh
lùng làm cho hắn có chút cảm thấy bi thương, không phải đã làm lành rồi sao
chứ? Như thế nào bây giờ còn đối với hắn lạnh lùng như vậy? Là tính cách của
hắn ta vốn như vậy hay là....? Không đúng, tên kia đối với Nguyệt Oánh và Ngụy
Tử Tề không phải như vậy, cho dù là đối với Triệu Chi Dương tướng quân cũng
thế, so với hắn tốt hơn nhiều lắm, xem ra hắn ta đối với sự hoài nghi không tin
tưởng của mình còn chưa tha thứ.
Im lặng,
ngoài im lặng vẫn là im lặng, Ngạo Quân không hề để ý đến người đang đứng bên
cạnh mình một vương gia đường đường, vẫn như cũ ngồi ‘ngắm trăng’, còn Cẩn Hiên
thì lại phức tạp ánh mắt nhìn về phía người đang đắm chìm trong ánh trăng sáng
- ‘tiên nữ’.
“Thật
xin lỗi” Cuối cùng, vẫn là Cẩn Hiên phá đi sự im lặng, xem ra ‘công phu’ của
Ngạo Quân nhỉnh hơn một chút.
“Hả?”
Đắm chìm trong nổi nhớ nhà Ngạo Quân bị ba từ này lập tức hồi thần, lộ ra vẻ
mặt giống như ‘ta đang nghe lầm, hay là ngươi nói sai nhìn nhìn về người đang
đứng bên cạnh mà dưới ánh trăng quả thật trông rất mê người – Cẩn Hiên vương
gia.
“Thật
xin lỗi.” Cẩn Hiên lặp lại một lần nữa, biểu tình thành thật như muốn truyền
đạt ‘ngươi không có nghe lầm, ta cũng không có nói sai’.
“Này...?Vương
gia tại sao lại giải thích với Đừng Quân?” Ngạo Quân cảm thấy thật hồ đồ hỏi.
Trong
lòng lại thêm khẳng định một suy nghĩ: nam nhân này chắc chắn có bệnh, hơn nữa
là bệnh không nhẹ à. Chắc có thể bị Tuyết ‘vứt bỏ’ sinh ra đã kích quá lớn, làm
cho thần kinh của hắn không được bình thường. Chứ bằng không tự nhiên đang lúc
nàng ‘ngắm trăng’ tốt đẹp như vậy, lại đột ngột lấy áo choàng cho nàng, rối
không hiểu vì cái gì lại đối với nàng nói ‘thật xin lỗi’, nàng mặc dù không
phải là người của Long hiên hoàng triều, nhưng cũng biết rõ ở cổ đại, đừng nói
đến hắn là đường đường một vương gia cầm trong tay trọng binh, chỉ cần tùy tiện
một người nào đó trong hoàng thất thôi cũng đừng hòng mà thốt ra ba từ này.
Nhưng mà hắn lại hướng nàng nói tới hai lần, này không phải bị bệnh thì là cái
gì chứ?
“Trước
kia ta không biết tốt xấu đã hoài nghi quân sư.” Quả thật, Cẩn Hiên không hề
biết đối tượng mà hắn đang giải thích đang suy nghĩ cái gì, bằng không, Ngạo
Quân mà không bị cắt cổ thì Cẩn Hiển cũng bị tức đến chết.
“Điều
này, Đừng Quân đã nói, ta không hề trách các người.” Ngạo Quân bình thản trả
lời. Nội tâm thì lại cảm thấy bực bội muốn chết: Thì ra là vì cái này! Tên này
còn dài dòng hơn so với đàn bà nữa, đã sớm nói với bọn họ mấy trăm lần rồi, tha
thứ, tha thứ, tha thứ.....Hắn rốt cuộc không biết có cái lỗ tai không nữa?
“Tha thứ
thật sự?” Hỏi lại một lần nữa cho chắc. Trời ạ! Hắn đường đường là một Vương
gia lạnh lùng, không ngờ lại vì một tên quân sư có tha thứ hắn hay không mà bất
an không yên, sợ tên kia thật lòng không có tha thứ cho hắn, hắn không phải là
đang bị bệnh chứ!
“Thật
sự.” Gật đầu một cái thật mạnh, khẩu khí có một chút tức giận. Lại hỏi nữa, nếu
hắn mà hỏi thêm lần nào nữa, nàng nhất định xuất một chưởng mà đánh hắn, không
cần biết hắn võ công cao cường đến đâu.
“Nếu
quân sư đã không hề trách cứ bản vương, vậy tại sao lại đối với bản vương lãnh
đạm như thế?” Cẩn Hiên ngồi xuống bên cạnh nàng hỏi. Nếu không phải là trách
hắn, thì chắc là chán ghét hắn? Hắn thật sự để ý đến thái độ của tên kia đối
với mình, điều này giống như lúc trước để ý đến cảm giác của Vũ Tình đối với
hắn vậy.
“Lãnh
đạm? Có hả?” Ngạo Quân nghi hoặc hỏi lại. Sao nghe lời hắn nói, làm cho nàng có
cảm giác giống như một trượng phu đang hờn dỗi lão bà làm mình cô quạnh vậy
nhỉ? Lắc lắc đầu, sao tự nhiên lại nghĩ đến cái này vậy nhỉ?
“Không
phải sao? Vậy vừa nãy khi nhìn thấy bản vương xuất hiện không phải rất lạnh
lùng sao? Cũng không thèm để ý đến bản vương.” Cẩn Hiên liền lên án nói.
“Vương
gia hiều lầm rồi, trời sinh tính của Đừng Quân như thế, chứ không phải nhắm vào
vương gia.” Ngạo Quân có chút nhức đầu xoa xoa thái dương nói, đây là cái tên
trầm mặc ít lời mà Vũ Tình thường nhắc đến, vui buồn không hiện ra – Cẩn Vương
- đây sao trời?
“Trời
sinh tính như thế? Vậy tại sao? Quân sư lúc nãy nghĩ là Mặc cô nương, liền rất
là vui vẻ vậy!” Cẩn Hiên trong lời nói có chút không ổn. Lời vừa thốt ra, liền
cảm thấy sao ngữ khí của mình giống như là có chút vị dấm chua vậy nhỉ. Chắc là
tại vì tên kia đối với Nguyệt Oánh tốt hơn đối với mình, đừng tưởng rằng lúc
nảy không quay đầu lại sẽ không biết hắn đang cười, vừa quay đầu nhìn thấy
mình, hắn ta lập tức lạnh lùng nghiêm mặt, đối xử khác biệt lớn như vậy hả?
“Oánh
nhi là muội muội của Đừng Quân, nhìn thấy muội muội của mình, vui vẻ có gì
không đúng sao?” Ngạo Quân càng ngày càng cảm thấy hồ đồ nói. Này cùng Oánh nhi
có quan hệ gì chứ, người này lại dùng cái ngữ khí là lạ nói chuyện với nàng,
nàng không hiểu nổi được hắn ta rốt cuộc muốn nói cái gì nữa?
“Ha ha,
không có gì không đúng, chỉ là bản vương tùy tiện hỏi một chút thôi.” Cẩn Hiên
cười qua loa trả lời. Hắn ta nói đúng, đó chính là muội muội của hắn, mình đang
khó chịu cái gì chứ.
Ngạo
Quân đang nhìn Cẩn Hiên pha trò lại càng cảm thấy không hiểu nổi rốt cuộc tên
nam nhân này đang muốn nói cái gì. Không biết thì thôi không quản nữa, đây
chính là nguyên tắc xử sự của Lăng Ngạo Quân, trừ phi cần thiết, nếu không nàng
sẽ không tò mò đi truy hỏi kỹ càng những việc không đâu.
Thấy
Ngạo Quân tiếp tục trầm mặc ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng, Cẩn Hiên cũng bắt
chước nàng, nhìn lên ánh trăng trên bầu trời. Trăng sáng như vậy, thật sự làm
cho người ta không khỏi cảm thấy nhớ đến dĩ vãng: Vũ Tình, người duy nhất làm
cho hắn động tâm, bây giờ ra sao? Chắc là sắp sinh rồi nhỉ! Thật không biết một
người thích hoạt động như nàng bây giờ mang thai sẽ có bộ dáng như thế nào nữa.
Chuyện cũ từng cảnh một hiện lên, có ngọt ngào, có xót xa....Nhưng cho dù là gì
đi nữa cùng là từ Vũ Tình đem lại cho hắn.
“Trên
trời sao dường như hơi nhiều?” Giống như đang hỏi chính mình, từ trong miệng
Ngạo Quân nhẹ nhàng thốt ra, âm thanh tuy nhỏ nhưng cũng đủ đánh vỡ sự im lặng
giữa hai người.
“Sao ư?”
Đang lạc trong hồi tưởng Cẩn Hiên bị câu nói của Ngạo Quân thức tỉnh, nhìn về
bầu trời đầy sao, không hiểu hắn ta nói như vậy là có ý gì.
“Đúng
vậy! Có người nói, người sau khi chết sẽ biến thành một ngôi sao thật lớn ở
trên trời nhìn chúng ta.” Ngạo Quân có chút thương cảm nói.
Nghe
Ngạo Quân nói như vậy, Cẩn Hiên hồi đầu, nhìn Ngạo Quân nói: “Quân sư vì những
huynh đệ chết trận hôm nay mà cảm thấy bất an sao?”
Ngạo
Quân không có trực tiếp trả lời, mà lại thở dài nói: “Chiến tranh thật sự tàn
khốc, bất luận là bính lính Long hiên hay Thương liêu, bọn họ đều có gia đình
có người nhà đang chờ đợi họ trở về.
Nhưng từ hôm nay trở đi, bọn họ rốt cuộc lại không thể trờ về được. Ha
ha.... ‘Khả liên vạn lý quan san đạo,
Niên niên chiến cốt đa thu thảo’...ài!”
“Khả liên vạn lý quan san đạo, Niên niên
chiến cốt đa thu thảo ... Từ xưa đến nay chiến tranh điều như vậy, không
thể tránh được, quân sư không nên quá thương cảm.” Cẩn Hiên an ủi, hắn không
ngờ tới tên kia thương cảm như thế.
Thật ra
bản thân hắn cũng rất ghét chiến tranh, nhưng không có biện pháp, đành bất lực, ta không đánh người, người lại phạm ta, vì long hiên hoàng triều hắn
không thể không khoác áo giáp ra chiến trường, tất cả điều là vì bảo vệ những
người vô tội. Nhưng hắn không thể ngờ được một người lạnh lùng như tên kia lại
có tâm địa thiện lương, đau lòng thay cho người. Hắn ta mưu lược hơn người,
điểm ấy bản thân đã sớm lĩnh giáo, nhưng chỉ dùng một câu nói ngắn ngủi có thể
đem toàn bộ sự tàn khốc của chiến tranh miêu tả một cách rõ ràng, nói tài hoa
hơn quả thật không quá lời chút nào, có thể hơn cả Trạng Nguyên đương triều.
Người này còn bao nhiêu tài năng mà hắn chưa biết, sẽ còn bao nhiêu điều bất
ngờ đem đến cho hắn nữa đây!
“Ta
không giết người, người lại vị ta mà chết, điều này làm sao có thể coi như
không có gì xảy ra được chứ!” Nàng tự nhận mình không phải là một người lương
thiện gì, nhưng hơn hai vạn người, điều vì mưu kế của của nàng mà rời xa nhân
thế, điều này làm cho một người tiếp nhận sự giáo dục của thế kỷ hai mươi mốt
như nàng khó có thể chấp nhận được.
“Đừng
quân sư, nhân từ với địch nhân là tàn nhẫn với chính mình, đồng tình với địch,
không đành lòng là điều tối kỵ trên chiến trường.” Cẩn Hiên đột nhiên nghiêm
mặt nói, đường đường là một quân sư, một chủ soái, nếu ngay lúc quyết chiến
trên chiến trường mà tâm tồn tại ý nghĩ không đành lòng, thì chết không phải là
bản thân sao, còn có những huynh đệ vào sinh ra tử nữa, có lẽ sự lãnh khốc vô
tình của hắn chính là từ sự rèn luyện nơi chiến địa như thế này.
“Ha
ha....điều ấy, ta hiểu rõ, ngươi yên tâm, người không phạm ta, ta không phạm
người, một khi giao chiến, ta sẽ không nhân từ mà nương tay.” Ngừng một chút,
lại kiên định nói: “Ta sẽ không cho bất cứ ai xúc phạm đến nàng, bất cứ kẻ
nào.” Cho dù hy sinh tính mạng của bản thân, nàng cũng sẽ không cho bất luận kẻ
nào xâm phạm đến long hiên hoàng triều, sẽ không để cho Tuyết trở thành một
hoàng hậu mất nước, sẽ không cho nàng ấy bị một chút thương tổn.
“Nàng?
Là người rất quan trọng của quân sư sao?” Cẩn Hiên giống như đang hỏi Ngạo Quân
nhưng lại cũng giống như đang tự hỏi chính mình.
“Phải,
rất quan trọng, rất quan trọng, nàng là người quan trọng nhất đối với ta trên
thế giới này.” Cũng là người quan trọng nhất đối với ngươi, trong lòng Ngạo
Quân bổ sung tiếp.
“Là Mạc
cô nương?” Trong lòng hắn ê ẩm.
“Nàng
cũng quan trọng đối với ta, nhưng không phải là nàng.” Bổng dưng nghĩ đến
Tuyết, đôi mắt Ngạo Quân trở nên nhu hòa lại, thời gian vui vẻ thời thơ ấu
bổng chốc hiện về.
“Vậy.....”
Ánh mắt người kia bổng nhiên trở nên nhu hòa long lanh thập phần thu hút mà hắn
chưa bao giờ gặp qua, cũng làm cho bản thân hắn tỉnh tạo trở lại, cho dù người
kia là quân sư của hắn, hắn cũng không có tư cách gì hỏi những chuyện riêng tư
của người ta – người mà quan trọng đối với hắn là ai? Ngược lại dùng một ngữ
khí thoải mái để che dấu nội tâm chua xót của bản thân nói: “Nói vậy người kia
chính là hồng nhan tri kỷ của quân sư rồi!”
Ngạo
Quân chỉ cười mà không đáp, điều này làm cho Cẩn Hiên nghĩ rằng hắn đã nghĩ
đúng, trong lòng lại càng cảm thấy khó chịu, cho nên âm điệu cũng càng lúc càng
có vẻ trêu tức nói: “Đừng quân sư có biết trước kia ngươi làm cho bản vương có
ấn tượng như thế nào về ngươi không?”
(Hết
chương 24)