Dandelion02

Chương hai mươi bốn
Tâm sự dưới trăng

Bản dịch: Dandelion02
 Màn đêm tĩnh lặng như mặt nước lại cộng thêm cái rét lạnh ở biên giới thương liêu, không ngờ một người luôn sợ lạnh hiện tại đang ngồi trên sườn núi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhìn ánh trăng đang tỏ sáng một cách ngây ngốc.
Ánh trăng chiếu lên người nàng, làm cho khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành càng trở nên thần bí mờ ảo, cả người như hư vô, giống như sắp biến mất khỏi thế gian. Nhìn thấy cảnh ấy từ phía xa Cẩn Hiên tự nhiên cảm thấy trong lòng tràn đầy căng thẳng, chân không tự chủ mà tiến về phía nàng.
Ài....nhìn ánh trăng Ngạo Quân đột ngột phát ra một tiếng thở dài, điều này quả là trăm năm hiếm thấy à! Một người luôn đối với mọi vấn đề đều mang một bộ mặt ‘việc không liên quan đến mình, thì không màng đến’ , nhưng không ngờ lúc này Lăng Ngạo Quân lại đối với ánh trăng lại thốt lên lời cảm thán, cái này mà bị Tuyết nhìn thấy, nhất định sẽ nhìn nàng giống như người hoài hành tinh rồi sau đó chắc chắn sẽ hỏi nàng một câu ‘Ngươi đang bị sốt hả?’, nghĩ đến đó Ngạo Quân bất giác nở nụ cười.
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng
Cuối đầu nhớ cố hương’
Nhìn vầng trăng chiếu sáng Ngạo Quân cảm thấy cô đơn bất giác thốt ra câu thơ, một trận gió lạnh thổi qua, làm cho nàng không tự giác mà khoanh chặt cánh tay lại.
Bổng nhiên một chiếc áo choàng từ đâu được choàng lên người nàng, cảm giác được sự ấm áp, Ngạo Quân cũng không có quay người lại mà chỉ cười cười nói: “Oánh nhi, đã trế thế này rồi sao còn chưa ngủ?’ Bàn tay đang cầm chiếc áo choàng khựng lại một chút, nhưng Ngạo Quân vẫn không để ý.
Một khoảng thời gian vẫn không thấy phản ứng, Nguyệt Oánh từ khi nào lại trở nên an tĩnh như vậy? Ngạo Quân nghi hoặc quay đầu, không ngờ lại gặp phải một đôi mắt đen sâu thẩm thâm trầm, thoáng chốc hiện lên sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó Ngạo Quân lập tức bình tĩnh trở lại, quay đầu tiếp tục nhìn ánh trăng, thản nhiên nói: “Vương gia, là người ư?”
Sự lạnh lùng làm cho hắn có chút cảm thấy bi thương, không phải đã làm lành rồi sao chứ? Như thế nào bây giờ còn đối với hắn lạnh lùng như vậy? Là tính cách của hắn ta vốn như vậy hay là....? Không đúng, tên kia đối với Nguyệt Oánh và Ngụy Tử Tề không phải như vậy, cho dù là đối với Triệu Chi Dương tướng quân cũng thế, so với hắn tốt hơn nhiều lắm, xem ra hắn ta đối với sự hoài nghi không tin tưởng của mình còn chưa tha thứ.
Im lặng, ngoài im lặng vẫn là im lặng, Ngạo Quân không hề để ý đến người đang đứng bên cạnh mình một vương gia đường đường, vẫn như cũ ngồi ‘ngắm trăng’, còn Cẩn Hiên thì lại phức tạp ánh mắt nhìn về phía người đang đắm chìm trong ánh trăng sáng - ‘tiên nữ’.
“Thật xin lỗi” Cuối cùng, vẫn là Cẩn Hiên phá đi sự im lặng, xem ra ‘công phu’ của Ngạo Quân nhỉnh hơn một chút.
“Hả?” Đắm chìm trong nổi nhớ nhà Ngạo Quân bị ba từ này lập tức hồi thần, lộ ra vẻ mặt giống như ‘ta đang nghe lầm, hay là ngươi nói sai nhìn nhìn về người đang đứng bên cạnh mà dưới ánh trăng quả thật trông rất mê người – Cẩn Hiên vương gia.
“Thật xin lỗi.” Cẩn Hiên lặp lại một lần nữa, biểu tình thành thật như muốn truyền đạt ‘ngươi không có nghe lầm, ta cũng không có nói sai’.
“Này...?Vương gia tại sao lại giải thích với Đừng Quân?” Ngạo Quân cảm thấy thật hồ đồ hỏi.
Trong lòng lại thêm khẳng định một suy nghĩ: nam nhân này chắc chắn có bệnh, hơn nữa là bệnh không nhẹ à. Chắc có thể bị Tuyết ‘vứt bỏ’ sinh ra đã kích quá lớn, làm cho thần kinh của hắn không được bình thường. Chứ bằng không tự nhiên đang lúc nàng ‘ngắm trăng’ tốt đẹp như vậy, lại đột ngột lấy áo choàng cho nàng, rối không hiểu vì cái gì lại đối với nàng nói ‘thật xin lỗi’, nàng mặc dù không phải là người của Long hiên hoàng triều, nhưng cũng biết rõ ở cổ đại, đừng nói đến hắn là đường đường một vương gia cầm trong tay trọng binh, chỉ cần tùy tiện một người nào đó trong hoàng thất thôi cũng đừng hòng mà thốt ra ba từ này. Nhưng mà hắn lại hướng nàng nói tới hai lần, này không phải bị bệnh thì là cái gì chứ?
“Trước kia ta không biết tốt xấu đã hoài nghi quân sư.” Quả thật, Cẩn Hiên không hề biết đối tượng mà hắn đang giải thích đang suy nghĩ cái gì, bằng không, Ngạo Quân mà không bị cắt cổ thì Cẩn Hiển cũng bị tức đến chết.
“Điều này, Đừng Quân đã nói, ta không hề trách các người.” Ngạo Quân bình thản trả lời. Nội tâm thì lại cảm thấy bực bội muốn chết: Thì ra là vì cái này! Tên này còn dài dòng hơn so với đàn bà nữa, đã sớm nói với bọn họ mấy trăm lần rồi, tha thứ, tha thứ, tha thứ.....Hắn rốt cuộc không biết có cái lỗ tai không nữa?
“Tha thứ thật sự?” Hỏi lại một lần nữa cho chắc. Trời ạ! Hắn đường đường là một Vương gia lạnh lùng, không ngờ lại vì một tên quân sư có tha thứ hắn hay không mà bất an không yên, sợ tên kia thật lòng không có tha thứ cho hắn, hắn không phải là đang bị bệnh chứ!
“Thật sự.” Gật đầu một cái thật mạnh, khẩu khí có một chút tức giận. Lại hỏi nữa, nếu hắn mà hỏi thêm lần nào nữa, nàng nhất định xuất một chưởng mà đánh hắn, không cần biết hắn võ công cao cường đến đâu.
“Nếu quân sư đã không hề trách cứ bản vương, vậy tại sao lại đối với bản vương lãnh đạm như thế?” Cẩn Hiên ngồi xuống bên cạnh nàng hỏi. Nếu không phải là trách hắn, thì chắc là chán ghét hắn? Hắn thật sự để ý đến thái độ của tên kia đối với mình, điều này giống như lúc trước để ý đến cảm giác của Vũ Tình đối với hắn vậy.
“Lãnh đạm? Có hả?” Ngạo Quân nghi hoặc hỏi lại. Sao nghe lời hắn nói, làm cho nàng có cảm giác giống như một trượng phu đang hờn dỗi lão bà làm mình cô quạnh vậy nhỉ? Lắc lắc đầu, sao tự nhiên lại nghĩ đến cái này vậy nhỉ?
“Không phải sao? Vậy vừa nãy khi nhìn thấy bản vương xuất hiện không phải rất lạnh lùng sao? Cũng không thèm để ý đến bản vương.” Cẩn Hiên liền lên án nói.
“Vương gia hiều lầm rồi, trời sinh tính của Đừng Quân như thế, chứ không phải nhắm vào vương gia.” Ngạo Quân có chút nhức đầu xoa xoa thái dương nói, đây là cái tên trầm mặc ít lời mà Vũ Tình thường nhắc đến, vui buồn không hiện ra – Cẩn Vương - đây sao trời?
“Trời sinh tính như thế? Vậy tại sao? Quân sư lúc nãy nghĩ là Mặc cô nương, liền rất là vui vẻ vậy!” Cẩn Hiên trong lời nói có chút không ổn. Lời vừa thốt ra, liền cảm thấy sao ngữ khí của mình giống như là có chút vị dấm chua vậy nhỉ. Chắc là tại vì tên kia đối với Nguyệt Oánh tốt hơn đối với mình, đừng tưởng rằng lúc nảy không quay đầu lại sẽ không biết hắn đang cười, vừa quay đầu nhìn thấy mình, hắn ta lập tức lạnh lùng nghiêm mặt, đối xử khác biệt lớn như vậy hả?
“Oánh nhi là muội muội của Đừng Quân, nhìn thấy muội muội của mình, vui vẻ có gì không đúng sao?” Ngạo Quân càng ngày càng cảm thấy hồ đồ nói. Này cùng Oánh nhi có quan hệ gì chứ, người này lại dùng cái ngữ khí là lạ nói chuyện với nàng, nàng không hiểu nổi được hắn ta rốt cuộc muốn nói cái gì nữa?
“Ha ha, không có gì không đúng, chỉ là bản vương tùy tiện hỏi một chút thôi.” Cẩn Hiên cười qua loa trả lời. Hắn ta nói đúng, đó chính là muội muội của hắn, mình đang khó chịu cái gì chứ.
Ngạo Quân đang nhìn Cẩn Hiên pha trò lại càng cảm thấy không hiểu nổi rốt cuộc tên nam nhân này đang muốn nói cái gì. Không biết thì thôi không quản nữa, đây chính là nguyên tắc xử sự của Lăng Ngạo Quân, trừ phi cần thiết, nếu không nàng sẽ không tò mò đi truy hỏi kỹ càng những việc không đâu.
Thấy Ngạo Quân tiếp tục trầm mặc ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng, Cẩn Hiên cũng bắt chước nàng, nhìn lên ánh trăng trên bầu trời. Trăng sáng như vậy, thật sự làm cho người ta không khỏi cảm thấy nhớ đến dĩ vãng: Vũ Tình, người duy nhất làm cho hắn động tâm, bây giờ ra sao? Chắc là sắp sinh rồi nhỉ! Thật không biết một người thích hoạt động như nàng bây giờ mang thai sẽ có bộ dáng như thế nào nữa. Chuyện cũ từng cảnh một hiện lên, có ngọt ngào, có xót xa....Nhưng cho dù là gì đi nữa cùng là từ Vũ Tình đem lại cho hắn.
“Trên trời sao dường như hơi nhiều?” Giống như đang hỏi chính mình, từ trong miệng Ngạo Quân nhẹ nhàng thốt ra, âm thanh tuy nhỏ nhưng cũng đủ đánh vỡ sự im lặng giữa hai người.
“Sao ư?” Đang lạc trong hồi tưởng Cẩn Hiên bị câu nói của Ngạo Quân thức tỉnh, nhìn về bầu trời đầy sao, không hiểu hắn ta nói như vậy là có ý gì.
“Đúng vậy! Có người nói, người sau khi chết sẽ biến thành một ngôi sao thật lớn ở trên trời nhìn chúng ta.” Ngạo Quân có chút thương cảm nói.
Nghe Ngạo Quân nói như vậy, Cẩn Hiên hồi đầu, nhìn Ngạo Quân nói: “Quân sư vì những huynh đệ chết trận hôm nay mà cảm thấy bất an sao?”
Ngạo Quân không có trực tiếp trả lời, mà lại thở dài nói: “Chiến tranh thật sự tàn khốc, bất luận là bính lính Long hiên hay Thương liêu, bọn họ đều có gia đình có người nhà đang chờ đợi họ trở về.  Nhưng từ hôm nay trở đi, bọn họ rốt cuộc lại không thể trờ về được. Ha ha.... ‘Khả liên vạn lý quan san đạo, Niên niên chiến cốt đa thu thảo’...ài!”
Khả liên vạn lý quan san đạo, Niên niên chiến cốt đa thu thảo ... Từ xưa đến nay chiến tranh điều như vậy, không thể tránh được, quân sư không nên quá thương cảm.” Cẩn Hiên an ủi, hắn không ngờ tới tên kia thương cảm như thế.
Thật ra bản thân hắn cũng rất ghét chiến tranh, nhưng không có biện pháp, đành bất lực, ta không đánh người, người lại phạm ta, vì long hiên hoàng triều hắn không thể không khoác áo giáp ra chiến trường, tất cả điều là vì bảo vệ những người vô tội. Nhưng hắn không thể ngờ được một người lạnh lùng như tên kia lại có tâm địa thiện lương, đau lòng thay cho người. Hắn ta mưu lược hơn người, điểm ấy bản thân đã sớm lĩnh giáo, nhưng chỉ dùng một câu nói ngắn ngủi có thể đem toàn bộ sự tàn khốc của chiến tranh miêu tả một cách rõ ràng, nói tài hoa hơn quả thật không quá lời chút nào, có thể hơn cả Trạng Nguyên đương triều. Người này còn bao nhiêu tài năng mà hắn chưa biết, sẽ còn bao nhiêu điều bất ngờ đem đến cho hắn nữa đây!
“Ta không giết người, người lại vị ta mà chết, điều này làm sao có thể coi như không có gì xảy ra được chứ!” Nàng tự nhận mình không phải là một người lương thiện gì, nhưng hơn hai vạn người, điều vì mưu kế của của nàng mà rời xa nhân thế, điều này làm cho một người tiếp nhận sự giáo dục của thế kỷ hai mươi mốt như nàng khó có thể chấp nhận được.
“Đừng quân sư, nhân từ với địch nhân là tàn nhẫn với chính mình, đồng tình với địch, không đành lòng là điều tối kỵ trên chiến trường.” Cẩn Hiên đột nhiên nghiêm mặt nói, đường đường là một quân sư, một chủ soái, nếu ngay lúc quyết chiến trên chiến trường mà tâm tồn tại ý nghĩ không đành lòng, thì chết không phải là bản thân sao, còn có những huynh đệ vào sinh ra tử nữa, có lẽ sự lãnh khốc vô tình của hắn chính là từ sự rèn luyện nơi chiến địa như thế này.
“Ha ha....điều ấy, ta hiểu rõ, ngươi yên tâm, người không phạm ta, ta không phạm người, một khi giao chiến, ta sẽ không nhân từ mà nương tay.” Ngừng một chút, lại kiên định nói: “Ta sẽ không cho bất cứ ai xúc phạm đến nàng, bất cứ kẻ nào.” Cho dù hy sinh tính mạng của bản thân, nàng cũng sẽ không cho bất luận kẻ nào xâm phạm đến long hiên hoàng triều, sẽ không để cho Tuyết trở thành một hoàng hậu mất nước, sẽ không cho nàng ấy bị một chút thương tổn.
“Nàng? Là người rất quan trọng của quân sư sao?” Cẩn Hiên giống như đang hỏi Ngạo Quân nhưng lại cũng giống như đang tự hỏi chính mình.
“Phải, rất quan trọng, rất quan trọng, nàng là người quan trọng nhất đối với ta trên thế giới này.” Cũng là người quan trọng nhất đối với ngươi, trong lòng Ngạo Quân bổ sung tiếp.
“Là Mạc cô nương?” Trong lòng hắn ê ẩm.
“Nàng cũng quan trọng đối với ta, nhưng không phải là nàng.” Bổng dưng nghĩ đến Tuyết, đôi mắt Ngạo Quân trở nên nhu hòa lại, thời gian vui vẻ thời thơ ấu bổng chốc hiện về.
“Vậy.....” Ánh mắt người kia bổng nhiên trở nên nhu hòa long lanh thập phần thu hút mà hắn chưa bao giờ gặp qua, cũng làm cho bản thân hắn tỉnh tạo trở lại, cho dù người kia là quân sư của hắn, hắn cũng không có tư cách gì hỏi những chuyện riêng tư của người ta – người mà quan trọng đối với hắn là ai? Ngược lại dùng một ngữ khí thoải mái để che dấu nội tâm chua xót của bản thân nói: “Nói vậy người kia chính là hồng nhan tri kỷ của quân sư rồi!”
Ngạo Quân chỉ cười mà không đáp, điều này làm cho Cẩn Hiên nghĩ rằng hắn đã nghĩ đúng, trong lòng lại càng cảm thấy khó chịu, cho nên âm điệu cũng càng lúc càng có vẻ trêu tức nói: “Đừng quân sư có biết trước kia ngươi làm cho bản vương có ấn tượng như thế nào về ngươi không?”
(Hết chương 24)

»»  read more
Dandelion02

Chương hai mươi ba 

Thiên hạ đệ nhất Quân sư 
Trans by:  Dandelion02
“Cho nên, trong cái túi gấm thứ hai đưa cho ta quân sư mới viết hai chữ ‘Tả triệt’.” Triệu Chi Dương bừng tỉnh, lại tự nhiên nhíu mài khó hiểu nói: “Vậy vì sao phải lui về hướng bên trái chứ? Ta nhớ rõ phía bên phải dường như có một nơi còn hiểm trở hơn mà.”

“Đúng thế, bên phải quả thật có một nơi còn hiểm trở hơn, nhưng chính vì nó hiểm trở, cho nên đối với một người quá quen thuộc địa hình nơi đây như Thác Bát Lộc mà nói, rất dễ dàng nhận ra được. Huống chi, mặc dù nơi đó hiểm trở, nhưng không thể kiềm chế được kỵ binh thương liêu, ngược lại bên trái địa hình chật hẹp sẽ là vật cản lớn nhất đối với những kỵ binh dũng mãnh, mà về phía ta thì là nơi tốt nhất để bộ binh có thể phát huy, cũng rất thích hợp cho việc phục kích.” Ngạo Quân tiếp tục trả lời rồi trả lời. Dẫn đến một người không hề thích nói nhiều như Ngạo Quân không ngờ hôm nay lại trả lời mọi người một cách liên tục mà không cảm thấy phiền, điều này làm cho nàng cảm thấy có chút hoang mang, chắc có lẽ vì những người ở đây đều là những người thẳng thắn nên nàng mới có một chút thiện cảm đối với bọn họ chăng?

“Cho nên ở túi gấm thứ ba quân sư đã viết chữ ‘Phục’.” Triệu Chi Dương nói tiếp.

Ngạo Quân gật đầu một cái rồi nhìn về phía Ngụy Tử Tề nói: “Phục binh của Ngụy tướng quân ở núi Ngũ Vân là trọng yếu nhất hết thảy, nếu ngay thời điểm bốn vạn bộ binh đang rối loạn trận thế mà không phát động đánh một đòn đánh bất ngờ, đợi đến khi bọn chúng ổn định đuổi tới trợ giúp, thì đến lúc đó tình hình cục diện toàn bộ sẽ bị xoay chuyển ngược lại.”

Ngụy Tử Tể nhìn thấy được mọi người đang nhìn mình chăm chú, liền ôn hòa cười nói: “Mạt tướng cũng chỉ là phụng mệnh của quân sư, ngay vào lúc Chi Dương xuất binh, liền mang năm nghìn nhân mã xuất phát về hướng núi Ngũ Vân mà mai phục. Quả nhiên đúng như dự đoán của quân sư, không sai chút nào, không tới ba canh giờ sau, liền thấy Thác Bát Lộc dẫn một vạn kỵ binh chạy qua núi Ngũ Vân, mạt tướng nhớ lời của quân sư, để Thác Bát Lộc đi qua, không lâu sau đó, quả nhiên bốn vạn bộ binh còn lại của thương liêu cũng chật vật đuổi theo Thác Bát Lộc một cách hỗn độn. Quân ta tuy chỉ có năm nghìn người, nhưng khi tập kích bất ngờ đã thành công tiêu diệt được hơn một vạn địch nhân, còn lại hai vạn thì bỏ binh khí đầu hàng.

“Một chiêu này của quân sư thật là tài tình, thời cơ cũng rất chính xác, liệu việc như thần vậy, quả là thiên hạ đệ nhất từ xưa đến nay!” Cẩn Hiên sau khi nghe xong, không một chút tính toàn mà tán thưởng. Ngạo Quân làm cho hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc vui mừng nhưng cũng hết sức khiếp sợ.
“Vương gia quá khen.” Ngạo Quân thản nhiên nói. Thật ra nàng chẳng qua là dùng những chỉ chiến lược trong “Tôn tử binh pháp” mà thôi, rồi ứng dụng vào thực tế kếp hợp với một chút về kiến thức tâm lý học ở thế kỷ hai mươi mốt.

“Quân sư quả thật khiêm tốn, Vương gia nói không sai, trận đánh lần này chiến thắng một huy hoàng như thế, gọi Đừng quân sư là thiên hạ đệ nhất quân sư còn chưa đủ nữa à!” Triệu tượng quân tiếp lời của Cẩn Hiên vừa nói, trong mắt tràn ngập vẻ kính nể.

“Đúng thế, thiên hạ đệ nhất quân sư, thiên hạ đệ nhất quân sư....” Triệu Chi Dương đột ngột đứng lên, hướng về phía toàn bộ các tướng sĩ hô lớn.

Một tiếng hô này, lập tức được toàn bộ tướng sĩ hưởng ứng: “Thiên hạ đệ nhất quân sư, thiên hạ đệ nhất quân sư.....” Ngoại trừ Cẩn Hiên, Ngạo Quân, Nguyệt Oánh, còn lại tất cả mọi người đều đứng lên, giơ cao binh khí trong tay hô to: “Thiên hạ đệ nhất quân sư.”

Thiên hạ đệ nhất quân sư – Đừng Quân công tử, từ đó được sinh ra.......

Một trận chiến, có thắng sẽ có bại, thắng thì bài tiệc ăn mừng, còn bại thì thế nào? Là âm u bao phủ? Hay giận giữ tận trời xanh?

Tại doanh trướng chủ soái thương liêu quốc, không có âm u bao phủ, cũng không có sự giận giữ nào cả, Gia Luật Ưng vẻ mặt tà mị ngồi tại vị trí chủ thượng, trên mặt vẫn mang một nét cười, ngay cả đôi mắt màu đỏ cũng chớp động tinh quang một cách quỷ dị, thẳng tắp nhìn về hướng hắc y nhân đang quỳ gối trên mặt đất.

Thật lâu sau......, lâu đến nổi hắc y nhân nghĩ rẳng chủ tử của chắc sẽ cho hắn cả đời quỳ gồi thì âm thanh mị hoặc đột ngột vang lên: “Thiên hạ đệ nhất quân sư, hử...thiên hạ đệ nhất quân sư...”Trong ánh mắt nguy hiểm giống như đang nhìn thấy con mồi.

“Minh, người về trước đi, việc này bản thái tử tự biết chủ trương.” Gia Luật Ưng vẫn giữ nguyên tư thế lạnh lùng nói.

“Vâng.” Thân ảnh màu đen lập nhanh chóng biến mất.

“Xem ra Đừng Quân quả thật sự lợi hại.” Ngữ khí mang vẻ trào phúng không để tâm đến sự tình vừa diễn ra.
“Lợi hại...như vậy thật mới thú vị, không phải sao? Xích.” Gia Luật Ưng vẫn như cũ tà mị nhìn về phái người trước mặt, một người mang mặt nạ.

“Ha ha.... Đúng rất thú vị! Bất quá thái tử không nên lo lắng, hôm nay tổn thất năm vạn nhân mã chỉ là mới bất bắt đầu thôi.” Mặc dù nói vậy, nhưng người mang mặt nạ thản nhiên tự cao tự đại tươi cười, giống như Âu Dương Cẩn Hiên và Đừng Quân trong mắt hắn chỉ là những tiểu nhân nhỏ bé, cùng hắn vui đùa, cúi cùng người chiến thắng cũng chính là hắn thôi.

“Năm vạn nhân mã? Đó chính là những dũng sĩ của thương liêu chúng ta! Còn có Thác Bát Lộc nữa, đó là một mãnh tướng của bản thái tử, thế nhưng lại bị tên Đừng Quân thoải mải tiêu diệt hơn một vạn quân.Ha ha....Bản thái tử từ khi ra chiến trường đến nay, chưa từng gặp qua tình cảnh như bây giờ cả? Cũng chưa bao giờ nghe qua. Không thể tưởng tượng được hôm nay bản thải tử lại có vinh hạnh gặp phải, tốt....hay cho tên Đừng Quân, giỏi lắm...thiên hạ đệ nhất quân sư.....”nét tà mị tươi cười của Gia Luật Ưng cuối cùng cũng có chút cứng ngắc, trong mắt nhanh chóng hiện lênh nét bi thương.

Hắn mặc dù âm ngoan thủ lạt, lãnh khốc vô tình, nhưng đối với những binh sĩ cùng hắn vượt qua sinh tử, hắn đối đãi rất chân thành, thậm chí cảm thấy bọn họ còn thân hơn cả huynh đệ thân sinh, nếu không phải thế thì bọn họ làm sao mà có thể ủng hộ hắn hết lòng như thế, trong mắt bọn họ hắn chính là thần, trận chiến lần này hắn thật sự cảm thấy có chút đau lòng.
“Thái tử đau lòng, ha ha....vậy ngài chuẩn bị báo thù này như thế nào?” Người mang mặt nạ vẫn bộ dáng bình thản như cũ, vừa lúc đôi mắt Gia Luật Ưng hiện lên nét bi thương, hắn liền rất nhanh nhận thấy, ha ha....Tình hình càng ngày càng thú vị, Gia Luật Ưng ơi Giai Luật Ưng, ngươi còn chưa đủ vô tình!

Đắm chìm trong những suy nghĩ về những dự tính của Đừng Quân về trấn chiến vừa qua Gia Luật Ưng không hề chú ý đến ánh mắt của người mang mặt nạ đang mang đầy nét hứng thú, nghe được lời nói của hắn, Gia Luật Ưng trong nháy mắt phục hồi lại bộ dáng thong dong, tà mị cười nhìn về phía người kia nói: “Ha ha ..... Hai quốc giao chiến lâu như vậy, cũng chưa từng chân chính giao đấu với Âu Dương Cẩn Hiên, hiện tại đã đến lúc, Xích, ngươi nói thử xem?”
Người mang mặt nạ vẫn như cũ, nhún vai nói: “Ta thì không có vấn đề gì! Thái tử cảm thấy khi nào nên động thủ thì động thủ, nhưng mà, thái tử nhanh như vậy đã đánh không muốn ngoạn một chút sao?”

“Xem ra Thánh môn chủ đối với bản thân rất có lòng tin! Ngươi đừng quên, một tên Âu Dương Cẩn Hiên đã khó đối phó rồi, bây giờ lại thêm một tên ‘thiên hạ đệ nhất quân sư’ nữa, muốn đánh một trận thắng thật sự không phải dễ dàng” Gia Luật Ưng nhướn mài nói. Đối với thái độ tự tin của tên Xích này, nói thật lòng hắn cảm thấy rất chán ghét, trải qua trận chiến lần này, hắn cảm thấy tên Đừng Quân kia không phải là một tên đơn giản như hắn tưởng tượng.

Đánh bại được Âu Dương Cẩn Hiên chính là mơ ước từ nhỏ của hắn, bởi vậy khi hắn gặp được Xích, hắn tin dựa vào năng lực hai người bọn hắn, Âu Dương Cẩn Hiên chắc chắn sẽ trở thành bại tướng dưới tay của hắn. Nhưng không thể ngờ được, Âu Dương Cẩn Hiên lại khó đối phó hơn so với dự đoán của hắn, do đó mới làm cho hắn bị bại ở Lạc Vân thành một cách thảm hại như thế. Thù mới thêm hận cũ, vốn nghĩ khi Xích trở lại, hai người cùng liên thủ, nhất định sẽ trong một trận chiến có thể hoàn toàn đánh bại Âu Dương Cẩn Hiên, nhưng không thể ngờ nửa đường lại xuất hiện đâu ra cái tên Đừng Quân, một tên đến bây giờ hắn còn không nắm rõ được tâm cơ thâm sâu khó lường được gọi là ‘thiên hạ đệ nhất quân sư’ kia.

“Bản môn chủ đối với bản thân thập phần tin tưởng, nhưng lại không ngờ đường đường là ‘Phệ diễm tà quân’ ngay cả ‘chiến thần’ còn không sợ, lại đi sợ cài tên nhỏ nhoi Đừng Quân sao?” Tên mặt nạ cuồng vọng tà nghễ nhìn Luật Ưng nói.
“Sợ? Ha ha.....Xích, xem ra ngươi chưa phải là người hiểu bản thái tử ta, chưa từng có ai dám dùng thái độ đó nói chuyện với bản thái tử, cho dù ngươi là đồng minh của ta.” Gia Luật Ưng hơi nhóm về trước, đôi mắt màu đỏ hơi híp lại, tà tà cười, âm thanh đầy dụ hoặc nhẹ nhàng vang lên. Cho dù tên mặt nạ kia tự phụ đến đâu dưới áp lực của khích phách vương giả của Gia Luật Ưng cũng không kìm được mà run nhẹ một chút, nhìn thấy được biểu tình đó, Gia Luật Ưng vừa lòng tà tà ngội trở lại chỗ cũ, tiếp tục dùng ngữ điệu thong dong nói: “Còn nữa trên đời này không có cái gì có thể làm cho bản thái tử sợ, ngoài Âu Dương Cẩn Hiên, bản thái tử cảm thấy không ai có thể là đối thủ của ta, bao gồm cái tên ‘thiên hạ đệ nhất quân sư’ kia.” Hắn mặc dù không nắm rõ được Đừng Quân, nhưng hắn cũng không cho rằng trí tuệ của tên kia có thể vượt qua được hắn cùng Âu Dương Cẩn Hiên, cũng vì thế mà đối với ‘con mồi’ này hắn càng ngày càng cảm thấy hứng thú.

“Ha ha... ‘Phệ diễm tà quân’ không hổ là ‘Phệ diễm tà quân’, xem ra bản tọa đã nghĩ sai, bản tọa thật sự có lỗi rồi, nhưng cũng chỉ là cảm thấy thái tử có nhiều lo lắng mà quan tâm thôi.” Tên mặt nạ tươi cười nhận lỗi nhưng trong bộ dạng thì không có một chút điểm nào thể hiện sự hối lỗi cả, nhưng khẩu khí cũng không còn cuồng ngạo như trước. Trong lòng hắn thầm nghiến rắng căm hận, nếu không phải thời cơ chưa tới, hắn còn cần phải xem sắc mặt của tên Gia Luật Ưng này sao? Điều do hai lão già chết tiệt kia, bằng không, đừng nói là Gia Luật Ưng hay là Âu Dương Cẩn Hiên, cả thiên hạ này e rằng toàn bộ không ai có thể dám đối với hắn mà nói từ ‘không’, hắn bây giờ sắp thống trị cả thiên hạ.

“Nhiều lo lắng? Ha ha....Hy vọng là thế! Bản thái tử đánh trận không nắm chắc chắn sẽ không đánh, lại là một trận chiến rất trọng yếu. Về phần Đừng Quân kia, hừ, ai là ‘thiên hạ đệ nhất quân sư’ chưa đến phút cuối cùng thì còn chưa biết được?” Đừng Quân chính là con mồi mà hắn cảm thấy rất hứng thú, hắn sẽ không dễ dàng gì buông tay, huống chi, một người có thể làm cho Âu Dương Cẩn Hiên khâm phục hắn lại càng không thể bỏ qua. Trong cuộc chiến của hắn và Âu Dương Cẩn Hiên thì chiến lợi phẩm chính là tên ‘thiên hạ đệ nhất quân sư’ này, ai kêu hắn là người được Âu Dương Cẩn Hiên coi trọng chứ?

“Ý thái tử là muốn....” Tên mặt nạ cố ý kéo dài câu nói, đứng ở dưới lấp lửng, bởi vì trong lòng cả hai đều hiểu rõ ý tứ.

“Đúng, Xích, mọi thứ chuẩn bị tốt chứ? Từ lúc chúng ta liên minh đến nay đây là lần đầu tiên hợp sức tác chiến.” Gia Luật Ưng thâm ý cười nói.
“Ha ha.... Bản tọa đã sớm chờ đợi ngày này đã lâu, có thể xuất chiến bất cứ lúc nào. Đến lúc đó cho dù là Âu Dương Cẩn Hiên hay binh pháp của Đừng Quân có mưu lược tới đâu đi nữa cũng không thể vượt qua được...ha ha...” Tên mặt nạ cuồng vọng cười lớn, che dấu sau cái mặt nạ kia là vẻ mặt tàn khốc khát máu, giống như là hắn đang đứng trên đỉnh thẳng lợi mà nhìn xuống những người bị hắn dẫm nát dưới chân.

“Tốt, Âu Dương Cẩn Hiên, bản thái tử lúc này đây đang từng ngày đợi đến đến lúc ngươi trả lại những thứ ngươi lấy đi của ta.” Gia Luật Ưng xuất ra một chưởng đánh về phía trước bàn, giống như đó chính là Âu Dương Cẩn Hiên vậy. Chiếc bàn để kinh thư kia làm sao chịu được một phát của hắn, lập tức đổ ập xuống tan thành từng mảnh.

“Bản tọa chúc thái tử sớm này thu phục được Âu Dương Cẩn Hiên, đến lúc đó Đừng Quân nhìn thấy sự anh minh cơ trí của thái tử, nhất định sẽ hiểu ra ai mới là ‘minh quân’ để hắn hết lòng phụ tá.” Tên mặt nạ dối trá nói. Xem ra võ công của Gia Luật Ưng tiến bộ không ít, hơn nữa hắn lại có ‘Hỏa vân kiếm pháp’ thâm sâu khó lường, võ công không hề thua hắn, lại một người cực kì nguy hiểm, xem ra hắn phải cận thận hơn nữa mới được.
“Ha ha....Xích, chờ đến khi mục đích của bản thái tử đạt được, tự nhiên sẽ không quên đáp ứng nguyện vọng của ngươi. Muốn đánh bại Âu Dương Cẩn Hiên, không thể thiếu phần ngươi được à!” Gia Luật Ưng tuy rằng cười lớn nhìn giống như thật sung sướng, nhưng ai có thể nhìn ra được trong nội tâm hắn thật sự là vui mừng hay là....bi ai?

“Tốt, chúng ta lập tức vì Âu Dương Cẩn Hiên mà chuẩn bị một lễ vật thật lớn, cái lễ vật này, hắn phải đáp trả bằng.....” Tên mặt nạ ngập ngừng một chút.
Gia Luật Ưng tà mị cười rồi tiếp lời: “ Bằng mười vạn đại quân, thậm chí là toàn bộ long hiên hoàng triều....ha ha.”

“Ha ha....”

Âm thanh cuồng vọng tiếng cười đậm mùi vị âm mưu thâm sâu trong quân doanh thương liêu thật lâu không dứt, nhưng mà, bọn họ cho rằng thắng lợi đến dễ dàng như ý nguyện của họ sao? Lần trước lễ vật trao cho Cẩn Hiên làm cho hắn phải nhận được tên thiên hạ đệ nhất quân sư kia, vậy lần này lễ vật đáp lại sẽ là gì đây?
(Hết chương 23)




»»  read more